Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 52




Từ Sách một tay cầm chiếc gậy nhựa trông giống hình quả chuối, một tay cầm một ống thép nhỏ đi xuống dưới tầng hầm.

Lâm Tiêu đang ngồi ủ rũ, hai mắt vô thần nhìn vào ti vi. Từ Sách đi đến trước chiếc lồng, tươi cười rạng rỡ, nói: "Giơ tay ra."

Lâm Tiêu rụt người, nói: "Anh muốn làm gì?" Từ Sách cười xảo trá: "Tôi bảo anh giơ tay ra."

Lâm Tiêu sợ hãi nhìn Từ Sách, càng rụt người lại, nói: "Anh... rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Anh không thò tay ra à?" Từ Sách không vội, quay người, lấy một chiếc bật lửa kim loại, bật lửa lên, tiếp đó, bèn hơ một đầu ống thép lên trên ngọn lửa, kéo dài đúng một phút, ống thép hồng rực. Từ Sách cười và giơ ống thép vào trong lồng, nói: "Anh không giơ tay ra, là tôi sẽ thò vào đấy!"

Lâm Tiêu vội vàng kinh hãi hét lên: "Tôi thò tay ra, tôi thò tay ra."

Từ Sách cười và thu ống thép lại.

Sau khi Lâm Tiêu giơ tay ra, Từ Sách lấy một sợi dây thừng, buộc chặt tay Lâm Tiêu vào lồng, sau đó cùng một cách tương tự, cũng trói bàn tay kia lại như vậy.

Anh ta lần lượt mở mười mấy ổ khóa ở trên lồng ra. "Anh... rốt cuộc anh muốn làm gì?" Lâm Tiêu kêu thét lên.

Từ Sách mặc kệ anh ta, mở lồng ra, kéo chân anh ta ra, cũng trói vào lồng.

Thế là, Lâm Tiêu phủ phục xuống dưới đất, cả cơ thể và tứ chi đều bị nhốt chặt vào bốn phía trong lồng, không thể nào nhúc nhích được.

Sau đó Từ Sách lấy ra cái gậy nhựa, bôi thêm một ít Vaseline vào phía đầu, nở nụ cười quái dị: "Lần đầu đúng là hơi đau, chịu khó một chút nhé."

Giữa tiếng kêu thét đau đớn cực độ của Lâm Tiêu, Từ

Sách nhét thứ đó vào trong hậu môn của Lâm Tiêu.

"Mày, mày biếи ŧɦái..." Lâm Tiêu đau đớn rã rời thốt lên.

Từ Sách dừng lại, mỉm cười nhìn anh ta, lắc đầu nói: "Tôi không biếи ŧɦái, anh sẽ nhanh chóng biết được đáp án thôi. Thế nào, tôi muốn biết khi anh bị thứ đó tiến vào, rốt cuộc là có cảm giác gì? Nói thật suy nghĩ của mình."

"Cầu... cầu xin anh, anh hãy cho tôi uống thuốc ngủ, gϊếŧ tôi đi. Đừng có giày vò tôi thêm nữa."

"Uống thuốc ngủ để chết?" Từ Sách cười, "Thuốc ngủ kê đơn rất khó mua, tôi sao có thể lấy được nhiều thuốc ngủ thế chứ. Nhưng, anh nói cũng có lý, giày vò anh bằng phương thức này, trong lòng tôi cũng thấy rất có lỗi. Được rồi, nếu như anh có thể phối hợp tốt, tôi sẽ có thể nghĩ ra được cách nào để anh chết thoải mái nhất."

"Anh... anh thực sự chuẩn bị gϊếŧ tôi rồi à?" Trong mắt Lâm Tiêu lộ ra sự đau khổ và nỗi tuyệt vọng vô hạn.

"Chẳng phải anh bảo tôi gϊếŧ anh sao?" Từ Sách cười trêu chọc anh ta.

"Tôi... tôi..."

"Đừng có quên, anh là một nhân viên công vụ, còn là một Đảng viên, chỉ có thế mà anh đã đầu hàng, nếu là trước thời kỳ giải phóng, người như anh mà bị bắt chẳng phải sẽ trở thành kẻ phản đồ hay sao? Đừng như vậy, hay là chúng ta thử xem, tôi làm một kẻ xấu, sau khi bắt được anh, giày vò tra tấn anh, anh kiên quyết không phục tùng điều kiện của tôi?"

Lâm Tiêu vội nói: "Không không, tôi không muốn thử, anh có điều kiện gì cứ nói đi, tôi đều đồng ý hết."

"Thật à?"

"Thật, cầu xin anh hãy tha cho tôi đi." Lâm Tiêu bật khóc.

Từ Sách nói: "Anh đã chịu phối hợp như vậy, tôi cũng không nỡ nhẫn tâm. Được rồi, anh hãy giúp tôi làm thêm một việc cuối cùng này, thì tôi sẽ không giày vò anh nữa."

Từ Sách lôi ra một tờ giấy có chữ, giở ra, đặt đến trước mặt Lâm Tiêu, đồng thời lấy bài vị của mẹ để ở trên bàn lại, đặt dưới đất, châm hương, nói: "Anh hãy mang theo tấm chân tình đọc hết bài tế văn này, nếu như anh khiến tôi cảm thấy anh thật lòng thay đổi, tôi sẽ không làm khó dễ anh nữa."

"Thật à?" Lâm Tiêu không dám tin.

Từ Sách gật đầu nghiêm túc: "Ừ, tin tôi đi. Anh đọc bài văn tế cho mẹ tôi, an ủi linh hồn của mẹ tôi ở trên trời, cũng coi như là đã xin lỗi tôi rồi."

Lâm Tiêu ngước nhìn tờ giấy, mới đọc mấy hàng, cả cơ thể đều không kìm lòng được run rẩy, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Từ Sách cười nói: "Xem ra bài văn tế tôi viết, có sức truyền cảm rất lớn, chưa gì anh đã khóc nhanh như vậy, điều này chứng tỏ anh vẫn là người có lương tâm. Được rồi, tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh."

Làm xong những việc này, Từ Sách quay lên trên, những việc vừa rồi anh làm với Lâm Tiêu, chính anh ta cũng cảm thấy vô cùng buồn nôn, anh ta cố kìm nén, bước ra khỏi phòng phía sau, nhìn lên bầu trời.

Dự báo khí tượng nói bắt đầu sáng mai có một luồng không khí lạnh kéo đến, đến lúc đó sẽ có gió to, có lúc có mưa, nhưng luồng không khí lạnh này sẽ trôi qua rất nhanh, ngày kia là hết mưa trời lại tạnh ráo thôi.

Hết mưa trời tạnh ráo, bầu không khí lúc đó chắc là khá trong lành nhỉ.

Lúc đó mình cũng đã được đoàn tụ với vợ con ở bên Mỹ rồi.

Khóe miệng Từ Sách hiện lên nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.