Hoa Thần nhìn theo Đường Du, lại nhìn sắc trời, trực tiếp vào phòng Từ Tư Uyển.
Nàng tạm thời không gọi cung nhân bên ngoài vào hầu hạ, một mình đến trước giường Từ Tư Uyển, nói nhỏ: "Nương tử, Đường Du đi rồi."
Nữ tử trong màn mở mắt. Nàng hít sâu một hơi, ngồi dậy: "Bảo Quế Phức trông chừng, vừa có động tĩnh thì lập tức truyền tin ra."
"Nô tỳ sẽ đi an bài ngay." Hoa Thần đáp.
Từ Tư Uyên gật đầu, thầm nghĩ một lát, mỉm cười: "Ta thấy Oánh quý tần là người thích xem náo nhiệt, vừa có động tĩnh thì truyền tin ra đi."
"Vâng." Hoa Thần lại đáp, khom người lui ra ngoài. Ra khỏi phòng, nàng nói "Nương tử tỉnh rồi", sau đó Nguyệt Tịch dẫn người vào phòng hầu hạ, còn mình đi dặn dò Quế Phức mấy câu.
Từ Tư Uyển không để ý tới mấy việc vặt này, nhàn nhã rời giường trang điểm.
Vì phượng thể Hoàng Hậu không tốt, ngoại trừ mồng một và mồng mười lăm, các ngày còn lại hậu cung không cần tới Trường Thu Cung vấn an, mọi người cũng được rảnh rỗi. Từ Tư Uyên trang điểm xong, đúng lúc Lan Huân mang điểm tâm về, nàng ngồi trước bàn đợi các cung nhân dọn đồ ăn sáng ra.
Nhìn bàn ăn, Lan Huân nhíu mày: "Sữa đậu nành này lạnh rồi."
"Không sao. Trời đang nóng, uống lạnh một chút thoải mái hơn." Từ Tư Uyển hoàn toàn không để bụng.
Phi tần trong cung nhiều như vậy, lục thượng cục nhìn người đưa đồ ăn là chuyện hết sức bình thường, đi so đo những việc nhỏ này cũng không có kết quả. Chỉ khi bản thân có tên tuổi, kẻ khác mới không dám khinh thường.
Vả lại hưng suy vinh nhục chốn hậu cung đều trong một ý niệm của thiên tử, có chìm có nổi cũng rất bình thường. Người được thánh sủng có vạn người nịnh nọt đương nhiên tốt, nhưng khi tình cảnh thê lương đương nhiên phải chịu được tịch mịch.
Càng nóng vội vàng dễ phạm lỗi. Bàn cờ này cứ chơi từ từ.
Từ Tư Uyển bảo Lan Huân lấy cho nàng một chén sữa đậu nành thong thả kia, thong thả dùng, thỉnh thoảng còn ăn chút điểm tâm. Tay nghề của Thượng Thực Cục trong tay luôn không tệ, dù đồ ăn bị lạnh cũng có vị riêng.
Cẩn thận nghĩ lại, nàng mơ hồ nhơ bản thân lúc nhỏ cũng từng ăn điểm tâm trong cung mấy lần. Khi ấy Tần phủ vinh quang, tổ mẫu tiến cung vấn an cũng thường dẫn theo nàng, rất nhiều phi tần trong cung cũng chính là Thái Hậu và nhóm thái phi hiện giờ vô cùng thích nàng, lần nào cũng thưởng nàng điểm tâm.
Lúc đó nàng cảm thấy ai cũng là người tốt, đều hay cười, sau này mới biết đó chẳng phải ý tốt gì, mọi người gặp chuyện đều bo bo giữ mình, không bỏ đá xuống giếng đã tốt lắm rồi.
"Nương tử!" Tiếng gọi bên ngoài khiến Từ Tư Uyển hoàn hồn. Nàng ngước mắt, là Tiểu Kha Tử vội vàng chạy vào, hoảng loạn dập đầu, "Nương tử, xảy ra chuyện rồi. Đường Du... Không biết tại sao Đường Du lại tới phía Bắc, đúng lúc gặp Minh quý nhân từ Trường Thu Cung tạ ơn trở về nên bị bắt lại, hiện đang giằng co..."
Dáng vẻ kinh sợ của gã khiến Lan Huân Huân Quế Phức ở cạnh không biết sự tình cũng hoảng loạn theo.
Từ Tư Uyển nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Hoang mang cái gì! Ở cùng một cung, thường ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, rồi cũng có lúc chạm mặt. Nếu có hiểu lầm gì thì cứ nói rõ là được, không xảy ra chuyện gì đâu."
Dứt lời, nàng tiếp tục dùng bữa, vừa ăn vừa chờ.
Chờ Đường Du lựa chọn, chờ Minh quý nhân mất kiên nhẫn, chờ Oánh quý tần nghe nói tranh chấp nổi lên hứng thú.
Tiểu Kha Tử bình tĩnh lại, hơi do dự, cuối cùng vẫn an tĩnh lui sang một bên.
Lại chờ thêm nửa khắc, Tiểu Lâm Tử cũng chạy tới: "Tài nhân nương tử! Minh quý nhân nổi giận, lệnh các cung nhân tra tấn thẩm vấn Đường Du..."
Từ Tư Uyển sửng sốt, lập tức buông chén, cất bước ra ngoài.
Từ Hiền Túc Các đến Diễm Lan Uyển chỗ Minh quý nhân ở chỉ cách ba bốn mươi trượng, dọc đường Từ Tư Uyển lộ vẻ nôn nóng, dường như lo lắng không thôi, có điều bước chân tuy gấp nhưng không dài.
Quả nhiên đi được nửa đường, nàng bắt gặp Oánh quý tần: "Đằng trước là Từ tài nhân đúng không?"
Từ Tư Uyển xoay người, ngạc nhiên nhìn người trước mắt, cứ như không ngờ nàng ta sẽ xuất hiện. Nàng vội hành lễ: "Quý tần nương nương vạn an."
"Đứng lên đi." Oánh quý tần mỉm cười đi tới.
Từ Tư Uyển đứng dậy, mới phát hiện Tư Yên bên cạnh nàng ta đã đỏ mắt.
Oánh quý tần cười nói: "Bổn cung nghe nói xảy ra chuyện, liền tới đây nhìn một cái, đi ngang qua Mẫn Tú Cư đúng lúc gặp Từ kinh nga cũng chạy về hướng Minh quý nhân, gấp đến nói không nên lời, chỉ lo cho Nhị tỷ tỷ của muội ấy." Nói rồi, nàng ta nhìn hai người, thở dài, "Có tỷ muội bầu bạn đúng là khiến người ta hâm mộ."
Từ Tư Uyển nhìn Tư Yên, vốn tưởng muội ấy bị Oánh quý tần bắt nạt, nghe thế cũng thả lỏng, nắm tay nàng ấy, dịu dàng trấn an: "Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ định đi xem, muội đừng sốt ruột."
"Vâng." Tư Yên gật đầu.
Oánh quý tần lại nói: "Đi nhanh đi."
Từ Tư Uyển đáp: "Vâng."
Ba người đi về phía trước. Mới đến cửa Diễm Lan Uyển, bọn họ đã cảm giác sát ý trong viện. Minh quý nhân đứng dưới hành lang, hoa dung bị cơn giận lấn át, đang răn dạy cung nhân dùng hình: "Còn không dùng sức! Chưa ăn cơm hả!"
Các cung nhân thấy nàng tức giận, lần nữa giơ trượng lên, dùng hết sức đánh xuống. Đường Du nằm trên sập không tránh được, cắn răng đến cùng, một chút tiếng rên rỉ cũng không chịu kêu ra.
Mắt thấy lại một trượng giơ lên, Oánh quý tần nhíu mày, lên tiếng: "Dừng tay!"
Trong viện an tĩnh lại, các cung nhân nhìn qua, vội cúi đầu. Minh quý nhân sửng sốt, lập tức đi tới nghênh đón: "Quý tần nương nương vạn an."
Oánh quý tần được thị tỳ dịu vào cửa viện, không thèm để ý tới Minh quý nhân, vẫn chậm rãi đi về phía trước, dáng vẻ lười biếng lộ rõ khí độ của sủng phi: "Mấy ngày trước tùy ý sai khiến người của Từ quý nhân nên bị cấm túc, bây giờ lại đánh cung nhân của muội ấy, trí nhớ của Minh quý nhân không được tốt à?"
Từ Tư Uyển nghe vậy không vội trách cứ, chỉ ra hiệu bằng mắt bảo Tiểu Kha Tử đi đỡ Đường Du, sau đó lặng lẽ nhìn Minh quý nhân, thấy nàng ta không hề hoảng loạn.
Minh quý nhân đứng thẳng lưng, thản nhiên nói: "Quý tần nương nương minh giám, việc hôm nay thật sự là Từ tài nhân khinh người quá đáng. Sáng sớm hôm nay hoạn quan chưởng sự của nàng ta lén lút ở gần viện của thần thiếp, hình như định treo phù chú gì đó. Người của thần thiếp bắt gã lại hỏi chuyện, gã càng trốn tránh, cho nên thần thiếp mới dùng hình, chỉ muốn hỏi gã rốt cuộc muốn làm gì?"
"Phù chú?" Oánh quý tần nghiêng đầu nhìn nàng ta, khẽ cười, "Người đã bắt được rồi, bùa chú lại không lục soát ra sao? Nếu có thể bắt được cả người lẫn tang vật, cần gì mất công như thế?"
Lời này nghe qua có ý thiên vị Từ Tư Uyển, Minh quý nhân ngước mắt, lạnh lùng nhìn nàng, nhưng lại không dám đắc tội Oánh quý tần, chỉ đành ôn tồn giải thích: "Vốn đã lục soát được, chỉ là tiện nô này phản ứng mau lẹ, thế mà trực tiếp nuốt tờ giấy kia. Thần thiếp đành phải thẩm vấn như vậy."
Lúc nói chuyện, cung nữ của Minh quý nhân đã đi tới dâng một cái túi cho Oánh quý nhân xem. Màu sắc của cái túi đã cũ kỹ, miệng niêm phong cũng bị xé mở. Oánh quý tần liếc nhìn, thuận tay chạm vào, nhìn Từ Tư Uyển: "Đây là chuyện thế nào?"
Từ Tư Uyển không hề hoảng loạn: "Từ nhỏ thần thiếp đã ốm yếu, đây là bùa hộ mệnh mẫu thân xin được ở chùa Phổ Thiện cho thần thiếp."
"Nếu là bùa hộ mệnh, cần gì gấp đến mức nuốt vào bụng?" Oánh quý tần cười cười, đương nhiên không tin. Nàng ta nhìn Đường Du, "Ngươi nói đi."
Trước khi các nàng tới không biết Đường Du đã ăn bao nhiêu trượng, trước mắt tuy đã được đỡ dậy nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi. Nhưng nghe Oánh quý tần hỏi chuyện, gã vẫn nén đau quỳ xuống, thở gấp liên tục.
Từ Tư Uyển nắm chặt hai tay, trường giáp véo vào lòng bàn tay, hai mắt nhìn Đường Du chằm chằm, im lặng chờ đáp án của gã.
Đường Du cúi người: "Thật sự là... Thật sự là bùa hộ mệnh. Thứ hạ nô ăn vào bên trên chỉ viết sinh thần bát tự của nương tử. Trước khi quý tần nương nương và tài nhân nương nương tới đây, hạ nô không dám để sinh thần bát tự của nương nương rơi vào tay quý nhân, cho nên mới ra hạ sách này. Ai ngờ quý nhân nương tử một mực muốn hạ nô thừa nhận đó là bùa nguyền rủa quý nhân. Hạ nô sao có thể nhận tội..."
Theo lời gã nói, tay Từ Tư Uyển dần buông ra, tiếng lòng cũng thả lỏng.
Minh quý nhân hoảng hốt: "Sinh thần bát tự gì! Ngươi miệng nói không bằng chứng!"
"Có vài chùa bùa hộ mệnh sẽ dùng tới bát tự, có vài nơi lại không, việc này có thể điều tra." Tư Yên bỗng xen vào, oán hận nói, "Chùa Phổ Thiện cách đây không xa, bùa hộ mệnh có cần viết bát tự hay không, sai người đi hỏi là biết!"
Có lời này của nàng ấy, Minh quý nhân hít sâu một hơi, ngậm miệng.
Tỷ muội các nàng hỗ trợ nhau, lời này đủ cho nàng ta biết bùa hộ mệnh của chùa Phổ Thiện thật sự có dùng đến bát tự.
"Từ kinh nga bớt giận." Oánh quý tần khẽ cười, "Để bổn cung nói một lời đi. Các muội ở cùng một cung, thật sự không cần làm ra chuyện khó coi như vậy. Chuyện hôm nay là Minh quý nhân nóng vội, muội xin lỗi Từ tài nhân không phải được rồi sao?"
Nói rồi, nàng ta nhìn Từ Tư Uyển, dường như đang phán đoán nàng muốn kết quả thế nào.
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Thế là tốt nhất. Lục cung dĩ hòa vi quý, thần thiếp cũng không cố ý gây chuyện." Nàng chủ động đi tới, thân mật nắm tay Minh quý nhân, "Quý nhân tỷ tỷ, hôm ấy ở Trường Thu Cung... Thần thiếp chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, không cố ý hại tỷ tỷ bị cấm túc. Chẳng qua cung quy nghiêm ngặt, hoàng hậu nương nương cũng vì tốt cho tỷ tỷ nên mới hạ chỉ như vậy. Tỷ tỷ đừng so đo với thần thiếp, sau này chúng ta chiếu cố lẫn nhau, vui vẻ hòa thuận, được không?"
Nàng dịu dàng nói chuyện, ý cười trong mắt tha thiết chân thành khiến Minh quý nhân ở đối diện không khỏi chột dạ.
Minh quý nhân rùng mình.
Nàng ta tưởng Từ Tư Uyển sẽ nói hôm nay nàng ta cố ý hại nàng, không ngờ lại không phải, điều này càng khiến nàng ta bất an.
Nàng ta cứ cảm thấy dưới đôi mắt xinh đẹp kia tiềm tàng nguy hiểm, tuy không thể bắt giữ nhưng đủ khiến nàng ta sởn tóc gáy.
"Được không?" Từ Tư Uyển nhìn nàng ta, hỏi lần nữa.
Minh quý nhân khó nén sợ hãi dưới vỏ bọc bình tĩnh bị nàng nhìn thấu, nàng cười mà nghĩ: Chắc Minh quý nhân đã cảm nhận được một chút rồi đúng không? Nhưng thế thì sao? Quá muộn rồi!
Một khi đã đặt quân cờ xuống, cục diện không còn cách nào thay đổi!
"Được không?"Nàng hỏi lần thứ ba, ý cười càng đậm, lời nói thong thả ung dung như một con rắn độc xinh đẹp không nóng vội cắn lấy con mồi.