Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 3: Vào cung




Lễ Bộ chọn ngày tốt cho cung tần mới tiến cung vào sáu ngày sau. Khi tiến cung, mọi người đều chuẩn bị chút hành trang, tương đương với của hồi môn người bình thường xuất giá, chỉ cần theo quy tắc trong cung là được.

Sáu này ngày, cả thị lang phủ có hơi lộn xộn, đặc biệt là chỗ ở của Từ Tư Uyển. Ban đầu, từ phòng ngủ, gian ngoài, thư phòng, đâu đâu cũng đặt đầy rương gỗ, thuận tiện cho bỏ đồ vào, sau đó ngay cả hành lang cũng chất đầy, nếu không phải gần đây thường có mưa, chỉ sợ ngoài sân cũng bị lấp kín.

Sáng sớm ngày thứ năm, Từ Tử Uyển tỉnh dậy trang điểm, đang dùng bữa thì thấy Nhạc thị cầm hai hộp gỗ tới, vội đứng dậy: "Nương, lại có chuyện gì à?"

"Đây là hai hộp trang sức của hồi môn năm đó của ta." Nhạc thị vừa cười nói vừa tìm chỗ đặt hộp gỗ vào, "Kiểu dáng không hiện hành bây giờ, nhưng may mà là vàng ròng, có thể nung thành vàng thưởng cho người ta. Tiến cung có rất nhiều chỗ phải chuẩn bị, không thể thiếu tiền."

Từ Tư Uyển chua xót nhưng lại không dám cự tuyệt, chỉ đành đỡ Nhạc thị ngồi xuống: "Nương, đã nhiều rồi. Cha ở quan trường cũng có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, không thể cái gì cũng cho con."

Nhạc thị cười khổ vỗ tay nàng: "Chúng ta tự biết sắp xếp. Hai ngày nay cha con cứ hận nhà chúng ta ít tiền, không thể cho các con nhiều hơn. À đúng rồi, chúng ta còn có vài cửa hàng trong kinh thành, ở ngoại ô cũng có mấy trăm mẫu ruộng, ta đã sai người bỏ khế đất trong rương, nếu có chỗ cần dùng tới, con nhớ lấy ra."

"Vâng, nữ nhi biết rồi." Từ Tư Uyển dịu dàng đồng ý, lại khuyên, "Nhiêu đây thật sự đủ rồi, đừng thêm nữa. Dù sao cha mẹ cũng ở trong kinh, nếu bọn con thật sự có chỗ nào khó xử chắc chắn sẽ tìm về nhà, đến lúc đó cha mẹ trù tính cho bọn con cũng không muộn. Bây giờ thật sự không cần mang theo tất cả."

"Nhà ta không đến mức thiếu tiền đâu." Nhạc thị mỉm cười xoa mặt nàng, "Sau khi tiến cung nhớ thường xuyên gửi thư về."

"Vâng." Từ Tư Uyển gật đầu.

Đêm đó, mẹ con họ ngủ cùng nhau. Từ Tư Uyển muốn mẫu thân ngon giấc, trước khi ngủ không nói nhiều, đợi bà vào giấc mới lặng lẽ dựa vào bên cạnh bà. Trên áo ngủ có hương bồ kết quen thuộc, mười ba năm qua Nhạc thị luôn che chở nàng, thậm chí khiến nàng quên mất mình từng có một mẫu thân khác.

Xin lỗi. Nàng thì thầm trong lòng.

Ngoại trừ phụ mẫu, nàng còn có lỗi với y, có lẽ sau này sẽ có lỗi với nhiều người hơn.

Nhưng nợ máu đã khắc sâu trong đầu, nàng cảm thấy những chuyện này đều xứng đáng.

Hôm sau, trời còn chưa sáng hai tỷ muội đã xuống giường, sau khi trang điểm tỉ mỉ liền được cả nhà tiễn đưa.

Xe ngựa đưa cung tần mới vào cung sớm đã chờ sẵn bên ngoài, của hồi môn cũng đã được đưa lên. Vừa ra khỏi phủ, hai tỷ muội không hẹn mà cùng xoay người, hành đại lễ bái biệt cha mẹ.

"Được rồi được rồi." Hốc mắt Nhạc thị phiếm hồng, nghẹn ngào nói được một câu, bàn tay già nua nắm chặt tay Tư Uyển, rất lâu sau vẫn chưa buông ra.

Từ Văn Lương thấy thế chỉ đành đi tới ôm lấy bà, khuyên nhủ: "Được rồi, không thể làm lỡ giờ lành vào cung."

Nhạc thị chỉ đành buông tay. Hai tỷ muội lại hành lễ, im lặng kết bạn rời đi.

Xe ngựa đi không nhanh, thời điểm các nàng rời khỏi Từ phủ trời đã sáng, hai bên đường phố cũng dần ồn ào. Các bá tánh luôn thích xem náo nhiệt, nghe nói phía trước có xa giá của cung tần mới tiến cung nên sôi nổi vây xem, có tiểu hài còn thắc mắc các nàng trông thế nào liền bị trưởng bối che miệng lại, răn dạy vô lễ.

Xung quanh ầm ĩ, chợt có tiếng ngựa hí vang tai. Từ Tư Uyển cảm nhận xe ngựa dừng lại, nghe hoạn quan ngồi trước hét lên: "Ai đấy!"

Nàng không khỏi nghi hoặc. Ân tĩnh một lát, giọng nói bình đạm của nam tửu vang lên: "Tại hạ là trưởng tử của Tuyên quốc công phủ Vệ Xuyên, quen biết với Từ tài nhân từ nhỏ. Nghe nói tài nhân sắp tiến cung, tại hạ có mấy câu không thể không hỏi rõ."

Từ Tư Uyển giật mình ngước mắt nhìn màn xe, thở dốc.

Đêm qua nàng còn nghĩ bản thân có lỗi với y.

Nàng biết y sẽ không đồng ý cho nàng tiến cung, cho nên trước tổng tuyển cử mới cố ý tìm cớ đuổi y rời khỏi kinh thành.

Nhưng nàng lại không ngờ y điên cuồng như vậy, ngay cả xe ngựa chở cung tần mới vào cung cũng dám ngăn cản.

Ngay sau đó, lại nghe giọng hà khắc của một nữ quan: "Công tử, Từ tài nhân đã là cung tân của thiên tử, có vài lễ nghĩa mong công tử hiểu cho, chớ làm khó bọn nô tỳ, cũng đừng làm khó chính mình."

Vệ Xuyên nhàn nhạt nói: "Tại hạ vô tình làm khó nữ quan, có điều tuy cung tần và ngoại thần không thể vô duyên vô cớ gặp nhau, nhưng không phải ngay cả một câu cũng không nói được. Trên cung yến trừ tịch, ở trước mặt bệ hạ tại hạ còn từng kính hoàng hậu nương nương một chung rượu."

Nữ quan nghẹn họng: "Công tử..."

"Cô cô." Từ Tư Uyển lên tiếng, không vội không hoảng mà cắt ngang cuộc giằng co của họ, "Từ gia bọn ta và Tuyên quốc công phủ là thế gia, từ nhỏ ta đã coi Vệ công tử là huynh trưởng. Hiện giờ ta sắp tiến cung, người làm huynh trưởng không khỏi có lời muốn dặn dò muội muội. Cô cô cho chúng ta cách màn nói hai câu đi, không cần gặp mặt."

Cách màn có thể bảo vệ lễ nghĩa giữa phi tần và thần tử, nữ quân hơi do dự, cuối cùng cũng lui ra, cho Vệ Xuyên tiến lên.

Vệ Xuyên đến bên xe ngựa nhìn hoa văn trên bức màn, cười khổ: "Muốn ta đi Giang Nam tìm tơ lụa gì đó chẳng qua là cái cớ để nàng đuổi ta đi đúng không?"

Màn che kín mít, Từ Tư Uyển không nhìn rõ gương mặt y, nhưng nghe y nói, nàng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của y lúc này.

Từ Tư Uyển nhắm mắt lại: "Không phải."

"Vậy tuyển tú là chuyện gì?" Vệ Xuyên không cam lòng, "Đã nói là đợi ta cập quan sẽ tới cầu hôn."

"Thật sự là bất đắc dĩ." Từ Tư Uyển cúi đầu, thương cảm vô tận, "Tuyển tú dù sao cũng phải có người đi. Trưởng tỷ đã xuất giá, nếu ta không đi, người đi sẽ là Tam muội. Dung mạo tính tình muội ấy huynh cũng biết, tuy xinh đẹp nhưng lại hơi kiêu ngạo, một khi tiến cung khó có thể giữ được mạng sống. Ta biết rõ chuyện này, chẳng lẽ vẫn trơ mắt nhìn muội muội đi tìm cái chết sao?"

"Nhưng nàng..." Vệ Xuyên muốn trách cứ, lại nói không nên lời. Trầm mặc một lúc lâu, ngàn câu vạn chữ hóa thành một tiếng thở dài tiếc nuối, "A!"

"Xuyên ca ca, huynh hận ta sao?" Nàng hỏi.

Vệ Xuyên sửng sốt.

Nàng dừng một chút, lại nói: "Đừng hận ta, được không?"

"Ta..." Vệ Xuyên bật cười, "Ta sao có thể hận nàng?"

Dứt lời, y lui hai bước, vái chào, cao giọng: "Mong chủ tử tự trân trọng."

"Đa tạ." Từ Tư Uyển đáp lại.

Xe ngựa lần nữa lăn bánh, gió nhẹ thổi qua làm màn che bay lên, mấy lần nàng muốn nhìn y một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.

Xe ngựa cứ thế tiếp tục đi về phía trước, thời điểm đến cửa cung đã gần kề buổi trưa.

Xuống xe ngựa, lập tức có hoạn quan lanh lợi đi tới chào hỏi: "Hai vị nương tử. Hạ nô phụng chỉ dẫn hai vị nương tử đi nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai mới thỉnh an hoàng hậu nương nương."

"Làm phiền." Từ Tư Uyển mỉm cười.

Hoa Thần hiểu ý cho gã một thỏi bạc nặng trĩu.

Hoạn quan kia lập tức nở nụ cười, vừa dẫn đường vừa nói: "Hạ nô sớm đã nghe nhắc đến hai vị nương tử, có thể được tam dương khai thái chính là điềm lành. Hiện giờ Sương Hoa Cung cũng là một nơi tốt, cảnh trí đẹp, cũng gần Tử Thần Điện, mong hai vị nương tử ngày sau tiền đồ như gấm."

"Đa tạ công công." Từ Tư Uyển khách khí đáp lại.

Từ Tư Yên chỉ lo nhìn đông nhìn tây, thuận miệng hỏi: "Xin hỏi công công, chủ vị Sương Hoa Cung là vị nương nương nào?"

Hoạn quan khẽ cười: "Gần đây hoàng hậu nương nương không được khỏe, cung thất do Ngọc phi nương nương sắp xếp. Ngọc phi nương nương sợ các vị nương tử mới đến, bên trên nếu có chủ vị đè nặng sẽ thấy câu nệ, cho nên đặc biệt chọn một nơi không có cung tần chủ vị. Ngoại trừ hai vị nương tử, Sương Hoa Cung chỉ có Minh quý nhân."

Minh quý nhân, Đào Thải Tích.

Từ Tư Yên nhíu mày: "Sao lại là nàng ta?"

Hoạn quan dẫn đường không khỏi nhìn nàng ấy.

Từ Tư Uyển vội nắm tay Tư Yên, mỉm cười: "Khi điện tuyển bọn ta đã gặp Minh tỷ tỷ, cũng nhờ tỷ ấy nên mới có tam dương khai thái, đúng là có duyên."

"Đúng vậy." Hoạn quan gật đầu, thỉnh thoảng lại nói vài chuyện trong cung.

Cứ thế bọn họ đã đến Sương Hoa Cung.

Mẫn Tú Cư của Từ Tư Uyển gần cửa, hoạn quan kia dẫn nàng ấy tới nơi trước, sau đó mới dẫn Từ Tư Uyển tới Hiền Túc Các.

Bọn họ vừa đến, các cung nhân đã mang hành trang của hai người vào. Trong viện lập tức trở nên bận rộn, chỉ có một góc của phòng ngủ duy trì sự an tĩnh để Từ Tư Uyển an tâm thưởng trà nghỉ ngơi.

Cứ thế nửa canh giờ, bên ngoài bỗng ồn ào hơn, Từ Tư Uyển theo bản năng lắng tai nghe, ở ngoài hình như xảy ra tranh chấp.

Có giọng nữ trẻ tuổi quở mắng: "Hôm nay cung tần mới tiến cung, khắp nơi trong cung đều vội vàng. Nương tử nhà chúng ta là quý nhân, người ở Hiền Túc Các là tài tử, đây là vị phân bệ hạ khâm định. Nếu mọi người đều làm việc ở Sương Hoa Cung, đương nhiên phải nghe quý nhân của bọn ta sai khiến trước, há có đạo lý chậm trễ người bên trên?"

Từ Tư Uyển vẫn nhìn ly trà trong tay, nhíu mày.

Hoa Thần vén màn đi vào: "Nương tử, Minh quý nhân... Rõ ràng đang gây chuyện."

"Không sao." Từ Tư Uyển lắc đầu, "Nàng ta cần bao nhiêu người, cứ cho nàng ta dùng trước đi, khi bọn họ về ngươi nhớ thưởng tiền là được. Đừng quên nói với nàng ta một câu, làm lỡ chuyện ở chỗ ta, e rằng nàng ta cũng gặp phiền phức, bảo nàng ta tự quyết định đi."

Hoa Thần nghe vậy, biết nàng đã so đo, liền cười rộ, cúi đầu hành lễ rồi ra ngoài trả lời.

Rất nhanh thôi, bên ngoài đã an tĩnh. Từ Tư Uyển nghiêng đầu, từ cửa sổ giấy nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy cung nhân đang bận rộn trong viện gần như đều bị kêu đi hết, bên ngoài quạnh quẽ, rương gỗ chưa thu xếp chất đầy khắp nơi, có hơi hỗn loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.