Đường Du nghe vậy trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu: "Thượng Thực Cục thì không có, nhưng Thượng Phục Cục thì có một người, tên Thanh Vũ, là người quen cũ của ta khi chưa vào cung làm nô.
Nhà nàng ta bần hàn, phụ thân mất sớm, chi tiêu hằng ngày trong gia đình đều dựa vào tiền lương hàng tháng của nàng ta mà chống đỡ, nhưng hai năm trước mẫu thân của nàng ta lại mắc bệnh, mỗi tháng đều cần tiêu tiền bốc thuốc, nàng ta chỉ đành đi mượn tiền khắp nơi, ta cũng cho nàng ta mượn không ít, bây giờ chỉ sợ đã nợ rất nhiều tiền."
"Thượng Phục Cục sao..." Từ Tư Uyển suy nghĩ một lát, khẽ cười, "Ba ngày nữa là Đoan Ngọc, có lẽ cũng dùng được.
Ngươi nghỉ ngơi đi, ta gọi người tới hỏi một chút."
Dứt lời, nàng đứng dậy muốn đi, bỗng nhớ tới một chuyện, liền dừng bước: "Nếu cần gì, ngươi cứ nói một tiếng.
Nếu nhàn rỗi không có gì làm, kêu Hoa Thần lấy sách cho ngươi."
Đường Du sửng sốt, kích động đến khàn giọng: "Đa tạ nương tử."
Nụ cười của Từ Tư Uyển không hề thay đổi, giống như chuyện cho gã đọc sách chỉ là thuận miệng, không hề phát hiện cảm xúc khác thường của gã.
Rời khỏi phòng của Đường Du, Từ Tư Uyển về phòng của mình, thong thả ngồi xuống cạnh bàn trà.
Hoa Thần dâng trà lên, thấy nàng vui vẻ, cẩn thận nói: "Nô tỳ thấy Minh quý nhân hình làm gì đó, hình như sắp có kế đối phó, nương tử chú ý một chút."
"Đối phó?" Từ Tư Uyển khịt mũi, lắc đầu, "Nàng ta có thể có kế gì? Chẳng qua là tìm người che chở nàng ta.
Ta lại chọn đúng ngày thứ hai sau khi nàng ta thị tẩm, nàng ta mới hưởng thụ giao hoan giữa nam nữ, tất nhiên coi thánh sủng là cọng rơm cứu, nếu muốn nghĩ kế đối phó cũng chỉ là ân cần tới Tử Thần Điện mà thôi."
Hoa Thần chần chờ: "Nương tử không sợ nàng ta được sủng ái sao?"
"Ta đang ngóng trông nàng ta được sủng ái đấy!" Từ Tư Uyển khẽ cười, nói Hoa Thần nghe về cung nữ Thượng Phục Cục tên Thanh Vũ mà Đường Du mới nhắc tới, lệnh nàng ấy truyền Thanh Vũ tới nói chuyện.
Hoa Thần nhận lệnh, vừa đẩy cửa ra, Nguyệt Tịch liền đi vào, cười nói: "Nương tử, Oánh quý tần sai người mang một rổ đào tới, nói là bệ hạ mới thưởng.
Nô tỳ nhìn qua, màu sắc trái nào cũng rất đẹp."
"Ta biết ý trong này." Từ Tư Uyển không hề cảm thấy bất ngờ, bình đạm dặn dò nàng ấy, "Quế Phức thêu thùa giỏi, ngươi bảo nàng ấy giúp ta thêu một cái khăn.
Không cần thêu gì nhiều, chỉ cần một cành đào là được.
Thêu xong rồi tìm một cái hộp đẹp bỏ vào, sáng sớm ngày mai đưa cho Oánh quý tần."
Nguyệt Tịch suy nghĩ: "Có qua có lại sao?"
Từ Tư Uyển không trả lời.
Nguyệt Tịch không khỏi lo lắng: "Nương tử, Oánh quý tần đúng là người đang được sủng ái, vô cùng nổi bật, nhưng nếu xét về người được sủng lâu dài không suy thì Ngọc phi tốt hơn.
Mọi người trong cung đều nói Ngọc phi và Oánh quý tần không thích nhau, nếu nương tử muốn tìm chỗ dựa, nô tỳ cảm thấy Ngọc phi đáng tin cậy hơn."
Từ Tư Uyển bật cười: "Đạo lý này không sai, nhưng chuyện này cũng phải cần ngươi tình ta nguyện mới được.
Huống hồ đời người nào có ai hoàn hảo? Mọi người đều biết Ngọc phi được sủng lâu dài, cho nên nàng ấy chưa chắc đặt ta vào trong mắt.
Oánh quý tần đã có lòng kia, ta cớ sao không làm?"
"Nói vậy cũng đúng..." Nguyệt Tịch lẩm bẩm, không khuyên gì thêm, nghe lệnh đi truyền lời với Quế Phức.
Đêm đó, không ngoài dự đoán của Từ Tư Uyển, Minh quý nhân quả nhiên tới Tử Thần điện ngay lúc dùng bữa.
Minh quý nhân vốn xinh đẹp, dáng người đày đặn, lại là người mới mới thị tẩm đêm qua, một nữ nhân chủ động nhào vào lòng như vậy chỉ sợ không có nam nhân nào cự tuyệt, bệ hạ đương nhiên sẽ giữ lại
Sự việc theo mong muốn, Từ Tư Uyển rất vui mừng.
Nhưng Tư Yên tới cùng dùng bữa khuya lại khó chịu, oán hận nhìn về phía Diễm Lan Uyển, nhẹ giọng mắng: "Hừ! Tính tình tùy tiện như thế cũng xứng lọt vào mắt cửu ngũ sao?"
Từ Tư Uyển tay trái cầm một quyển sách, tay phải cầm cái bánh đậu xanh nhỏ đưa vào miệng, nghe Tư Yên oán than, không khỏi bật cười: "Lục cung ba ngàn giai lệ, muội tưởng ai nấy đều chỉ tài đức thôi sao? Với nam nhân mà nói, chỉ cần có dung nhan là đủ.
Huống hồ ba năm tuyển tú một lần, nếu ta là bệ hạ, chắc chắn sẽ nhân lúc nữ nhi người ta tuổi còn trẻ hưởng thụ một chút.
Còn nếu tính cách không tốt, tài học không đủ, tương lai chán ghét đá đi cũng không ảnh hưởng gì."
Câu nói "Nhân lúc nữ nhi người ta trẻ tuổi hưởng thụ một chút" thật sự quá lộ liễu.
Từ Tư Yên đỏ mặt, oán trách: "Tỷ tỷ nói gì vậy...!Muội chỉ là không ưa Minh quý nhân kia, càng sợ nàng ta được sủng ái sẽ càng làm khó chúng ta.
Bệ hạ cũng thật kỳ lạ.
Dù chỉ nhìn dung mạo dáng người, tỷ tỷ cũng là người xuất sắc nhất trong số cung tần mới tiến cung, sao bệ hạ không chịu nhìn tỷ tỷ một cái chứ?" Nói tới đây, nàng ấy nhíu mày, thở dài bảo: "A! Cũng tại muội vô dụng, không thể giúp gì cho tỷ tỷ.
Qua hai tháng nữa tới tuổi cập kê rồi, muội...!Muội phải cố gắng mới được."
Sau cập kê "cố gắng" làm gì chuyện này ai cũng hiểu, Tư Yên còn chưa nói xong mặt lại hồng hồng.
Từ Tư Uyển nhìn Tư Yên, không thể không đưa một cái bánh đậu xanh qua dỗ dành nàng ấy: "Được rồi, Minh quý nhân chỉ là hơi kiêu ngạo, cũng chưa tổn thương tới chúng ta, cần gì tức tới mức này?"
Tư Yên cầm bánh bỏ vào miệng, mặt vẫn còn tức giận.
Từ Tư Uyển dỗ dành nàng ấy thêm một lúc, mới khuyên được nàng ấy về ngủ.
Đợi Tư Yên đi rồi, nụ cười trên mặt Từ Tư Uyển dần biến mất.
Nàng không còn tâm trạng ăn điểm tâm nữa, sách cũng buôn xuống, tay trái chống cằm, tay phải chơi đùa ống trúc đựng thẻ vàng, thở dài nghĩ: Minh quý nhân phải cố gắng tranh sủng đấy!
Hiện giờ đã là mồng hai tháng năm, cách Đoan Ngọ chỉ còn ba ngày.
Nếu Minh quý nhân không biết cố gắng, dự tính của nàng sẽ phải chậm lãi.
Đúng như Tư Yên nói, tính cách Minh quý nhân không tốt, không có tài học gì, đầu óc cũng không thông minh, thứ dùng được chỉ có gương mặt.
Một kẻ ngu dốt như vậy nếu ngay cả trói buộc nam nhân bằng gương mặt cũng không làm được thì đúng là vô dụng.
Bình minh hôm sau, Quế Phức mang khăn thêu tới cho Oánh quý tần.
Oánh quý tần làm việc hào phóng, rất nhanh đã sai người tới nói, bảo Từ Tư Uyển nếu có yêu cầu gì có thể mở miệng bất cứ lúc nào, không cần khách khí.
Hai ngày sau, hoặc là vì sợ hãi khiến Minh quý nhân cố hết sức, hoặc là thật ra nàng ta chỉ lì lợm la liếm, nhưng cô nương trẻ tuổi xinh đẹp lì lợm la liếm luôn ngon miệng với nam nhân, nàng ta thế mà có thể thị tẩm ba ngày liên tiếp, vị phân cũng tăng nửa phẩm, nên gọi là Minh hiền nghi.
Ý chỉ tấn phong hạ xuống ngay sáng sớm Đoan Ngọ, khi đó Tịch Nguyệt trang điểm cho Từ Tư Uyển, Từ Tư Uyển nghe xong chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy mới tốt, vừa tăng vị phân, dù thế nào bệ hạ cũng sẽ cho chút mặt mũi."
Nguyệt Tịch gật đầu: "Vậy nô tỳ đi truyền lời với Thanh Vũ?"
"Ừ.
Đồng thời truyền tin ra, cứ nói ta có lòng tự tay làm chút bánh chưng cho Thái Hậu nương nương, để bọn Tiểu Lâm Tử cố gắng tìm lá gói bánh chưng đẹp nhất."
"Vâng." Nguyệt Tịch kính cẩn đáp
Sau đó là an tĩnh chờ.
Đoan Ngọ là lễ lớn trong năm.
Buổi sáng, thiên tử sẽ đi tế tổ cầu phúc, còn đi xem đua thuyền rồng, vui cùng dân.
Đến khi hồi cung đã gần chạng vạng, kế tiếp là cung yến.
Cung yến như vậy tuy long trọng nhưng không phải ai cũng có thể đi.
Như Từ Tư Uyển chưa được gặp thánh nhan đương nhiên sẽ không được đi dự cung yến, hoàng đế cũng sẽ không vì nàng mà từ bỏ yến hội chạy tới Sương Hoa Cung.
Do vậy thời gian có thể sử dụng chỉ có nửa canh giờ giữa lúc hoàng đế hồi cung đến khi tham gia yến hội.
Đầu giờ Dậu, Thanh Vũ bưng một khay đựng túi thơm đến Sương Hoa Cung, đây là đồ Thượng Phục Cục làm cho Đoan Ngọ, hằng năm đều có.
Vì vị phân cũng được thánh sủng cũng thế, Thanh Vũ đương nhiên mang túi thơm đến chỗ Minh hiền nghi cho nàng ta chọn trước.
Cách nịnh hót như vậy Minh hiền nghi đương nhiên hưởng thụ, nàng ta sai người mang túi thơm vào phòng, lựa chọn thật kỹ.
Không bao lâu, các túi thơm còn lại bị đưa ra, còn có tiền thưởng cho Thanh Vũ.
Sau đó, những túi thơm còn lại lần lượt đưa đến chỗ Từ Tư Uyển và Từ Tư Yên.
Công việc của Thanh Vũ đến đây là hết, bình tĩnh cáo lui.
Giờ Dậu hai khắc, Hoa Thần vội vã chạy tới Doanh Vân Cung cầu kiến Oánh quý tần.
Oánh quý tần vốn đang lười nhác dựa trên trường kỷ uống nước ô mai giải nhiệt, nghe cung nhân bẩm báo "Hoa Thần bên cạnh Từ tài nhân tới, không biết có chuyện gì mà sắc mặt trắng bệch", lập tức nhíu mày: "Mau cho nàng ấy vào."
Giờ Dậu ba khắc, thánh giá hồi cung, Oánh quý tần đã chờ sẵn ở trước Tử Thần Điện.
Nàng ta là sủng phi, tới diện thánh đương nhiên không bị ngăn cản.
Cùng thời gian đó, Từ Tư Uyển nghe nói thánh giá đã về, mắt hướng về phía túi thơm đặt trên bàn tràn.
Hoa Thần bất an: "Nương tử...!Cẩn thận một chút."
Trước Tử Thần Điện, Oánh quý tần thướt tha hành lễ.
Hoàng đế tươi cười đỡ nàng ta, nét mệt mỏi trên mặt cũng phai đi một chút: "Mùa hè nắng nóng, sao không vào trong điện chờ?"
Nghe hoàng đế chiếu cố, Oánh quý tần lại không vui mừng, ngược lại còn nhíu mày, ưu sầu nói: "Thần thiếp có việc gấp, chỉ mong sớm bẩm báo bệ hạ, không nghĩ tới việc vào điện nghỉ ngơi."
Hoàng đế giật mình: "Sao vậy?"
Oánh quý tần ngượng ngùng cúi đầu: "...!Sự việc liên quan tới Minh hiền nghi được sủng ái gần đây, thần thiếp không nên bàn chuyện thị phi, mong bệ hạ cùng thần thiếp tới Sương Hoa Cung xem."
Hoàng đế híp mắt: "Cung yến sắp bắt đầu rồi."
Oánh quý tần nói ngay: "Nhưng mạng người quan trọng." Nói rồi, bàn tay nhỏ nhắn kéo lấy vạt áo của hoàng đế, "Có thể là hai mạng người, cầu xin bệ hạ thương xót."
Hoàng đế cân nhắc một lúc, gật đầu: "Đi thôi."
Sương Hoa Cung, Từ Từ Uyển đau đầu chóng mắt đỡ bàn trà làm nó rung lắc, ngay cả nước trà cũng rơi vãi ra ngoài.
Hoa thần hét lên: "Nương tử!" Nàng ấy khuyên, "Hay là mời thái y trước đi."
"Không sao." Từ Tư Uyển cắn răng, miễn cưỡng cười, "Đỡ ta đi tìm Tư Yên.
Không chờ được nữa, đi ngay.".