Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 50: 50: Hình Phạt




Chỉ nhờ một điệu kiếm vũ, Oánh quý tần đoạt lại sự nổi bật.

Nếu so sánh, hai người Từ Tư Uyển và Ngọc phi vốn không cần dựa vào nhảy múa để có được sủng ái vẫn tốt, còn Sở Thư Nguyệt hoàn toàn bị Oánh quý tần che mờ hào quang, rất nhanh đã bị hoàng đế lãng quên.

Oánh quý tần được lâm hạnh bốn ngày liên tiếp, tới ngày thứ năm liền khuyên hoàng đế tới khuyên chỗ Từ Tư Uyển.

Từ Tư Uyển vốn không để ý điều này, nếu được sủng ái là người cùng một nhà, nàng còn vui vẻ hưởng thụ ngày tháng thanh nhàn.

Nhưng Oánh quý tần luôn miệng nói "có phúc cùng hưởng", lại còn ngon ngọt tự nhận là tỷ muội tốt, đương nhiên không thể để nàng bị vắng vẻ.

Tâm trạng Từ Tư Uyển không khỏi phức tạp, theo bản năng nhớ tới vài chuyện ở thanh lâu.

Hầu hết thanh lâu ở kinh thành đều ở phường Bình Khang.

Vừa vào đêm, nơi này lập tức náo nhiệt.

Nhưng phường Bình Khang không giống ba mươi lăm phường khác, diện tích lớn đương nhiên không thể chỉ có thanh lâu, vì vậy ở đây cũng có vài tiệm cơm, quán rượu, thậm chí là nhà dân xen kẽ.

Ngoài ra cũng có các đoàn xiếc ảo thuật cũng lập nghiệp ở phường Bình Khang.

Bọn họ có đoàn sẽ thuê một gian viện hoặc một gian phòng như thanh lâu, có đoàn thì trực tiếp dựng sạp ở đầu đường.

Nội dung biểu diễn cũng khác nhau, có trích dẫn từ sách, cũng có những câu chuyện xưa như Tây Du Ký, nhưng cũng không ít đoàn thiên về các câu chuyện hài thô tục, bởi vì biểu diễn những tiết mục này ở nơi như phường Bình Khang rất dễ được khách khứa thưởng thêm tiền.

Do đó thỉnh thoảng Từ Tư Uyển cũng nghe, có người to gan kể về hoàng cung, nói hoàng cung chẳng qua là thanh lâu lớn nhất thiên hạ, các phi tần ở đó là cô nương thanh lâu thiên hình vạn trạng, mà hoàng đế là khách duy nhất của thanh lâu lớn nhất này.

Mấy lời khinh thường chế giễu như vậy đương nhiên không thể đưa lên mặt bàn, chẳng qua kẻ nói là mấy tên mê tiền, dù lọt tới tai quan sai cũng không đến mức truy cứu.

Khi đó Từ Tư Uyển còn nhỏ, cảm thấy bọn họ quá to gan, bởi vậy mới bàng hoàng ghi nhớ mấy năm.

Nhưng hiện giờ lý do thoái thác của Oánh quý tần hình như đã vô hình đảo ngược lời này.

Hoàng cung vẫn là thanh lâu lớn nhất, chẳng qua chỉ tiếp một khách hàng là hoàng đế mà thôi.

Mấy ngày liên tiếp, chỉ cần nghĩ tới Từ Tư Uyển đều muốn cười.

Chạng vạng hôm nay nàng lại cười rộ, bỗng thấy hoàng đế trầm mặc vào phòng.

Nàng nhìn qua, miệng ngừng cười, vội ra hiệu cho Đường Du đi truyền thiện.

Khi dùng bữa nàng xem mặt đoán ý, biết hắn không có hứng thú.

Đợi dùng bữa xong, hắn vẫn mang bộ dáng phiền não, nàng nhớ lại lời đồn trước đây, cười đặt câu hỏi: "Nghe nói gần đây bệ hạ lại đi thưởng thức điệu múa của Oánh tỷ tỷ, tỷ tỷ khiêu vũ kinh diễm, hẳn nên hưởng thụ, sao bệ hạ lại buồn bã ỉu xìu như vậy?"

"Không liên quan tới nàng ấy." Tề Hiên lắc đầu, dừng một chút, lại nói, "Cũng có một chút."

Từ Tư Uyển tò mò: "Sao thế?"

Hắn không nói gì, ra hiệu bảo hoạn quan đem trà súc miệng tới, súc miệng rồi cùng nên tới giường trà: "Trước đây khi Cẩm tần còn sống, tuy đức hạnh không tốt nhưng cũng có thể coi Nguyên Tranh vẫn còn mẫu thân.

Hiện giờ Cẩm tần không còn, Túc thái phi lo cho Nguyên Tranh, giục trẫm tìm dưỡng mẫu cho nó.

Nhưng cục diện trong cung lúc này nàng cũng thấy, sức khỏe Hoàng Hậu không tốt, Ngô sung hoa đã có hai công chúa cần chăm sóc, Oánh quý tần lại xuất thân không cao, tính tình không hợp làm mẫu thân.

Còn về Ngọc phi...!Trẫm vừa nhắc việc này với Oánh quý tần, không ngờ nàng ấy cũng cảm thấy nên giao cho Ngọc phi.

Sớm biết nàng ấy như vậy, trẫm đã không nhắc tới."

Từ Tư Uyển khẽ cười: "Oánh tỷ tỷ xưa nay không trèo cao chuyện liên quan tới mình.

Chỉ cần bệ hạ không giao hài tử cho tỷ ấy, tỷ ấy sẽ cảm thấy như thế nào cũng được." Nàng bỗng nhớ tới một điều, lộ vẻ khó hiểu, "Có điều thần thiếp không hiểu, giao cho Ngọc phi nương nương có gì không ổn? Ngọc phi nương nương xuất thân cao quý, dưới gối cũng không có con nối dõi, lại hiệp trợ hoàng hậu nương nương xử lý hậu cung đã lâu, là người được chọn thích hợp."

"Nàng nghĩ vậy à?" Hắn nhướng mày nhìn nàng.

Nàng làm bộ đương nhiên.

Hắn thấy thế thì im lặng giây lát, trầm giọng: "Cẩm tần liên tục tính kế nàng, nàng không nghĩ là vì Ngọc phi sao?"

"Sao có thể?" Từ Tư Uyển buột miệng, ánh mắt lộ sự khiếp sợ, "Bệ hạ...!Là thật ư?"

Giữa hai người cách một cái bàn, bộ dáng nàng sợ hãi có vẻ cô độc không nơi nương tựa.

Hắn duỗi tay ý bảo nàng lại gần, nàng liền đứng dậy vòng qua bàn, thuận theo ngồi xuống cạnh hắn.

Hắn ôm nàng vào lòng, nàng vẫn hoảng loạn, cẩn thận quan sát từng cảm xúc trên mặt hắn: "Sao bệ hạ lại nói như vậy? Đã điều tra được gì sao?"

"Không có." Hắn lắc đầu, nhìn nàng chằm chằm, "Lòng người trong cung phức tạp, nàng quá đơn thuần, có một số việc không tiện nói rõ với nàng."

"Thần thiếp lòng người trong cung phức tạp, nhưng..." Từ Tư Uyển nhíu mày, suy tư rất lâu, nhẹ giọng, "Ngọc phi nương nương làm bạn giá nhiều năm, có thích thần thiếp hay không là một chuyện, nhưng đối với bệ hạ vẫn một lòng trung thành, không nên đi hại hài tử của bệ hạ.

Chuyện lớn như vậy, nếu không có chứng cứ, sao bệ hạ lại tùy ý hoài nghi nương nương? Như vậy sẽ làm tổn thương tình cảm nhiều năm."

Hắn chăm chú nhìn nàng, cười trìu mến: "Đã biết nàng ấy không thích mình, nàng còn nói chuyện giúp nàng ấy."

"Thần thiếp chỉ nói chuyện bằng lý lẽ, vô tình giúp Ngọc phi nương nương mà thôi." Từ Tư Uyển dựa vào lòng hắn, "Huống hồ, nếu nhắc tới chỗ về của nhị hoàng tử...!Trước mắt trong cung đúng là không còn người được chọn thích hợp hơn.

Thần thiếp cũng biết bệ hạ suy nghĩ nhiều, nhưng nhị hoàng tử bình an trưởng thành là điều quan trọng nhất, cũng không thể vì chút tranh chấp của hậu cung mà để nhị hoàng tử chịu thiệt, khiến Túc thái phi không yên tâm."

Tề Hiên nhíu mày: "Xem ra nàng cũng cảm thấy nên giao nhị hoàng tử cho Ngọc phi?"

Từ Tư Uyển nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề sợ hãi: "Thanh danh của Cẩm tần qua đời không tốt đã là vết nhơ không thể tẩy đi trên người nhị hoàng tử.

Trong cung nhiều người nhiều miệng, bệ hạ bắt buộc phải tỏ rõ thái độ mới có thể khiến các cung nhân không dám chậm trễ, bằng không không biết sẽ để lại bao nhiêu tai họa ngầm.

Còn về vấn đề Ngọc phi nương nương có trong sạch hay không..." Nói tới đây nàng rơi vào trầm mặc, ngay sau đó lại cười rộ, "Thần thiếp cho rằng việc này không quan trọng.

Tóm lại cứ để Túc thái phi nuôi nấng nhị hoàng tử là được, ở chỗ Ngọc phi chỉ là cái danh để nói ra dễ nghe mà thôi.

Cho dù tâm địa ngoan độc, nàng ta cũng không thể tới chỗ Túc thái phi làm nhị hoàng tử bị thương."

Hoàng đế nghe tới đây, lập tức cười thành tiếng: "Nàng tưởng trẫm nói những việc này là vì lo tâm địa Ngọc phi ngoan độc, sẽ tra tấn Nguyên Tranh à?"

"Thần thiếp biết không phải." Từ Tư Uyển cúi đầu, không đến mức giả ngốc, "Chẳng qua thần thiếp cảm thấy nếu chỉ vì nghĩ cho thanh danh của nhị hoàng tử thì không cần kiêng kỵ những vấn đề khác.

Huống hồ Ngọc phi nương nương chán ghét thần thiếp cũng vì trái tim của bệ hạ, không phải thật sự có ác niệm gì.

Thần thiếp sẽ không so đo với nàng ta, càng không muốn bệ hạ vì thần thiếp mà chậm trễ tiền đồ của nhị hoàng tử."

Nói lời này, nàng lộ sự ẩn nhân vô tận, mà quan trọng hơn chính là tình yêu dành cho hắn.

Tình yêu như vậy không thể khiến lòng người rung động sao? Điều nàng muốn chính là dẫn dụ hắn nâng niu, che chở, khiến hắn cũng cất nàng trong lòng.

Vì thế hắn tươi cười hôn xuống, sau đó nhu tình mật ý bao bọc lấy nàng.

Khi tình nồng đến, hắn bế nàng lên, sải bước về phía giường.

Bọn họ chưa từng đột ngột nhiệt liệt như thế, nàng còn chưa kịp đi tắm, ngay cả châu thoa trên đầu cũng chưa kịp tháo.

Nhưng nàng vẫn tươi cười đón ý hùa theo hắn, sau khi màn che buông xuống, búi tóc của nàng rất nhanh đã bị hắn làm cho rối loạn.

Châu ngọc xa xỉ dần rơi xuống, một cây trâm trắng bị kéo bên chỗ mái lại không hoàn toàn bị lấy ra, mấy sợi tóc yếu ớt ướt đẫm mồ hôi.

Từ Tư Uyển có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của mình thế nào, chỉ si ngốc nhìn hắn rồi cười rộ.

Nàng chợt cảm thấy cảnh diễm lệ này dần suy đồi, giống như đóa bách hợp không tì vết một hai phải lọt vào vũng bùn, lại giống như tiên hạc rơi xuống ruộng đồng, rõ ràng là đắm mình trụy lạc nhưng lại có vẻ đẹp phụ trợ đến kinh tâm động phách.

Đây là cảnh đẹp thê thảm, rách nát, là điều trước nay hắn chưa từng chứng kiến, nhưng nàng biết hắn sẽ biết.

Quả nhiên, đối mặt với nụ cười của nàng, hắn đã say mê trong đó, càng ý loạn tình mê.

Đêm nay nàng cho hắn vui thích không giống ngày thường.

Đạo lý giữa nam và nữ vốn nhiều như thế, nàng và hắn chìm trong chuyện thư thái, ngay cả lời nàng nói cũng cảm thấy có lý.

Chẳng qua sự việc liên quan tới nhị hoàng tử, hắn dù sao cũng không tùy tiện đưa ra quyết định.

Khi ấy là cuối tháng hai, thời điểm trăm hoa đua nở, nhưng tới giữa tháng ba hắn mới hạ chỉ cho nhị hoàng tử Nguyên Tranh nhận Ngọc phi là dưỡng mẫu, nhưng trong ý chỉ lại viết nhị hoàng tử Nguyên Tranh vẫn do Túc thái phi nuôi nấng.

Sự việc giải quyết nhanh gọn, toàn bộ hậu cung đều tới cung của Ngọc phi chúc mừng.

Hơn nữa thanh danh của Hồng Lư Tự gần đây vang dội, dung nhan thanh lệ của Ngọc phi càng có nét tỏa sáng.

Một đám phi tần không được sủng ái thổi phồng trước mặt nàng ta, nàng ta cũng rất rộng lượng, tùy ý giơ tay sai người đi lấy một hộp vòng ngọc thưởng cho họ.

Ngọc tốt như vậy, phi tần không được sủng ái thường ngày khó có thể nhìn thấy, nàng ta thưởng xuống cứ như thưởng chút bạc vụn không đáng chớp mắt.

Có điều trong phong cảnh này, nàng ta không còn hứng thú đối chọi gay gắt với Từ Tư Uyển.

Một hồi ăn mừng di qua, khi rời khỏi điện sắc mặt ai nấy đều tràn ngập ý cười.

Phương Như Lan vẫn ăn nói chanh chua như vậy, từ xa thấy Từ Tư Uyển và Oánh quý tần kết bạn ra ngoài, liền bước nhanh đuổi theo, nói: "Nghe nói mấy ngày trước quý tần nương nương có một điệu múa lay động lòng quân, vũ kỹ thậm chí lợi hại hơn Sở quý nhân, nhưng không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, dù sao vẫn là Ngọc phi nương nương của chúng ta có phúc khí."

Từ Tư Uyển khẽ cười, không định nhiều lời với nàng ta.

Oánh quý tần lại không chịu thua kém, nghe vậy thì quay mặt: "Trong cung này có người có phúc, có người vô phúc.

Người có phúc có lẽ có các phúc phận khác nhau, hôm nay ngươi mạnh, ngày mai ta mạnh.

Nhưng người vô phúc lại giống nhau như đúc, năm này tháng nọ không gặp được bệ hạ, không biết đã bị quên ở nơi nào." Dứt lời, nàng không thèm nhìn Phương Như Lan, chỉ cười với Từ Tư Uyển, "Có người cảm thấy chỉ cần nịnh bợ quý nhân, bản thân cũng sẽ trở thành quý nhân.

Ta không để ý nàng ta.

Chỗ ta có Minh Tiền Long Tỉnh bệ hạ mới thưởng, uyển nghi muội muội có muốn tới chỗ ta uống trà không?"

Từ Tư Uyển cười liếc xéo nàng ấy, ngầm hiểu: "Thần thiếp đã hứa với bệ hạ trưa nay tới Tử Thần Điện cùng dùng bữa, sợ là không tiện.

Hay là tỷ tỷ về nghỉ ngơi trước, buổi chiều nếu rảnh rỗi thần thiếp sẽ đi tìm tỷ tỷ."

"Được, nhớ dẫn muội muội của muội cùng tới." Oánh quý tần vỗ vỗ tay nàng, sau đó đi về hướng bộ liễn, cùng cung nhân nghênh ngang rời đi.

Từ Tư Uyển không thèm quay đầu nhìn Phương Như Lan, trực tiếp cùng Hoa Thần đi thẳng tới Tử Thần Điện.

Thật ra nàng không có hẹn đến Tử Thần Điện ăn trưa, nhưng hoàng đế từng nói nàng có thể tới bất cứ lúc nào, chẳng qua nàng ít khi tới.

Hiện giờ, đi một chuyến không chỉ làm hoàng đế vui vẻ mà còn khiến Phương Như Lan ghen tị, cớ sao không đi?

Ngay cả khi hắn và Phương Như Lan không để ý, có thể mua được nụ cười của Oánh quý tần, nàng cũng thấy không lỗ.

Vì thế nửa ngày sau, Từ Tư Uyển làm giống những gì mình nói với người khác, tới Tử Thần Điện dùng bữa trưa trước, sau đó tới chỗ Oánh quý tần uống trà chiều.

Oánh quý tần không quan tâm việc Ngọc phi có được nhị hoàng tử, chỉ hào hứng chờ xem náo nhiệt trong tương lai.

Khi nhắc tới Sở Thư Nguyệt, nàng ấy còn cười không ngừng, vừa đưa cho Tư Yên trái táo vừa cười nói với Tư Uyển: "Ngọc phi trường sủng không suy vì có bản lĩnh, đè đầu cưỡi cổ ta ta đều nhận.

Sở Thư Nguyệt thì đúng là nực cười, khoảng thời gian phong cảnh kia, nói bản lĩnh hết thì bản lĩnh hết thật, mới chớp mắt bệ hạ đã không còn nhớ nàng ta, nàng ta có vẻ rất giận..." Nói tới đây nàng ấy lại bật cười, chớp mắt, "Chắc hai muội không biết, ta nghe nói hai ngày trước nàng ta giận tới mức đập đồ trong phòng, kết quả cầm nhầm đồ trang trí rất nặng, cuối cùng tự làm trẹo cổ tay."

Nghe Oánh quý tần hào hứng kể chuyện, Tư Uyển và Tư Uyển đều cảm thấy con người này ngày càng thú vị.

Ba người vui vẻ trò chuyện.

Trời tối, Từ Tư Uyển về Sương Hoa Cung.

Nàng tiễn Tư Yên về Mẫn Tú Cư trước rồi mới về Niêm Mai Các, vừa đến cửa viện liền thấy Trương Khánh đang gấp gáp đến độ đi qua đi lại không ngừng.

"Trương Khánh." Hoa Thần gọi thay nàng.

Trương Khánh vội cúi đầu về hướng cửa viện: "Nương tử."

Từ Tư Uyển nhìn gã: "Sao vậy?"

"Hoàng hậu nương nương..." Trương Khánh rụt cổ, "Người của hoàng hậu nương nương tới truyền lời, lệnh buổi tối nương tử tới Trường Thu Cung hầu thiện."

"Hầu thiện?" Hoa Thần giật mình, nín thở nhìn Từ Tư Uyển.

Từ Tư Uyển không có quá nhiều cảm xúc, chỉ híp mắt nói: "Cũng muộn rồi, đi thôi."

Dứt lời, nàng lập tức xoay người ra ngoài.

Nhưng dù nàng tỏ vẻ bình tĩnh thế nào, đám cung nhân vẫn không khỏi căng thẳng.

Tiểu Lâm Tử và Tiểu Triết Tử không dám hé răng, Đường Du cũng không nói chuyện, Hoa Thần và Nguyệt Tịch nhìn nhau mấy lần, cuối cùng Hoa Thần cũng lên tiếng: "Nương tử...!Tuy rằng thiếp thất hầu hạ chính thê dùng bữa là lẽ thường, nhưng trong cung hiếm khi..."

"Ta biết." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Chẳng qua hoàng hậu muốn mượn việc này mà gây khó dễ với ta thôi."

"Chắc là vì chuyện của nhị hoàng tử." Hoa Thần nhẹ giọng.

Từ Tư Uyển vẫn bình tĩnh, không hề hoảng loạn: "Tất nhiên là vì chuyện của nhị hoàng tử.

Cũng tốt, tuy việc này không thể không tiền trảm hậu tấu, nhưng sớm muộn gì nàng ta cũng biết.

Nàng ta đã chủ động nhắc tới, ngược lại giúp ta đỡ phải nghĩ xem nên mở lời thế nào."

Hết câu, nàng không nói nữa, chỉ đi về hướng Trường Thu Cung.

Sương Hoa Cung không quá xa Trường Thu Cung, nàng đi nhanh hơn bình thường, chớp mắt đã vào Trường Thu Cung.

Đến trước cửa Tiêu Phòng Điện, hoạn quan đứng chờ hai bên tiến lên, ý bảo các cung nhân dừng lại.

"Nương tử." Đường Du trầm giọng.

Từ Tư Uyển nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi vào đại sảnh.

Cánh cửa sau lưng từ từ đóng lại, nàng đi thẳng vào nội thất.

Trong phòng, bữa tối đã được chuẩn bị.

Khi Từ Tư Uyển tới, Hoàng Hậu đang uống canh một mình, thấy nàng vào cũng không ngước mắt.

"Hoàng hậu nương nương vạn an." Từ Tư Uyển hành lễ, hết câu vẫn không thấy nàng ta hồi âm miễn lễ.

Vì thế nàng vẫn duy trì tư thế quỳ cung kính, lặng lẽ chờ cơn thịnh nộ của Hoàng Hậu.

Qua vài nhịp thở, bên tai nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là một giọng nữ trầm ổn vang lên: "Uyển nghi nương tử thẳng người lên đi đi."

Từ Tư Uyển thẳng người, thấy một nữ quan chừng bốn mươi tuổi đang đứng bên cạnh, trên tay cầm một cây thước, điều này khiến Từ Tư Uyển không khỏi ớn lạnh.

Nữ quan cúi đầu: "Uyển nghi nương tử là cung tần, hầu hạ thiên tử là bổn phận, phụng dưỡng hoàng hậu nương nương cũng là đạo làm thiếp thất.

Hiện giờ hoàng hậu nương nương truyền nương tử tới hầu thiện, nương tử lại khoan thai tới muộn, nặng thì mắng là bất kính với trung cung, nhẹ thì cũng có thể nói là lười biếng vô lễ.

Hoàng hậu ra lệnh phạt nương tử mười thước tay, nương tử có phục không?"

"Thần thiếp tâm phục khẩu phục, cam nguyện bị phạt." Từ Tư Uyển hít sâu một câu, "Có điều thần thiếp đến muộn là vì không biết lệnh truyền triệu của hoàng hậu nương nương chứ không phải lười biếng vô lễ, xin hoàng hậu nương nương minh giám."

Vừa nói, nàng vừa giơ hai tay lên, tư thế không thể ngoan ngoãn.

Nữ quan tiếp lời: "Chọc giận hoàng hậu nương nương nương tử còn miệng lưỡi như thế cứ như nương nương khắt khe nương tử, vậy càng vô lễ.

Thêm hai mươi thước tay, nương tử có phục không?"

Từ Tư Uyển nín thở, cắn răng đáp: "Thần thiếp phục."

Sau khi nhận câu trả lời của nàng, nữ quan nhìn Hoàng Hậu, thấy sắc mặt Hoàng Hậu không có thay đổi gì, cây thước trong tay lập tức rơi xuống.

Thước trong cung đều làm bằng tre, vừa cứng vừa dẻo, đánh lên người rất đâu.

Dù Từ Tư Uyển cố chịu đựng thế nào, đến thước thứ ba nước mắt vẫn ứa ra, nhưng nàng không dám co rúm hay bỏ trốn, đành nhắm mắt chờ thước thứ tư.

Hoàng Hậu vẫn thong dong dùng bữa, mãi đến khi lòng bàn tay Từ Tư Uyển tái xanh, mới nhàn nhạt nói: "Uyển nghi bây giờ tự có chủ ý rồi, lời nói cũng có trọng lượng.

Nếu cảm thấy ủy khuất, ngươi có thể đi cáo trạng với bệ hạ."

Từ Tư Uyển hít hà một hơi: "Thần thiếp không dám đi bàn thị phi trước mặt bệ hạ.

Có điều...!Có điều vừa rồi đến chỗ Oánh quý tần uống trà thần thiếp gặp gió, nhiễm phong hàn, cầu xin nương nương làm chủ tạm thời rút thẻ bài của thần thiếp."

Sắc mặt Hoàng Hậu lập tức thay đổi, nhưng vẫn lạnh giọng: "Uyển nghi đúng là lo lắng cho bệ hạ."

Giữa cuộc đối thoại, thước vẫn đánh xuống.

Từ Tư Uyển đau đớn đến gương mặt tái đi, nàng cố nén nước mắt, nhìn nàng ta, nói: "Thần thiếp cảm nhiễm phong hàn, để lây cho bệ hạ là chuyện không tốt.

Thần thiếp không dám."

Hoàng Hậu khinh thường nhìn nàng, nghe vậy chỉ cười một tiếng, tiếp tục dùng bữa.

Kết thúc ba mươi thước, bàn tay ngọc ban đầu của Từ Tư Uyển đã sưng lên, nhưng nàng không thể không tiếp tục chịu đựng.

Hoàng Hậu lạnh lùng nói: "Việc hôm nay nếu ngươi muốn nhớ thù cũng được, bổn cung chỉ nhắc nhở ngươi một câu.

Thiến uyển nghi, kính cẩn thủ lễ là ưu điểm của ngươi, chớ có học thói hồ đồ từ kẻ khác, tự cho mình có chút mặt mũi trước mặt bệ hạ là có thể gây chuyện thị phi trong hậu cung này.

Tuy bổn cung bệnh nhưng vẫn chưa chết, bổn cung không cho phép từng người các ngươi không để bổn cung vào trong mắt."

Từ Tư Uyển cúi đầu: "Thần thiếp không dám."

"Vậy thì xem việc tốt ngươi đã làm đi!" Hoàng Hậu nổi giận đùng đùng, đập bàn, "Khuyến khích bệ hạ đưa nhị hoàng tử đến dưới gối Ngọc phi, ngươi đúng là có bản lĩnh! Có phải ngươi cảm thấy thấy bổn cung vốn kiêng kị Ngọc phi, làm thế để khiến bổn cung không nhịn được nữa, nhổ cỏ tận gốc Ngọc phi, giúp ngươi ngồi vững vị trí sủng quan lục cung hay không! Bổn cung vẫn chưa đến mức mắt mù tai điếc không biết suy nghĩ!"

"Thần thiếp không dám! Thần thiếp không dám nghĩ như vậy, thần thiếp tự làm chủ việc này cũng chỉ vì sợ nương nương không đồng ý.

Còn về nguyên nhân trong đó...!Thần thiếp không hề có ý mượn đao giết người, càng không dám nghiền ngẫm tâm tư của nương nương.

Nếu nương nương không hài lòng, người cứ việc trách phạt thần thiếp, nhưng thần thiếp tuyệt đối không thẹn với nương nương!"

Hoàng Hậu nheo mắt nhìn nàng.

Qua một lúc lâu, nàng ta mới hỏi: "Vậy nói ta nghe ngươi có kế hoạch gì?"

Từ Tư Uyển cúi đầu: "Đây là một nước cờ nguy hiểm.

Trước khi kế hoạch thành công, thần thiếp không dám để hoàng hậu nương nương mất lòng, cũng không dám kéo nương nương vào việc này.

Có điều...!Thần thiếp bảo đảm với nương nương thần thiếp không hề có ý lợi dụng nương nương diệt trừ Ngọc phi, nếu nương nương không tin, người cứ sống chết mặc bây là được.

Thần thiếp sẽ tự mình diệt trừ Ngọc phi."

Hoàng Hậu giật mình: "Ngươi có thể diệt trừ Ngọc phi?"

"Thần thiếp không dám chắc." Từ Tư Uyển nói thật, "Nhưng việc thành do người, thần thiếp muốn thử một lần.

Nếu Ngọc phi không còn, với nương nương, với thần thiếp đều tốt."

Dứt lời, cả căn phòng rơi vào an tĩnh.

Hoàng Hậu không nói gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm, đứng dậy đi về phía nàng.

Khi còn cách một bước, Hoàng Hậu duỗi tay nâng cằm nàng lên, Từ Tư Uyển vẫn cụp mắt, chỉ có thể cảm nhận bộ hộ giáp màu vàng thấp thoáng trước mặt.

Hoàng Hậu cứ nhìn nàng như thế một hồi, thở dài: "Việc này nếu ngươi có thể hoàn thành, bổn cung hứa cho ngươi vị trí quý tần.

Nếu không làm được, bổn cung cũng không trách ngươi." Nói tới đây, nàng ta xoay người, cười lạnh, "Nhưng nếu ngươi dám giễu cợt bổn cung, hình phạt lần sau sẽ không đơn giản như vậy."

"Thần thiếp hiểu." Từ Tư Uyển nhẹ giọng đáp."

"Tốt lắm." Hoàng Hậu hài lòng rút tay về, dặn dò đầy thâm ý, "Thiến uyển nghi đã nhiễm phong hàn thì chớ ở Trường Thu Cung quá lâu, trở về nghỉ ngơi đi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.