Mọi âm thanh trong đại điện im lặng càng thêm rõ ràng.
Từ Tử Uyển hít sâu một hơi, bẩm: "Phụ thân thần nữ là Hộ Bộ thị lang, chưởng quản việc điền lương hộ tịch, biết rõ dân sinh gian khổ, do vậy trong nhà tiết kiệm nghiêm khắc, nếu không hư hỏng, hiếm khi may vá xiêm y mới, cũng không thêu tú nương dài hạn.
Xuân này phụ mẫu nghe ý chỉ tổng tuyển cử, cũng từng muốn may xiêm y mới cho thần nữ, nhưng nhiều người trong kinh tham dự, trong một đêm tất cả tú nương có tài nghệ đều có khách hàng, trong nhà đành không được, đành phải dùng lại xiêm y cũ."
Nói rồi, nàng lại cung kính hành lễ.
Lời này nửa thật nửa giả, thật là Từ phủ tiết kiệm nghiêm khắc, đêm trước điện tuyển quả thật cũng khó tìm tú nương, nhưng thật ra Từ phủ tiết kiệm không đến mức không may nổi cho các nữ nhi xiêm y mới, tú nương đêm trước điện tuyển cũng không khó tìm đến mức không mời được ai.
Chẳng qua những điều này không đáng để Thái Hậu sai người đi tìm hiểu, Từ Tư Uyển lại không kiêu ngạo không siểm nịnh mà bẩm báo càng khiến lời giải thích này có thể tin được.
Thái Hậu khẽ cười, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn một chút: "Tuy là nói vậy, nhưng tỷ muội nhà ngươi đứng bên cạnh lại ăn mặc khéo léo hơn ngươi nhiều."
Từ Tư Yên nghe thế vội quỳ xuống, giải thích ngay: "Thái Hậu nương nương, xiêm y này của thần nữ đã được may vá trước tết Thượng Tị.
Chỉ là thần nữ là thứ nữ, không có nhiều cuộc xã giao qua lại như tỷ tỷ, xiêm y này chưa có cơ hội mặc nên nhìn tươi sáng một chút." Nói xong, nàng ấy lại dập đầu.
Hai tỷ muội đều im lặng, xung quanh trở về an tịch.
Qua một lúc, Từ Tư Uyển cảm giác ánh mắt Thái Hậu nhìn các nàng thay đổi, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Thì ra là vậy."
Sau đó là một tiếng cười nhẹ, giọng nói ấm áp của nam tử truyền tới: "Ngày thường Từ Văn Lương không nói nhiều, ngược lại dạy ra nữ nhi ai cũng biết nói chuyện." Nói tới đây, hắn dừng một chút, "Ghi tên đi."
Từ Tư Uyển thả lỏng, cố nén vui sướng cùng Tư Yên dập đầu tạ ơn.
Khi đứng dậy, đã có hai hoạn quan trong điện đi ra, dâng túi thơm màu cam trong khay cho hai người.
Đây là quy định tuyển tú của triều đại, ai ghi tên ở lại sẽ được ban thưởng túi thơm, còn về việc sắc phong phi tần hay ban hôn cho tông thần thì cần thương nghị lại, tất cả đều cần đợi đến lúc thánh chỉ ban xuống.
Từ Tư Uyển cầm túi thơm cung kính lui về chỗ.
Vừa đứng yên, nàng chợt nghe Tư Yên lên tiếng: "Bệ hạ, thần nữ cả gan có một chuyện muốn cầu xin."
Từ Tư Uyển giật mình, vừa ngước mắt đã thấy Tư Yên nhấc váy quỳ xuống.
Giọng nói vang lên lộ sự nghiền ngẫm: "Ngươi nói đi."
"Thần nữ...!Mẫu thân của thần nữ mất sớm, từ nhỏ đã làm bạn với tỷ tỷ." Tư Yên dập đầu một cái, "Cho nên thần nữ muốn cầu xin bệ hạ một ân điển, dù bệ hạ đưa tỷ tỷ đi đâu, cầu xin bệ hạ cho thần nữ đi cùng.
Nếu không thể, cầu xin bệ hạ cho thần nữ xuất gia tu hành, cầu phúc cho tỷ tỷ!"
Lời này thật sự chấn động lòng người.
Điện tuyển nghiêm khắc, nếu bên trên không hỏi chuyện, tú nữ không được phép lên tiếng, càng không có ai dám to gan cầu xin như vậy.
Trái tim Từ Tư Uyển thắt chặt, muốn bịt miệng muội muội mình lại nhưng đương nhiên không thể, chỉ đành quỳ xuống: "Muội muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, bệ hạ thứ tội."
"Các ngươi đúng là tỷ muội tình thâm." Hoàng đế khẽ cười, "Vậy nếu trẫm gã tỷ tỷ ngươi cho tông thân làm thê tử, ngươi chịu làm thiếp không?"
Từ Tư Yên ngẩng đầu, kiên định đáp: "Tình nghĩa tỷ muội không phân những cao thấp đó, thần nữ chỉ muốn ở bên tỷ tỷ."
"Được." Hắn cười nói, "Trẫm biết rồi."
"Tạ bệ hạ!" Từ Tư Yên lại dập đầu một cái, vui vẻ đứng dậy, không quên đỡ lấy Tư Uyển, sau đó theo quy củ lui về sau đứng.
Hoàng đế lại giữ Đào Thải Tích, chính là người khi nãy chê cười Từ Tư Uyển.
Lúc này Từ Tư Uyển mới biết nàng ta là thiên kim Binh Bộ thượng thư, có lẽ lúc này nàng ta cũng mới biết nàng xuất thân thị lang phủ, thân phận tương đương mình.
Còn Cố thị và Lâm thị rớt tuyển.
Hoạn quan ngoài điện xem mặt đoán ý, thấy Thái Hậu và hoàng đế không nói gì thêm, liền thong thả ung dung nói: "Lui!"
Năm nữ tử cùng hành lễ lui xuống, được một tiểu hoạn quan dẫn đường về viện vừa rồi.
Nữ quan lúc đầu gọi tên các nàng đang ở ngoại viện chờ dẫn nhóm tú nữ tiếp theo qua, thấy tiểu hoạn quan dẫn đường vui vẻ trở về, không nhịn được mà hỏi: "Sao rồi?"
Hoạn quan kia đáp: "Cô cô, tam dương khai thái!"
Đây là cách nói của một quẻ bói, có ý cát tường.
Sau này không biết sao lại dùng cho việc điện tuyển, nếu năm người vào có ba người ở lại thì gọi "tam dương khai thái".
Các cung nhân thầm coi đây là đại cát, tin rằng người dẫn nhóm tú nữ này ra vào hoàng cung đều sẽ được lây nhiễm cát tường.
Nếu người trúng cứ có thể có chút ban thưởng, nó sẽ trở thành vật hóa hung thành cát.
Nữ quan kia nghe thế cũng vui mừng.
Từ Tư Uyển ngầm hiểu, vội cởi vòng ngọc tặng nữ quan, lại tháo một cây trâm đưa cho hoạn quan, cười nói: "Làm phiền hai vị."
Hai người vui vẻ cảm tạ.
Từ Tư Yên và Đào Thải Tích cũng có thưởng.
Sau đó đổi cung nhân dẫn đường, bọn họ khách khí đưa các nàng xuất cung, đương nhiên cũng cần ban thưởng thêm.
Cứ vậy, cây trâm còn lại của Từ Tư Uyển cũng thưởng đi, bạc mang theo trên người cũng tiêu không ít.
Cuối cùng cũng lên xe ngựa, Tư Yên thở dài, nhỏ giọng oán hận: "Mọi người đều nói hoàng cung là nơi tiêu tiền, không ngờ phải tiêu nhiều như vậy." Nói rồi, nàng ấy dựa vào vai Tư Uyển, ôm lấy cánh tay nàng, "Cũng may kết quả tốt, muội có thể bầu bạn với tỷ tỷ."
"Ta ước gì muội đừng bầu bạn với ta bằng cách này." Từ Tư Uyển mỉm cười, lòng có chút không yên.
Nàng vốn tự tin có thể trúng tuyển, nhưng lúc sau Tư Yên đột nhiên mở lời cầu xin hoàng đế thật sự khiến nàng hoảng loạn, sợ hoàng đế thật sự đẩy nàng vào một vương phủ nào đó.
Có điều đây không phải việc nàng có thể quản, các nàng chỉ có thể hồi phủ chờ.
Về phủ, Nhạc thị nghe nói hai cô nương đều trúng tuyển, vui buồn lẫn lộn.
Ý mừng rất đơn giản, làm phụ mẫu ai mà chả mong nữ nhi biến thành phượng hoàng, thấy nữ nhi được đế vương coi trọng, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nhưng nỗi buồn lại rõ ràng hơn, bởi vì Nhạc thị không hy vọng Tư Uyển tiến cung.
Bây giờ đã trúng tuyển, Nhạc thị chỉ cảm thấy nàng muốn vào hang hổ, càng nghĩ càng thở dài.
Từ Văn Lương không nói gì, mãi đến sáng hôm sau, Từ Tư Uyển mới nghe nói tối qua ông nhốt mình trong thư phòng, uống rượu cả đêm.
Nàng biết nguyên nhân.
Đây là nỗi lòng của người làm phụ thân, cũng là sự áy náy của đồ đệ với lão sư của mình.
Là nữ nhi, nàng cũng hổ thẹn với phụ thân này.
Nàng biết rõ năm xưa ông liều chết cứu nàng thế nào, cũng biết mấy năm nay ông dùng cả tấm lòng dạy dỗ nàng ra sao.
Nhưng nàng không thể không tự mình chém giết một trận.
Lại một cơn mưa phùn đổ xuống, sự oi bức của mùa hạ dần được xua tan.
Hai ngày mát mẻ ngắn ngủi, ý chỉ trong cung cuối cùng cũng hạ xuống.
Hôm đó, trời vừa sáng các cung nhân đã xuất cung, thanh thế phô trương tới từng phủ đệ.
Từ Tư Uyển vừa dùng xong bữa sáng, mới từ chỗ phụ thân mượn sách sử về đọc, nghe nói thánh chỉ tới, vội buông sách xuống, tới tiền viện nghênh đón.
Vào chính sảnh, cả nhà quỳ xuống tiếp chỉ, hoạn quan tuyên chỉ mở thánh chỉ màu vàng ra, đọc: "Chỉ dụ, nữ nhi của Hộ Bộ thị lang Từ Văn Lương - Từ thị Tư Uyển nhu gia bỉnh thuận, khắc nhàn nội tắc, thục đức hàm chương.
Phong từ lục phẩm tài tử, ban Hiền Túc Các ở Sương Hoa Cung.
Nữ nhi của Hộ Bộ thị lang Từ thị Tư Yên nết tốt ôn lương, thông minh tài trí, phong chính bát phẩm kinh nga, ban Mẫn Tú Cư ở Sương Hoa Cung.
Khâm thử!"
Dứt lời, cả nhà dập đầu tạ ơn.
Hành lễ xong đứng dậy, Từ Văn Lương cuối cùng cũng cười, đưa một túi tiền căng phồng cho hoạn quan tuyên chỉ: "Làm phiền công công."
"Đại nhân khách khí." Hoạn quan cười đáp.
Từ Văn Lương lại cẩn thận thăm hỏi: "Là phụ thân, hạ quan không thể không học lòng.
Công công cho phép hạ quan nhiều lời một câu, không biết nơi hai tiểu nữ ở như thế nào?"
"Đại nhân không cần lo lắng.
Quốc tang ba năm vừa qua, hậu cung chỉ có vài vị nương nương bước ra từ tiềm để và một Oánh quý tần mới sắc phong đầu năm.
Nếu tính cả tổng tuyển cử lần này..." Gã lơ đãng liếc nhìn Từ Tư Uyển, ý cười càng đậm, "Từ tài nhân đã là số một số hai, bên trên chỉ có nữ nhi của nhà Binh Bộ Đào đại nhân được phong cao hơn nửa phẩm, là Minh quý nhân."
Nữ nhi Đào gia chính là Đào Thải Tích.
Từ Tư Uyển thầm đoán, ngoài mặt đã cười rộ, nũng nịu nói với phụ thân: "Nữ nhi nói rồi, cha dốc lòng dạy dỗ nữ nhi nhiều năm, nữ nhi đương nhiên sẽ không thua kém người ta, chỉ có cha lo lắng nhiều!"
Hoạn quan tươi cười phụ họa.
Từ Văn Lương vốn đang ưu sầu, nhưng thấy nàng vui vẻ, chỉ có thể cười nói: "Chung thân đại sự của con cha đương nhiên phải để bụng."
Noi xong, ông luôn miệng cảm tạ hoạn quan kia mãi, còn tự mình đưa tiễn.
Tư Uyển và Tư Yên không ở lại chính sảnh lâu, kết bạn trở về hậu trạch rồi ai về phòng nấy.
Một lát sau, Nhạc thị tới phòng Tư Uyển.
Tư Uyển vội đứng dậy: "Nương."
"Ngồi đi." Nhạc thị miễn cưỡng cười.
Từ Tư Uyên nghe lời ngồi xuống.
Nhạc thị ngồi đối diện, thở dài: "Thánh chỉ đã hạ xuống, nói gì cũng muộn.
A...!Yên tâm đi, con đã vì thay Tam muội muội tuyển tú mà đi đến bước này, tương lai nương sẽ quan tâm nó, chọn cho nó một hôn phu tốt."
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Thật ra Tam muội muội chưa từng có ý bất kính với nương, chẳng qua tính cách có hơi cao ngạo, nương đừng so đo với muội ấy."
"Ta biết." Nhạc thị cười khổ gật đầu, "Phân vị của Tứ muội con không cao, mang theo hai nha đầu hầu hạ là được.
còn con...!Bốn người Hoa Thần, Nguyệt Tịch, Lan Huân, Quế Phức con dẫn theo hết đi, trong nhà sẽ cố gắng tìm cho con một hoạn quan chưởng sự đáng tin cậy."
Vào cung rồi, có một số việc không thể không giao cho nhóm hoạn quan, bên cạnh có chưởng sự đáng tin đương nhiên rất quan trọng.
Từ Tư Uyển gật đầu: "Đa tạ nương."
"Đa tạ cái gì!" Nhạc thị lắc đầu, thổn thức, "Thoáng cái con đã lớn như vậy, a...!Nếu được quyết định, ta ước gì nuôi nấng con bên cạnh cả đời, bây giờ lại phải vào cung..."
Nói tới đây, hốc mắt Nhạc thị đỏ lên, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Từ Tư Uyển vội đứng dậy vòng qua bên kia, ngồi xuống ôm lấy bà: "Nương đừng buồn, cứ coi nữ nhi gả chồng là được.
Nữ nhi nhất định sẽ sống thật tốt, tương lai sẽ có hài tử gọi người là bà ngoại."
"Đứa nhỏ này chỉ biết dỗ dành ta." Nhạc thị đánh vào cánh tay nàng một cái, mỉm cười.
Từ Tư Uyển cũng cười phụ họa, cọ đầu vào vai Nhạc thị..