Vì độc phát tác, Từ Tư Uyển ngủ một giấc dài.
Khi tỉnh lại, xung quanh chỉ có ánh đèn mờ nhạt xuyên qua khe hở màn giường chiếu tới.
Từ Tư Uyển nhìn chằm chằm ánh sáng kia, ngây ra một lúc, cố gắng ngồi dậy: "Hoa Thần!"
"Nương tử?" Tiếng của Hoa Thần ở cách đó không xa.
Rất nhanh, màn giường đã được vén lên, "Nương tử đỡ hơn chưa?"
"Vẫn ổn." Từ Tư Uyển trầm giọng, "Thái y nói thế nào?"
"Thái y nói là trúng độc thủy ngân, may mà lượng độc không nhiều, chỉ cần tĩnh dưỡng là được." Hoa Thần bẩm.
Từ Tư Uyển gật đầu, lại hỏi: "Bệ hạ đâu?"
"Bệ hạ tự mình đưa nương tử về Hiền Túc Các, sau đó quay lại cung yến..." Nói tới đây Hoa Thần chần chờ, cẩn thận quan sát Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển lại không để ý: "Việc này ta biết."
Nàng và hoàng đế dù sao cũng không có tình cảm, nếu hắn vì nhất thời rung động mà không tham dự cung yến mới khiến nàng giật mình.
Cũng chính vì nguyên nhân này, trước đây nàng mới mong Minh hiền nghi được sủng ái, nếu không hai phi tần vô danh tranh chấp, chỉ sợ không đáng để ngôi cửu ngũ tới đây một chuyến.
Hoa Thần lúc này mới to gan nói tiếp: "Bệ hạ chỉ cấm túc Minh hiền nghi, lệnh ngự tiền Vương công công đi điều tra, ngoài ra...!Ngoài ra không nói gì thêm."
Từ Tư Uyển thở dài: "Được rồi."
Hoa Thần sầu lo: "Nương tử không sợ việc này bị điều tra sao? Người của chúng ta chắc chắn sẽ liều chết không nói, không có gì để lo lắng, nhưng Thanh Vũ..."
"Ngoại trừ đưa túi thơm, nàng ta chẳng làm gì, có gì để nói chứ!" Từ Tư Uyển cười cười, "Huống hồ, bệ hạ cũng sẽ không thật sự tốn tâm tư để điều tra."
Điểm này, từ nhỏ khi đọc sách sử nàng đã hiểu.
Từ Tư Uyển không để ý tới vẻ mặt khó hiểu của Hoa Thần, thoải mái nằm xuống, cười nói: "Sáng sớm ngày mai, ngươi mang một thỏi vàng đi đưa cho người Thượng Tẩm Cục, nói với họ ba ngày sau, thời điểm trình thẻ bài tới Tử Thần Điện, hãy để thẻ bài của ta ở chính giữa."
...
Diễm Lan Uyển ở phía bắc Sương Hoa Cung sáng đèn cả đêm.
Vương Kính Trung cuối cùng cũng dẫn người ra ngoài, thủ hạ theo sau có vẻ bất an: "Sư phụ, Minh hiền nghi không chịu nhận tội, chúng ta trả lời thế nào đây?"
Vương Kính Trung cười lạnh: "Việc này có gì khó."
Nửa khắc sau, Vương Kính Trung đi vào Tử Thần Điện.
Hoàng đế mới hạ triều trở về, đang thay xiêm y trong tẩm điện.
Vương Kính Trung khom người đến bên cạnh, vừa hỗ trợ vừa nhẹ giọng bẩm báo: "Hạ nô hỏi cả đêm, Minh hiền nghi không chịu nhận tội, nói mình không biết thủy ngân kia là thế nào, cũng chưa từng động tay chân trong túi thơm.
Nhưng hạ nô kiểm tra túi thơm trong phòng nàng ta lại không có vấn đề gì."
Hoàng đế bình tĩnh không nói gì.
Vương Kính Trung quan sát sắc mặt hắn, nói tiếp: "Hạ nô cũng đã hỏi cung nhân của Sương Hoa Cung, cung nhân quét tước ngoài viện nói...!Việc Minh hiền nghi oán hận Từ tài nhân ai nấy đều biết, mấy ngày trước Minh hiền nghi còn đánh chưởng sự bên cạnh Từ tài nhân.
Nghe nói chưởng sự kia đi tìm chỗ treo bùa hộ mệnh cho Từ tài nhân, không khéo bị Minh hiền nghi bắt gặp, buộc gã thừa nhận bên trong có bùa nguyền rủa."
Hoàng đế vẫn im lặng.
Vương Kính Trung tiếp tục: "Đoan Ngọ hôm qua, nghe nói Từ tài nhân có chuẩn bị ít bánh chưng dâng cho Thái Hậu.
Minh hiền nghi...!Có lẽ sợ Từ tài nhân cáo trạng trước mặt Thái Hậu, nên tiên hạ thủ vi cường chăng?"
Mọi việc tra được đã bẩm báo hết.
Nói tới đây, Vương Kính Trung không nhiều lời nữa, cụp mi rũ mắt tiếp tục hầu hạ hoàng đế thay xiêm y thoải mái.
Hoàng đế đi vào nội điện, cuối cùng cũng lên tiếng: "Truyền Hồng Lư Tự tới thương nghị việc đặc phái viên yết kiến."
"Vâng." Vương Kính Trung khom người, nhất thời không biết lời bẩm tấu khi nãy hoàng đế có nghe lọt tai không, chỉ theo lệnh đi sai người truyền quan viên Hồng Lư Tự vào cung.
Sau đó là bận rộn cả ngày, mãi đến chạng vạng hoàng đế mới mơ hồ nhớ tới chuyện Vương Kính Trung bẩm báo, cũng không nghĩ nhiều, lật thẻ bài của Ngọc phi.
Qua hai ngày nữa, Từ Tư Uyển đã khỏe lại.
Đảo mắt lại đến chạng vạng, sau bữa tối, Thượng Tẩm Cục đưa thẻ bài của phi tần vào điện.
Hoàng đế đang đọc tấu chương, mặc cung nhân quỳ gối bên cạnh.
Mãi đến khi đọc xong cuốn trong tay, hắn mới liếc mắt nhìn, phát hiện thẻ bài "Từ tài nhân của Sương Hoa Cung" ở ngay chính giữa, không khỏi trầm tư, tiện tay lật lại.
Hoạn quan nín thở cáo lui, rất nhanh, tin "bệ hạ triệu Từ tài nhân của Sương Hoa Cung" thị tẩm đã truyền khắp cung.
Từ Tư Uyển không hề kinh ngạc, nàng sớm đã chuẩn bị thỏa đáng.
Đợi sắc trời muộn hơn một chút, người của ngự tiền tới Hiền Túc Các, nàng liền theo bọn họ ngồi bộ liễn, được đưa tới Tử Thần Điện.
Phi tần thị tẩm, chỉ cần là người bị truyền tới Tử Thần Điện đều phải tới suối nước nóng sau Tử Thần Điện tắm gội thay y phục trước.
Bể tắm suối nước nóng xây từ cẩm thạch màu trắng, rộng lớn mà tinh xảo, hơi nóng mờ mịt như thiên giới.
Từ Tư Uyển ngâm mình bên trong, lần nữa bị hơi nóng làm cho mơ màng, tâm trạng căng thẳng mấy ngày nay tạm thời thả lỏng, thời điểm bước ra toàn thân khoan khoái hơn phân nửa.
Đang ở Tử Thần Điện, không tới phiên cung nhân của nàng vào hầu hạ, rất nhanh nữ quan của Tử Thần Điện đã đi vào, bọn họ dùng lụa mềm mại nhất lau khô giúp nàng, sau đó mang áo ngủ mơi tới.
Từ Tư Uyển an tĩnh mặc vào, theo nữ quan tới trước bàn trang điểm, vắt khô tóc, rồi búi một bối tóc đơn giản.
Nữ quan hầu hạ rất khéo léo, chỉ dùng hai sợi dây mảnh đã búi được tóc lên, có thể giúp phi tần thị tẩm thoạt nhìn mảnh mai yếu đuối, lại không cần đội châu nặng nề.
Trang điểm thỏa đáng xong, Từ Tư Uyển nhìn nàng ấy, mỉm cười: "Vị tỷ tỷ này thật khéo tay, ta rất thích, nhưng tới đây thị tẩm trên người lại không mang theo thứ gì để đáp tạ.
Lát nữa bận xong, tỷ tỷ đến tìm Hoa Thần bên cạnh ta uống ly trà đi."
Đây là ý muốn ban thưởng, nữ quan kia vội hành lễ: "Tạ nương tử."
Từ Tư Uyển gật đầu, không nhiều lời nữa, liền được cung nữ dìu ra khỏi suối nước nóng, bước lên hành lang hẹp thông tới tẩm điện Tử Thần Điện, trực tiếp vào trong.
Tẩm điện thị tẩm của thiên tử Đại Ngụy rất rộng lớn, hoàng đế hiện không ở đây, chỉ có hai gã hoạn quan canh giữ ngoài điện.
Từ Tư Uyển ngồi bên mép giường, ngước mắt nhìn ra cửa, màn che đã rơi xuống, ngọn đèn dầu lay động chiếu cả tẩm điện huy hoàng.
Cung nữ đưa nàng tới đợi nàng ngồi xuống cũng lui ra ngoài, nàng không ngoan ngoãn nằm lên giường mà mang giày, đi lại khắp nơi.
Thị tẩm ở Tử Thần Điện phải phải tuân theo quy tắc do tổ tông quy định, không giống ở trong cung của mình.
Từ lúc ý chỉ sách phong ban xuống, nữ quan của Thượng Tẩm Cục đã tới Từ phủ nói với nàng.
Nữ quan đi rồi nàng từng kéo Hoa Thần bắt chước cảnh tượng như vậy mấy lần, cứ cảm thấy ngoan ngoãn nằm trên giường đợi tuy nhã nhặn lịch sự nhưng lại không có tình thú.
Nếu đã thế, không ngại bỏ qua những lễ nghĩa mốc meo kia.
Nàng không cho rằng tại thời điểm phù dung trướng ấm này hoàng đế sẽ vì nàng không nằm yên trên giường mà đuổi nàng đi.
Nàng đi dạo một vòng, cho đến khi nhìn thấy cây lược gỗ trên bàn, mặt lộ vẻ hài lòng, liền cầm nó quay lại giường.
Tóc vừa gội sạch tuy đã vắt khô nhưng vẫn còn hơi ẩm, vô tình làm ướt áo ngủ sau lưng.
Từ Tư Uyển ngồi trên giường đưa lưng về phía cửa điện, hai chân tùy ý gác lên, chiếc váy mềm mại màu ngọc bích theo đó xòe ra, ngón tay mảnh khảnh kéo đai lưng, áo trên rút đi.
Dưới áo trên chỉ còn một cái yếm màu đỏ thắm.
Yếm đỏ che đậy phía trước, phía sau có mấy sợi dây buộc chặt, vì thế toàn bộ vai và lưng ngọc lộ ra, tóc đen rũ một bên càng tôn lên làn da trắng như tuyết.
Từ Tư Uyển đặt khăn gấm một bên, tay cầm lược gỗ nhẹ nhàng chải mái tóc dài như thác nước.
Chải xong vài cái, nàng lại cầm khăn gấm lau nước, sau đó cầm lược gỗ, lặp lại chu trình.
Không bao lâu, nàng nghe động tĩnh ngoài cửa nhưng vẫn làm như không phát hiện, tiếp tục chải đầu.
Vì giờ khắc này nàng đã chuẩn bị rất lâu, nàng biết dáng người mình thiết tha, cùng mấy tấm màn trong tẩm điện bay bổng, trong mông lung vẻ đẹp luôn khiến người ta càng vui mắt.
Từ Tư Uyển tiếp tục chải tóc, nghe tiếng màn được cung nhân vén lên.
Nàng nín thở nghe tiếng bước chân kia tới gần, càng gần, trong đầu tính toán khoảng khách.
Khi cảm thấy chỉ còn một tấm màn, nàng như đột nhiên hoàn hồn xoay người lại.
Khoảnh khắc đó, nàng bỗng căng thẳng, bởi vì nàng chưa bao giờ nhìn rõ mặt hắn, hoặc là nên nói từ lúc trở thành Từ Tư Uyển cho đến nay, nàng chưa bao giờ nhìn rõ mặt hắn.
Nàng chỉ mơ hồ nhớ thời điểm còn là Tần Uyển, nàng từng gặp hắn ở Đông Cung, khi đó nàng là nữ hài ba tuổi, hắn là thiếu niên mười bốn tuổi.
Nàng không sợ gì mà chạy theo gọi hắn là ca ca, hắn tươi cười bế nàng lên, nụ cười ấy khiến nàng cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó hắn đã có lòng mưu hại Tần gia, đáng tiếc nàng không biết, tổ phụ của nàng cũng không biết.
Do vậy nàng mới chậm chạp ngẩng đầu, khống chế cảm xúc phức tạp trong lòng.
Nhưng nàng lại sai rồi, giữa bọn họ còn một tấm màn, khoảng cách hai trượng, gương mặt hắn bị che đậy hoàn toàn.
Giống như cơn ác mộng trong những năm nay khiến nàng hận, nhưng nàng lại không biết người mình hận trông như thế nào.
Nàng nhất thời ngơ ngẩn mà nhìn hắn, chợt nghe một tiếng cười nhẹ, hắn tự tay vén tấm màn cuối cùng.
Từ Tư Uyển giật mình, vội mặc áo ngủ vào, căng thẳng tới tay chân run rẩy.
Không đợi nàng mặc xiêm y vào, hắn đã đến trước giường, ánh mắt theo bản năng đảo qua vai ngọc lộ ra.
Hắn duỗi tay, ngón trỏ thon dài nâng cằm nàng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của nàng trở nên dồn dập.
Từ Tư Uyển nhìn gương mặt tuấn tú này, ký ức mông lung khi nhỏ đột nhiên rõ ràng.
Nàng nhớ lại dáng vẻ của hắn khi đó, càng thấy rõ mặt hắn lúc này.
Hắn đã không còn nét trẻ con năm ấy, khí chất đã trầm ổn uy nghiêm hơn nhiều.
Thì ra người nàng hận trông thế này.
Ác mộng chiếm cứ trong lòng mấy năm nay bỗng trở nên rõ ràng.
"...!Bệ hạ." Nàng gọi một tiếng, giọng khàn khàn, tay mặc y phục cũng cứng đờ, vô cùng hoảng loạn.
Mà khóe môi hắn lại cong lên, hỏi thẳng: "Hôm nay khi Thượng Tẩm Cục đưa thẻ bài tới, tại sao thẻ bài của nàng lại ở chính giữa?".