Mưu Đoạt Ánh Trăng

Chương 8




10

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

"Bỏ kiếm xuống."

Hy vọng cuối cùng cũng dập tắt.

Hắn, vậy mà, vì ta, chịu dựa theo lời hẹn, đơn thương độc mã đến đây.

Ta có chút đờ đẫn nhìn hắn, từng bước từng bước đến gần ta.

Ta run rẩy hét lớn:.

"Kỳ Nguyên, không được tiến về phía trước nữa."

Hắn không thèm để ý.

“Kỳ Nguyên! Bổn cung là mẫu hậu của ngươi! Bổn cung lệnh ngươi không được tiến về phía trước nữa!”

"Thật đúng là mẫu tử tình thâm mà."

Thẩm Thanh Ngọc cười to vỗ tay.

Thích khách từ bốn phương tám hướng đã nhận được lệnh lập tức bao vây và đàn áp bọn ta.

Tình thế bỗng nhiên cực kỳ hỗn loạn.

Một sát thủ lao về phía ta.

Ta nắm chặt con dao giấu trong tay, bình tĩnh, phải bình tĩnh, thừa dịp hắn nhào tới, nhắm vào ánh mắt hắn ta, dùng sức đâm xuống.

Hắn ta ngã xuống mặt đất thống khổ kêu rên, ta nhân cơ hội nhặt trường đao của hắn ta lên, miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình.

Bên kia, Kỳ Nguyên đã phá vỡ vòng vây, bắt được Thẩm Thanh Ngọc:

Hắn dùng trường kiếm chống lên cổ mềm mại của nàng ta, uy hiếp nói:

"Kêu thích khách lui ra, ta có thể giữ mạng lại cho ngươi."

Nàng ta cười lạnh lùng, lấy một nỏ tiễn từ trong tay áo ra, nhắm ngay vào ta đang gian nan né tránh, bóp cò.

Lưỡi dao sắc bén xuyên qua máu thịt phát ra tiếng chói tai.

Bụng bị đâm thủng, ta đau đớn kêu lên một tiếng.

Hắn ngay lập tức đẩy nàng ta ra rồi nhào về phía ta.

Nàng ta nhẹ giọng nỉ non:

"Ta cũng có cách để giữ mạng mình."

Một lực lớn đẩy ta lùi về phía sau.

Chân ta vô ý bước lên không trung, thân thể bỗng không trọng lượng, bắt đầu không khống chế được mà ngã xuống núi.

Hắn muốn đưa tay ra để giữ ta lại.

Nhưng không kịp rồi.

"Thẩm Nguyệt Dao!”

Trong tiếng kêu sợ hãi của hắn, ta lăn xuống sườn đồi, cuối cùng đập đầu vào một tảng đá lớn, bất tỉnh nhân sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.