Mưu Đoạt Ánh Trăng

Chương 14




22

Ta tiếp quản một cửa hàng tơ lụa.

Ta cực kỳ phấn khởi, định thể hiện kỹ năng của mình một phen.

Nhưng thành thật xin lỗi.

Ta thực sự không có tài kinh doanh

Ta hùng hục ra trận, vừa nhìn, sổ sách đã lỗ đến hai vạn năm.

Mắt ta tối sầm.

Mẫu thân ta thở dài: "Xin con đấy, con chỉ cần sống tạm qua ngày trên đống vàng bạc là được rồi, đừng có nghĩ tới chuyện tự chứng minh bản thân nữa.”

Vì vậy, ta bắt đầu sống cuộc sống chỉ mở cửa không kinh doanh, nuôi một con mèo, mỗi ngày uống trà nằm phơi nắng trên lầu của cửa hàng.

23

Đường cái lớn ngõ nhỏ đều đánh chiêng đánh trống —— hoàng đế muốn tuần du Giang Nam.

Ta sửng sốt.

Hóa ra ta đã đi được 3 năm rồi.

Trong ba năm qua, ta không nghe ngóng tin tức gì về hắn.

Chắc không phải hắn đến gặp ta đâu nhỉ.

Muốn gặp thì ba năm nay đã sớm gặp nhau rồi.

24

Hắn thật sự không đến gặp ta sao?

Đã đến ngày thứ năm rồi, vì sao còn không xuất hiện? Hả?

Hắn không muốn thấy ta thật sao? Không muốn thì thôi.

Dù sao ta cũng không muốn gặp hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.