16
Ta chưa từng làm chuyện này bao giờ trong đời.
Tóc rối như ổ gà, mặt đen như than, quần áo bám một lớp bụi dày, lắc lắc hai cái đã có thể làm người ta phải hắc xì, cuối cùng, còn dán một nốt ruồi giả giống như mấy bà mối.
Lại nhìn Kỳ Nguyên,
Hắn thực sự bất chấp tất cả.
Hắn có thói ở sạch, ngày thường trên quần áo dính một chút tro bụi, hắn đã cau mày phủi rất lâu.
Thế mà lúc này hắn lại bôi ruột cá hôi thối lên cả người, còn đi vào chuồng heo lăn ba vòng, cuối cùng dán đầy vết loét độc trên mặt, vậy mà từ đầu tới cuối hắn cũng chưa từng nói nửa chữ “không” nào.
Đúng là co được dãn được đấy.
Ta đẩy xe ra, Kỳ Nguyên nằm ngửa ở phía trên rên hừ hừ, trông như sắp ngủm tới nơi.
Hai kẻ ăn mày hôi thối đi tới trước cửa thành.
Chờ quan binh đi về phía này, ta lập tức nhào về phía hắn, la lên:
"Ông trời ơi, xin ngài hãy mở mắt ra mà xem! Hãy nhìn tướng công tội nghiệp của ta!”
Hắn run rẩy vươn tay ra:
"Nương tử, để nàng phải đi theo ta chịu khổ rồi.”
Ta nhập tâm diễn đến giống như là thật:
“Không! Tướng công! Chàng đừng chết, chàng cố lên, chúng ta sắp gặp được đại phu rồi!”
"Nương tử"
"Tướng công!"
Quan binh kia lập tức nắm lấy mũi cách xa ra, ghét bỏ phất tay giống như đuổi ruồi:
"Đi đi, mau đi đi."
Cứ như vậy bọn ta thuận lợi trà trộn vào trong thành.
Giữa trưa, đã đến lúc cân nhắc đến vấn đề ăn uống
Kỳ Nguyên nghe thấy bụng ta không ngừng kêu ùng ục.
“Đói rồi? Đi thôi, đi ăn nào.”
"Thôi đi, trên người ta và ngươi không có một đồng, hơn nữa khắp nơi đều là truy binh điều tra, có thể đi đâu chứ?"
"Ta biết một chỗ, vừa có thể ăn cơm nghỉ ngơi, lại không cần lo lắng bại lộ thân phận, còn không cần tiền, có đi hay không?"
Đôi mắt ta tỏa sáng: "Đi! "
Vì vậy, hắn đã đưa ta tới... Kỹ viện.
Ta oán thầm, người tốt nhà ai không có việc gì mà sẽ đến đây ăn cơm sao?
"Bên trong là suối nước nóng, nàng có thể tắm rửa thân thể một chút, lát nữa ta gọi người đưa quần áo vào."
Hắn dẫn ta lẻn vào từ cửa ngầm, sau đó thuận lợi tránh người khác, đi vào phòng trên tầng cao nhất.
Đây là một căn phòng lộng lẫy, bên trong bày biện xa hoa, hắn nhẹ nhàng dẫn ta đi vào trong phòng,
Ta cười nhạo: "Quen thuộc như vậy? Ngươi đến đây rất thường xuyên phải không?"
"Nghĩ gì đó?"
Hắn gõ đầu ta một cái.
"Nơi này do hoàng cô mẫu mở, ta đương nhiên biết rồi."
Ta che ót, ngượng ngùng nói:
“Thì ra là vậy…”
Cô cô trong miệng Kỳ Nguyên là trưởng công chúa Khánh Dương tiếng tăm lẫy lừng.
Cuộc đời của vị trưởng công chúa này không phải trâu bò bình thường đâu.
Đầu tiên, bà không bao giờ tham gia vào cuộc đấu tranh chính trị, một lòng muốn kiếm tiền;
Thứ hai, tính tình bà nóng bỏng, mấy đứa con của hoàng đế bị bà mắng từ nhỏ đến lớn, bởi vì bà ghét trẻ con. Bên cạnh đó, bà còn thề cả đời sẽ không sinh con.
Kết quả phát hiện phò mã bằng mặt không bằng lòng, lén lút ân ái ngọt ngào với những nữ nhân khác, còn có con riêng, bà tức giận mở cái kỹ viện này, sau đó trói phò mã đá vào đây.
Đối mặt với một vị trưởng công chúa trâu bò như vậy, ở dưới đáy mắt Hoàng đế, cho dù mấy người Dục vương Thụy vương Tấn vương có năng lực tới đâu, dù cho bọn họ có dám diễu võ giương oai, giương kiếm giáp mặt, dám xốc toàn bộ kinh thành lên đi nữa thì cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không dám giương oai trên địa bàn của bà.
17
Ta lười biếng nằm trong suối nước nóng.
Nước chảy rạch gầm, sương mù lượn lờ, thoải mái đến mức toàn thân đều thả lỏng xuống.
Bên ngoài vang lên tiếng nói cao vút của trưởng công chúa:
"Tiểu Thỏ Huệ Tử* (1), muốn ở chỗ ta ăn chực uống chực? Không có cửa đâu, đưa tiền đây!”
* ý là đồ nghèo mà còn ngang ngược á (tui tra gg ra vậy):v
Kỳ Nguyên thấp hèn nói:
"Ghi nợ trước, ghi nợ trước đi, sau này chất nhi nhất định sẽ hiếu kính người gấp bội."
"Lãi suất gấp ba lần!".
“Được được!”
Lúc này giọng điệu trưởng công chúa mới hòa hoãn lại: "Còn cần gì nữa không?"
"Đồ ăn, còn có hai bộ quần áo sạch sẽ."
Lại nói thêm: “Một bộ là váy áo.”
Giọng nói kinh ngạc của trưởng công chúa tăng lên tám độ:
"Ngươi thích mặc nữ trang à??"
"Ta cầu xin người, đừng lớn tiếng như vậy được không?"
Khi ta thay quần áo của mình đi ra, trên bàn đã được che kín bởi những món ăn tinh xảo.
Kỳ Nguyên vừa lùa cơm vào miệng, vừa khoe khoang nói:
"Phong phú không? Đây chính do cô cô chiêu đãi ta đó, ai bảo ta là cháu trai mà cô cô thích nhất chứ?”
Ta vô tình chọc thủng:
"Nhưng những gì các người vừa nói ta nghe thấy hết rồi."
“...”
Hắn bị sặc đến mức ho dữ dội.