Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự

Chương 56: Thích




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Văn Cảnh đưa Hạ Đình đến nghĩa trang.

Là mộ của mẹ anh.

Trên bia mộ, trước tên, được viết là "Ái nữ của Tạ Hằng Thu", chứ không phải là vợ của ai đó.

Trong lòng Hạ Đình có một câu hỏi: "Ông Tạ đã mất cách đây vài năm rồi phải không?"

Ngôi mộ này không phải do ông ngoại của Phó Văn Cảnh xây dựng.

Phó Văn Cảnh đặt bó hoa loa kèn trước bia mộ, lùi lại đứng bên cạnh cô, nắm lấy tay cô đang buông thõng, nhẹ nhàng nói: "Anh nghĩ mẹ anh sẽ không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với họ Phó, kể cả anh."

"Vì vậy, anh có thể hiểu tại sao chú Hạ lại đưa ra điều kiện như vậy."

Hạ Đình hơi ngẩng đầu nhìn anh.

Rồi cô thấy anh nhìn bia mộ, mỉm cười nói: "Mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là bạn gái con, Hạ Đình."

"Chúng con nhất định sẽ kết hôn. Chỉ là có thể sẽ muộn hơn dự kiến của mẹ vài năm."

Trở về khách sạn đã gần mười hai giờ.

"Buồn ngủ không?" Phó Văn Cảnh cúi xuống đặt dép đi trong nhà, hỏi một cách rất tự nhiên.

Thời gian này, địa điểm này, câu hỏi này, rất khó để người ta không nghĩ ngợi lung tung.

"Hả?" Hạ Đình hơi sững sờ, "Nếu không buồn ngủ, anh muốn... làm gì sao?"

Phó Văn Cảnh nhìn cô, nhướn mày: "Là em muốn làm gì chứ."

"..."

"Vậy, muốn không?" Phó Văn Cảnh bước đến trước mặt cô, hơi cúi đầu hỏi.

Hạ Đình có chút bối rối, không biết nên nói gì, cũng không biết mình đã nói gì, buột miệng nói: "Em không biết."

Nói xong, cô liền đi dép vào phòng, đi thẳng đến máy lọc nước rót cho mình một cốc nước.

Phía cửa ra vào im lặng một lúc, Hạ Đình cũng dần bình tĩnh lại.

Cô xoa xoa thái dương, thầm nghĩ sao mình lại vô dụng thế này!

Đây có phải là cái gọi là thích theo bản năng sinh lý không? Tại sao mỗi khi ở riêng với Phó Văn Cảnh, trong đầu cô lại dễ dàng xuất hiện những hình ảnh không phù hợp như vậy?

Thế này không tốt chút nào!

Hai người mới yêu nhau được vài ngày, tiến độ quả thực hơi nhanh.

"..."

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thế này thì có gì không tốt chứ? Cô là người trưởng thành, có nhu cầu sinh lý, là chuyện hết sức bình thường.

Hơn nữa, có những việc hình như không thể đo lường bằng thời gian.

Thiên thần và ác quỷ trong đầu đang tranh luận kịch liệt, Hạ Đình ừng ực uống nước, một cốc nhanh chóng cạn đáy.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của Phó Văn Cảnh: "Khát vậy sao?"

"..." Xấu hổ quá.

Hạ Đình dừng suy nghĩ, uống nốt ngụm nước cuối cùng, chậm rãi nói: "Hôm nay trời nóng, dễ khát nước."

"Ừ đúng là vậy," Phó Văn Cảnh trầm ngâm một lúc, nói: "Anh xuống lầu mua chút đồ, sẽ quay lại ngay."

Hạ Đình: "..."

Anh ta đi mua gì vậy?

Chẳng lẽ là cái đó sao!

Hạ Đình giữ bình tĩnh, lại rót cho mình một cốc nước.

Cô cầm cốc nước ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, vừa lắng nghe động tĩnh phía cửa ra vào, vừa tìm kiếm trên trình duyệt "Những điều cần lưu ý lần đầu tiên".

"Chú ý vệ sinh và biện pháp an toàn, tâm trạng phải thoải mái, đừng tạo áp lực tâm lý, con trai phải kiên nhẫn..."

Cùng với tiếng tim đập thình thịch, Phó Văn Cảnh đã trở lại, Hạ Đình lập tức xóa lịch sử duyệt web, chuyển sang ứng dụng video ngắn, giả vờ bắt đầu xem.

"Cho em."

Một que kem dâu xuất hiện trong tầm mắt.

Hạ Đình quay đầu lại, thấy Phó Văn Cảnh mỗi tay cầm một que kem, ngoài ra không mua thêm gì khác.

Quần áo của anh cũng đều là quần áo mỏng mùa hè, áo sơ mi màu xám không có túi, quần dài cũng mỏng, nếu có hộp gì đó thì sẽ rất dễ thấy.

"..."

Vậy là anh nghe thấy cô nói nóng, liền xuống lầu mua kem.

"Em không thích vị này sao?" Thấy cô mãi không nhận, Phó Văn Cảnh bắt đầu kiểm tra xem kem có vấn đề gì không.

Hạ Đình hoàn hồn, nhận lấy: "Không, em đang nghĩ, sao anh biết em thích ăn vị dâu."

Phó Văn Cảnh trả lời một cách trơn tru: "Đương nhiên là vì tâm đầu ý hợp."

Có những người nói dối còn trôi chảy hơn nói thật.

Hạ Đình nhìn anh với vẻ mặt vô cảm.

Phó Văn Cảnh vừa định mở miệng cắn miếng dâu trên cùng của que kem, thì nhận ra vấn đề, lúng túng sửa lời: "Nghe anh trai em nói."

Với giọng điệu tủi thân.

Giống như một chú chó to đuôi cụp xuống, không cam lòng quẫy đuôi trên mặt đất.

"..."

Hạ Đình phì cười.

Phó Văn Cảnh cười bất lực: "Hạ Đình, em có lương tâm không vậy, anh ngoan ngoãn thế này mà em còn cười anh?"

Hạ Đình vừa ăn dâu vừa nói: "Em thấy anh hơi chột dạ, chứ không phải ngoan."

Phó Văn Cảnh ôm lấy vai cô: "Anh đây không phải là có tiền án rồi sao, sau này phải cẩn thận hơn chứ."

"Nhưng anh muốn xác nhận với em một chuyện."

Hạ Đình: "Chuyện gì?"

"Thỉnh thoảng, những trò đùa nho nhỏ giữa các cặp đôi là phải nói dối một chút." Phó Văn Cảnh nói, "Nếu không sớm muộn gì em cũng sẽ thấy anh nhàm chán, rồi bỏ anh."

Phó Văn Cảnh càng nói càng tủi thân: "Bây giờ anh là người đàn ông không được pháp luật bảo vệ. Mười năm sau, anh cũng đã ngoài ba mươi rồi, đến lúc đó nếu em chê anh già, tính cách nhàm chán, gặp người trẻ hơn rồi bỏ rơi anh, anh biết kêu ai?"

"..."

Nói anh ta hai câu mà anh ta diễn sâu đến mức này.

Hạ Đình ngẩng lên hôn nhẹ vào cằm anh, chiều theo anh: "Sẽ không bỏ rơi anh đâu, em rất thích khuôn mặt này của anh."

Phó Văn Cảnh như mất hết niềm tin vào cuộc sống: "Qua lại bấy nhiêu ngày rồi, em vẫn chỉ thích khuôn mặt của anh thôi sao?"

Hạ Đình phản bác: "Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, chẳng phải cũng vì thích khuôn mặt của em sao?"

Phó Văn Cảnh kiên quyết phủ nhận: "Đương nhiên là không phải."

Hạ Đình ngồi dậy, lặng lẽ nhìn anh, giơ tay ra hiệu "mời": "Vậy mời anh Phó nói rõ xem, anh thích em ở điểm nào?"

Phó Văn Cảnh nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Thực ra anh đã gặp rất nhiều người đẹp, nhưng hôm đó gặp em, cảm giác khác hẳn với những người đẹp khác."

Hạ Đình bắt được một điểm quan trọng khác, nghi ngờ: "Anh gặp rất nhiều người đẹp ở những dịp nào?"

"..."

Phòng ngủ im lặng một giây, Phó Văn Cảnh vẫn thành thật trả lời: "Thỉnh thoảng tham gia một số buổi tụ tập bạn bè tổ chức, sẽ gặp."

"Nhưng anh chưa bao giờ tùy tiện bắt chuyện hay tán tỉnh con gái, em yên tâm."

"..."

Đúng là, danh tiếng của Phó Văn Cảnh bên ngoài là lạnh lùng vô tình, quả thực không ai nói xấu anh về mặt tình cảm.

Hạ Đình gật đầu, giả vờ nghiêm túc, giơ tay lên: "Tiếp tục."

Phó Văn Cảnh nói: "Sau đó tiếp xúc với em, anh thấy trêu chọc em rất thú vị, bình thường ở bên nhau chúng ta cũng rất hợp nhau về tư tưởng."

Hạ Đình làm động tác tạm dừng: "Trêu chọc em rất thú vị là sao?"

"Anh luôn cảm thấy em hơi ngốc nghếch." Phó Văn Cảnh nói thẳng, còn giơ tay ấn xuống sợi tóc ngốc nghếch dựng đứng trên đầu cô gái.

"..."

Hạ Đình nghiến răng: "Anh tiếp tục."

Phó Văn Cảnh nhếch mép: "Rồi sau đó anh phát hiện, khi em ở bên cạnh, anh sẽ rất vui, vui hơn rất nhiều so với khi anh ở một mình. Dù không ôm ấp em, chỉ là hai người cùng nhau tìm thực đơn trong bếp rồi nấu ăn, thưởng thức những món ăn nhà làm thất bại hay thành công, anh đã có cảm giác như đang ở nhà, rất ấm áp và an tâm."

"Tại sao lại như vậy?" Hạ Đình rất tò mò.

Phó Văn Cảnh mỉm cười lắc đầu: "Cái này anh không giải thích được, nên anh định nghĩa nó là - anh yêu em."

"..."

Có những người thật sự là không lúc nào không muốn bày tỏ tình cảm của mình.

Hạ Đình e lệ nhìn anh một cái, rồi tiếp tục ăn kem: "Được rồi, em biết rồi, câu trả lời đạt điểm tuyệt đối."

Phó Văn Cảnh nhìn cô một lúc, nói: "Bây giờ đến lượt anh hỏi."

Hạ Đình đã quên mất chủ đề vừa rồi: "Hỏi gì?"

Phó Văn Cảnh: "Em thích anh ở điểm nào?"

Hạ Đình trả lời dứt khoát: "Khuôn mặt."

Phó Văn Cảnh: "..."

Anh nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt chán nản.

Hạ Đình trêu chọc anh thành công, vừa cười vừa ăn hết que kem, đứng dậy, đi ngang qua anh thì xoa xoa mái tóc dày của anh, cảm giác còn sướng hơn cả sờ chó con.

Trước khi đi còn vỗ nhẹ, nói: "Em đi ngủ đây, cún con."

"..."

Phó Văn Cảnh ngoan ngoãn để cô xoa đầu, khóe mắt và khóe miệng từ từ cong lên.

Chưa đầy nửa tiếng sau, Hạ Đình đã bị Phó Văn Cảnh trả thù.

Tắm xong, Hạ Đình vừa định đi ngủ thì bị Phó Văn Cảnh ôm từ phía sau, nụ hôn không chút kiêng dè bắt đầu từ gáy.

Vai Hạ Đình run lên, rụt cổ lại, nhưng bị anh mạnh mẽ xoay người lại, đối mặt với anh, nụ hôn ướt át lại rơi xuống, dọc theo khóe miệng, dái tai, cổ, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh.

"Ư..."

Răng anh để lại dấu vết mờ nhạt trên làn da mỏng manh, cảm giác đau nhẹ, Hạ Đình hít vào một hơi, hai tay nắm chặt áo ngủ của anh.

Phó Văn Cảnh đắc ý nói: "Ai đó nói thích khuôn mặt của anh, anh đương nhiên phải phát huy lợi thế lớn nhất của mình, đúng không?"

"Sao anh lại thù dai như vậy?" Hạ Đinh phàn nàn.

"Còn thù dai hơn nữa."

"?"

Phó Văn Cảnh cúi đầu, hôn lên khóe miệng cô một lần nữa. Trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng thở của nhau càng thêm rõ ràng.

Hạ Đình bị anh hôn đến mất hết lý trí, cô nghĩ, có những việc quả thực không thể đo lường bằng thời gian dài hay ngắn.

Ngay khi cô nghĩ mình đã sẵn sàng tiến thêm một bước với anh thì Phó Văn Cảnh từ từ buông cô ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, giọng khàn khàn nói: "Thôi, ngủ đi."

"..."

Trong đầu ong ong, đồng thời hiện lên một câu: Tôi đã cởi quần ra rồi anh lại nói với tôi điều này?

Hóa ra anh nói thù dai hơn, chính là khơi gợi cảm xúc của cô, sau đó hai người đắp chăn bông mỏng ngủ sao?

Quả là mỹ nhân kế thâm độc!

Phó Văn Cảnh đang dọn dẹp chăn gối, nửa người chống đỡ phía trên cô.

Thấy cô ngẩn ngơ, anh búng tay: "Đang nghĩ gì vậy?"

Hạ Đình hơi bực mình: "Đang nghĩ xem anh có thật là có vấn đề về chuyện ấy không."

Phó Văn Cảnh véo dái tai cô, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào cô, cười nói: "Hạ Hạ, nhắc nhở thân thiện, bây giờ chúng ta đang ở trên giường, quan hệ là người yêu."

"..."

"Hơn nữa ở khách sạn, trong ngăn kéo cái gì cũng có."

"Nếu em muốn dùng kế khích tướng, anh nghĩ tỷ lệ thành công có thể đạt 100%."

"!"

Hạ Đình chợt hiểu ra.

Đúng rồi, ở đây cái gì cũng có, căn bản không cần anh xuống lầu mua gì cả!

Vừa nói, Phó Văn Cảnh đã đưa tay mở ngăn kéo, dễ dàng lấy ra một hộp, ném lên cạnh gối.

Bao bì va vào ga trải giường, phát ra tiếng động rất nhỏ, nhưng lại như chạm vào dây đàn nào đó, khiến Hạ Đình căng thẳng.

"Vậy nên, cô nàng đà điểu nhỏ, em đang dùng kế khích tướng với anh sao?"

"..."

Hạ Đình do dự, im lặng.

Phó Văn Cảnh nhìn cô chằm chằm, một lúc sau, anh đưa tay vuốt ve khóe miệng cô như đang dỗ dành, rồi lại hôn cô.

Hạ Đinh thật sự rất xấu hổ, không tìm được từ ngữ nào không xấu hổ để trả lời câu hỏi của anh.

"Hạ Đình, đừng ngại, trả lời anh."

"Cái gì?"

Phó Văn Cảnh đổi cách hỏi tế nhị nhất: "Được không?"

Editor: Bí

Nguồn: Tấn Giang

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.