Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự

Chương 49: Hiểu rõ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Đinh: "..." Có vài người thật sự rất hiểu cô.

Lại còn dùng mèo con để giữ liên lạc với cô nữa chứ! Đáng ghét!

Hạ Đinh hít sâu một hơi rồi thở ra, do dự mãi, cuối cùng vẫn giữ lại Wechat của anh.

Bố Hạ phân tích: "Tên Phó Văn Cảnh này thật sự không đơn giản, suýt chút nữa thì bị cậu ta lừa."

Hạ Ngạn xúc một miếng cơm nắm ăn, không nói gì.

Tôn Y Lộ cũng hơi nhíu mày: "Người thì đẹp trai, năng lực làm việc cũng không có gì để chê, nhưng gia đình cậu ta phức tạp quá."

"Tiền bạc gì đó đều là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là phẩm chất," Bố Hạ nói: "Ai biết được cậu ta có giống bố mình không!"

Hạ Ngạn không nghe nổi nữa, vội vàng ngắt lời: "Bố mẹ, hai người đừng có áp đặt suy nghĩ chủ quan như vậy chứ, lỗi của bố Phó Văn Cảnh không thể đổ lên đầu cậu ta được."

"Phó Văn Cảnh là người rất trọng tình trọng nghĩa."

Bố Hạ phản bác: "Bố cậu ta cũng trọng tình trọng nghĩa với bạn bè đấy thôi, năm đó chúng tôi còn cùng nhau leo núi uống rượu, làm ăn cũng chưa từng làm sai chuyện gì."

"Nhưng còn với vợ thì sao? Chẳng phải vẫn ngoại tình sau khi kết hôn sao!"

"Con xem cái cách hành xử không từ thủ đoạn của Phó Văn Cảnh, chẳng phải giống hệt bố cậu ta sao?"

"..."

Hạ Đinh lặng lẽ cầm cốc nước lên uống một ngụm.

Cô biết những lời này đều là nói cho cô nghe.

Ngẩng đầu lên, cô thấy Hạ Ngạn đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng.

Hạ Đinh nở một nụ cười méo xệch, nước mắt lại trào ra.

Hạ Ngạn lập tức lên tiếng: "Thôi thôi bố mẹ, đừng nói chuyện này nữa, hôm nay là sinh nhật em gái, để con gọi điện cho bên tổ chức tiệc xem tối nay có thể tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho gia đình mình không."

Bố Hạ tỏ vẻ áy náy, vội vàng nhìn con gái yêu, cười nói: "Là lỗi của bố, suýt nữa thì quên mất ngày quan trọng này! Bố tặng con một chiếc xe thể thao để tạ lỗi, được không?"

Hạ Đinh không muốn để bố mẹ thấy mình khóc, cúi đầu ăn tráng miệng, lặng lẽ gật đầu.

Nước mắt rơi vào chén sữa chua, vị ngọt lẫn với vị mặn.

Cô không kìm được, sụt sịt mũi.

Tôn Y Lộ ngồi bên cạnh cô, thở dài, đưa tay ôm con gái vào lòng: "Khóc đi con, đều là người nhà cả, không cần phải kìm nén."

Bố Hạ luống cuống tay chân: "Đều tại bố, đều tại bố, già rồi lại còn lắm mồm, vậy thêm hai chiếc túi xách mới nhất, được không?"

Hạ Đinh bật khóc nức nở, như thể tim bị ai đó khoét mất một mảnh, đau đớn khôn nguôi, lại còn bị lý trí không ngừng kích thích vết thương, đau như kim châm.

Tôn Y Lộ vỗ về lưng con gái, dịu dàng an ủi: "Khóc ra sẽ thấy thoải mái hơn."

Bố Hạ lo lắng đến mức vò đầu bứt tai: "Con gái yêu đừng buồn, để bố hỏi xem bạn bè bố ai có con trai độc thân, bố gửi số liên lạc cho con."

"Đàn ông tốt hơn Phó Văn Cảnh nhiều lắm, chúng ta không cần cậu ta."

Hạ Đinh khóc to hơn.

Tôn Y Lộ và bố Hạ lắc đầu nhìn nhau.

Hạ Đinh khóc một lúc, khóc mệt rồi mới dừng lại, dụi dụi đôi mắt sưng húp.

Hạ Ngạn cũng gọi điện cho quản lý địa điểm, đối phương nói hôm nay đã có người đặt chỗ cả ngày rồi, không thể sắp xếp được.

Tôn Y Lộ hỏi: "Địa điểm nào mà hot thế?"

Hạ Ngạn cũng thấy lạ: "Chính là khu vườn trên không ở trung tâm thành phố, trước đây Hạ Hạ nói thích, nên con định đặt chỗ đó để tổ chức sinh nhật cho con bé."

"Bị người khác đặt mất rồi à?"

Hạ Ngạn nói: "Đúng vậy, bị đặt mất rồi, con nói trả gấp ba giá để thương lượng, nhưng đối phương vẫn không đồng ý."

Hạ Đinh sụt sịt mũi, nói: "Em cũng không nhớ là mình thích chỗ đó nữa, thôi khỏi đặt."

Hạ Ngạn thở dài: "Anh nghĩ cho em xem lại những thứ em từng thích, biết đâu sẽ giúp em khôi phục trí nhớ."

"Lần trước ở bệnh viện bác sĩ nói thế nào?"

Hạ Đinh trả lời: "Bác sĩ nói có cục máu đông, có thể tự tiêu, nếu không tiêu được thì phải phẫu thuật."

Nghe đến phẫu thuật, Tôn Y Lộ nói: "Không được, bây giờ con bé khỏe mạnh bình thường, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống, não bộ là nơi quan trọng, không nên phẫu thuật."

Bố Hạ cũng đồng tình: "Về nhà rồi tìm bác sĩ khác xem sao, xem có cách nào khác để khôi phục trí nhớ không."

Ăn xong bữa này, Hạ Đinh cùng gia đình trở về Nam Giang.

Phòng ngủ cũ của Hạ Đinh ở tầng hai, để tiện chăm sóc, Tôn Y Lộ cho người dọn dẹp một phòng ngủ ở tầng một, rồi chuyển tất cả đồ đạc có thể chuyển xuống từ phòng cô xuống, đặt ở vị trí tương tự, cố gắng giữ nguyên môi trường quen thuộc cho cô.

Bố Hạ còn muốn tổ chức sinh nhật cho Hạ Đinh, nhưng cô từ chối, nói mình rất mệt, chỉ cần một chiếc bánh kem xinh đẹp là được.

Cả nhà vui vẻ, dì giúp việc và chú quản gia đều rất thân thiện. Hạ Đinh lúc này mới biết, gia đình cô giàu có, bố mẹ yêu thương nhau, từ nhỏ đến lớn cô không thiếu tiền cũng không thiếu tình thương.

Lý trí mà nói, có một gia đình hạnh phúc như vậy còn may mắn hơn nhiều so với việc có một người bạn trai hoàn hảo nhưng cách biệt quá lớn về địa vị.

Cô nên vui mừng, bây giờ trong lòng cũng có cảm giác yên tâm, vững chắc khi được đoàn tụ với gia đình, lại càng cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải lo lắng về tiền bạc.

Nhưng cô không thể vui vẻ vì sự giàu có bất ngờ này, cũng không có tâm trạng mua sắm.

Hình bóng Phó Văn Cảnh vẫn cứ hiện lên trong đầu cô.

Cô không nhịn được nghĩ, bây giờ đã gần mười giờ rồi, không biết anh có đang tăng ca họp hành không, có đang cãi nhau với Hạ Khắc không, mèo mướp và mèo bông có hòa thuận với nhau không.

"..."

Không, đó không phải nhà của cô, đó là nhà của Phó Văn Cảnh. Hạ Đinh tự điều chỉnh suy nghĩ của mình.

Ngoài sân, chú chó Golden Retriever với bộ lông mượt mà, óng ả đang vẫy đuôi, cọ cọ vào đầu gối Hạ Đinh một cách thân thiết.

Hạ Đinh ngồi trên xích đu, xoa đầu chú chó.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, cô ngẩng lên, là Hạ Ngạn.

Hạ Ngạn mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô, trêu chọc: "Đang vuốt ve chó nhà mình, mà trong đầu lại nghĩ đến con chó nào thế?"

Hạ Đinh bị anh chọc cười: "Anh hai, anh mắng cậu ấy cả ngày rồi đấy."

"Nếu em không mê tín, em còn tưởng cậu ta vô tình để lộ nguyên hình, rồi lại tình cờ bị anh bắt gặp."

Hạ Ngạn sờ cằm: "Anh thật sự từng thấy nguyên hình của Phó Văn Cảnh rồi."

"Cái gì?"

Hạ Ngạn cười nhìn cô: "Muốn hỏi không?"

"Dù sao anh và Phó Văn Cảnh đã sống cùng nhau bốn năm đại học, anh chắc chắn hiểu cậu ta hơn những lời đồn đại bên ngoài kia."

Hạ Đinh nghĩ: "Hai người sống cùng nhau bốn năm?"

Hạ Ngạn gõ lên đầu cô một cái: "Anh thấy em ở bên Phó Văn Cảnh lâu quá rồi đấy, trong đầu nghĩ gì vậy?"

Hạ Đinh lùi lại: "Ấy, đừng đánh người chứ, nói chuyện đàng hoàng đi."

Hạ Ngạn thu tay lại: "Thôi được rồi, nể tình em đang thất tình, anh sẽ không động tay động chân nữa."

"..." Hạ Đinh lại ủ rũ, nhỏ giọng nói: "Vậy là mọi người đều mặc định em và Phó Văn Cảnh chia tay rồi sao?"

Hạ Ngạn cười: "Chuyện này mà không chia tay à? Thành thật với nhau chẳng phải là nguyên tắc của em sao?"

"Em rất ghét bị người khác lừa dối," Hạ Đinh dựa lưng ra sau, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ, nói, "Nhưng mà chuyện tình cảm, hình như không thể nào lý trí được."

Hạ Ngạn nhướng mày: "Hửm? Nói rõ hơn xem nào?"

"Cứ như là, đáng lẽ phải phán tội chết, cậu ta lừa dối em, em nên quay lưng bỏ đi không ngoảnh đầu lại"

Hạ Đinh chậm rãi nói: "Nhưng em lại không nhịn được nghĩ, hay là đợi thêm chút nữa, biết đâu sẽ có bước ngoặt khác."

Hạ Ngạn hỏi một cách rất thẳng thắn: "Đây chính là cái gọi là "não yêu đương" sao?"

Hạ Đinh không chắc chắn lắm, lắc đầu: "Không phải chứ?"

Im lặng một lúc, cô hỏi: "Anh hai, Phó Văn Cảnh là người như thế nào vậy?"

Hạ Ngạn trả lời: "Là kẻ tham vọng, hơn nữa là, kẻ tham vọng 24k."

"Tham vọng?" Hạ Đinh không hiểu: "Sao lại nói vậy?"

Hạ Ngạn dựa lưng vào ghế xích đu, thở dài một hơi, cảm thán: "Phó Văn Cảnh là người lạnh lùng, lý trí, kiềm chế, kỷ luật, lại còn rất thông minh."

"Cậu ta rất biết mình muốn gì, muốn làm gì. Chỉ cần là thứ cậu ta muốn, cậu ta nhất định sẽ thành công, sẽ có được, và trong quá trình đó, cậu ta sẽ không từ thủ đoạn, miễn là trong phạm vi giới hạn đạo đức của mình."

"Anh quen cậu ta bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy cậu ta thất bại, dù nhiệm vụ đó có vẻ khó khăn đến đâu."

Hạ Đinh đồng ý với điều này.

Vì vậy, anh cũng không từ thủ đoạn nào trong việc theo đuổi cô.

Hạ Ngạn khẽ hỏi: "Em không sợ một người như vậy sao?"

Hạ Đinh suy nghĩ một chút, nói: "Cũng hơi đáng sợ."

Cô và Phó Văn Cảnh quen nhau chưa đầy hai mươi ngày, nhưng đã cảm nhận được quyền chủ động luôn nằm trong tay đối phương.

Nhưng Phó Văn Cảnh chưa bao giờ cư xử mạnh mẽ, từ đầu đến cuối đều hỏi ý kiến và tôn trọng suy nghĩ của cô, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc anh ắm giữ toàn bộ cục diện.

Hạ Đinh buồn bã thở dài: "Nếu anh đã nói anh ấy chưa bao giờ thất bại, vậy có nghĩa là, cuối cùng em rất có thể vẫn sẽ ở bên anh ấy sao?"

Hạ Ngạn xòe tay ra, cười: "Bây giờ chẳng phải em đã rất thích anh ta rồi sao? Thích đến mức phá vỡ cả nguyên tắc của mình."

"Xét trên một phương diện nào đó, cậu ta đã thành công rồi."

Nói đến đây, Hạ Ngạn nhếch mép, không nhịn được mắng một câu: "Đồ chó, đúng là làm gì cũng thành công."

Hạ Đinh: "..."

Một lúc sau, Hạ Ngạn hỏi: "Em có muốn nghĩ xem, tại sao em lại thích cậu ta như vậy không?"

Hạ Đinh nhíu mày: "Em..."

Cô cũng không biết.

Hạ Đinh suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu tại sao mình lại thích Phó Văn Cảnh như vậy.

Đâu phải lần đầu cô yêu đương.

Còn những khả năng khác...

"Có thể là vì sau khi em mất trí nhớ, người duy nhất em có thể dựa dẫm và tin tưởng chỉ có Phó Văn Cảnh."

Người đưa ra câu trả lời này là một chàng trai khác, anh hàng xóm hồi nhỏ của Hạ Đinh, Bùi Dữ Ôn.

Bùi Dữ Ôn hơn Hạ Đinh ba tuổi, chơi thân với Hạ Ngạn và Hạ Đinh từ nhỏ, cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, Bùi Dữ Ôn đi du học, Hạ Đinh không còn gặp lại anh nữa.

Trong phòng khách sang trọng, sáng sủa, người đàn ông lịch lãm, nho nhã ngồi trên ghế sofa đơn, mỉm cười nhận lấy cốc cà phê từ dì giúp việc: "Cảm ơn dì Từ."

Dì Từ cười hiền hậu: "Mấy năm rồi không gặp Tiểu Bùi, đã lớn thế này rồi."

Bùi Dữ Ôn chậm rãi nói: "Dì Từ, thật ra cháu mười tám tuổi đã không cao thêm nữa rồi."

Một câu nói đùa vừa phải, mang theo phong thái đặc trưng của một quý ông.

Hạ Đinh mỉm cười, hai tay bưng cốc nước ép lên nhấp một ngụm. Cô không quen uống cà phê.

Dì Từ lúc này cũng nhận ra mình vừa nói gì, cười trừ: "Phải rồi, cũng một mét chín rồi, không cần phải cao thêm nữa."

"Nhưng cũng nhờ Tiểu Bùi đến đây bầu bạn với Hạ Hạ nhà chúng tôi, từ hôm qua về đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé cười chân thành như vậy."

Bỗng nhiên bị gọi tên, Hạ Đinh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt từ dì Từ chuyển sang Bùi Dữ Ôn.

Người đàn ông đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

Anh đưa tay đẩy gọng kính vàng, ánh mắt dò hỏi, cười đùa: "Tôi còn có công dụng này nữa à?"

Hạ Đinh nhìn vào đôi mắt dịu dàng sau cặp kính, mỉm cười, nói: "Cũng có một chút."

"Một chút cũng tốt, vậy tối nay có thể để Hạ Ngạn mời tôi ăn cơm rồi." Bùi Dữ Ôn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu tối, "Đi thôi, đến công ty tìm anh trai em, trên đường bàn bạc xem làm sao moi anh ấy một bữa ra trò."

Hạ Đinh do dự nhìn anh, theo bản năng muốn từ chối. Cô không muốn ra ngoài lắm.

Bùi Dữ Ôn cười cười: "Đây chẳng phải là việc em thích nhất là rủ rê anh cùng em làm hồi nhỏ sao?"

Hạ Đinh:?

Anh giải thích: "Mỗi lần gài bẫy anh trai em thành công, em đều chia cho anh một phần mười "chiến lợi phẩm"."

Hạ Đinh đã quên hết những chuyện này rồi, Bùi Dữ Ôn đối với cô mà nói chẳng khác gì người xa lạ: "Chỉ chia cho anh một phần mười thôi à? Hồi nhỏ em keo kiệt thế sao?"

Bùi Dữ Ôn: "Hay là đổi cách nói khác, là khôn ngoan, thế nào?"

Người đàn ông đứng dậy, mang cốc cà phê vào bếp, rồi đi đến, hỏi: "Nghĩ kỹ chưa? Có muốn ra ngoài ăn cơm, đổi không khí không?"

Bị mời hai lần liên tiếp, Hạ Đinh cũng không tiện từ chối nữa: "Vâng, em cũng muốn xem có tìm lại được chút ký ức tuổi thơ nào không."

Bùi Dữ Ôn đẩy xe lăn đến.

Thật ra vóc dáng của Bùi Dữ Ôn rất giống Phó Văn Cảnh, đặc biệt là nhìn từ phía sau, áo sơ mi, quần âu, vai rộng, chân dài thẳng tắp.

Có một khoảnh khắc, Hạ Đinh ngẩn người, suýt nữa thì tưởng mình đang ở nhà Phó Văn Cảnh ở thành phố Xuyên Nghi.

Cho đến khi Bùi Dữ Ôn đẩy xe lăn quay lại, bước chân người đàn ông vững vàng, tóc tai gọn gàng, kính vàng lịch sự tinh tế, ánh mắt dịu dàng thân thiện, hoàn toàn khác với vẻ bất cần đời của Phó Văn Cảnh.

Hạ Đinh nói lời cảm ơn, vịn tay vào xe lăn ngồi xuống.

Xe của Bùi Dữ Ôn đậu trong sân, anh mở cửa ghế phụ, dìu Hạ Đinh lên xe. Khi anh đến gần, mùi hương tuyết tùng lạ lẫm và hơi thở nam tính trong lành bao trùm lấy cô.

Hạ Đinh nhanh chóng ngồi vào xe, kéo váy chỉnh lại cho ngay ngắn.

Xe nhanh chóng dừng lại trước tòa nhà Betmay.

Đúng giờ tan tầm, có rất nhiều nhân viên mặc đồ công sở đứng trước tòa nhà hiện đại.

Hạ Đinh tìm chỗ trống trong đám đông: "Chiếc xe đằng kia sắp đi rồi, chúng ta có thể đậu vào chỗ đó."

Bùi Dữ Ôn nhìn theo hướng tay Hạ Đinh: "Được."

Nhưng chiếc Bentley màu đen kia rõ ràng đã chạy ra khỏi chỗ đậu xe, rồi lại bất ngờ quay đầu lại.

Hạ Đinh hơi ngại ngùng sờ mũi: "... Hình như anh ta không định đi."

Bùi Dữ Ôn mỉm cười: "Có lẽ anh ta không thích góc đậu xe vừa rồi, chỉnh lại một chút thôi."

"Không sao, chúng ta chỉ dừng trước công ty em một lát."

Hạ Đinh vừa định nói được, thì người đàn ông bước xuống từ chiếc Bentley ở đằng xa khiến cô sững người.

Sao Phó Văn Cảnh lại đến Nam Giang?

Editor: Bí

Nguồn: Tấn Giang

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.