Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự

Chương 48: Bình tĩnh




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai chân dài của Phó Văn Cảnh dang rộng, anh khom lưng, đầu gần như chạm vào đầu gối.

Một tay anh ôm chặt bụng, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày.

Hạ Ngạn lạnh lùng nói: "Ráng chịu đi, xe của cậu, nôn ra xe tự dọn."

Phó Văn Cảnh cố gắng thẳng lưng, nhìn Hạ Đinh, dịu dàng nói: "Đừng lo cho anh, anh không sao."

Hạ Đinh: "..."

Cô không biết nên cười hay nên thương anh lúc này.

"Hừ, còn mạnh miệng." Hạ Ngạn hừ lạnh một tiếng, đạp ga hết cỡ, rồi lại đột ngột phanh gấp!

Cơ thể Phó Văn Cảnh lao về phía trước, hai tay nắm chặt ghế, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

"Ọe"

Anh nhanh chóng mở cửa xe, lao ra ngoài đường, khom lưng một cách chật vật.

Người đàn ông quay lưng về phía này, Hạ Đinh không nhìn rõ anh có nôn ra không.

Hạ Ngạn rất quen thuộc với xe của Phó Văn Cảnh, anh lấy ra hai chai nước khoáng, đưa cho Hạ Đinh: "Khát nước rồi chứ, uống chút đi."

Hạ Đinh lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Còn Phó Văn Cảnh..."

Hạ Ngạn ngửa đầu uống một ngụm nước, lạnh lùng nói: "Cho nó chết khát đi".

"..."

Hạ Đinh không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.

Rõ ràng cô mới là người nên tức giận nhất, nhưng bây giờ cô lại đang kiềm chế Hạ Ngạn, sợ anh bẻ gãy tay Phó Văn Cảnh.

Có lẽ cơn giận cũng có sự bảo toàn, thấy Phó Văn Cảnh bị Hạ Ngạn đánh tơi tả như vậy, Hạ Đinh bỗng nhiên không còn tức giận nữa.

Lúc này, nhìn bộ dạng chật vật của người đàn ông, cô thậm chí còn thấy không đành lòng.

Cô cầm chai nước khoáng, mở cửa xe.

Tiếng mở cửa xe thu hút sự chú ý của Hạ Ngạn, anh giữ chặt chốt khóa dây an toàn, không cho Hạ Đinh xuống xe, trầm giọng nói: "Ngồi yên đấy."

Hạ Đinh nhìn ra ngoài: "Anh ta không nôn đến chết chứ?"

"Chết càng tốt, đồ chó chết," Hạ Ngạn vặn chặt nắp chai, rồi đặt chai nước khoáng sang một bên, lấy ra một chai mới, mở dây an toàn xuống xe, cảnh cáo: "Em cứ ngồi trong xe, không được xuống."

"Ồ..." Hạ Đinh lại ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Hạ Ngạn đi đến bên cạnh Phó Văn Cảnh, vừa chê bai vừa đưa nước cho anh.

Phó Văn Cảnh chống tay vào eo, nôn xong, nhận lấy nước súc miệng.

Một chai nước đã hết sạch, hai người mới cùng nhau lên xe.

"Hôi quá." Hạ Ngạn nhăn mặt chê bai.

"Hôi gì chứ?" Phó Văn Cảnh cãi lại: "Hạ Ngạn, cậu đánh tôi thì tôi chịu, nhưng đừng bôi nhọ hình tượng của tôi trước mặt Hạ Hạ chứ!"

Anh gõ vào lưng ghế lái: "Phía trước có kẹo cao su, lấy cho tôi cái."

Hạ Ngạn bực bội ném kẹo cao su cho anh: "Cậu còn gọi Hạ Hạ được nữa à?"

Phó Văn Cảnh nhướng mày, cười với giọng điệu dễ thương lượng: "Vậy tôi gọi cậu là anh cũng được."

Hạ Ngạn cố nén cơn buồn nôn, hừ lạnh: "Tôi thấy là cậu chưa nôn đủ."

Sau đó, xe chạy với tốc độ đều đều, giống như đang đi dạo hơn.

Những đám mây đen dày đặc dần tan đi, những đám mây trắng lớn lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm.

Một lúc lâu sau, Hạ Ngạn bỗng lên tiếng: "Vậy cậu chẳng phải là kẻ thứ ba sao?"

Câu này rõ ràng là hỏi Phó Văn Cảnh.

Phó Văn Cảnh nhai kẹo cao su, suy nghĩ một chút, nói: "Không tính chứ?"

Hạ Ngạn hít sâu một hơi: "Chuyện này mà còn không tính nữa à?"

Phó Văn Cảnh khoanh tay lại, trầm ngâm một lúc, tự định vị cho mình: "Tôi thấy mình là kiểu cướp người yêu thành công."

Hạ Ngạn cười lạnh: "Có gì khác nhau?"

"Đương nhiên là khác nhau," Phó Văn Cảnh nói, "Tôi biết Thẩm Duật ngoại tình trước, chắc chắn Hạ Đinh sẽ chia tay với cậu ta, sau đó mới chính thức theo đuổi Hạ Hạ. Khi cô ấy đồng ý lời tỏ tình của tôi, cô ấy đã chính thức nói lời chia tay với Thẩm Duật rồi."

Hạ Ngạn giờ đây hoài nghi về giới hạn đạo đức của người bạn mình, nên quay sang hỏi người trong cuộc: "Cậu ta tỏ tình với em khi nào?"

Hạ Đinh nói: "Hình như là tuần trước nữa."

Hạ Ngạn lại hỏi: "Em nhập viện ngày nào?"

Hạ Đinh tính toán một chút, nói: "Hai mươi ngày trước."

Hạ Ngạn nheo mắt, phân tích: "Vậy từ lúc em xuất viện đến lúc em đồng ý lời tỏ tình của cậu ta, trong khoảng thời gian đó..."

"..."

Hạ Đinh vội vàng tiếp lời: "Bọn em là bạn cùng phòng!"

Hạ Ngạn bật cười: "Phó Văn Cảnh còn đưa em về nhà cậu ta ở à?"

Vừa rồi anh lái xe vẫn còn quá chậm!

Hạ Đinh theo bản năng giải thích cho Phó Văn Cảnh: "Đó là vì em bị gãy chân, ký túc xá cao quá lại không có thang máy, không tiện, nhà anh ta lại có phòng trống, nên em mới ở đó."

Hạ Ngạn suy nghĩ nhanh nhạy, hỏi trúng điểm mấu chốt: "Nếu em không coi cậu ta là bạn trai, em cũng ở à?"

"..." Hạ Đinh ngập ngừng một lúc, nói: "Nếu em biết cậu ta là bạn của anh, em cũng sẽ không từ chối."

"Hơn nữa, em vẫn luôn nhớ là bạn trai em đã ngoại tình."

"Mấy ngày đầu, em đề phòng cậu ta như đề phòng sở khanh vậy."

Hạ Ngạn cười lạnh hai tiếng, tiếp tục lái xe, không nói gì nữa.

Hạ Đinh thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được liếc nhìn Phó Văn Cảnh qua gương chiếu hậu, lại thấy người đàn ông đang nhìn cô với vẻ mặt cười như không cười.

"..."

Đồ thần kinh.

Cô trừng mắt nhìn anh, rồi quay mặt đi.

Xe chạy về đến nội thành.

Hạ Ngạn hỏi: "Vậy em tính sao với Thẩm Duật?"

Hạ Đinh nắm chặt chai nước khoáng, nhẹ giọng nói: "Thì, chia tay thôi."

Hạ Ngạn lười biếng: "Tại sao chia tay? Vì tên chó chết ở ghế sau à?"

"..." Lại gieo vần nữa rồi.

Hạ Đinh im lặng một lúc, thành thật nói: "Thẩm Duật cắm sừng em."

Hạ Ngạn khen cô: "Chia tay là đúng, anh thấy thằng nhóc đó không vừa mắt từ lâu rồi."

"..." Hạ Đinh hơi lo lắng quay đầu nhìn sắc mặt anh trai: "Anh, anh ổn chứ?"

Hạ Ngạn hỏi: "Nếu anh bị Phó Văn Cảnh chọc tức đến mức phát điên, em có thể giết cậu ta để trả thù cho anh không?"

Hạ Đinh thầm nghĩ sao lại nói móc cô chứ, cô là người vô tội nhất mà.

Nhưng lúc này mặt Hạ Ngạn tối sầm như đít nồi, cô cũng không dám cãi lại, chỉ đành nói: "Em thấy giết người là không có đạo đức."

Hạ Ngạn cười mỉa mai: "Ừ, đúng là em gái anh có đạo đức cao."

"Không giống ai kia."

"Hoàn toàn không có đạo đức."

"..."

Phó Văn Cảnh bị mắng xéo xắt suốt dọc đường, cuối cùng cũng tìm được cơ hội bày tỏ quan điểm cá nhân: "Hạ Ngạn, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, cậu cũng biết, tôi rất chung tình, tuyệt đối không ngoại tình."

"Cậu chung tình thì đúng," Hạ Ngạn tiếp lời: "Nhưng tôi cũng biết, cậu là đồ chó."

"..."

"Chó và người không có tương lai, với tư cách là con người, tôi khuyên cậu, nên từ bỏ sớm đi."

"..."

Hạ Đinh nhận ra Hạ Ngạn dường như thật sự muốn cô chia tay với Phó Văn Cảnh.

Và cũng chính khoảnh khắc đó, cô nhận ra mình không nỡ rời xa Phó Văn Cảnh.

Cô thích anh.

Nhưng anh đã lừa dối cô.

Suốt dọc đường, tâm trạng cô buồn bã, như thể những chai lọ trên tủ kính bị xô đổ, cảm xúc lẫn lộn.

Xe dừng lại trước một nhà hàng Trung Hoa, quán ăn nhỏ Trúc Hiên.

Hạ Đinh quá quen thuộc với nơi này, cô và Phó Văn Cảnh thường xuyên đến đây, gần như đã thử hết các món trong quán.

Hạ Ngạn nói: "Trước đây anh đi ăn với em, ăn ở đây xong em khen ngon."

"..." Hạ Đinh sững người.

Vậy ra Phó Văn Cảnh luôn đưa cô đến đây ăn cơm cũng là vì cô từng khen ngon sao?

Những cảm xúc phức tạp chất chứa trong lòng cô ngày càng nhiều. Nhưng những cảm xúc đó lại như trong suốt, không màu sắc, Hạ Đinh không biết mình nên quyết định thế nào.

"Ngẩn người ra đó làm gì?" Hạ Ngạn giúp cô mở dây an toàn, nói: "Đến nơi rồi, xuống xe thôi."

Cửa xe đã mở, bố Hạ đang đẩy xe lăn đứng bên ngoài, khuôn mặt đầy yêu thương: "Xe lăn mới mua, con xem có thích không?"

Trên lưng ghế còn buộc một quả bóng bay hình thỏ màu hồng phấn.

Hạ Đinh mỉm cười, được Tôn Y Lộ dìu xuống xe, ngồi lên xe lăn, đóng cửa ghế phụ lại.

Ngay sau đó, động cơ xe nổ máy, rồi lao ra khỏi bãi đậu xe, biến mất.

Hạ Đinh nhìn chiếc xe nhanh chóng khuất bóng, ngẩn người.

Cô thấy Hạ Ngạn cũng khá "chó".

Đúng là bạn tốt của Phó Văn Cảnh.

...

Cùng lúc đó, chiếc xe chạy đến một công viên gần đó.

Bên bờ hồ, hai người đàn ông ngồi trên ghế dài, cách nhau nửa mét.

Hạ Ngạn cười khẩy: "Tôi thật sự không hiểu nổi, cậu nghĩ gì vậy?"

Chuyện hoang đường như giả làm bạn trai mà cậu ta cũng làm được?

Phó Văn Cảnh ngẩng đầu nhìn trời, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cậu quen tôi bao nhiêu năm rồi, còn không đoán được sao?"

"Trước đây tôi vẫn nghĩ cậu có nguyên tắc, nên còn đoán được đại khái," Hạ Ngạn dựa lưng vào ghế, nói, "Nhưng bây giờ, tôi cũng không biết nữa."

Phó Văn Cảnh vắt chéo chân, nói: "Cơ hội được ở bên cạnh cô gái mình thích ngày đêm, tôi không thể nào bỏ qua."

Im lặng một lúc.

"Phó Văn Cảnh, có vài lời nói ra có thể hơi phũ phàng, cũng có thể là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử," Hạ Ngạn nhìn qua, "Nhưng Hạ Đinh là em gái tôi, tôi không thể không hỏi."

Phó Văn Cảnh: "Cậu cứ nói, không sao cả."

Hạ Ngạn nhìn chằm chằm vào mắt anh, như sợ anh nói dối, hỏi: "Nếu Hạ Đinh không mang họ Hạ, cậu còn thích cô ấy không?"

Phó Văn Cảnh hiểu ý anh, hỏi ngược lại: "Ý cậu là tôi muốn kết thông gia với nhà cậu? Mượn thế lực của nhà cậu để củng cố vị trí của tôi trong công ty?"

"Năng lực làm việc của tôi vẫn chưa kém đến mức đó chứ."

Không ngờ anh lại nói thẳng ra như vậy, Hạ Ngạn hơi nhíu mày.

Phó Văn Cảnh tiếp tục hỏi: "Cậu muốn tôi trả lời thế nào? Có, hay không?"

Hạ Ngạn nói thẳng: "Em gái tôi sẽ không trở thành công cụ để liên hôn, cũng sẽ không..."

Anh dừng lại, nhận ra những lời sắp nói ra quá đáng. Nói ra chuyện đó, có lẽ anh và Phó Văn Cảnh sẽ không còn là anh em nữa.

Nhưng Phó Văn Cảnh lại bình tĩnh tiếp lời: "Sẽ không trở thành người như mẹ tôi."

"Bị người ta theo đuổi, bị ép liên hôn, cuối cùng lại bị phản bội."

Những lời Hạ Ngạn không dám nói ra, Phó Văn Cảnh đã nói thay anh.

Vẻ mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc hơn: "Hạ Ngạn, tôi rất nghiêm túc với Hạ Đinh, tôi yêu cô ấy."

"Lúc tôi thích cô ấy, tôi còn không biết cô ấy là em gái cậu."

"..."

Hạ Ngạn im lặng một lúc, như nhớ ra điều gì đó.

"Không đúng, hai người gặp nhau lần đầu là do tôi giới thiệu, sao cậu lại không biết được?"

Phó Văn Cảnh mỉm cười nhẹ, ngón tay vân vê chiếc đồng hồ đôi trên cổ tay, nói: "Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là ở buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, cô ấy là người dẫn chương trình."

Hạ Ngạn rất tinh ý: "Buổi lễ hôm đó vừa kết thúc, tôi đã giới thiệu hai người quen nhau rồi."

Phó Văn Cảnh: "Ừ, trước khi cậu giới thiệu."

"..." Dừng một chút, Hạ Ngạn cuối cùng cũng hiểu ra, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, anh lớn tiếng chất vấn: "Hóa ra cậu là thấy sắc nổi lòng tham?"

Phó Văn Cảnh vẫn bình tĩnh, sửa lại: "Là yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Anh nhớ lại khoảnh khắc đẹp đẽ hôm đó, ánh mắt dịu dàng, nói: "Con gái xinh đẹp thì nhiều lắm, nhưng cảm giác đó, chỉ có khi gặp Hạ Hạ, tôi mới có."

Hạ Ngạn nói: "Cậu phải công nhận em gái tôi là đẹp nhất, nếu không cậu không được làm bạn trai của con bé."

Phó Văn Cảnh đáp: "Cảm nhận về ngoại hình của người khác đều là đánh giá khách quan theo tiêu chuẩn thông thường, còn chủ quan thì chỉ thấy người mình thích là đẹp nhất."

Dừng một chút, anh thản nhiên bổ sung: "Cảm giác này rất kỳ diệu, cậu FA suốt đời sẽ không hiểu được đâu."

Hạ Ngạn: "..."

Im lặng một lúc, Hạ Ngạn không giỡn với anh nữa, hỏi thẳng: "Nếu cậu không biết Thẩm Duật ngoại tình, cậu có giả làm bạn trai em gái tôi không?"

Phó Văn Cảnh dứt khoát: "Không."

Hạ Ngạn không tin lắm: "Thật sao?"

"Thật." Phó Văn Cảnh nói với giọng điệu đương nhiên, "Nhưng cậu cũng đừng vì thế mà tha tội cho tôi."

"Tôi giả làm bạn trai Hạ Đinh, một phần đúng là vì Thẩm Duật ngoại tình, đàn ông ngoại tình không đáng được tha thứ. Thà để tôi cắt đứt khả năng cậu ta lợi dụng việc Hạ Hạ mất trí nhớ để nói dối, dây dưa, còn hơn để cậu ta làm vậy."

Hạ Ngạn hỏi: "Còn một phần nữa là gì?"

Phó Văn Cảnh tự kết tội mình: "Cách giải quyết vấn đề trên không chỉ có một, tôi hoàn toàn có thể nói chuyện Thẩm Duật ngoại tình cho cậu biết, để cậu đề phòng cậu ta, đồng thời đưa Hạ Đinh về nhà."

"..."

Phó Văn Cảnh thẳng thắn nói: "Vậy nên phần lớn là do lòng ích kỷ của tôi, tôi đã lừa dối cô ấy, tôi nhận tội."

Hạ Ngạn im lặng quan sát anh một lúc, nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Đôi khi cậu lý trí đến mức khiến tôi thấy đáng sợ."

Lần đầu tiên thấy có người rõ ràng có cớ để thoát tội, lại tự mình nhận tội.

Phó Văn Cảnh cười hỏi: "Cậu sợ gì chứ? Tôi đâu có yêu cậu."

"Cút." Hạ Ngạn mắng anh một câu, nghiêm túc nói: "Phó Văn Cảnh, tôi chỉ hỏi cậu một câu."

"Cậu nói đi."

Hạ Ngạn: "Nếu một ngày nào đó, trong tương lai, hormone của cậu giảm xuống, không còn thích em gái tôi nữa, cậu sẽ làm gì?"

Phó Văn Cảnh nói: "Cả đời này tôi chỉ xác định yêu một người, đã xác định rồi thì sẽ không thay đổi, nên chuyện cậu nói sẽ không bao giờ xảy ra."

Hạ Ngạn: "Tôi chỉ hỏi nếu như thôi, không muốn nghe cậu đảm bảo mình si tình đến mức nào."

Nụ cười trên môi Phó Văn Cảnh biến mất, nghiêm túc nói: "Hạ Ngạn, dù tôi không có đạo đức đến đâu, tôi cũng biết hai chữ trách nhiệm viết như thế nào."

...

Hạ Đinh ăn cơm mà tâm trí lơ đãng.

Nhà hàng có không gian tao nhã, các bàn ăn được ngăn cách bằng rèm tre, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng hỏi có muốn dùng thêm món tráng miệng sau bữa ăn không.

Hạ Đinh ợ một tiếng.

Tôn Y Lộ mỉm cười đầy yêu thương, nói với nhân viên phục vụ: "Thêm hai phần tráng miệng đặc biệt của nhà hàng."

Trong lòng có chuyện, cô ăn cũng không biết no hay đói. Cho đến khi đĩa thức ăn chất cao như núi trước mặt đã được cô ăn sạch, Tôn Y Lộ lại gắp cho cô một con cua đã bóc vỏ, Hạ Đinh mới sực tỉnh nhận ra mình đã ăn bao nhiêu!

"Con no rồi." Hạ Đinh vội vàng ngăn bố đang múc canh cho cô.

Bố Hạ mỉm cười hiền hậu: "No rồi thì vừa hay uống canh, tráng miệng."

"..."

Cũng không cần phải kín kẽ đến mức đó.

Hạ Đinh rót một cốc nước ấm, uống một ngụm, nói: "Sao anh hai với Phó Văn Cảnh vẫn chưa về?"

Vừa dứt lời, tiếng bước chân vang lên, người đi tới trước là Hạ Ngạn, phía sau anh là Phó Văn Cảnh.

Người đàn ông trông mệt mỏi hơn so với lúc sáng ra khỏi nhà, trên mặt có vết bầm tím rõ ràng, tóc tai cũng rối bù, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời, dáng vẻ vẫn lười biếng, ngạo nghễ như cũ, vẫn là Phó tổng không sợ trời không sợ đất.

Phó tổng không sợ trời không sợ đất khi nhìn thấy bô sHaj, lập tức trở nên cung kính, trịnh trọng chào: "Chào chú, chào dì."

Khóe miệng bố Hạ giật giật, đứng dậy chào hỏi: "Xin lỗi Phó tổng, thằng con trai tôi ra tay hơi mạnh."

Phó Văn Cảnh lịch sự cúi người bắt tay ông, thái độ chân thành như muốn móc tim móc phổi ra cho bố vợ tương lai xem: "Chú khách sáo quá. Lần này đúng là cháu làm sai, Hạ Ngạn đánh cháu một trận đã là cách giải quyết nhẹ nhàng nhất rồi."

Hạ Đinh: "..."

Chưa từng thấy anh nịnh nọt như vậy.

Cô cầm cốc nước lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, lặng lẽ dời mắt.

Bố Hạ không hề bị người thanh niên trước mặt lừa, ông ho nhẹ hai tiếng, nói: "Nói gì mà giải quyết với không giải quyết, bạo lực chắc chắn không phải là cách giải quyết vấn đề, Phó tổng nói đùa rồi. Thời gian qua cảm ơn Phó tổng đã chăm sóc con gái tôi, sau này không làm phiền Phó tổng nữa."

Đây là đang nói với anh, việc Hạ Ngạn đánh anh một trận không giải quyết được vấn đề, họ vẫn sẽ không đồng ý cho Hạ Đinh tiếp tục qua lại với anh.

Phó Văn Cảnh im lặng một lúc, lịch sự nói: "Vậy hôm khác cháu sẽ mang quà đến nhà xin lỗi, chú có thể cho cháu xin số liên lạc được không?"

"..."

Hạ Đinh không hiểu Phó Văn Cảnh lại đang diễn trò gì, anh xin Wechat của bố cô làm gì?

Bố Hạ rõ ràng là không tiện từ chối Phó Văn Cảnh, đành phải lấy điện thoại ra, trao đổi Wechat với anh.

Hạ Ngạn khoanh tay đứng bên cạnh, nhét chìa khóa xe vào tay anh, lạnh lùng đuổi khách: "Cậu tự lái xe về đi, tôi không tiễn."

Phó Văn Cảnh đáp: "Vâng", trước khi quay đi còn liếc nhìn Hạ Đinh.

Hạ Đinh vẫn cúi đầu, né tránh.

Không khí rơi vào im lặng một lúc.

Tôn Y Lộ không muốn làm căng thẳng quá với Phó Văn Cảnh.

Hơn nữa, vị Phó tổng này nổi tiếng là lạnh lùng, vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, ai cũng nói anh ta thâm sâu khó lường, ít ai dám trêu chọc. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là một người thanh niên khó đoán.

Có câu nói, thà đắc tội với quân tử còn hơn đắc tội với tiểu nhân.

Tôn Y Lộ khéo léo nói đỡ lời: "Phó tổng chưa ăn cơm phải không? Hay là ở lại ăn cùng cho vui?"

Người bình thường đều có thể nghe ra đây là lời khách sáo, người bình thường cũng sẽ xua tay nói để hôm khác.

Nhưng Hạ Đinh biết, Phó Văn Cảnh không phải người bình thường. Anh ta rất giỏi nắm bắt cơ hội, cũng không quan tâm đến thể diện, rất có thể sẽ đồng ý ngay.

Hạ Đinh đặt cốc nước xuống, băn khoăn không biết nếu Phó Văn Cảnh thật sự ở lại ăn cơm, cô nên đối mặt với anh như thế nào.

Cô cảm thấy cả hai đều cần thời gian để bình tĩnh lại.

Bàn tay đặt trên bàn siết chặt thành nắm đấm, rồi lại thả lỏng.

Phó Văn Cảnh biết đây là động tác nhỏ của cô khi muốn trốn tránh.

Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông nói: "Không cần đâu, công ty cháu còn có cuộc họp, chú dì cứ tự nhiên."

Dừng một chút, Hạ Đinh cảm thấy như anh đang nhìn mình, nên cô chậm rãi ngẩng lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt quen thuộc đó.

Như thể đầu ngón tay chạm vào ngọn lửa, ánh mắt cô lập tức né tránh, cúi đầu giả vờ xem điện thoại.

Tiếng bước chân xa dần, Hạ Đinh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại như có gì đó bị lấy mất, trống rỗng.

Thôi, dài dòng làm gì, không gặp thì không nhớ. Xóa bạn bè trước, bình tĩnh lại rồi tính sau.

Cô vào khung chat với Phó Văn Cảnh, click vào avatar, ngón tay lướt trên nút xóa màu đỏ, do dự.

Ngay sau đó, một tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại.

Phó Văn Cảnh: [Mỗi ngày anh sẽ gửi ảnh và video của Hạ Khóa và chuyện bên này cho em]

[Vậy nên Hạ Hạ, đừng xóa Wechat anh nhé?]

Editor: Bí

Nguồn: Tấn Giang

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.