Mưu Đồ Làm Loạn

Chương 41+42




Spoiler ☆, Chương 41:

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

***

Bầu trời nước K đang chậm rãi nổi lên một trận mưa lớn, Diệp Vấn ngó ra bầu trời phía ngoài cửa sổ, cuối cùng hốc mắt đỏ lên.

Hoắc Bắc Trạch nhìn cô sau một lúc lâu, mở miệng nói: "Lát nữa ăn chút gì đó đi, tối anh sẽ về với em.”

Diệp Vấn bỗng quay đầu kéo quần áo Hoắc Bắc Trạch, “Em nhớ bị giam ở nhà xưởng này, anh dẫn em đi! Nói không chừng Hạ Hàm đang ở chỗ đó!”

Cô nhìn chằm chằm Hoắc Bắc Trạch, sợ anh ta nói ra đáp án khiến cô đau tê tâm liệt phế.

“Diệp Vấn, cô ấy không ở đó.” Vẻ mặt Hoắc Bắc Trạch lạnh lùng, nói thật tình với Diệp Vấn.

“Nhà xưởng kia có rất nhiều phòng, anh tìm chưa? Rốt cuộc anh có tìm không!” Diệp Vấn rống lên, khăn tắm chỉ quấn qua loa trên người vì động tác của cô mà bị lỏng ra, để lộ một mảng da thịt trắng noãn ở cổ.

Hoắc Bắc Trạch kéo quần áo cho cô, “Anh nói, ngày kia nhé.”

“Truyền xong bình nước biển này rồi ngủ một lát.” Hoắc Bắc Trạch dặn dò xong lập tức đi ra khỏi phòng ngủ lớn nhất này. Trước cửa phòng ngủ chính có hai người đàn ông áo đen, hai tay đan vào nhau buông thõng xuống, nhìn thấy Hoắc Bắc Trạch đi ra lập tức biến thành dáng vẻ đợi mệnh lệnh.

“Trông chừng cô ấy, đừng cho cô ấy liên hệ với bên ngoài.”

Giọng anh ta tuy thấp nhưng vài câu đôi lời lọt vào tai Nghê Hạo ở phía đối diện khiến cậu ta ngẩn ra.

“Anh.” Nghê Hạo gọi một tiếng, Hoắc Bắc Trạch gật đầu dẫn theo vài người rời khỏi đó. Nghê Hạo đứng trên bậc cầu thang nhìn Hoắc Bắc Trạch đi xe, sắc mặt dần dần sa sầm, cậu ta quay đầu đi vào phòng Diệp Vấn.

Hai tên đàn ông mặc âu phục ngăn Nghê Hạo lại, không nói gì nhưng Nghê Hạo hiểu rõ, giằng co bằng ánh mắt một lát cuối cùng lui trở về phòng.

***

Hạ Hàm tạm thời bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, cô hoàn toàn không biết đây là nơi nào. Cơ thể loáng thoáng có cảm giác ngọt ngào mà lại thống khổ, cô biết đó là tác dụng của ma túy. Trước mắt mơ hồ không rõ, chân cẳng không có sức lực, ru rú dựa vào tường trong góc phòng, với tư thế tự che chở cho mình.

Cô chỉ nhớ rõ trong giây phút khi còn tỉnh táo thì gọi tên Chung Tuyển, sau đó cô gái nữ sinh trung học nắm chặt tay cô bị xách đi. Mấy tên đàn ông cởi hết quần áo của cô gái, cầm cây côn cảnh sát – loại đồ vật thô to để giữa hai chân cô gái, sau đó bị khiêng ra khỏi phòng.

Yết hầu không có khí lực, dùng hết sức lực toàn thân phát ra tiếng giống như sương khói lập tức tan đi, mặt đất ẩm ướt nhưng cô lại không dám nằm trên mấy tấm ván gỗ đã lắp ráp rồi.

Cửa lách cách bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc quần áo và trang sức dân bản xứ tiến vào, nửa lôi kéo nửa dìu dẫn cô ra ngoài. Mặc dù cô có thể đi nhưng giọng người phụ nữ nói bên tai cô nghe không rõ ràng.

Hai người phụ nữ mặc xà-rông tắm cho cô, che kín vết bầm đen trên cánh tay Hạ Hàm, còn sau đó cô không nhớ gì nữa….

***

Mấy người Chung Tuyển nhờ hướng dẫn viên địa phương, cuối cùng tìm được nhà xưởng chuyên cung cấp nguồn hàng cho Lâm Châu. Cảnh sát địa phương và đại đội điều tra hình sự thành phố A rất nhanh khống chế phong tỏa nó.

Đây là hệ thống mắt xích đưa lại lợi nhuận kinh tế lớn cho địa phương nên cảnh sát địa phương không phái nhiều cảnh sát ra mặt vì sợ gặp phải phiền toái.

Lần này Du Lộ cũng ra ngoài làm nhiệm vụ, đi đằng trước cùng với Chu Tiểu Hàn.

Chung Tuyển đi theo phía sau, các gian phòng vài chục mét, từng phòng đều có chuẩn bị ma túy khống chế làm hại phụ nữ. Anh càng đi trái tim càng nặng trĩu, anh sợ, anh sợ bước tiếp theo sẽ nhìn thấy Hạ Hàm!

Uông Trí lướt qua Chung Tuyển nói: “Cậu bình tĩnh bình tĩnh.”

Trong này không hề thiếu các cô gái tự nguyện bán dâm, Du Lộ phụ trách tìm kiếm nữ sinh trung học thành phố A mất tích, trong tay có tài liệu có thể dùng kịp thời so sánh.

Chu Tiểu Hàn đi sau lưng Du Lộ, mỗi một bước đều dè dặt cẩn thận, sợ lỡ mất tin tức quan trọng.

Trong một gian phòng kế bên có một cô gái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đang nằm, trên người miễn cưỡng khoác chiếc áo dệt kim hở cổ bằng lông ngỗng màu tro bụi, tóc dài bay tán loạn trên mặt, cơ thể run rẩy không ổn định. Du Lộ bước tới vén tóc cô ta lên, vừa mới chạm vào cô gái giãy dụa kịch liệt ngồi bật dậy hét ầm lên. Áo choàng trên người cô ta rơi xuống, trên cơ thể tràn đầy dấu vết từng bị đánh đập, trên vải bố dưới thân cô ta lốm đốm những vết máu.

Chu Tiểu Hàn đưa áo khoác ra ý là bảo Du Lộ mặc vào cho cô gái, nhưng anh ta vừa liếc mắt một cái lập tức cảnh giác, hình như từng thấy chiếc áo dệt kim hở cổ bằng lông ngỗng này ở đâu đó rồi.

“Du Lộ, đưa bộ y phục trên đất cho tôi.” Chu Tiểu Hàn nói.

Chu Tiểu Hàn đi lại chỗ Chung Tuyển đang ở phía sau, đưa áo dệt kim hở cổ bằng lông ngỗng cho anh xem, “Đội trưởng, em nhớ rõ ngày đó cô ấy đến cục công an tìm anh, chính là mặc chiếc áo này….”

Chu Tiểu Hàn còn chưa nói xong Chung Tuyển đã đẩy mạnh anh ta ra chạy vào gian phòng kia.

“Là Bành Hinh!” Du Lộ mừng rỡ như điên nói. Là một trong những nữ sinh trung học thành phố A gặp nạn.

***

Cuối cùng xem như đã kiểm tra xong chỗ này, chỉ tìm được một cô gái bị hại trong số đó. Cô gái nữ sinh trung học này tên là Bành Hinh, mười bảy tuổi. Uông Trí nhanh chóng thông báo tới ba mẹ Bành Hinh ở thành phố A, để bọn họ trước tiên được yên tâm.

Có mấy nhân viên y tế đi theo tới đây, kiểm tra xong cơ thể Bành Hinh, dưới cơ thể có vết thương vỡ ra, trên người bao nhiêu chỗ có dấu vết bị đánh đập, bây giờ chỉ chờ cô ta tỉnh dậy xem cô ta có biết chút ít gì không.

Rốt cuộc tới ba giờ sáng Bành Hinh tỉnh dậy, nhưng không muốn nói gì, chỉ nhắm mắt rơi lệ giọng trầm thấp gọi “Mẹ,” những cái khác không nuốn nói.

Uông Trí đứng bên giường cô gái, khóe mắt cũng đã đỏ lên.

“Cảm xúc không ổn định, trước không nên hỏi cô bé.” Uông Trí dặn dò Du Lộ.

“Nhưng đây là quần áo của Hạ Hàm, nhất định cô bé biết chút gì đó.” Du Lộ không đồng ý với quyết định của Uông Trí.

“Trước tiên đi ra ngoài đã.”

Căn phòng bệnh này có hai cửa ra vào, Chung Tuyển vừa mới tiến vào từ cửa khác, Uông Trí tiện thể gọi Chung Tuyển lại. Trong đội chỉ có Uông Trí mới gọi thẳng tên Chung Tuyển, lúc anh ta gọi hai chữ Chung Tuyển này, biểu cảm của Bành Hinh có chút không bình thường.

Chung Tuyển cảnh giác, “Tôi ngồi một lát rồi lập tức ra ngoài.” Anh nói với Uông Trí.

Phòng im ắng, ngoài cửa sổ tối đen như mực, gần nửa giờ sau Bành Hinh mới nói, cô ta hỏi: “Anh là Chung Tuyển?”

Chung Tuyển gật đầu, cầm lấy chiếc áo dệt kim hở cổ bằng lông ngỗng để Bành Hinh nhìn.

“Có một chị gái khóc gọi tên anh, bọn họ… . Tiêm cho cô ấy.” Bành Hinh nuốt nước miếng.

“Có một người đàn ông đi tới nói muốn một cô gái phương Đông da trắng nõn nà…..”

Bành Hinh nhìn thoáng qua Chung Tuyển, nhắm mắt lại “Đừng hỏi tôi nữa, tôi chỉ biết nhiêu đó.”

Người dẫn đường nói cho bọn họ biết giao dịch sẽ tiến hành trên bến tàu, tất cả giấy tờ đều hợp pháp, du thuyền các người không vào được.

Anh dẫn Chu Tiểu Hàn đi tới bến tàu trước, nơi đó tàu thuyền rất nhiều, phần lớn là du thuyền xa hoa. Ban đêm ánh sáng ở bến tàu mờ tối, chỉ có người quen thuộc mới tìm được cửa ra vào.

Đột nhiên anh nghe thấy một giọng nam quen thuộc.

Chung Tuyển trùm mũ tìm tới chỗ phát ra tiếng nói, rồi đánh mắt qua cho Chu Tiểu Hàn.

“Mk! Thật sự là Triệu Đào!” Chu Tiểu Hàn thấp giọng nói, đi vào vài bước phát hiện Triệu Đào dùng ngôn ngữ địa phương trò chuyện với một gã nhân viên làm việc trên tàu.

Chung Tuyển lặng im không tiếng động âm thầm đi theo Triệu Đào, mãi đến lúc Triệu Đào đi vào một gian phòng cho thuê.

Ngay trong nháy mắt Triệu Đào cầm chìa khóa ra mở cửa, anh nhấc chân hung hăng đá vào chỗ kia của Triệu Đào rồi rút súng ra nả vào đầu gối Triệu Đào một phát súng.

Chu Tiểu Hàn cả kinh, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại canh giữ ở cửa.

Triệu Đào đau đến tê tâm liệt phế gào thét, móc một khẩu súng từ trong túi ra nâng tay chuẩn bị nhắm bắn vào Chung Tuyển, Chung Tuyển phản ứng nhanh lập tức giẫm lên cổ tay Triệu Đào, rất nhanh sau đó là tiếng xương cốt vỡ vụn.

“Cô ấy ở đâu!” Chung Tuyển rống lên một tiếng.

Vì mất máu nên mặt Triệu Đào trắng bệch, chân run rẩy: “Mày không tìm thấy cô ta đâu!” Triệu Đào hít một ngụm khí lạnh cười âm hiểm nói.

“…. Biết cô ta đáng giá bao nhiêu không? Giá năm trăm vạn đó!”

Chung Tuyển nghe thấy giọng ghê tởm của hắn ta, họng súng trong tay hung hăng đâm vào vết thương trên đùi Triệu Đào.

Đau đớn thường là sự giày vò lớn nhất, mặc kệ bạn có bao nhiêu nhớ nhung sâu sắc.

“Tao hỏi mày cô ấy ở đâu?” Chung Tuyển đã mất hết toàn bộ sự nhẫn nại, ánh mắt đỏ au nhìn Triệu Đào giống như một con thú hoang.

Chu Tiểu Hàn sợ Chung Tuyển không khống chế được lập tức liên lạc với Uông Trí.

Kế hoạch viện binh chưa thấy tới, Triệu Đào có phần không chịu được nhìn ra cửa kéo dài thời gian: “Tao không biết.”truyện của dfiendanlequydon

Triệu Đào vừa mới nói dứt câu Chung Tuyển lại nả một phát súng vào chân khác của hắn ta.

Triệu Đào híp mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, cuối cùng sụp đổ, cả người đều run rẩy: “Thuyền số 4.”

Đây là nơi bình thường các nhân viên làm việc trên tàu thuê để ở, bây giờ rất nhiều người vây quanh ngoài cửa, nhìn hình ảnh máu tanh bên trong Chu Tiểu Hàn khó khăn lắm mới bảo vệ được, hi vọng mấy người Uông Trí đến nhanh một chút.

***

Hoắc Bắc Trạch đang ở một gian phòng trên du thuyền, trước mắt kính thủy tinh tinh luyện dày dặn, từng cô gái bị bán đấu giá lần lượt bị mang đi. Diệp Vấn đứng sau lưng Hoắc Bắc Trạch, trên lưng đã có một tầng mồ hôi lạnh.

Người cuối cùng là Hạ Hàm.

Cũng chỉ còn lại bốn tên mua, dưới thủy tinh tinh luyện chiếu rõ ràng mạch người Hạ Hàm. Cô mặc quần áo và trang phục địa phương, nằm trên giường màu đen ý thức mơ hồ, dường như mày hơi nhíu lại.

Bỗng nhiên đèn thủy tinh tối xuống, giọng nữ dùng tiếng Anh nói giao dịch hôm nay đã xong.

“Sao lại thế này!” Diệp Vấn hỏi.

Hoắc Bắc Trạch đứng lên nói với cô: “Anh nói rồi, anh không có phần thắng, đối phương ra giá không có giới hạn, tiền bạc của anh thì có hạn.”

Anh ta dặn dò đàn em đi thăm dò chút tin tức của người mua.

***

Uông Trí tới rất nhanh, Chung Tuyển đã dẫn theo vài người lên thuyền số 4, nhưng kết quả lại là trên tầng cao nhất của thuyền số 4 không có một bóng người, chỉ còn lại thuyền viên và nhân viên công tác. Hỏi bọn chúng, bọn chúng tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả.

Xa xa có bóng dáng mấy chiếc xe từ từ biến mất, một người phụ nữ dùng tiếng địa phương lặng lẽ tiêu sái đến bên cạnh Chung Tuyển, dùng Anh văn nói: “Vừa mới kết thúc, cả người không tìm thấy đâu, mãi mãi không tìm thấy.”

“Đi nhanh đi, bang phái ở đây đã quyết định chờ cơ hội trả thù, các người nhanh chóng rời nơi này đi.”

***

Diệp Vấn bị Hoắc Bắc Trạch mang về biệt thự, rất nhanh đã điều tra ra được tin tức về người mua. Khi Hoắc Bắc Trạch lên lầu, Diệp Vấn đang ngồi trên giường cúi đầu khóc, anh ta đưa tài liệu cho Diệp Vấn, hỏi: “Có quen người này không?”

Trên đầu trang giấy trắng mực đen viết rành rành hai chữ Lê Chính.

Diệp Vấn bỗng chốc ngẩng đầu trả lời: “Là cậu của cô ấy.”

“Nhanh nói với mấy người Chung Tuyển, Hạ Hàm ở chỗ cậu cô ấy!” Cô cầm lấy áo khoác chuẩn bị thông qua cảnh sát địa phương tìm Chung Tuyển.

Ánh mắt Hoắc Bắc Trạch tối sầm xuống, ngăn Diệp Vấn lại: “Cô ấy đã không có việc gì tự nhiên mấy người ở thành phố A này sẽ biết, em không cần quan tâm nữa.”

Diệp Vấn nhìn anh ta khóa cửa lại, sắc mặt chợt thay đổi, nói: “Anh có ý gì?”

“Theo anh cùng nhau sống không được sao?” Hoắc Bắc Trạch dồn Diệp Vấn vào bên giường.

“Hoắc Bắc Trạch, bây giờ anh có ý gì, định nhốt tôi sao?” Diệp Vấn dùng lực đẩy anh ta một cái, lại bị anh ta bóp chặt cổ tay giữ yên bên người.

“Đối với thành phố A mà nói, em vĩnh viễn nằm trên danh sách mất tích, cho nên em đừng đi, cứ ở bên cạnh anh.” Giọng điệu Hoắc Bắc Trạch âm u như vậy khiến Diệp Vấn thấy sợ hãi.

“Hoắc Bắc Trạch, ba mẹ tôi hoảng hốt lo sợ khắp nơi vì tôi, anh đừng để tôi hận anh.” Thật ra mấy ngày nay Diệp Vấn sớm đã phát hiện điện thoại trong biệt thự không gọi ra ngoài được. Hai ngày nay cô gần như không bước ra khỏi tòa biệt thự này nửa bước.

Vì Hạ Hàm cô mới không làm rõ với Hoắc Bắc Trạch.

Thân phận của anh ta cô cũng dần đoán được gì đó, nhưng cuối cùng Diệp Vấn không dám hỏi anh ta.

***

Không biết ngủ trong bao lâu cuối cùng Hạ Hàm cũng tỉnh lại.

“Có khỏe không?” Cố Nham canh giữ bên người cô cầm tay cô hỏi.

Hạ Hàm gật đầu tỏ vẻ muốn ngồi dậy. Lúc này Cố Du đi tới đuổi Cố Nham ra ngoài. Cô xốc chăn lên nằm cùng Hạ Hàm, ôm cô nói: “Không xảy ra chuyện gì cả.”

“Theo bọn chị trở về đi, anh ta…. Không tìm được em.”

Ý tứ của Cố Du Hạ Hàm hiểu rõ, đó là bảo cô chia tay với Chung Tuyển.

“Hạ Hàm, không phải vì anh ta làm sao em có thể xảy ra chuyện như vậy, bạn em đến nay vẫn chưa tìm được. Bây giờ người của thành phố A chuẩn bị rút về hết, điều đó có nghĩ là bọn họ bỏ việc tìm kiếm Diệp Vấn. Tràn đầy trời đất đều là tin phỏng vấn với người bị hại, em hoàn toàn không chịu nổi.”

“Trước tiên theo bọn chị trở về, chờ chuyện này dần lắng lại rồi trở về tìm anh ta cũng không muộn.”

Đáy mắt Hạ Hàm đầy nước mắt.

“Em muốn gọi một cuộc điện thoại cho anh ấy.”

Cố Du gật đầu lấy điện thoại đưa cho Hạ Hàm rồi đi ra ngoài.

Tay cô run rồi lại run, rốt cuộc ấn nút gọi.

Đợi rất lâu điện thoại mới kết nối được, Hạ Hàm hít sâu một hơi nói: “Chung Tuyển.”

Chung Tuyển nghe thấy giọng cô tay lái không nắm vững được nữa, đáy mắt mừng như điên nhưng lại không dám thả lỏng, giọng run rẩy không khống chế nổi mình rống lên: “Em ở đâu!”

Anh đang lái xe, Chu Tiểu Hàn thấy vẻ mặt Chung Tuyển không bình thường vội đứng lên thay đổi vị trí với anh, anh ta lái xe.

“Em không sao, ở bên chỗ cậu.”

“…. Em không quay về nữa.” Cô khó khăn nói, giọng nghẹn ngào che ống nghe điện thoại, không dám để anh nghe được.

“Hạ Hàm, em chờ anh trở về tìm em, trước đừng vội đi, chờ anh trở về được không?”

Rất lâu sau Hạ Hàm nghe tiêng thở dốc nặng nề của anh có chút không chịu nổi, nhưng lại không nỡ cúp điện thoại.

Chu Tiểu Hàn liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, hô to: “Đội trưởng Chung!”

“Anh chú ý an toàn, em cúp trước.” Hạ Hàm nghe thấy tiếng hô của Chu Tiểu Hàn ở đầu bên kia điện thoại, liền cúp máy.

Chu Tiểu Hàn và Chung Tuyển bị mấy chiếc xe vây quanh, tiếng thổi còi ầm ĩ khiêu khích, anh đột nhiên nhớ tới lời người phụ nữ nói ở bên tàu.

Các người nhanh đi đi, bọn họ muốn trả thù các người.

“Mẹ nó đây là tình huống gì vậy!” Chu Tiểu Hàn giữ vững tay lái, kính chiếu hậu bên người anh ta đã bị rơi xuống, mấy chiếc xe lau súng cướp cò.

Rõ ràng bức xe bọn họ vào phần đường dốc 80 độ.

Chung Tuyển lấy súng ra nhắm vào lốp xe đám người đang dồn họ bắn lộp bộp, ra lệnh cho Chu Tiểu Hàn: “Ngã ba đường phía trước rẽ phía trái.”truyện của diễndanlequydon

Chu Tiểu Hàn đã bị bấn loạn khắp người, trên trán một tầng mồ hôi lạnh, vừa tới ngã ba đường có một chiếc Audi màu đen vọt ra, phịch một tiếng chặn ngang khuya vào xe Chu Tiểu Hàn, chiếc xe quay cuồng lăn lăn trượt xuống sườn dốc.

Hết chương 41

☆, Chương 42:

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

***

Bệnh viện tổng bộ quân khu thành phố A.

Cuối cùng Chu Tiểu Hàn cũng tỉnh lại sau hai tuần hôn mê, qua mấy giờ sau mới khó khăn mấp máy môi được, gãy xương đùi, cục máu đông trong đầu đã được lấy ra, xem ra anh ta có thể nằm để tĩnh dưỡng.

Anh ta vừa tỉnh lại liền yêu cầu gặp Hạ Cận.

Hạ Cận sớm đã đợi lệnh ở thành phố A, rất nhanh chạy tới.

Chu Tiểu Hàn hỏi: “Đội trưởng Chung đâu?”

Vẻ mặt Hạ Cận chán nản lắc đầu, cả người giống như suy sụp hẳn đi: “Tình hình không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng, cũng có khả năng vĩnh viễn không tỉnh lại.”

Anh là đứa con nhà họ Chung gửi gắm hi vọng vào đó, đã lựa chọn nghề nghiệp cảnh sát hình sự này, như vậy Chung Nghiêm và vợ cần phải có quyết định. Điều kiện chữa bệnh ở nước K kém, lúc trực thăng mang Chu Tiểu Hàn và Chung Tuyển về đã bỏ lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất.

Cuối cùng Chu Tiểu Hàn không nhịn được rơi nước mắt, môi khô nứt nẻ nói: “Anh ấy dặn tôi, nếu không tỉnh lại đừng nói cho Hạ Hàm biết.”

Đó là em gái của anh, tin dữ như vậy anh lăn lộn khó ngủ gần hai tuần lễ cũng chưa nhẫn tâm nói với cô.

Hạ Cận khốn khổ gật đầu.

Hạ Hàm ngây người ở thành phố A lâu như vậy thật ra chính là đang đợi Chung Tuyển thực hiện lời hứa tìm cô, nhưng kề cà mãi vẫn chưa có tin tức của anh.

Hạ Học Đông không đồng ý Lê Chính dẫn con gái mình đi, nhưng trước mắt để Hạ Hàm tiếp tục ở lại thành phố A quả thật cũng không phải là biện pháp tốt đẹp gì. Đối với Lê Chính từ đầu tới cuối ông vẫn có chút lo lắng, lúc trước kiên trì bảo Hạ Hàm trở về cũng là vì sợ Lê Chính có tâm tư kia. truyện của diễn đàn lequydonn

Cậu ta nuôi Hạ Hàm tới lớn, lại lần lựa không kết hôn, chuyện đó cho dù ai cũng đoán ra được!

“Anh yên tâm, trở về Newyork em sẽ kết hôn với Cố Du, về phần Hạ Hàm, em phải dẫn nó đi.”

Thư phòng trên lầu hai yên tĩnh rực sáng, còn giọng của anh ta giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng cô.

Đó là lời mà cô chờ đợi bao nhiêu năm rồi, đau đớn giày vò tám năm như vậy, cô chưa từng dám nghĩ tới gả cho anh. Còn bây giờ, Lê Chính vì có thể dẫn Hạ Hàm về, thế mà lại dễ dàng nói ra điều mà cô mơ mộng hão huyền suy nghĩ đã lâu.

Cố Du giật mình đứng ở cửa không dám đi vào, cố nhịn rung động trong lòng hốc mắt đỏ au đi xuống lầu.

Cuối cùng Hạ Học Đông không cách nào giữ lại con gái, trong lòng miễn cưỡng tiễn chân bọn họ.

Mọi người cũng không hẹn nhưng không nói tình hình thực tế của Chung Tuyển cho Hạ Hàm biết. Còn Hạ Hàm trong khoảng thời gian này ở nước Mỹ cũng chưa từng liên hệ với bạn tốt chí thân ở thành phố A. Bởi vì cô sợ, sợ bọn họ khuyên giải an ủi vết thương của cô, đó là một vết sẹo mãi ở trạng thái thối rữa không tốt lên được, chỉ cầu mong bọn họ đừng vạch trần nó ra.

Về phần Diệp Vấn, cô lặng lẽ hỏi thăm tình hình qua Cố Nham, bà nội Diệp Vấn không chịu nổi đả kích như vậy, không thể nào tự lo cho cuộc sống hàng ngày nên vào trại an dưỡng thành phố A. Ba Diệp Vấn từ trước đến nay rất tự hào về con gái xinh đẹp thông minh của mình, cũng bởi vì vậy mà không gượng dậy nổi, thân là người đại diện pháp nhân của công ty sản xuất thuốc, vì tranh chấp kinh tế gặp phải chuyện kiện cáo.

Có đôi khi cô nghĩ, nếu cô không về được với ba và anh trai thì sẽ như thế nào! Cô nghĩ như vậy không phải cảm thấy may mắn bản thân có người cậu một tay che trời như Lê Chính, mà là không mặt mũi nào đối diện với Diệp Vấn. Cô sợ ngày nào đó gặp Thanh Phong, cô ấy sẽ khóc lôi kéo cô bảo: Vì sao Diệp Vấn không trở về! Những suy nghĩ vỡ vụn như vậy thường xuyên khiến cô giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, nhưng một khi nghĩ đến người đàn ông kia, nỗi lòng lại lặng yên không tiếng động yên tĩnh lại, cô thật sự rất nhớ anh…..

Rất nhanh, Newyork bắt đầu vào mùa đông, Cố Du lòng tràn đầy vui mừng đợi làm cô dâu mới, nhìn vào đống lễ phục hơn bốn mươi bộ, Lê Chính hiếm khi kiên nhẫn cùng cô đi thử đồ.

Dáng người cô đẹp, mặc cái gì cũng đều có da có thịt, trong tầm mắt anh ta nhìn không ra khác nhau chỗ nào. Nhưng thẩm mỹ của phụ nữ sao có thể qua loa đại khái như đàn ông được. Phù rể đã chọn được người, nhân vật thần bí phong tao lại đẹp trai không có lý lẽ. Cố Nham với chuyện không được chọn làm phù rể từ chối cho ý kiến, dù sao Hạ Hàm cũng không có ý định muốn làm phù dâu, cho nên cậu ta càng không có hứng thú.

Sắp tới lễ No-el, vì Tần Vũ Thi có một quảng cáo ở Newyork, nên bớt chút thời gian gặp Cố Nham một lần ở trong một phòng rất riêng tư ở quán bar. Bây giờ Tần Vũ Thi đã sớm ổn định khí chất tiểu thiên hậu, giơ tay nhấc chân không mất tự nhiên giống hồi mới vào nghề, nhưng loại yên tĩnh xinh đẹp vẫn như trước không thay đổi.

Bọn họ xem như là bạn bè rất quen thuộc, cho nên có lời nói thẳng không che che giấu giấu gì cả.

“Chung Tuyển tỉnh lại rồi, trước mắt phục hồi sức khỏe rất thuận lợi….” Cô ta nói.

Ngay cả mấy bác sĩ có quyền uy nhất trong nước đều tỏ vẻ lắc đầu với chuyện Chung Tuyển có tỉnh lại hay không, nhưng người đàn ông có ý chí không giống người thường này cuối cùng đã tỉnh lại. Anh nằm mê man hơn nửa năm trời, người con gái trong giấc mơ kia là ai chứ?

Ánh mắt Cố Nham hơi lẩn tránh.

Hạ Hàm bị tất cả mọi người bên cạnh lừa gạt, cô cho rằng Chung Tuyển vẫn khỏe mạnh ở thành phố A.

“Hồi phục sức khỏe thuận lợi cũng phải một năm, Cố Nham anh định làm thế nào, anh cũng biết nếu Chung Tuyển hoàn toàn bình phục, nhất định sẽ tìm tới Hạ Hàm.” Tần Vũ Thi gõ xuống mặt bàn, nhìn chàng đẹp trai trước mặt đáy lòng hơi run rẩy.

“Cô ấy không thích tôi, tôi còn cách nào khác….” Làm bạn Hạ Hàm nhiều năm như vậy, ý tứ của cậu ta cũng đủ rõ ràng.

“Tính tình cô ấy mềm mỏng, ở cùng với ai cũng sẽ rất hạnh phúc…” Dưới ánh đèn quán bar ánh mắt cô ta nhấp nháy sáng lấp lánh sâu như đầm lầy, dịu dàng mà linh động, tựa như bức họa về người con gái Giang Nam, tinh xảo động lòng người.

Nhưng cho dù cô khuynh quốc khuynh thành thì làm sao đây! Trong lòng trong mắt cậu ta đều là cô ấy. Khi nói về cô ấy cậu ta luôn nhếch miệng cười khẽ, khuôn mặt đẹp trai mê hoặc lòng người như vậy, cuối cùng khiến Tần Vũ Thi say.

Lần này hành trình tới Newyork đã thông báo sắp xếp đầy lịch, ngoại trừ quảng cáo còn phải đi tới tiệm vật phẩm trang sức xa xỉ. Phía đông cửa quán bar bóng tối chập chờn, cô ta đang say, lúc tạm biệt thế mà lại ngã vào lòng Cố Nham, âu phục cậu ta dày mà mềm mại, hơi thở nhàn nhạt lành lạnh xông vào mũi Tần Vũ Thi.

Cố Nham lớn lên ở nước Mỹ, không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại ôm lấy Tần Vũ Thi, nâng tay vuốt mái tóc dài mềm mại của cô ta.

“Cô đừng tập trung tinh thần vào hết trong công việc, thời gian đẹp nhất của con gái chỉ có vài năm thôi.” Cậu ta nâng tay lướt nhẹ qua khóe mắt Tần Vũ Thi, còn nói, “Không phải có câu bảo ‘Hiểu được cầm hay bỏ’ sao?”

Cố Nham thấy cô ta ngây ngốc không phản ứng, “Tôi lại dùng sai thành ngữ rồi!”

Trợ lý Tần Vũ Thi ngoảnh mặt huýt sáo với cô ta, ra hiệu hướng xe cho cô ta biết. Cô ta nở nụ cười, vào ngày đông ánh mắt cười trong sáng như sứ khiến người khác mất hồn. Cô ta vẫy tay chào cậu ta rời đi.

Nhưng cậu ta không biết cô ta sinh ra lớn lến trong thị trấn nhỏ ở Giang Nam: Một người con gái chủ động nhảy bổ vào lòng người đàn ông thì cần có tinh thần can đảm lớn tới cỡ nào.

Cho dù cô ta cao nhất, trở nên mạnh mẽ vĩ đại cũng không có tác dụng, ánh mắt cậu ta chưa từng tạm dừng vì cô ta, mặc dù cô ta trăm cay nghìn đắng đứng trên tầng cao nhất rực rỡ này.

Nếu tôi té xuống tan xương nát thịt? Có phải bạn sẽ liếc nhìn tôi không?

***

Hồi phục sức khỏe đau đớn cỡ nào người bình thường sẽ không thể hiểu được, khi hai chân không có sức lực thậm chí không có cảm giác phải chống đỡ toàn bộ cơ thể, bạn sẽ mất mát và suy sụp cỡ nào. Chung Tuyển kiêu ngạo thuận buồm xuôi gió ba mươi năm, bây giờ thật sự cảm nhận được rồi.

Có khi anh đau quá cần phải dựa vào thuốc giảm đau mới có thể kiên trì chịu đựng hồi phục sức khỏe như vậy được. Bác sĩ chủ trị đã từng khuyên Chung Tuyển, trình độ thế này cơ thể anh hoàn toàn không chịu nổi. Nhưng anh luôn lắc đầu, cười nói: “Nếu không đứng được thì bà xã tôi không cần tôi nữa.”

Mấy vị y tá bệnh viện thường tụm lại trò chuyện với nhau về sự nhẫn tâm của bà xã vị cảnh sát hình sự đẹp trai kia, chồng đã bị thương thành như vậy, chăm sóc thì khỏi phải nói rồi, thế nhưng một chuyến đến thăm cũng chưa từng đến.

Vết thương của Chu Tiểu Hàn phục hồi khá tốt, tĩnh dưỡng hai ba tháng là có thể thuận lợi về đơn vị.

Trong đội đều là đàn ông lòng dạ sắt đá, không xem chuyện bị thương là quan trọng, đối với Chung Tuyển, đoàn người đều kiên nhẫn chờ anh trở về đơn vị. Vì nhiệm vụ ở nước K mà Du Lộ được nâng quân hàm cảnh sát lên một bậc. Vốn Chung Tuyển là sư phụ của cô ta, mà lúc này hoàn toàn có thể một mình đảm đương bên mảng nữ cảnh sát. Trong đội mới tới vài sinh viên có tài về tâm lý phạm tội, đều xem Chung Tuyển như nhân vật thần thoại, muốn đến bệnh viện thăm Chung Tuyển một lát, Du Lộ cũng không phê duyệt.

Chu Tiểu Hàn sống một mình ở thành phố A, ba mẹ đều ở quê, việc bị thương này cũng không thông báo cho ba mẹ ở quê biết. Cho nên phần lớn thời gian đều do Du Lộ chăm sóc, trở lại bệnh viện kiểm tra lại cơ bản đều là Du Lộ đi cùng.

Sau khi kiểm tra một loạt xong bọn họ liền tới phòng bệnh của Chung Tuyển, phòng bệnh của anh là phòng đơn của cán bộ cao cấp, phương tiện đầy đủ, lướt qua phòng khách nhìn thấy Chung Tuyển đang ngồi trên giường bệnh. Nửa năm không sao ra ngoài khiến cả người anh trắng hẳn, trắng hơn so với khoảng thời gian trước, nhưng vẫn là khuôn mặt trong trẻo như vậy.

“Ngồi đi.” Chung Tuyển nói.

Đầu Chu Tiểu Hàn đã tiến hành phẫu thuật hộp sọ hai lần rồi, trên đầu có một vết sẹo dài, cần thời gian dài mới tốt lên được, màu hồng của thịt mới tái tạo thoạt nhìn có chút xấu xí. Chu Tiểu Hàn phẫn nộ sờ đầu, nói: “Bọn họ đều nói tôi giống đại ca xã hội đen, hắc hắc, chờ tóc mọc dài ra thì được rồi.”

Du Lộ chán ghét anh ta, nói anh ta càng xấu hơn, công việc cảnh sát hình sự như vậy có chút khó tìm vợ, hơn nữa với đạo đức của Chu Tiểu Hàn, Du Lộ liền trêu ghẹo anh ta nói chỉ sợ rất khó có cô gái nào bằng lòng gả cho anh.

Chu Tiểu Hàn vốn nghèo, dồn Du Lộ nói: “Nếu không hai người chúng ta cùng chắp vá vào, mỗi ngày mẹ cô đều hầm canh đại bổ cho tôi, khiến tôi bổ quá tính nóng nảy tràn đầy lên rồi!”

Du Lộ tức giận trực tiếp giẫm lên chân anh ta. Mẹ cô ta biết Chu Tiểu Hàn không có người thân ở thành phố A. Bản thân lại chỉ có một đứa con gái, cho nên vô cùng đau lòng Chu Tiểu Hàn, nhà cô ta rất quan tâm tới Chu Tiểu Hàn.

Lúc này y tá đi tới kêu Chu Tiểu Hàn đi kiểm tra triệu chứng phát bệnh, anh ta người cao ngựa lớn đi theo ý tá thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.

Chu Tiểu Hàn đi rồi Du Lộ mới mở miệng, “Đội trưởng Chung, có câu này em không nhịn được, cô ta cũng hơi quá đáng, cứ như vậy bỏ mặc anh mà chạy, cũng không nghĩ lại bị thương thế kia là vì ai tạo thành.”

Lúc đó bệnh khó qua khỏi đã rơi xuống đến nơi, cảnh tượng vợ cục trưởng ngồi trên hành lang dài của bệnh viện khóc làm sao cô ta có thể quên được. Còn anh đã đăng tin tức hôn lễ lên nhật báo, nhưng bạn gái cứ như vậy mà ra đi không từ biệt, hơn nửa năm rồi song vẫn biệt vô âm tín (Nghĩa là không có tin tức gì).

“Cô gái nhỏ sao nhiều chuyện như vậy.” Chung Tuyển cười trêu chọc, Du Lộ lập tức đỏ mặt lên vô cùng xấu hổ.

“Du Lộ, cô là lính trẻ vừa mới vào đại đội điều tra cục công an quả thật cần chú ý đặc biệt, đối với mỗi người mới tôi đều giống như nhau, không thiên vị gì, cô thật sự rất xuất sắc.

Bây giờ đã có thể một mình đảm đương công việc một bên, mấy sinh viên hàng đầu về tâm lý phạm tôi vốn là nhiệm vụ của tôi, cô thay tôi gánh vác không ít. Tôi đã không còn gì để dạy cô, cho nên đừng gọi tôi là sư phụ nữa. Về sau quan hệ chúng ta chỉ là trên mặt công việc… Cô hiểu rõ ý của tôi không?” Tâm tư Du Lộ như thế nào, sao anh không thể nhìn ra được chứ.

“Cô không được lơ là, tranh thủ hướng vào đội điều tra trên bộ, có vài nhân vật quan trọng phía trên tôi chưa từng sẵn lòng giới thiệu cho. Trong đám người tốt nghiệp trường cảnh sát năm trước cô là người phát triển nhất, tôi biết cô có chí khí cao, cho nên bây giờ hỏi qua ý tứ của cô một chút?”

Du Lộ đỏ tròng mắt, làm mất mặt tổn thương lòng tự tôn là một cách, nhưng viên đạn bọc đường của Chung Tuyển khiến cô ta không biết làm sao.

Từ khi Chung Tuyển nhập viện cho tới nay, quả thật cô ta siêng năng chạy, đại đội điều tra hình sự một mình cô ta là con gái, cẩn thận tinh tế chăm sóc người khác cho nên mọi người cũng không để ý.

Nhưng có một lần khi mẹ Chung nhắc tới cô gái Du Lộ này trước mặt Chung Tuyển, khiến Chung Tuyển lập tức cảnh giác. Hiện giờ ấn tượng của vợ cục trưởng đối với Hạ Hàm cực kỳ kém, nếu Du Lộ lọt vào tầm mắt của bà, nhất định rất khó đối phó.

“…. Em không nỡ bỏ nơi này, tạm thời không muốn lên bộ.” Cô ta cố nhịn nước mắt, gắt gao bóp chặt đùi mình.

“Được, tôi không làm khó cô, về sau công việc cơ quan trên bộ tôi sẽ nói cho cô hiểu, đến lúc đó cô nghĩ thông suốt rồi thì nói với tôi. Ba mẹ cô xem trọng cô, là cơ hội thì nên nắm bắt lấy, mấy người Triệu Hâm và Chu Tiểu Hàn cơ quan trên tỉnh không cần vì tính kỷ luật quá kém, tôi thì có thể nhịn được.”

Anh vừa nói xong Chu Tiểu Hàn đi vào, sau khi được y tá nhỏ sờ tay qua tinh thần nhẹ nhàng thoải mái, “Nói gì tôi đó!” Chu Tiểu Hàn gào lên một tiếng, vừa thấy ánh mắt Du Lộ hồng liền cả kinh, “Du Lộ, sao cô khóc?”

Du Lộ nhìn thoáng qua Chung Tuyển.

Chung Tuyển cười nói: “Cơ quan trên bộ muốn Du Lộ, nhưng cô ấy không nỡ bỏ các cậu.” Cô gái nhỏ vừa mới vào đơn vị nhất định luyến tiếc đồng bọn, nhập vào hoàn cảnh mới phải cần có thời gian. Huống chi phòng công an trên tỉnh nhân tài đông đúc đầy người giỏi giang tinh anh.

“Du Lộ, cô ngốc quá! Tôi đã công tác năm năm, muốn làm cái đuôi trên công an tỉnh mà mọi người không thèm nhìn đến tôi. Lần này cô nhất định phải đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.