Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 68: Lại sinh non




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng Hậu vừa mới về đến Khôn Ninh cung, còn chưa sắp xếp ổn thỏa cho tiểu công chúa, đã nghe tin Tô tiệp dư xảy ra chuyện.

Không ai ngờ trong một ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, các phi tần đến Thanh Ngọc uyển đều không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt.

Trong Thanh Ngọc uyển chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Tô tiệp dư. Đàm Viên Sơ đứng trước giường, Vân Tự nhìn qua Đàm Viên Sơ rồi đưa mắt về phía Tô tiệp dư. Nàng ta đau đớn đến run rẩy, tóc tai rối bời dính trên má, sắc mặt trắng bệch nước mắt không ngừng rơi, tiếng khóc kêu đau vang vọng khắp điện.

Nhìn xuống phía dưới, một mảng đỏ sẫm loang lổ dưới thân Tô tiệp dư, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong điện khiến người ta buồn nôn.

Vân Tự thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống. Trong tình cảnh này, không cần thái y chẩn đoán, nàng cũng đoán được đứa con trong bụng Tô tiệp dư khó mà giữ được.

Quả nhiên, Thường thái y quỳ xuống, dập đầu:

“Xin Hoàng Thượng nén bi thương, đứa bé trong bụng Tô tiệp dư... không giữ được.”

Đàm Viên Sơ nhắm mắt lại. Khi nhìn thấy Tô tiệp dư, hắn đã mơ hồ nhận ra điều này. Tuy trong lòng đau xót nhưng hắn không hề thất thố, chỉ nhìn Tô tiệp dư thật lâu.

Nghe thấy lời Thường thái y, Tô tiệp dư bỗng cứng đờ người, tiếng khóc như nghẹn lại trong cổ họng.

Bạch Thược đột nhiên quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: “Hoàng Thượng! Chủ tử sảy thai tuyệt đối không phải ngoài ý muốn! Xin Hoàng Thượng làm chủ cho chủ tử và tiểu hoàng tử chưa kịp chào đời!”

Lời vừa dứt, không khí trong điện lập tức thay đổi. Vân Tự lặng lẽ quan sát mọi người.

Thực ra, Vân Tự cảm thấy rất phiền phức.

Tính tình của Tô tiệp dư khiến nàng ta kết oán không ít người trong cung, ngay cả Vân Tự cũng có đôi chút mâu thuẫn với nàng ta. Muốn tìm ra ai là người hại Tô tiệp dư không phải chuyện dễ dàng.

Hoàng Hậu thấy Tô tiệp dư giãy giụa muốn đứng dậy, liền nhíu mày:

“Thái y, xem thử Tô tiệp dư còn vết thương nào khác không?”

Nói xong, Hoàng Hậu xoay người nhìn Đàm Viên Sơ: “Hoàng Thượng, chuyện Tô tiệp dư sảy thai chắc chắn có ẩn tình, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Tô tiệp dư vừa mới sảy thai, cứ nhắc đến chuyện này trước mặt nàng ta, rất dễ khiến nàng ta kích động.

Đàm Viên Sơ cũng hiểu điều này, hắn nhìn cung nhân trong điện: “Chăm sóc Tô tiệp dư cho tốt.”

Hắn xoay người định rời đi, bỗng cảm thấy tay áo bị kéo lại. Đàm Viên Sơ quay đầu, thấy Tô tiệp dư đang nắm chặt tay áo mình, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Nàng ta nhìn hắn, khàn giọng hỏi:

“Người sẽ đòi lại công đạo cho tần thiếp, phải không?”

Vừa nghe câu này, Vân Tự liền cảm thấy không ổn.

Nói gì vậy? Long thai không chỉ là con của một mình Tô tiệp dư, lẽ nào Đàm Viên Sơ không muốn tìm ra hung thủ hãm hại long thai?

Cho dù trong lòng nghi ngờ Đàm Viên Sơ có thể thiên vị, cũng không nên hỏi thẳng thừng như vậy.

Đàm Viên Sơ nhìn Tô tiệp dư, cảm xúc đã nhạt đi rất nhiều, thậm chí không muốn trả lời câu hỏi này, lạnh nhạt nói: “Hôm nay nàng sảy thai, tâm trạng không ổn định, hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Vân Tự cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật khó diễn tả thành lời, nàng thầm thở dài tiếc nuối cho Tô tiệp dư.

Mất đi đứa con, Đàm Viên Sơ vốn còn chút thương xót dành cho Tô tiệp dư, nhưng đã bị những lời này của nàng ta phá hỏng hoàn toàn.

Thà rằng nàng ta đừng nói gì còn hơn!

Mọi người đến ngoại điện, Thu Viện nhỏ giọng nói gì đó với Vân Tự, Vân Tự kinh ngạc.

Có người thấy biểu cảm của Vân Tự, liền hỏi: “Vân tiệp dư đang nói gì với cung nhân vậy?”

Không khí trong điện đang căng thẳng, câu hỏi này đột ngột vang lên khiến mọi người đồng loạt nhìn về phía Vân Tự. Vân Tự liếc nhìn người vừa lên tiếng, vẫn là người quen cũ, An tài nhân.

Vân Tự có chút buồn bực, An tài nhân này lấy đâu ra gan lớn mà cứ thích gây chuyện vậy?

Vân Tự không rảnh để ý đến nàng ta, xoay người nhìn Đàm Viên Sơ, nhẹ giọng nói: “Người của tần thiếp phát hiện có dầu trơn trên đường Tô tiệp dư bị ngã.”

Ai cũng biết nàng đã sai người đi giúp Tô tiệp dư nâng nghi trượng, việc cung nhân của nàng phát hiện ra điều bất thường trên mặt đất cũng là chuyện bình thường.

Nhưng khó tránh khỏi có người nghi ngờ nàng, thậm chí cả người của Thanh Ngọc uyển.

Để điều tra rõ chân tướng cho chủ tử, Bạch Thược cũng đi theo ra ngoài. Nàng ta nhìn Vân Tự với ánh mắt đầy nghi ngờ:

“Sao Vân tiệp dư lại tốt bụng giúp đỡ chủ tử của nô tỳ?”

Vân Tự ngẩn người, thậm chí còn thấy buồn cười: “Ta tốt bụng giúp chủ tử của ngươi, chẳng lẽ lại là sai lầm?”

Bị hỏi ngược lại, Bạch Thược cũng không thấy xấu hổ. Chủ tử của nàng ta vừa mới sảy thai, nàng ta chỉ muốn tìm ra hung thủ, không muốn bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.

Nàng ta lại hỏi: “Ai mà không biết Vân tiệp dư và chủ tử nhà ta không ưa gì nhau!”

Vân Tự liếc nhìn nàng ta, chỉ ra lỗi sai trong lời nói của nàng ta:

“Bạch Thược cô nương nói đùa rồi, ta hôm qua mới được tấn phong, trước đây vẫn luôn làm việc ở Dưỡng Tâm điện, đối với Tô tiệp dư luôn cung kính, không biết Bạch Thược cô nương nói không ưa là từ đâu ra?”

Bạch Thược cứng họng, một lúc lâu sau không nói nên lời.

Đúng là Tô tiệp dư không thích Vân Tự, nhưng trên thực tế, Vân Tự chưa từng làm gì bất kính với Tô tiệp dư.

An tài nhân thấy nàng ta không nói được gì, trong lòng hận rèn sắt không thành thép, không nhịn được xen vào:

“Tần thiếp thấy, nghi trượng của Vân tiệp dư và Tô tiệp dư vốn đi cùng đường, nhưng đến gần chỗ Tô tiệp dư gặp chuyện thì nghi trượng của Vân tiệp dư bỗng nhiên quay đầu rời đi, trùng hợp như vậy, chẳng lẽ không có gì mờ ám sao?”

Vân Tự lạnh lùng liếc nhìn An tài nhân, chuyện này thì liên quan gì đến nàng ta?

Vân Tự không hề khách khí với nàng ta:

“An tài nhân tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng, không có bằng chứng mà dám vu khống người khác, ai cho ngươi cái gan đó?”

An tài nhân bị ánh mắt của nàng dọa sợ, những lời kia buột miệng nói ra, đợi đến khi kịp phản ứng thì đã hối hận.

Nàng ta xấu hổ dời mắt đi, không dám nhìn thẳng Vân Tự.

Nhưng Bạch Thược lại được gợi ý, nàng ta nhíu mày nhìn Vân Tự. Thấy nàng ta thật sự muốn hỏi, Vân Tự khẽ nheo mắt, lạnh nhạt nói:

“Vì sao ta cho nghi trượng quay đầu, An tài nhân không biết, chẳng lẽ Bạch Thược cô nương cũng không rõ ràng sao?”

Sắc mặt Bạch Thược chợt trở nên lúng túng. Nàng ta cũng nhớ ra lúc ấy chính chủ tử cố ý chặn đường, Vân tiệp dư mới phải đổi sang đường nhỏ.

Mọi người thấy vẻ mặt nàng ta không được tự nhiên, không dám chất vấn Vân Tự nữa, trong lòng đều hiểu rõ, chắc chắn lúc đó Tô tiệp dư đã làm điều gì đó mờ ám.

Bị Bạch Thược hỏi đến phiền phức, Vân Tự bĩu môi làm ra vẻ tủi thân nhìn Đàm Viên Sơ: “Hoàng thượng, tần thiếp tốt bụng giúp người, vậy mà lại rước họa vào thân, người phải làm chủ cho tần thiếp. Nếu còn gặp phải tình huống này nữa, tần thiếp cũng không dám ra tay giúp đỡ đâu.”

Đàm Viên Sơ ngước mắt lên, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy nàng nửa người dựa vào lòng Thu Viện. Hiểu ý, hắn nhìn cung nhân trong Thanh Ngọc uyển, lạnh nhạt nói:

“Dọn chỗ cho các vị chủ tử.”

Lập tức có người mang ghế vào. Các phi tần có phẩm cấp từ tam phẩm trở lên đều ngồi xuống. Đàm Viên Sơ vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Hứa Thuận Phúc thầm mắng đám cung nhân không có mắt nhìn, ra hiệu cho Lộ Nguyên. Chẳng mấy chốc, một chiếc ghế được đặt phía sau Vân Tự.

Đến lúc này, ai cũng hiểu rõ mệnh lệnh dọn chỗ của Đàm Viên Sơ là dành cho ai.

Đàm Viên Sơ không trực tiếp đáp lại lời Vân Tự, nhưng kết quả này khiến sắc mặt Bạch Thược càng thêm khó coi. Hoàng Thượng rõ ràng tin tưởng Vân tiệp dư, vậy mà nàng ta lại vu oan giá họa cho Vân tiệp dư, chỉ khiến Hoàng Thượng càng thêm chán ghét.

Bạch Thược cuối cùng cũng lấy lại lý trí, không muốn gây thêm phiền phức cho chủ tử.

Hơn nữa, trong lòng nàng ta hiểu rõ, trong tình huống đó Vân tiệp dư ra tay giúp đỡ đã là điều đáng quý, nàng ta không có bằng chứng mà cứ khăng khăng nói Vân tiệp dư có ý đồ khác, quả thực có chút quá đáng.

Nhưng ngoài Vân tiệp dư ra, còn ai có thể hãm hại chủ tử?

Bách Chi thấy nàng ta chất vấn lòng vòng mà không hỏi đến trọng điểm, giờ lại im lặng, trong lòng không khỏi cảm thấy bất lực. Vân tiệp dư đã nói trên đường có dầu trơn, chẳng lẽ nàng ta không nghe thấy sao?

Trầm mặc một lát, Hoàng Hậu mới ngẩng lên nhìn Hoàng Thượng, nhíu mày nói:

“Hôm nay Hoàng Thượng đưa thái y đi thăm tiểu công chúa, các vị phi tần nghe tin cũng đến Trường Xuân cung. Lúc đi thì không sao, lúc về trên đường lại có dầu trơn, không biết là ai, khi mọi người đều đang lo lắng cho tiểu công chúa, lại có tâm trí làm ra chuyện này.”

Vân Tự không khỏi nhìn Hoàng Hậu.

Không biết có phải nàng ảo giác hay không, sao nàng lại cảm thấy Hoàng Hậu cố tình kéo tiểu công chúa vào chuyện này?

Ý của Hoàng Hậu chẳng phải là kẻ đứng sau không chỉ hãm hại long thai trong bụng Tô tiệp dư, mà còn nhân lúc Hoàng Thượng đi thăm tiểu công chúa mới có cơ hội ra tay sao?

Hãm hại long thai, không quan tâm đến bệnh tình của tiểu công chúa, bất kính với Hoàng Thượng.

Chỉ với một câu nói, Hoàng Hậu đã gán cho hung thủ ba tội danh.

Trong số những người có mặt, cũng có người hiểu được ý ngoài lời của Hoàng Hậu. Dung chiêu nghi vẫn mặc y phục ở Trường Xuân cung, không trang điểm, trông có vẻ tiều tụy. Hôm nay nàng ta rất trầm lặng, nhưng khi nghe thấy lời Hoàng Hậu, sắc mặt liền lạnh xuống.

Nghe nói có người lợi dụng tiểu công chúa, sao Dung chiêu nghi có thể vui cho được?

Nàng ta lạnh lùng nói: “Mỗi con đường trong cung đều có cung nhân quét dọn, thậm chí còn có cấm quân tuần tra, chỉ cần tra hỏi xem ai đã xuất hiện trên con đường đó trước Tô tiệp dư, sẽ biết ngay hung thủ là ai.”

Việc quét dọn đường nhỏ trong cung rất phiền phức, trên mặt đất không được có lá rụng, cung nhân phải thường xuyên quét dọn, nói cách khác, họ phải liên tục đi đi lại lại, thậm chí luôn túc trực ở đó.

Nếu thật sự có người ra tay trên con đường đó, không thể nào không bị phát hiện.

Vân Tự ngồi trên ghế, nhân lúc tay áo che chắn mà lặng lẽ xoa bóp bắp chân. Nàng quan sát mọi người, ai nấy đều kiểm soát biểu cảm rất tốt, vẻ mặt nghiêm nghị, dù có vui mừng vì Tô tiệp dư sảy thai cũng không để lộ ra ngoài.

Vân Tự lặng lẽ nhìn Đức phi.

Thật ra nàng không nhận thấy Đức phi có gì bất thường, nhưng nếu suy xét theo một góc độ khác, Hoàng Hậu mong muốn ai là hung thủ đứng sau hãm hại Tô tiệp dư?

Vân Tự cảm thấy, chỉ có thể là Đức phi.

Cho dù Đức phi không liên quan đến chuyện Hoàng Hậu sảy thai trước đây, thì nàng ta cũng là người có uy hiếp lớn nhất đối với Hoàng Hậu trong cung. Nếu là Vân Tự, nàng cũng sẽ muốn mượn cơ hội này để trừ khử Đức phi.

Chỉ là...

Vân Tự khẽ cụp mắt xuống, nàng cảm thấy Hoàng Hậu sẽ thất vọng.

Chưa nói đến việc có tìm được chứng cứ hay không, cho dù có, muốn dựa vào một đứa con chưa chào đời và một Tô tiệp dư bị ngã để hạ bệ Đức phi vẫn còn quá khó khăn.

Hoàng trưởng tử, ý thức được sức nặng của ba chữ này, Vân Tự không khỏi có chút ghen tị với Đức phi.

Hứa Thuận Phúc nhanh chóng dẫn một cung nhân trở về. Cung nhân kia sợ đến run rẩy, quỳ xuống trong Thanh Ngọc uyển, khẩn trương đến nỗi nói năng lắp bắp:

“Nô tài tham kiến Hoàng Thượng! Tham kiến Hoàng Hậu nương nương cùng các vị chủ tử!”

Chưa đợi ai hỏi, hắn ta đã khóc lóc thảm thiết: “Xin Hoàng thượng và nương nương minh giám! Nô tài đã nghiêm túc quét dọn, trước giờ cơm trưa con đường vẫn sạch sẽ!”

Hoàng Hậu hỏi: “Hôm nay khi quét dọn, ngươi thấy ai xuất hiện trên con đường đó trước Tô tiệp dư?”

Cung nhân bị hỏi đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng đáp: “Nô tài... Nô tài...”

Hắn ta ấp úng mãi không nói nên lời.

Hoàng Hậu nhíu mày:

“Bổn cung hỏi ngươi, sao không trả lời?”

An tài nhân bị la mà chẳng nhớ lâu, tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ hắn lợi dụng chức quyền, tự mình bôi dầu mỡ lên nền đất?”

Cũng không phải là không có khả năng này.

Nhưng lời này do An tài nhân nói ra, Vân Tự không khỏi bĩu môi. Nàng phát hiện, An tài nhân này chưa chắc đã cố ý nhằm vào ai, mà đơn giản là một kẻ thích xen vào chuyện người khác, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào.

Có lẽ lúc mới vào cung quá mức an phận, khiến mọi người quên mất sự tồn tại của nàng ta, nên khi có được chút ân sủng, nàng ta liền không nhịn được mà nhảy ra, lúc nào cũng muốn gây sự chú ý.

Vân Tự không thể nói loại hành vi này là tốt hay xấu. Nàng không thích, nhưng không thể phủ nhận, so với những người khác năm năm không được gặp mặt thánh nhan, Đàm Viên Sơ ít nhất còn nhớ rõ An tài nhân.

Ánh mắt Vân Tự dừng trên người cung nhân đang quỳ trong điện, nàng lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Thu Viện, cảm thấy trạng thái của cung nhân này có chút quen mắt.

Làm cung nhân, các nàng đã gặp nhiều trường hợp như thế này.

Không phải là hắn ta làm chuyện xấu gì, mà là hắn ta chẳng làm gì cả, nói cách khác, hắn ta đã bỏ bê nhiệm vụ, hoàn toàn không canh giữ con đường kia, cho nên không thể trả lời câu hỏi của Hoàng Hậu nương nương.

Quả nhiên, khi Hoàng Hậu nương nương tiếp tục ép hỏi, cung nhân kia sợ tới mức khóc òa:

“Hoàng Thượng cùng nương nương thứ tội! Nô tài không biết ạ! Nô tài sau khi ăn xong thì bị tào tháo đuổi, lúc Hứa công công phái người tìm được nô tài, nô tài vẫn còn đang ở trong tịnh phòng!”

Lời này vừa ra, không ít người trong điện đều ghét bỏ che miệng mũi.

Hứa Thuận Phúc gật đầu, xác nhận lời cung nhân này nói.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều nhíu mày. Quá trùng hợp, cung nhân dọn dẹp lại bị đau bụng, dẫn đến không thể canh chừng đường đi, nên căn bản không biết trong khoảng thời gian đó có ai đi qua con đường kia.

Về phía cấm quân, Hứa Thuận Phúc cũng đã đi hỏi:

“Hồi Hoàng Thượng, khoảng thời gian đó, cấm quân tuần tra vừa vặn không có mặt ở khu vực đó.”

Hoàng cung rộng lớn như vậy, cấm quân không thể nào lúc nào cũng chỉ ở một chỗ, ắt sẽ có lúc sơ hở. Rõ ràng kẻ đứng sau đã tính toán kỹ điểm này.

Vân Tự nhíu mày, nàng ý thức được sự bất thường. Kẻ đứng sau muốn hãm hại Tô tiệp dư, nhất định phải chắc chắn Tô tiệp dư sẽ đi qua con đường đó.

Mà Tô tiệp dư ra khỏi cửa là bởi vì Đàm Viên Sơ cùng thái y đến Trường Xuân cung, các nàng vì tỏ vẻ quan tâm nên mới phải đi theo.

Vân Tự kinh ngạc, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:

“Hoàng Thượng, hôm nay sao người lại muốn đến Trường Xuân cung?”

Tiểu công chúa không phải mới bệnh hôm nay, sớm không đi muộn không đi, vì sao lại cố tình là lúc đó?

Đàm Viên Sơ cũng ý thức được nàng đang nói gì, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Không chỉ mưu hại long tự, thậm chí ngay cả hắn cũng bị lợi dụng.

Đàm Viên Sơ bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nụ cười không chạm đến đáy mắt. Mọi người trong điện nhận thấy được cảm xúc bất thường của hắn, không khỏi kinh hãi cúi đầu. Hứa Thuận Phúc cũng không khỏi nuốt nước bọt, cảm thấy kẻ đứng sau quả thực đang tìm đường chết.

Hoàng Hậu liếc nhìn Vân Tự, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia tiếc nuối.

Nói cho cùng, Vân Tự thật sự hữu dụng hơn Tô tiệp dư rất nhiều, chỉ tiếc, người như vậy rất khó để nàng ấy dùng.

Đàm Viên Sơ quay đầu nhìn Dung chiêu nghi, Dung chiêu nghi bị nhìn đến ngẩn người, đáy lòng nàng ta lộp bộp một tiếng, vội vàng nói:

“Hoàng Thượng nhìn thần thiếp làm gì?”

Ánh mắt Đàm Viên Sơ rất lạnh, Hứa Thuận Phúc thay hắn trả lời: “Nương nương, là người trong cung của người đến Ngự Thư Phòng, nói bệnh tình của tiểu công chúa trở nặng.”

Linh cảm chẳng lành được chứng thực, Dung chiêu nghi thề thốt phủ nhận:

“Không thể nào!”

Dung chiêu nghi đứng bật dậy, nàng ta bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng, hai ngày nay tiểu công chúa không khỏe, thần thiếp chăm sóc con bé đã đủ mệt mỏi rồi, hơn nữa……”

Nàng ta dừng một chút, mới nói tiếp: "Thần thiếp biết Hoàng Thượng đang giận thần thiếp, căn bản chưa từng phái người đi thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nếu không tin, có thể phái người đến cung của thần thiếp điều tra.”

Điều tra là điều chắc chắn phải làm.

Dung chiêu nghi nắm chặt khăn tay, Đồng Vân cũng vẻ mặt kinh ngạc. Các nàng không nghe lén được lời Hứa Thuận Phúc nói, Hứa Thuận Phúc nói người đi mời là người của Trường Xuân cung.

Là ai?

Ai đã phản bội nương nương?

Dung chiêu nghi không nhịn được hỏi: “Hoàng Thượng, không biết là ai đã đến Ngự Thư Phòng thỉnh ngài?”

Đàm Viên Sơ không nói chuyện, Hứa Thuận Phúc nhìn nàng ta với ánh mắt đồng cảm, nói ra một cái tên:

“Thu Ngưng.”

Dung chiêu nghi sững sờ: “Sao có thể……”

Thu Ngưng, cung nữ hầu hạ trong điện Trường Xuân cung, coi như là người quen mặt trước ngự tiền, nếu không, Hứa Thuận Phúc cũng không thể vừa vào đã nói là người của Trường Xuân cung.

Ở một mức độ nào đó, Thu Ngưng cũng coi như là tâm phúc của Dung chiêu nghi, dù không bằng Đồng Vân, cũng không kém là bao.

Đồng Vân cũng không nói nên lời, nàng ta nghiến răng: “Cái đồ phản bội!”

Đàm Viên Sơ lạnh lùng liếc nhìn Dung chiêu nghi, Dung chiêu nghi bị nhìn đến mức nghẹt thở, nàng ta cứng đờ tại chỗ, bỗng nhiên ý thức được hàm ý trong ánh mắt của Hoàng Thượng.

Bất luận chuyện này có phải do nàng ta làm hay không, đều không có lợi cho nàng ta.

Nếu là nàng ta làm thì không cần nói nhiều, nếu không phải nàng ta làm, ngược lại càng chứng minh nàng ta vô năng, ngay cả tâm phúc trong cung cũng là người của kẻ khác, Trường Xuân cung còn bao nhiêu "Thu Ngưng" nữa?

Không cần Đàm Viên Sơ nói thêm gì nữa, Dung chiêu nghi đã cảm thấy lạnh sống lưng.

Hứa Thuận Phúc lại đi ra ngoài, hắn muốn đi dẫn Thu Ngưng đến hỏi chuyện.

Trong lúc này, Vân Tự nhìn Đàm Viên Sơ vài lần, nàng và Đàm Viên Sơ sớm chiều bên nhau đã lâu, trong lòng hiểu rõ, người này tuy lạnh lùng nhưng lại cao ngạo và tàn nhẫn, hơn nữa lại vô cùng hẹp hòi, chuyện hôm nay e rằng sẽ khiến hắn ghi hận rất lâu.

Lần này, Hứa Thuận Phúc đi khá lâu.

Vân Tự chống cằm an tĩnh chờ đợi, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn về phía Đức phi, khi thấy người đứng bên cạnh bà ta, nàng khẽ lạnh mặt.

Đã lâu rồi nàng không nhớ đến Lục Tùng.

Lục Tùng nhìn lại nàng, đáy mắt ánh lên những cảm xúc phức tạp. Vân Tự sững người, nàng và Lục Tùng từng sớm chiều bên nhau thuở thiếu thời. Dù nàng cố phủ nhận nhưng cả hai đều hiểu rõ, mối quan hệ giữa họ là sự thật không thể xóa nhòa.

Như lúc này đây, chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua của Lục Tùng, Vân Tự lập tức nhận ra hắn dường như muốn nói với nàng điều gì đó.

Vân Tự bỗng nhìn về phía Đức phi. Đức phi vẫn ngồi ung dung trên ghế, thần sắc tự nhiên.

Nếu chuyện này thật sự do Đức phi làm, mà hiện tại mọi nghi vấn đều đổ dồn về phía Thu Ngưng, tại sao nàng ta lại có thể bình tĩnh như vậy?

Kết hợp với thần sắc của Lục Tùng, Vân Tự bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Tiếng bước chân vang lên ngoài điện, Hứa Thuận Phúc đã trở lại. Hắn không mang theo Thu Ngưng, chỉ cau mày, thần sắc ngưng trọng bước đến trước mặt Đàm Viên Sơ:

"Hoàng Thượng, nô tài đến muộn một bước."

"...... Thu Ngưng treo cổ tự vẫn trong phòng!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.