(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy là nhị phẩm nương nương, nhưng Tĩnh phi ít khi lấy bổn cung tự xưng. Nàng ta hỏi thật tự nhiên, phảng phất chỉ là một câu dò hỏi đơn giản, nhưng Vân Tự khẩn trương đến mức trán ứa đầy mồ hôi lạnh. Lư tài nhân là chủ tử nàng kỹ càng lựa chọn, nàng đương nhiên không muốn rời đi.
Nhưng nàng chỉ là một nô tài, dựa vào cái gì mà cự tuyệt chủ tử nương nương?
Hồi lâu, Vân Tự cúi đầu:
“Nô tỳ cảm tạ Tĩnh phi nương nương hậu ái, chủ tử đối với nô tỳ rất tốt, nô tỳ vẫn muốn ở lại bên người chủ tử hầu hạ.”
Liễu Quế nhíu mày bất mãn: “Nương nương coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi, sao ngươi lại không biết điều?!”
Vân Tự cúi đầu mím môi, không biết nên trả lời thế nào. Tĩnh phi nương nương hồi lâu không nói, bốn phía trong nháy mắt yên tĩnh.
Tĩnh phi nương nương nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng:
“Nếu ngươi không muốn, ta tự nhiên sẽ không làm khó. Đứng lên đi, đừng chậm trễ việc của ngươi.”
Vân Tự vội vàng đứng dậy, cảm kích nói: "Cảm tạ Tĩnh phi nương nương.”
Tĩnh phi cười nhạt, không nói gì.
Vân Tự chịu đựng tiếng tim đập loạn xạ, bước nhanh xoay người rời đi. Chờ thoát khỏi tầm mắt Tĩnh phi, nàng mới dám chậm bước.
Vân Tự thở sâu một hơi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chờ bình tĩnh lại, trong đầu Vân Tự chỉ còn lại một mảnh kinh nghi bất định.
Tĩnh phi nương nương vì sao muốn nàng đến cung Vĩnh Ninh hầu hạ?
Vân Tự không biết, nhưng lại không tự chủ được mà sinh ra một chút lo lắng đề phòng.
Chờ lấy cơm trưa trở về điện Hòa Nghi, Vân Tự vẫn còn chút tâm thần bất an. Nàng cúi đầu không để lộ cảm xúc của mình.
Tiểu Dung Tử len lén nhìn nàng, khó nén lo lắng trong mắt.
Tỷ tỷ hẳn là không biết, mỗi khi có chuyện phiền lòng, tỷ ấy luôn cố gắng che giấu cảm xúc như vậy.
*****
Trong cung Vĩnh Ninh.
Tĩnh phi ngồi trước bàn trang điểm chậm rãi tháo hộ giáp. Liễu Quế bưng thuốc tới, chờ nương nương uống xong, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Edit: FB Frenalis
Tĩnh phi nhìn nàng ta từ gương đồng: "Muốn nói gì?”
Liễu Quế không giấu được tâm sự: “Nương nương lúc ấy vì sao lại muốn cung nữ kia đến cung Vĩnh Ninh hầu hạ ạ?”
Nàng ta rất ít thấy nương nương muốn thứ gì, càng miễn bàn tự mình mở miệng muốn một nô tài. Hơn nữa, nô tài này lại hầu hạ ở cung khác, nếu nàng đồng ý, chẳng phải là đoạt người của người khác, sẽ kết thù với Lư tài nhân sao?
Liễu Quế không quen Lư tài nhân nhưng biết Lư gia, cũng biết trưởng tử Lư gia đang làm việc ở trước mặt Hoàng Thượng.
Tĩnh phi nương nương thân thể vốn không tốt, đi một chuyến cung Từ Ninh trở về, lại toát ra một thân mồ hôi lạnh. Nàng ta cầm khăn lau, nghe vậy cười cười, ngữ khí bình thản:
"Chỉ là cảm thấy trong cung này quá quạnh quẽ.”
Liễu Quế ngập ngừng, mới cẩn thận nói: “Nếu nương nương cảm thấy cung Vĩnh Ninh quạnh quẽ, nô tỳ đến điện Trung Tỉnh xin Lưu công công thêm hai nô tài nữa?”
Tĩnh phi quay đầu nhìn nàng ta, có chút muốn cười, rồi cũng nhẹ giọng cười:
“Chỉ là nhất thời hứng khởi, thôi khỏi làm phiền.”
Liễu Quế không thích nghe lời này: “Đến điện Trung Tỉnh xin nô tài thôi mà, sao lại là làm phiền!”
Tĩnh phi lắc đầu, thản nhiên đổi chủ đề: "Thuốc hơi đắng, trong điện còn mứt hoa quả không?”
Nghe nương nương nói thuốc đắng, Liễu Quế lập tức quên chuyện vừa rồi, vội vàng đáp: “Có có, nô tỳ đi lấy cho nương nương ngay.”
Chờ Liễu Quế đi rồi, Tĩnh phi rũ mi mắt, gương đồng phản chiếu đôi môi hơi trắng bệch của nàng ta.
Trung Thu yến càng ngày càng gần, trong cung cũng náo nhiệt hẳn lên. Lư tài nhân hôm đó bị Hoàng Thượng bỏ rơi, nhưng ngày hôm sau cũng chẳng còn ai chú ý đến nàng ta, bởi vì Hoàng Thượng đêm đó ngủ lại cung Trường Xuân, mọi người đều dồn sự chú ý sang Dung chiêu nghi.
Vân Tự thấy Lư tài nhân lén lút thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh, nàng ta lại bất mãn kéo khăn.
Ai mà chẳng thích được chú ý, nhất là người vẫn luôn được nâng niu trong lòng bàn tay.
Dạo gần đây, Lư tài nhân luôn rối rắm không biết nên mặc gì vào đêm trung thu yến. Trung thu yến là cung yến, quan viên tam phẩm trở lên sẽ đem gia quyến vào cung, nói cách khác, Lư tài nhân có thể gặp người thân trong yến tiệc.
Chưa bao giờ rời nhà lâu như vậy, trách không được Lư tài nhân có chút kích động.
*****
Ngày trung thu, trong cung giăng đèn kết hoa, nghe nói buổi tối sẽ có bắn pháo hoa ở hồ Chu Tước. Vân Tự cũng không khỏi có chút mong chờ.
Sau khi thỉnh an, Vân Tự cùng Lư tài nhân trở về điện Hoà Nghi: "Hôm nay Ngự Thiện Phòng làm rất nhiều điểm tâm và bánh trung thu, chủ tử có muốn dùng gì không ạ?”
Lư tài nhân nghe vậy, quay đầu lại hỏi: “Có nhân thập cẩm và mơ chua không?”
Mơ chua?
Vân Tự kinh ngạc, che miệng cười trộm: "Chủ tử thích ăn mơ chua đến vậy sao? Cả bánh trung thu cũng muốn nhân mơ chua?”
Lư tài nhân trợn trắng mắt, buồn bực nói: "Hình như đã lâu rồi trong điện không có bánh mơ chua.”
Nhắc đến chuyện này, tâm tình Lư tài nhân liền có chút không vui. Vân Tự im lặng, hình như từ sau hôm đó trở về từ lầu các, chủ tử liền không còn đòi bánh mơ chua nữa.
Chẳng lẽ Hoàng Thượng không thích?
Vân Tự âm thầm ghi nhớ điểm này, rồi lắc đầu: “Ngự Thiện Phòng chưa chắc đã có bánh trung thu nhân mơ chua.”
Sắc mặt Lư tài nhân có chút suy sụp, sau một lúc lâu, nàng ta uể oải phất tay: "Thôi vậy, lấy nhân thập cẩm cũng được.”
Kẻo Ngự Thiện Phòng lại cho rằng nàng ta khó hầu hạ.
Vân Tự nhanh chóng đi Ngự Thiện Phòng lấy bánh trung thu trở về. Lư tài nhân chỉ ăn một miếng, còn lại đều thưởng cho cung nhân. Vân Tự có chút khó hiểu, sau nghe Tụng Nhung nói nhỏ mới biết chủ tử vẫn luôn thích vị chua ngọt, ăn bánh nhân thập cẩm chỉ là cho có không khí mà thôi.
Vân Tự nhìn điểm tâm trong tay, khẽ nhíu mày.
Lư tài nhân chọn lựa hồi lâu, cuối cùng quyết định mặc bộ váy gấm uyên ương màu xanh hồ nước, điểm thêm chút son phấn, càng thêm ngây thơ diễm lệ. Nàng ta soi gương một lượt rồi dẫn Vân Tự ra ngoài.
Trung thu yến được tổ chức ở điện Thái Hòa. Điện Thái Hòa không thuộc về hậu cung, các nàng phải đi một đoạn đường khá xa. Trên đường gặp một đội cấm quân tuần tra, người cầm đầu dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng.
Vân Tự thấy hai mắt Lư tài nhân sáng lên:
“Ca!”
Vân Tự nhìn theo ánh mắt Lư tài nhân, thấy đội cấm quân dừng lại, vẻ mặt người cầm đầu hơi dịu lại, nhưng nhanh chóng kiềm chế: "Vi thần tham kiến tài nhân chủ tủe.”
Lư tài nhân chạy tới rồi đột nhiên dừng lại, nàng ta có chút bất mãn với cách xưng hô của ca ca, nhưng cũng biết đây là quy củ, bèn bất mãn lầm bầm: “Ca ca đang tuần tra sao?”
Lư Đông Huân thấy muội muội khí sắc tốt, liền cẩn thận quan sát cung nhân phía sau muội muội.
Hắn là cấm quân, thường xuyên ra vào cung đình, cũng có chút hiểu biết về chế độ hậu cung. Tài nhân có sáu người hầu hạ, trong đó hai người là thô sử tỳ nữ, nói đúng ra thì chỉ có bốn người hầu hạ.
Muội muội không mang theo Tụng Nhung, Lư Đông Huân cố ý quan sát kỹ hơn, ngay sau đó, tay nắm chuôi đao của hắn siết chặt.
Cung nhân kia tò mò nhìn hắn, khi bốn mắt chạm nhau, nàng liền theo phép tắc mà thu hồi ánh mắt. Dưới ánh mặt trời, hai má nàng phảng phất ửng hồng, tóc đen buông xõa bên má càng thêm phong tư. Lư Đông Huân có chút không nhìn rõ mặt nàng, cũng không dám nhìn kỹ.
Lư Đông Huân vội vàng thu hồi tầm mắt, thấy muội muội chẳng có chút cảnh giác nào, trong lòng không khỏi thở dài.
Nhưng xung quanh nhiều người, hắn muốn nhắc nhở cũng không được.
Hắn còn phải tuần tra nên không thể ở đây lâu, lúc rời đi, Lư Đông Huân theo bản năng nhìn về phía cung tì kia. Muội muội vẫn còn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, cung tì kia dường như nhận ra ánh mắt của hắn, khẽ hành lễ, gương mặt mỹ nhân cúi xuống.
Ánh mắt Lư Đông Huân bỗng lóe lên, hắn mím môi quay đầu.
Lư tài nhân vẫn chưa chịu đi, Vân Tự có chút bất đắc dĩ:
“Lư đại nhân là cấm quân, thường xuyên tuần tra trong cung, chủ tử sẽ còn gặp lại Lư đại nhân mà.”
Lư tài nhân bĩu môi, hốc mắt đỏ hoe: "Thật sao?”
Dù thật hay giả, lúc này Vân Tự cũng chỉ có thể gật đầu.
Lư tài nhân hít hít mũi, cuối cùng cũng chịu nhấc chân, nhỏ giọng nói với Vân Tự: “Ca ca từ nhỏ đã thương ta, thường xuyên mua cho ta những món đồ chơi nhỏ trong thành, nào là dây cột tóc, nào là kẹo đường, nhưng ta đều để lại trong phủ rồi.”
Nói đến câu cuối, Lư tài nhân không khỏi buồn bã.
Lúc vào cung nàng ta chỉ mang theo một cái tay nải, không thể mang nhiều đồ, chỉ có hai bộ quần áo đơn giản, cùng ngân phiếu mẫu thân đưa.
Còn những thứ khác, nàng ta luyến tiếc, cũng chỉ có thể để lại ở nhà.
Vân Tự rũ mắt, nghe Lư tài nhân nói, cũng không sinh ra được chút đồng cảm.
Trong ấn tượng, chưa từng có ai tặng nàng những thứ này.
Mấy năm nay, món quà duy nhất nàng nhận được là số bạc Tiểu Dung Tử dành dụm vất vả cả năm trời.
Hai người chủ tớ đang nói chuyện, bỗng nhiên Lư tài nhân bị đụng phải loạng choạng. Vân Tự giật mình, theo bản năng đưa tay đỡ nàng ta, kết quả cả hai cùng ngã xuống đất, ngã vào bụi hoa, lăn đầy người lá rụng và đất cát.
Vân Tự bị cọc gỗ đâm vào eo, nhưng nàng vẫn nhớ bảo vệ Lư tài nhân, bị Lư tài nhân đập mạnh vào ngực, đau đến mức nàng hít thở không ra hơi, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Nhưng nàng quen chịu đựng, cũng không nhìn bản thân, cắn môi bò dậy, cẩn thận xem xét vết thương của Lư tài nhân: "Chủ tử có sao không?”
Lư tài nhân bị rơi mất một cây trâm ngọc trên đầu, may mà được bảo vệ kỹ nên không bị thương, nhưng cơn giận lại chẳng giảm bớt chút nào. Nàng ta ngẩng đầu, liền thấy Dương tiệp dư được kiệu nâng lên cao, thù mới hận cũ dồn lại, khiến đáy mắt nàng ta bốc hỏa.
Vân Tự sợ nàng ta kích động bèn nắm chặt tay nàng ta, cố nén đau nhỏ giọng gọi: "Chủ tử bình tĩnh.”
Dương tiệp dư nhìn xuống, thản nhiên thưởng thức cảnh tượng này: “Ồ, đây chẳng phải là Lư tài nhân sao, sao lại bất cẩn thế?”
Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Lư tài nhân đứt phựt:
“Rốt cuộc là tần thiếp bất cẩn, hay là Dương tiệp dư cố ý, chắc Dương tiệp dư tự biết rõ!”
Dương tiệp dư nheo mắt: "Lư tài nhân đang chỉ trích ta?”
Lư tài nhân chật vật, lại thấy mọi người xung quanh chỉ trỏ, nhưng nàng ta vẫn còn chút lý trí, biết mình đối đầu với Dương tiệp dư chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Nàng ta nghiến răng nói:
“Chuyện hôm nay, tần thiếp sẽ thỉnh Hoàng Hậu nương nương làm chủ!”
Dương tiệp dư cười lạnh một tiếng, khinh khỉnh nói: “Đáng tiếc, Hoàng Hậu nương nương đang bận rộn chuyện trung thu yến, e là không rảnh để ý đến ngươi đâu.”
“Trước hết, Lư tài nhân cứ quỳ ở đây ba canh giờ đi.”
Lư tài nhân cứng đờ, ba canh giờ, vậy thì trung thu yến cũng tàn mất rồi.
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu:
“Dựa vào cái gì?!”
Dương tiệp dư như nghe được chuyện cười, che miệng cười hồi lâu, ánh mắt bỗng lạnh xuống, khinh miệt nói: “Bằng vị phân của ta cao hơn ngươi, bằng ngươi bất kính với bậc trên.”
Hôm đó đến ngự tiền đưa đồ ăn, điện Hòa Nghi được vào, còn nàng ta bị cự tuyệt ngoài cửa, Dung chiêu nghi lấy chuyện này cười nhạo nàng ta một hồi lâu.
Dương tiệp dư không dám đối đầu với Dung chiêu nghi, nhưng lại ghi hận chuyện này lên đầu Lư tài nhân.
Vân Tự nắm chặt tay Lư tài nhân, kéo nàng ta về với chút lý trí cuối cùng. Nàng ta cắn răng, cố gắng không mở miệng phản bác Dương tiệp dư nữa. Người có vị phân cao hơn có thể áp chế người khác, nàng ta có bất mãn cũng chỉ có thể nuốt xuống. Lư tài nhân rưng rưng nước mắt, khuất nhục quỳ xuống.
Vân Tự cũng quỳ theo nàng ta.
Chờ Dương tiệp dư rời đi, Lư tài nhân rốt cuộc không nhịn được oà khóc.
Cả người Vân Tự đều đau, bả vai khẽ run, một tay chống đất đỡ cơ thể, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Lư tài nhân. Nàng che giấu cảm xúc trong mắt, thanh âm nhẹ nhàng:
“Chủ tử, tương lai còn dài.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");