Muốn Trở Thành Ánh Trăng Sáng

Chương 2




3.

Sau khi về nhà, hồi tưởng lại việc đã xảy ra ngày hôm nay, tôi không khỏi suy nghĩ nhiều. Xem ra sau khi tôi xuyên sách, dù vài tình tiết đã khác trước rồi, nhưng những tình tiết chủ yếu thì vẫn phát triển theo con đường gốc.

Thật ra tôi vốn biết mẹ Tống sẽ bị bệnh nặng, thế nên mới muốn lợi dụng chuyện kẹo hồ lô, nhằm ngăn cản sự việc phát triển theo chiều hướng vô phương cứu chữa ban đầu.

Thế nhưng không ngờ rằng dù tôi đã can dự trước, bệnh của mẹ Tống vẫn nghiêm trọng như trong nguyên tác. Lại nhớ đến lời tỏ tình của Tống Quân, tất cả đều phát triển trùng khít với tình huống trong sách, nhưng tôi lại một lần nữa không lựa chọn như những gì nguyên chủ phải làm.

Trong sách, tôi không hề chấp nhận lời tỏ tình của Tống Quân. Sau khi trải qua cú sốc người thân bị bệnh nặng, Tống Quân đã lại phải chịu đựng thêm đả kích. Mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy cũng vì vậy mà rơi vào bế tắc.

Mà sau đó bệnh tình của mẹ Tống ngày càng nghiêm trọng, ba Tống liền nghe theo lời khuyên từ bệnh viện, dự định đưa mẹ Tống sang nước ngoài trị bệnh.

Nghĩ đi nghĩ lại, ba Tống quyết định di cư sang nước ngoài sinh sống. Vì vậy, nguyên chủ và Tống Quân đã cắt đứt mối liên hệ trong một thời gian dài.

Khi hai người gặp lại nhau một lần nữa, bệnh tình của mẹ Tống đã nguy kịch, ba Tống cũng đã không gượng dậy nổi vì cú sốc. Khoảnh khắc gặp lại, sau khi trải qua biết bao nhiêu biến cố, Tống Quân đã không còn là chàng thiếu niên hăng hái vui vẻ năm ấy.

Cũng vì nghĩ đến chuyện này, cho nên tôi căn bản không thể từ chối lời tỏ tình của chàng thiếu niên ngày hôm nay. Làm sao tôi nỡ đẩy chàng thiếu niên hoạt bát ấy xuống vực sâu được chứ.

Cho dù tình tiết vẫn phát triển theo phương hướng gốc, tôi vẫn muốn ở bên và cùng cậu ấy đối mặt. Ít nhất thời khắc này, cậu ấy cũng không cô đơn một mình.

Tôi cảm thấy có lẽ sau lần gặp lại nhau, mối quan hệ giữa nguyên chủ và Tống Quân sẽ hòa hoãn lại. Còn vì sao tôi lại “cảm thấy”, thì là do lúc xuyên sách bị đụng đầu vào cột, tình tiết tôi còn chưa xem hết, cũng không hồi tưởng lại được gì.

Nhưng mà vấn đề không lớn, vì dù gì nguyên chủ cũng là nữ chính của truyện mà.

Hiện tại bệnh của mẹ Tống cũng không nghiêm trọng như ở trong sách, tôi cũng chấp nhận lời tỏ tình của Tống Quân, ít nhất khi cậu ấy buồn thì tôi cũng có thể cùng cậu ấy đối mặt.

Bệnh tình của mẹ Tống cũng có thể chữa khỏi ở trong nước, vậy cũng có khả năng là nhà họ Tống sẽ không chuyển sang nước ngoài sinh sống nữa rồi.

Nghĩ đến đây tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm, lại nhớ đến lời tỏ tình của Tống Quân, khuôn mặt tôi lại bắt đầu nóng lên, đến nửa đêm mới dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Thế nhưng, tưởng rằng cuộc sống sẽ phát triển theo ký ức và dự tính của tôi, vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lần này là một vấn đề nghiêm trọng.

Một năm sau, tình trạng bệnh của mẹ Tống vẫn nghiêm trọng đến mức cần ra nước ngoài. Ngày họ xuất ngoại, tôi đưa mắt nhìn theo họ đang dần dần đi xa.

Tuy nhiên, mối liên hệ giữa chúng tôi sẽ không vì chia xa mà đứt đoạn. Tống Quân vẫn thường viết thư cho tôi, chia sẻ với tôi về cuộc sống của cậu ấy bên đại dương kia. Chúng tôi dường như vẫn giống hệt lúc trước, chỉ là thay đổi chút hình thức. Trong mỗi bức thư của chúng tôi tựa như luôn có ngàn lời không thể nói hết vậy.

Lại một năm trôi qua, Tống Quân viết trong thư rằng bệnh tình của mẹ cậu ấy đã có chuyển biến tốt. Cần quan sát thêm một khoảng thời gian thì có thể quyết định xem có phẫu thuật hay không, nhưng trong việc phẫu thuật vẫn tồn tại mối nguy hiểm.

Thông qua dòng thư mây bay nước chảy của Tống Quân, tôi dường như cảm nhận được rằng cậu ấy đang vui vẻ.

Tính toán thời gian, cũng sắp đến tình tiết ra nước ngoài thăm họ rồi. Trong thời gian này, chuyện làm ăn của bố tôi đã vươn ra hải ngoại, gần đây còn đang chuẩn bị ra nước ngoài bàn chuyện kinh doanh.

Mẹ tôi cũng muốn đi cùng ba, sau đó đi thăm người bạn tốt là mẹ Tống. Cả nhà chúng tôi cứ như vậy mà ra nước ngoài.

Lúc này, tôi cảm thấy cả thế giới này như đang bị vô số sợi dây vô hình điều khiển vậy. Tôi muốn cắt đứt những sợi dây kia, nhưng bất kể vùng vẫy đấu tranh thế nào, cuối cùng cũng bất lực mà phát hiện, hóa ra trên người tôi đã rải đầy những vết tích của những sợi dây ấy.

Tôi vốn đã là người trong cuộc rồi.

Lần này, vấn đề… phát triển nữa rồi.

Tin tức tôi ra nước ngoài không hề được nói cho Tống Quân. Trong nguyên tác, cậu ấy biết rằng tôi sẽ cùng bố mẹ của mình đến. Nhưng lần này, tôi muốn cho cậu ấy một bất ngờ.

Thuận tiện xem xem, chuyện tôi hết lần này đến lần khác chống lại tình tiết gốc, liệu có phải là lấy trứng chọi đá hay không.

Trời lại phụ lòng người, bất ngờ còn chưa đem đến cho Tống Quân, tôi đã rơi vào thế giới mà chỉ có mình tôi bị tổn thương rồi.

4.

“Hai chúng mày không lừa tao đấy chứ, đã mấy ngày rồi, đến cả người chuộc cũng không thấy đâu.”

Tên tai to mặt lớn người nồng nặc mùi rượu, vừa mắng nhiếc vừa mở cửa sắt ra. Hắn vừa nói vừa dùng sức mà quất roi da vào người tôi và cô gái ở bên cạnh đang bất tỉnh.

Phát ti3t xong, hắn dùng tay véo chặt cằm của tôi, nhìn vào khuôn mặt tôi với vẻ d.â.m tà: “Nhưng mà có vài phần xinh đẹp, nuôi rồi bán đi chắc cũng được giá.”

“Tôi nói rồi, nhà tôi rất giàu, hiện tại nhất định đã phát người đi tìm tôi khắp nơi rồi. Nói không chừng hiện tại họ đã cầm tiền đi trên đường, hoặc là đàn em của anh đã cầm tiền chạy mất rồi.” Tôi yếu ớt mà phản bác.

Hắn nghe xong lại hung ác mà quất thêm vài roi, ánh mắt hung bạo mà nhìn vào tôi, dọa nạt: “Nếu mày dám lừa tao, tối nay tao sẽ làm mày trước! Sau đó cho mày thêm vài hôm, nếu không có tiền chuộc, tao sẽ bán hai chúng mày!”

Nói xong, hắn liền ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

“Nhanh, Lâm Uyển, tỉnh lại uống ngụm nước.” Tôi cố chịu đựng vết thương đau đớn trên cơ thể, đem số nước mưa mình thu thập được đến bên miệng của cô gái.

Nghe thấy, cô ấy theo tiềm thức mà mở miệng ra, uống được nửa bát nước, sau đó đẩy bát đến trước mặt tôi: “An Thư Án, cô cũng uống chút đi, chúng ta còn cần hồi phục thể lực.”

Nghe xong tôi cũng uống vài ngụm. Sau khi uống xong, hai người chúng tôi yếu ớt dựa vào nhau, ôm nhau để chống lại giá rét ban đêm. Căn phòng tối tăm lại lần nữa rơi vào trầm mặc.

Tôi nhớ lại những chuyện đã phát sinh trong vài ngày qua. Mấy ngày trước chúng tôi đã ra nước ngoài.

Sau khi cùng mẹ thăm mẹ Tống xong, tôi liền định đến trường của Tống Quân tìm cậu ấy, cho cậu ấy một bất ngờ.

Trong thư, tôi từng đùa với cậu ấy như thế này: Nói không chừng lần tới tớ sẽ xuất hiện tại trường học của cậu đó.

Đến khi tới trường của cậu ấy rồi, dựa vào thuộc tính mù đường của bản thân, tôi đã thành công triệt để lạc đường rồi.

Thế là tôi định tìm một bạn học để hỏi đường. Tôi chọn ngẫu nhiên một bạn gái xinh đẹp, nhưng lại không ngờ rằng cô ấy là một học sinh mới.

Khi chúng tôi mắt lớn trừng mắt nhỏ, may mắn lại gặp được một tiền bối. Sau đó, chúng tôi đã bị anh ta bắt cóc rồi.

Tôi và Lâm Uyển dựa vào nhau để sưởi ấm, suy nghĩ nên làm gì tiếp theo trong cảnh ngộ hiện giờ.

Nếu hiện tại tôi có thể nhớ ra tình tiết kế tiếp thì tốt rồi, tôi thầm thở dài trong lòng.

“An Thư Án, cô hôn mê lâu như vậy, cuối cùng đã tỉnh rồi, sao sắc mặt lại tệ như vậy chứ? Chúng ta kiên trì thêm chút, rồi sẽ có cách thôi.”

Mở mắt ra lần nữa, tôi thấy Lâm Uyển lo lắng nhìn mình. Cô ấy vừa lau mồ hôi cho tôi, vừa hỏi han tình trạng của tôi.

Từ hình ảnh ngược trong mắt của cô ấy, tôi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt mình. Cô ấy lo âu mà nhìn tôi, vẻ mặt tôi phức tạp mà nhìn cô ấy, rất lâu không nói gì.

Chính vào lúc tôi đang định mở miệng, tên cướp đã mở cửa tiến vào, nhìn về phía hai chúng tôi với vẻ mặt th.ô t.ục, ánh mắt lại đặt trên người hai chúng tôi mà đánh giá.

Sau đó, hắn vừa cởi bộ quần áo đầy mùi rượu trên người, vừa nói với chúng tôi: “Nghĩ tới nghĩ lui, đem bọn mày bán đi vẫn là chính xác nhất. Mà cái mặt hàng cao cấp này, đương nhiên tao phải hưởng thụ trước một phen rồi mới nói.”

Nói xong, hắn liền đi về phía chúng tôi với vẻ mặt d.â.m tà, dùng một tay kéo Lâm Uyển ra rồi nói với tôi: “Mày trước đi, lúc trước mày thật lắm mồm, chốc nữa r.ê.n nhất định sẽ dễ nghe.”

Hắn nhào đến và đẩy tôi xuống đất, bàn tay bắt đầu xé rách quần áo của tôi ra. Tôi ngẩn ngơ nhìn tình huống hiện tại, sao lại cảm thấy quen thuộc đến thế.

Tiếp đó, tôi lại thấy hai tay Lâm Uyển ở phía sau lưng nắm chiếc bình rượu mà tên đàn ông vừa ném đi, sau đó dùng sức đập mạnh lên đầu tên đàn ông đó.

Bình rượu vỡ tan, nhưng tên đàn ông lại không hề bị đập ngất. Hắn thẹn quá hóa giận, liền nhặt mảnh vỡ to nhất của bình rượu lên mà đâm loạn về phía Lâm Uyển.

Chính tại thời khắc này, tôi dùng hết sức mà nhào vào Lâm Uyển, dùng thân mình che cho cô ấy, thay cô ấy gánh chịu đòn công kích chí mạng.

Khi cảm thấy bản thân sắp không còn ý thức, tôi chợt nhìn thấy Tống Quân ở ngoài cửa. Miệng cậu ấy dường như đang nói gì đó, nhưng tôi đã không thể nào nghe thấy rồi.

Ánh mắt tôi trống rỗng mà nhìn về phía cậu ấy đang chạy về phía mình. Tôi cảm thấy mình sắp đón nhận kê cục của bản thân rồi.

Thật không cam tâm mà. Chàng thiếu niên tôi thích nhiều năm như vậy sắp rời xa tôi rồi. Tất cả những điều tôi trận trọng lại đều không thuộc về tôi.

Vào lúc tôi đã hôn mê trước đó, tôi đã nhớ ra những tình tiết phía sau mà tôi đã quên mất. Hóa ra tôi không phải là nữ chính, hoàn toàn trái ngược, tôi lại là nữ phụ ác độc.

Hiện tại trong mắt tôi toàn là hình ảnh chàng thiếu niên nhìn tôi bằng vẻ căm ghét, mà trong mắt cậu ấy toàn là hình bóng của một người con gái khác.

Trước kia tôi hòng muốn thay đổi tình tiết, bây giờ nghĩ lại thì thấy thật giống như một trò cười.

Chẳng lẽ tôi chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn tất cả những sự việc phát sinh sao?

Tôi quyết định cược thêm một ván.

Nếu đã định sẵn là không thể quay đầu, vậy chi bằng tôi cứ dừng lại tại giây phút này. Ít ra giờ đây tôi còn là ánh trăng sáng của cậu ấy, tất cả của hiện tại đều là tốt nhất rồi.

“Bác sĩ, sao đã lâu như vậy rồi mà cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Bên tai tôi truyền đến âm thanh xa cách.

“Hiện tại bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian thôi. Bây giờ cô ấy cần phải nghỉ ngơi.”

Tiếp đó, thế giới tĩnh lặng như không hoạt động, tôi tỉnh táo mà phát hiện ra hiện tại đang có chuyện gì.

Tôi vẫn còn sống!

Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà của bệnh viện, trong não không ngừng nhớ tới tình tiết tiếp theo: Sau lần bị thương này, Lâm Uyển và Tống Quân sẽ gặp nhau.

Người bị thương vốn là Lâm Uyển. Sau khi vượt qua bao nhiêu khó khăn và gian khổ, cô ấy và Tống Quân yêu nhau và sẽ về bên nhau.

Trong thời kỳ này, tôi sẽ là bước đệm để tình cảm của họ thêm sâu sắc. Sau khi làm đủ thứ chuyện hại người, nữ phụ ác độc tôi đây sẽ bị hai người họ tống vào trong tù.

Khi biết được tình tiết sau này, đầu óc tôi như sụp đổ.

Sau khi bị bắt cùng Lâm Uyển trong nguyên tác, nếu không có cô ấy giúp tôi chống đỡ bao nhiêu cú thượng cẳng chân hạ cẳng tay của tên đàn ông kia, vậy thì tôi đã không xong rồi.

Nói cách khác thì trong nguyên tác, mạng của tôi là do cô ấy cứu. Nhưng trong tình tiết phía sau, tôi phải chứng kiến chàng thiếu niên mình yêu nhất và ân nhân cứu mạng của mình ở bên nhau.

Đối mặt với tình tiết ấy, toàn thân tôi liền tê dại, sao lại cẩu huyết đến thế.

Một thứ cảm xúc tuyệt vọng lan tràn trong đáy lòng tôi. Đến khi sực tỉnh, tôi liền thấy tên đàn ông đó lao về phía mình.

Thời khắc đó, não tôi xoay chuyển vô cùng nhanh. Nếu còn chưa tới kết cục thì không được dễ dàng bỏ cuộc.

Theo lý thuyết, cốt truyện sẽ không có thay đổi, tất cả sẽ theo kế hoạch của tác giả mà phát triển. Nhưng quan trọng là tôi lại không phải nhân vật trong sách, sự xuất hiện của một người xuyên sách như tôi vốn đã khiến cho cốt truyện thay đổi rồi.

Rất nhiều tình tiết đã vì tôi mà xảy ra hiệu ứng cánh bướm, cũng nói lên được rằng tình tiết phía sau vẫn có thể có chỗ thay đổi.

Tuy rằng theo kinh nghiệm thì thấy không đổi thay được nhiều, nhưng tôi vẫn quyết định cược một ván. Hiện tại có thể tỉnh lại, vậy là tôi thắng cược rồi.

Nghĩ đến đây, cơ thể tôi đã nhẹ nhõm hơn. Thật tốt, tốt vì cuối cùng tôi đã không bỏ cuộc.

Trong khi tôi đang ngây ngẩn suy nghĩ, Tống Quân đã bước vào. Sau khi thấy tôi tỉnh lại, cậu ấy vội vàng đi đến trước giường bệnh của tôi, không thể tin nổi mà nhìn vào tôi.

Tôi cũng quay đầu nhìn cậu ấy, đôi mắt nóng bừng, trong lời nói mang theo sự quyến luyến nồng nàn mà chính tôi cũng không phát hiện ra: “A Quân, tớ rất nhớ cậu.” Nói xong, tôi liền muốn ngồi dậy ôm cậu ấy.

Nhìn thấy phản ứng này của tôi, cả cơ thể cậu ấy đều ngây ngốc, đến lúc phản ứng lại thì cậu ấy liền chạy nhanh ra ngoài!

Hành động này khiến tôi không thể không hoài nghi, chẳng lẽ ảnh hưởng của tình tiết lớn đến như vậy sao?

Dù đối tượng bị thương đã đổi thành tôi, Tống Quân của hiện tại cũng bắt đầu cách xa tôi, sau đó sẽ đi thích Lâm Uyển sao?

Khi tôi càng nghĩ càng tuyệt vọng, Tống Quân đã mang theo bác sĩ bước vào rồi. Tôi còn thấy Tống Quân vừa đi vừa hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, cậu ấy tỉnh rồi, mau đến xem xem. Hơn nữa rõ ràng là cơ thể bị thương, nhưng sao tôi lại cảm thấy não cậu ấy xảy ra chút vấn đề. Bác sĩ, chốc nữa bác cần kiểm tra kỹ một chút.”

“Người bệnh trước đó vẫn luôn ở trạng thái hôn mê, không loại trừ khả năng là đã bị ảnh hưởng đến thần kinh.” Bác sĩ cẩn thận đáp lại lời của cậu ấy.

Lần này thì hiểu rồi, vừa nãy Tống Quân tưởng rằng tôi nói mê sảng. Chẳng lẽ trước kia chuyện tôi thích cậu ấy còn chưa biểu hiện rõ ràng ư?

Tên nhóc này. Cậu! Ấy! Sắp! Xong! Rồi!

Nhìn bác sĩ trước mặt mình, tôi liền nhanh chóng thể hiện với bác ấy rằng bản thân rất ổn, nhưng bố mẹ tôi và Tống Quân vẫn yêu cầu tôi phải kiểm tra hết bộ phận này đến bộ phận khác.

Kiểm tra xong, bác sĩ nói không có vấn đề gì, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo đó, tôi hỏi họ về những việc sau khi mình bị mất tích.

Từ khi tôi mất tích, họ đã bắt đầu dán rất nhiều thông báo tìm người, cũng ngay lập tức báo cảnh sát, hai nhà cũng sử dụng tất cả các mối quan hệ để tìm tôi. Thế nhưng, đến mấy ngày sau cũng chẳng có tin tức gì.

Thời gian đó, trong trường của Tống Quân cũng có vài vụ án về học sinh mất tích, nhưng đều là những vụ án chưa phá được.

Thời gian sau đó là Tống Quân vẫn luôn tìm kiếm manh mối trong trường, cuối cùng vào vài ngày sau, cậu ấy lại nhìn thấy tên tiền bối hôm trước, hắn dùng thủ đoạn y như cũ để lừa một cô gái.

Cậu ấy thấy vậy thì đã báo cảnh sát.

Dưới cuộc thẩm vấn khắc nghiệt, cảnh sát biết được bọn chúng là một đường dây buôn bán người.

Bình thường thì sau khi bắt được người, bọn họ sẽ đợi người mua đến xem “mặt hàng”. Cảnh sát đều nói chúng tôi rất may mắn, sau mấy ngày bị bắt đi mưa to gió lớn, cho nên không bị bán đi ngay.

Đối với chuyện này, tôi chỉ thầm nghĩ có nữ chính bên cạnh, chuyện đen đủi kia mới không thể xảy ra.

Còn về tên tiền bối kia, sau khi hắn thấy gia đình tôi ra giá cao để tìm kiếm tôi, hắn ta đã động lòng rồi. Thế là định trông ngóng một chút, đợi gia đình tôi nâng cao giá lên thì sẽ tìm người đàn ông kia để thương lượng, xem rốt cuộc nên giao tôi cho bên nào.

Mà trong thời gian đó, hắn không quên làm thêm việc xấu, kết quả là bị Tống Quân phát hiện ra.

Khi tôi bị đập đến chỉ còn hơi tàn, mọi người đã tìm ra nơi ở của tên đàn ông, chúng tôi cuối cùng cũng được cứu.

Tôi lại hỏi về tình hình của Lâm Uyển. Họ nói hiện tại cô ấy đang ở phòng bệnh bên cạnh, tình trạng đã tốt hơn nhiều rồi.

Khi tỉnh lại, cô ấy cũng rất quan tâm đ ến tình hình của tôi.

“Con nghe chúng ta nói lâu như vậy rồi, cũng nên nghỉ ngơi chút đi, mẹ đi nấu canh gà cho con uống.” Mẹ tôi nói xong thì liền muốn tôi nằm xuống nghỉ ngơi.

“Mẹ, con ngủ lâu như vậy, tinh thần đã tốt lên nhiều rồi.” Đang là ban ngày, tôi không hề muốn ngủ chút nào.

“Vậy thì để Tiểu Quân nói chuyện cùng con nhé.” Nói xong mẹ tôi liền đi luôn.

Tôi còn chưa kịp nói gì, Tống Quân đã nhẹ nhàng ôm lấy tôi. “May mà, may mà cậu không sao. Xin lỗi, tớ đã không tìm được cậu sớm, để cậu phải chịu khổ như vậy.” Cậu ấy đau lòng nói.

Nghe thấy những lời này, tôi ôm cậu ấy mà vỗ về, sau đó dịu dàng hỏi: “Vừa rồi cậu bảo não tớ có vấn đề?”

Tôi cảm thấy cậu ấy ngay tức khắc cứng người lại, sau đó chột dạ mà nói: “Tớ quá lo lắng nên trong lòng hỗn loạn. Hiện tại tớ đã biết cậu rất nhớ tớ rồi, tớ cũng rất nhớ cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.