*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Kiến Thâm vạn vạn không ngờ tới, bản thân sẽ có ngày hôm nay.
Hai mắt Thẩm Thanh Huyền trong vắt mà nhìn hắn, vô cùng sốt ruột cho hắn: “Đã thức tâm rồi mà vẫn chưa trị được bệnh không tiện nói này sao?”
Khi Tâm Vực tới cảnh giới “thức tâm”, cơ bản giống với thành thánh bên Thiên Đạo.
Thành thánh sẽ tái tạo thịt thai, chuẩn bị cho phi thăng, chẳng lẽ bệnh không tiện nói này ngoan cố tới mức tái tạo thân xác rồi cũng không thể gột rửa sao?
Ca này có vẻ khó.
Lẽ nào Thẩm Thanh Huyền đang lo lắng cho cuộc sống tính phúc sau này của mình?
Làm gì có, y chẳng qua đang lo nghiệp lớn dời gạch mà thôi.
Có bệnh khó nói này sao có khả năng ý loạn tình mê? Càng chưa kể tới về sau nhất định vẫn còn những nhiệm vụ khác.
Dựa theo xu thế phát triển của tình kiếp … Lỡ như cần làm chuyện thân mật hơn thì biết làm sao?
Thẩm Thanh Huyền lo lắng nói: “Có thể để ta xem chút không?”
Tim Cố Kiến Thâm lập tức nảy lên, nơi nào đó đã sắp rục rịch ngẩng đầu.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Ta khá thông y thuật, có lẽ có thể chữa khỏi giúp ngươi.”
Cố Kiến Thâm nghĩ trong lòng: Ngươi trị tốt lắm ấy chứ, không cần y thuật đã trị khỏi rồi.
Chẳng qua hắn đã rơi vào tình cảnh này, đương nhiên không thể tiếp tục khiến cho mình quá thảm.
Cố Kiến Thâm cầm tay y nói: “Ta không sao.”
Thẩm Thanh Huyền không tin: “Ngươi không nên vì sĩ diện mà giấu bệnh sợ thầy, mặc dù ta không dám khẳng định có thể chữa khỏi giúp ngươi, nhưng có thể thử …” Y thuật của y cũng khá lợi hại đó.
Cố Kiến Thâm chỉ đành tiếp tục nói: “Ta không có bệnh khó nói như ngươi nghĩ.”
Thẩm Thanh Huyền vẫn cho rằng hắn chết còn sĩ diện: “Vậy sao hồi nãy ngươi … không phản ứng?”
Cố Kiến Thâm tiếp tục nói bừa: “Có vài nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?” Thẩm Thanh Huyền vô cùng xem trọng.
Cố Kiến Thâm nói: “Có liên quan tới tâm pháp trước giờ ta tu hành.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt: “Chẳng lẽ Tâm Vực còn có đạo cấm dục?” Nếu tâm pháp hắn chú trọng chuyện này, đương nhiên sau khi thành thánh sẽ không hề gì, nhưng y chưa bao giờ nghe nói Tâm Vực có loại tâm pháp này.
Cố Kiến Thâm nói: “Không phải cấm dục, là vì thả tâm.”
Thẩm Thanh Huyền không hiểu: “Lẽ nào ngươi không muốn … thân mật với ta sao?”
Cố Kiến Thâm vân vê ngón tay nhẵn nhụi của y, nói: “Ta đương nhiên bằng lòng.”
“Nhưng mà nó …” Thẩm Thanh Huyền cúi đầu nhìn.
Gân xanh trên trán Cố Kiến Thâm nhảy nhót, mặt lại bình tĩnh như cờ hó lão luyện(1): “Ta hạ cấm chế lên thân thể mình, chỉ có thể cùng người ta yêu và người yêu ta tiếp xúc da thịt.”
(1) Ờm, bên Trung hay có mấy cụm từ như đông lạnh như chó, mệt như chó, chó độc thân, nên cũng có bình tĩnh như chó, phiên bản nâng cấp là chó già =))))))))))))))
Này thì mặt bình tĩnh =3=
Thẩm Thanh Huyền chớp chớp mắt.
Cố Kiến Thâm rốt cục tìm được tiết tấu, trong mắt đỏ là một mảnh thâm tình: “Ta thích ngươi, nhưng sư thúc vẫn chưa hết sát ý với ta.”
Đây là điểm chột dạ của Thẩm Thanh Huyền, y cũng ngại vứt nồi cho ngọc giản gánh tiếp. Suy cho cùng thân thể nhỏ bé kia của ngọc giản có bao lớn, cõng không được nhiều nồi vậy đâu.
“Ra vậy à.” Thẩm Thanh Huyền hết sức buồn rầu.
Cố Kiến Thâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại y phục cho y: “Thật ngại quá.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Vậy nhiệm vụ này nên hoàn thành thế nào?”
Cố Kiến Thâm thở dài nói: “Trước đó ta cho rằng làm được, ai ngờ … vẫn không thể.”
Thẩm Thanh Huyền không tiện giận hắn, dù sao hai ngọc giản còn sống sờ sờ đằng kia, muốn làm như không thấy cũng không được.
Thẩm Thanh Huyền cũng không có tâm trạng thân mật với hắn.
Y hất tay, khôi phục dung mạo của mình.
Dáng dấp dụ người ban nãy lập tức không còn, Cố Kiến Thâm cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.
Nhưng vì một tương lai tươi đẹp hơn, hắn chỉ có thể tạm thời nhịn.
Phương thức Thẩm Thanh Huyền tu thành trước khi thành thánh hắn có nghe. Cấm tình cấm dục, không biết làm khó biết bao tu sĩ Thiên Đạo, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại bộc lộ tài năng, thoải mái nhập thánh.
Có lẽ y trời sinh bạc tình, có lẽ thực sự không ai vào được mắt y, nói chung một người cấm tình cấm dục mấy nghìn năm, muốn động tâm rất khó.
Nói chi động tâm, ngay cả sát tâm y còn chưa buông kìa.
Cố Kiến Thâm có thể thân mật với y, nhưng nếu thuận lợi cùng y hoàn thành nhiệm vụ, vậy sau này phải thế nào?
Phi thăng là nguyện vọng ban đầu của y, không phải hắn.
Thẩm Thanh Huyền rất để ý chuyện xây thang trời, nhưng hắn lại cảm thấy hứng thú với Thẩm Thanh Huyền hơn.
Nếu đã vậy, sao hắn có thể không cố gắng lợi dụng?
Thẩm Thanh Huyền rất băn khoăn, y ngồi dưới tàng hoa đào, mặc cho hương trà tản đi, không có lòng dạ thưởng thức.
Mấy nhiệm vụ trên ngọc giản, toàn bộ đều thành vướng mắc.
Ngay cả châm hương nhân duyên ban đầu tưởng dễ hoàn thành giờ cũng trở nên phức tạp, lại càng không bàn đến “một gia đình” và “hái sao trời” không hiểu ra sao.
Không thể hoàn thành những nhiệm vụ này, thì không thể chuyển sang nhiệm vụ kế tiếp, thang trời mênh mông kia phải chữa trị thế nào đây?
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày suy nghĩ sâu xa, thật sự không tìm ra đầu mối.
Cố Kiến Thâm đi tới nói: “Đều do ta không tốt.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn nói: “Không trách ngươi được.”
Nguyên do bắt nguồn từ y. Không nhắc tới mấy nhiệm vụ khác, chỉ mỗi điều thứ tư ngoan cố này đã rất vây khốn người ta rồi.
Thẩm Thanh Huyền nhìn ngọc giản, không nói gì.
Dáng vẻ này của y vẫn xinh đẹp cực kỳ, hơn nữa còn có thêm hương vị khác lạ so với thường ngày.
Dù sao cũng là người đứng đầu Thiên Đạo, cộng thêm vầng sáng không gì không làm được, hiện giờ hầu như không ai có thể nhìn thấy bộ dạng bối rối suy nghĩ sâu xa này của y.
Cố Kiến Thâm thấy đau lòng phảng phất, có điều hắn vẫn sẽ không mềm lòng.
Không phá thì không xây được, chút ngon ngọt ngoài mặt không thể khiến hắn thỏa mãn.
Cố Kiến Thâm ngồi bên cạnh y, xuyên qua những cánh đào rơi ngắm nhìn dung mạo tinh xảo hơn hoa của y.
Diện mạo này của y quả thực mỹ lệ cực hạn, bất kể nhìn ra sao cũng không tìm được chút tỳ vết, mà vì không tìm được tỳ vết lại càng muốn ngắm mãi, song có làm cách nào cũng tìm không ra, vậy nên trở thành lý do trầm luân, dường như ngắm nhìn như thế đã là lâu dài như trời đất.
May mà định lực Cố Kiến Thâm rất vững, hắn mờ ám thở dài, tung lời dẫn: “Về nhiệm vụ này, thật ra ta có chút manh mối.”
Thẩm Thanh Huyền: “Cái nào?”
Cố Kiến Thâm chỉ vào nhiệm vụ mười bốn trên ngọc giản, chính là một trong hình thức địa ngục – “cho Thẩm Thanh Huyền một gia đình”.
Thẩm Thanh Huyền nghi ngờ nói: “Ngươi có thể cho ta một gia đình?”
Cố Kiến Thâm nói: “Có thể thử.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi cảm thấy gia đình là gì?”
Vấn đề này thực sự làm hai người khó nghĩ, hai người đều là cô nhi, sau khi được sư phụ thu nhận thì bắt đầu tu hành, Vạn Pháp tông là gia đình của họ ư?
Có lẽ đối với Thẩm Thanh Huyền thì đúng, nhưng với Cố Kiến Thâm hiển nhiên không phải.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Vạn Pháp tông cũng đã biến mất từ sớm, Thẩm Thanh Huyền thực sự không còn gia đình nữa.
Vạn Tú Sơn là nơi y ở, nhưng một nơi không có ai khác vẫn được xem là nhà sao? Sợ rằng không phải.
Cố Kiến Thâm nói: “Ta thấy chúng ta nên theo tư duy của ngọc giản để suy nghĩ.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn: “Như thế nào?”
Môi mỏng Cố Kiến Thâm khẽ nhếch lên: “Chẳng hạn như ta cưới ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Thế mà Cố Kiến Thâm thực sự nói ra lời hoàn chỉnh: “Ở phàm thế, sau khi thành thân là thành một gia đình rồi.”
Đáng lẽ Thẩm Thanh Huyền sẽ nổi giận, nhưng bây giờ … Y lại cảm thấy trong lời này có mấy phần đạo lý?
Dựa theo lối suy nghĩ của ngọc giản, biết đâu chừng thực sự như thế.
Chỉ có điều, Thẩm Thanh Huyền bất mãn nói: “Dựa vào cái gì nói ngươi cưới ta?”
Cố Kiến Thâm bình chân như vại đáp: “Vì suy cho cùng nhiệm vụ bảo ta cho ngươi một gia đình.”
_____
Chà chà, cái màn cưới gả này là bạn tâm đắc lắm nè =))))))))))))