Tất cả đã sẵn sàng, Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Cứ thế mà vào à?”
Thẩm Thanh Huyền: “Đương nhiên chúng ta phải đổi thân phận.”
Cố Kiến Thâm đột nhiên cười: “Ta có ý tưởng này.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ý tưởng gì?”
Cố Kiến Thâm lấy ngọc giản đỏ của mình ra, nói: “Hai đứa mình hóa thành chúng đi.”
Thẩm Thanh Huyền ngớ người: “Ngọc giản?”
Cố Kiến Thâm: “Không tốt sao? Tinh xảo linh hoạt, không gây chú ý, chỉ cần đi theo họ, sẽ dễ dàng phát hiện vấn đề, còn có thể trực tiếp hóa giải khúc mắc ngay trong tâm cảnh.”
Cũng có lý … Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy ta phải hóa thành màu đỏ.”
Cố Kiến Thâm hỏi: “Em muốn theo Loạn Ưng?”
Thẩm Thanh Huyền hết cách: “Thôi, thế ta chọn trắng vậy …”
Sở thích của Mộc Huân cũng rất là “Thiên Đạo”, bằng không năm đó cũng sẽ không vỗ ót chạy theo Thẩm Thanh Huyền.
Trước khi vào tâm cảnh, Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Lỡ đâu tối qua thánh nhân Khinh Nhiễm không phải mơ thấy lần đầu tiên hai người gặp mặt?”
Thẩm Thanh Huyền không nghĩ quá nhiều: “Không sao, dù gì cũng sẽ không vừa vào đã huyết tẩy luôn Kình Thiên Lục Thành.”
“Cái đó thì không …” Đồng chí lão Cố hoang mang nhắc nhở: “Nhưng nhất định sẽ là chuyện vô cùng NGỌT NGÀO.”
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ ngọt ngào.
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, kế đó vỡ lẽ, y nhìn Cố Kiến Thâm: “Không phải chứ …” Chẳng lẽ muốn y vào tâm cảnh xem đông cung sống của đồ đệ?
Cố Kiến Thâm cười nói: “Sao lại không, nếu ta cũng nằm mơ, nhất định sẽ …”
Thẩm Thanh Huyền bị lối nghĩ của hắn dẫn cho chệch hướng, suy nghĩ cứ liên tục bay xa …
Cố Kiến Thâm thấy y lại sầu lo, cười nói: “Được rồi, không sao đâu, nếu thật là chuyện ngọt ngào đó, ta sẽ dựng lá chắn, chúng ta tránh đi là ổn.”
Thẩm Thanh Huyền kịp thời nhận ra, hóa ra tên này đã sớm chuẩn bị, rõ ràng cố tình trêu đùa y.
Tôn chủ đại nhân là người dễ chọc vậy sao? Hmm … người khác không được, nhưng Cố Kiến Thâm thì … Thẩm Thanh Huyền cầm tay hắn, cắn cho hả giận.
Cố Kiến Thâm đau không? Không chỉ không đau mà tim còn râm ran.
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Nhanh mang ta vào tâm cảnh!”
Cố Kiến Thâm cầm ngược lại tay y, cười muốn “rạng rỡ” bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Mặc dù đã nắm chắc mọi thứ, nhưng khi sắp tiến vào tâm cảnh, Thẩm Thanh Huyền vẫn hơi hoảng hốt, lỡ đâu thật là đông cung sống của đồ đệ …
May mà ý niệm này rất nhanh đã biến mất, vì Thẩm Thanh Huyền cảm nhận được linh lực vận động cuồn cuộn ở Tinh Hải.
Giọng Cố Kiến Thâm vang sát bên tai y: “Xem ra là gặp nhau lần đầu.”
Tử thủy yêu Tinh Hải, ngân lang Tâm Vực, hai người băng qua xanh thẳm và đỏ sậm, dệt nên đoạn nhân duyên khắc cốt ghi tâm.
Thẩm Thanh Huyền rất hiếu kỳ về thân thể của mình: “Ta biến thành ngọc giản à?”
Cố Kiến Thâm: “Ừ, ngọc giản đẹp nhất trên đời.”
Thẩm Thanh Huyền chỉ nghĩ hắn nói vớ nói vẩn, vừa ngẩng đầu, y mới hiểu hắn nói thật như vàng, bởi vì y cũng gặp được ngọc giản xinh đẹp nhất trên đời — màu đỏ.
Thẩm Thanh Huyền thì thầm: “Chẳng lẽ thẩm mỹ của ta cũng bị ngọc giản hóa rồi sao?”
Cố Kiến Thâm tới gần cọ cọ y: “Ngọc giản vốn là thần thức, thần thức của em đương nhiên là đẹp nhất rồi.”
Thẩm Thanh Huyền bị hắn cọ ngứa: “Đừng lộn xộn, ngứa muốn chết.”
Cố Kiến Thâm bỗng nảy ra một ý, bèn thấp giọng: “Đến lúc quay về, chúng ta vào thức hải …”
Thẩm Thanh Huyền lập tức biết hắn có ý định gì, đập cho hắn văng ra: “Ngày nào cũng thế, ngươi không thể trang trí thêm chút gì trong đầu sao!”
So với ngọc giản ngoài đời thực, hai ngọc giản bọn họ thật sự chẳng có trách nhiệm gì hết.
Tốt xấu gì người ta cũng biết vừa lộ diện là “ghép CP”, còn hai người thì giỏi rồi, đi ghép bản thân trước!
Cố Kiến Thâm định trêu y tiếp, bên cạnh bỗng ầm một tiếng thật lớn.
Hai ngọc giản đồng loạt quay đầu, trông thấy một dòng nước xiết cuộn trào giữa Vọng Tẫn.
Tinh Hải và Vọng Tẫn đều có lá chắn tự nhiên, không thể hòa vào nhau, nhưng quá trình sinh sôi ấy đã khiến Vọng Tẫn dao động, dẫn đến dồn ép thủy vực của Tinh Hải, làm cho bên này cũng khuấy động.
Theo lý thì hai mảnh ngọc giản sớm nên bị sóng cuốn trôi, xô bồ cho vỡ thành tứ phía.
Vì ngọc giản căn bản không có tay, nên không thể giữ lấy nhau.
Nhưng ngọc giản Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền hiển nhiên không phải bình thường, hai người họ cứ lù lù bất động, còn có thể bình tĩnh tán phét.
Thẩm Thanh Huyền: “Có gì rơi vào Vọng Tẫn hả?”
Cố Kiến Thâm: “Chắc là Loạn Ưng.”
Thẩm Thanh Huyền đã trông thấy ngân lang to lớn kia giữa Vọng Tẫn.
Mặc dù y chưa từng thấy bản thể của Loạn Ưng, nhưng cũng từng nghe Mộc Huân nhắc đến.
Ngân lang trước mắt rõ ràng trọng thương, miệng vết thương trên bụng không ngừng trào máu bạc, đặc biệt chói mắt giữa biển Vọng Tẫn đỏ tươi.
Thẩm Thanh Huyền: “Tiểu Huân đâu? Sao còn chưa cứu hắn nữa?” Y thấy thương thế Loạn Ưng không nhẹ, bắt đầu sốt ruột.
Cố Kiến Thâm vẫn khống chế được cảm xúc: “Đừng vội, chờ một chút.”
Thẩm Thanh Huyền cũng đành phải nhẫn nại, đợi tử thủy yêu tới cứu người.
Kết quả chờ rồi chờ … chờ rồi lại chờ … chờ tới khi ngân lang sắp chết, cũng chẳng thấy bóng dáng tử thủy yêu đâu.
Tuy Thẩm Thanh Huyền đã biến thành ngọc giản, nhưng y thuật vẫn rất cao, nhìn một cái là biết ngay ngân lang đã nỏ mạnh hết đà, sắp chết tới nơi rồi.
Thẩm Thanh Huyền: “Ta đi tìm Mộc Huân.” Cố Kiến Thâm chỉ có thể đuổi theo.
Cơ thể ngọc giản của hai người linh hoạt, qua lại tự nhiên không trở ngại, vì thần thức trải rộng nên dễ dàng tìm được tử thủy yêu.
Thánh nhân Khinh Nhiễm chưa biết biến hình đang làm gì?
Chơi bóng. Chơi bóng trên mặt chữ.
Tử thủy yêu vòng quanh trân châu cỡ trái bóng, xoay tới mức chẳng biết trời trăng.
Thẩm Thanh Huyền sực nhớ: “Y … rất thích trân châu.” Khi còn trẻ, Thánh nhân Khinh Nhiễm từng dọn một phòng chứa trân châu lớn nhỏ lên Vạn Tú sơn, bảo là thọ lễ tặng cho Thẩm Thanh Huyền.
Tiếc rằng màu quá xấu, nên bị Thẩm Thanh Huyền yên lặng ghét bỏ thật lâu.
Có điều hiện giờ không phải lúc để so đo chuyện này, nếu tử thủy yêu còn không mau đi cứu ngân lang, sẽ không còn Loạn Ưng sau này nữa!
Vì đây là ký ức cực kỳ quan trọng, cho nên y và Cố Kiến Thâm không tiện can thiệp, lỡ đâu kích động hiệu ứng bươm bướm, ảnh hướng tới hướng đi về sau, sẽ không còn tiếp cận được chân tướng nữa.
Thẩm Thanh Huyền cuống lên, nhưng tử thủy yêu vẫn cứ nhàn nhã, không biết hạt trân châu kia có gì vui mà cứ đảo qua đảo lại mấy vòng quanh nó, hồn nhiên không biết lão công của mình sắp toi mạng.
Thẩm Thanh Huyền nhìn ngân lang, lại dòm tử thủy yêu, càng nhìn càng sốt ruột.
“Nếu còn kéo dài, Loạn Ưng sẽ không chống đỡ được nữa.” Thẩm Thanh Huyền nhịn không được nói với Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm trù trừ, đâm cho Thẩm Thanh Huyền văng ra.
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Cố Kiến Thâm: “Dẫn thánh nhân Khinh Nhiễm đi tìm Loạn Ưng đi.”
Thẩm Thanh Huyền không rảnh lo nói chuyện, quay đầu chạy về phía Vọng Tẫn.
Không chạy không được … mặc dù y không phải hình cầu, nhưng rõ ràng sáng loáng đẹp hơn trân châu kia nhiều lắm, tử thủy yêu đã “lượn” sang chỗ y rồi!
Y cũng không muốn bị đồ đề ngu ngốc lõa thể cuốn lấy xem như bóng mà chơi!