Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 213




Cố Kiến Thâm hoàn toàn đuổi không kịp mạch não của Thẩm Thanh Huyền, suy nghĩ kĩ càng mới đột nhiên thông suốt mọi thứ!

Không phải không thể ở bên nhau, mà là nhất định phải ở bên nhau!

Thẩm Thanh Huyền cần phải hiểu Tâm Vực, Cố Kiến Thâm phải hiểu Thiên Đạo, như vậy mới có thể bước lên thang trời.

Nhiệm vụ thứ ba mươi này, họ cần thiết phải thực hiện.

Vì sao phải tuyên bố với toàn thiên hạ rằng họ đang ở bên nhau?

Vì tin này đủ để rung chuyển Tinh Hải Vọng Tẫn của Thiên Đạo và Tâm Vực trăm triệu năm qua — không phải là Tinh Hải Vọng Tẫn thật sự, mà là “Tinh Hải” trong lòng tu sĩ Thiên Đạo, “Vọng Tẫn” trong lòng tu sĩ Tâm Vực.

Cố Kiến Thâm hoàn toàn bình tĩnh không nổi, suy nghĩ của hắn cứ hỗn loạn không thôi, vui mừng không biết diễn tả ra sao.

Thẩm Thanh Huyền nói với hắn: “Không được đẩy ta ra nữa đó.” Nói xong thì dựa vào hắn …

Không đợi Thẩm Thanh Huyền hôn lên môi mình, Cố Kiến Thâm đã siết chặt vòng eo y, dùng sức hôn y.

Trên ngọn núi màu lửa, hai người ôm nhau, trở thành một màn kinh điển không thể phai nhòa suốt mấy vạn năm sau của giới tu chân.

Đương nhiên hậu thế ra sao chúng ta không nhắc đến, trước tiên cứ phỏng vấn đương sự lúc này cái đã …

Quần chúng Thiên Đạo: “!!!”

Quần chúng Tâm Vực: “!!!”

Hai phe nhìn nhau, đều thấy một câu từ đôi mắt nhau: Đã xác nhận thị lực, mặt ai cũng khờ đi trông thấy.

Sau đó … tập thể bùng nổ!

Diệp Trạm phun một búng máu: “Tên cuồng đồ Cố Cửu Uyên nhà ngươi, dám … dám …” Hắn thật sự không thốt ra được hai chữ khinh bạc.

Hộ pháp đứng đầu Tâm Vực — Kiếm Liên cũng rút kiếm hộ chủ: “Tên yêu nghiệt Thẩm Thanh Huyền nhà ngươi, dám … quyến rũ …” Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Cố Kiến Thâm cấm ngôn.

Thẩm Thanh Huyền không nỡ đánh Diệp Trạm, thậm chí còn lặng lẽ ổn định huyết khí đang quay cuồng của hắn.

Đáng tiếc lão Diệp hoảng sợ quá mức, ổn định được đợt này lại dâng thêm đợt khác.

Đừng nói hắn, ngay cả Tăng Tử Lương cũng sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, hai chân run rẩy chẳng giống ai.

Trình Tịnh trầm ổn cả đời, vậy mà giờ phút này miệng có thể nhét được cả quả trứng vịt.

Lạc Huyễn là đồ đệ của Mộc Huân, vốn thuộc dạng “lì đòn” thế hệ mới, chuyến này cũng phải hoài nghi cuộc đời lì đòn của mình, cảm thấy mình còn cách cái chữ lì đòn này xa quá.

Đám “lão tổ” đã thế này, các đệ tử Thiên Đạo lại … lại … càng không biết làm sao.

Bên Tâm Vực cũng chẳng tốt hơn là bao, bọn họ chứng kiến Đế tôn nhà mình chủ động hôn Thẩm Thanh Huyền, lại mang vẻ mặt khó kiềm chế vì tình, cuối cùng được thỏa lòng mong muốn.

Mùi vị đó thế nào? Tâm Vực chính là duy tâm! Nhất định là Thẩm Thanh Huyền quyến rũ Bệ hạ, lừa dối Bệ hạ, mưu đồ phá hoại tâm cảnh Bệ hạ, khiến cho tu vi vạn năm của ngài đổ sông đổ biển.

Âm hiểm quá, giả dối quá, ác độc quá, táng tận lương tâm quá!

Vì hủy diệt Tâm Vực mà Thẩm Thanh Huyền này không tiếc … không tiếc … sắc dụ Bệ hạ!

Người người khắp núi đều bị phá hủy tam quan, mấy suy nghĩ lộn xộn bắt đầu trồi lên.

Thẩm Thanh Huyền vẫn quan tâm đến đại cục, y nhắm mắt, tay tạo quyết, hơi nước màu xanh lam bao trùm lấy mọi người.

Người Tâm Vực hoảng hốt, một giây trước còn cho rằng mình toi rồi toi rồi toi cmnr, một giây sau lại cảm nhận được linh lực cuồn cuộn dồi dào, dịu dàng và phong phú.

Thẩm Thanh Huyền vừa thử đã thấy an lòng hơn phân nửa.

Y nói với Cố Kiến Thâm: “Không sao rồi.”

Tuy Diệp Trạm ói ra máu, nhưng đạo tâm không có gì tổn hại, chỉ có điều … cảm xúc dao động quá lớn.

Những người khác cũng bị dọa sợ, nhưng cảnh giới không thành vấn đề, thậm chí cũng vì quá khích mà đẩy nhanh sự lưu chuyển của linh lực, dẫn đến linh điền được gột rửa, rửa vô cùng triệt để.

Quả nhiên … họ “công khai” không phải chuyện xấu, mà còn là chuyện tốt vô cùng.

Nếu đã không sao, Thẩm Thanh Huyền chẳng hơi đâu để ý bọn họ, y nắm tay Cố Kiến Thâm rồi nói: “Chúng ta đi nấu cơm thôi.”

Lúc này, nhìn những nhiệm vụ bổ sung lại thấy rất là thú vị.

Nhờ leo núi, Thẩm Thanh Huyền nhớ lại luận đạo Tinh Hải mình từng tham gia khi còn trẻ, thế là nghĩ thông suốt mọi thứ; sau đó là làm cơm, chiêu đãi đồ tôn, coi như cho họ chút thời gian để bình tĩnh, hồi phục cảm xúc.

Kế tiếp nữa là luyện đan, việc này càng thực dụng hơn, như cái tên Diệp Trạm hay kích động này, lẽ ra nên cho gặm thật nhiều mấy viên đại bổ.

Cuối cùng là luyện khí … Thẩm Thanh Huyền hiểu rõ, y cùng Cố Kiến Thâm sắp sửa phi thăng, có thể lưu lại chút thần khí để bảo vệ họ là việc nên làm.

Còn đấu giá hội, là để giải trừ ngăn cách ăn sâu bén rễ suốt trăm triệu năm qua của mọi người.

Dùng thần khí lấy tên hai người để phá vỡ khúc mắc đôi bên, xây dựng lại giới tu chân độc lập nhưng không đối địch, tranh luận nhưng không xem thường, khăng khăng nhưng có thể thấu hiểu nhau như năm xưa!

Nói là cùng nấu cơm, chứ thực ra Cố Kiến Thâm mới là nhân vật chính, nhiệm vụ của Thẩm Thanh Huyền là …

“Có phải hơi ít không? Nhiều người lắm đó.”

“Màu đỏ, ta muốn màu đỏ!”

“Màu vàng, cho nhiều gạo vàng coi!”

“Ưm … ngọt không?”

Cố Kiến Thâm ăn vào miệng, Thẩm Thanh Huyền giận dỗi, Cố Kiến Thâm nhịn không được hôn y một cái.

Thẩm Thanh Huyền ghét bỏ: “Ai muốn ăn ngươi …”

Cố Kiến Thâm nói: “Ngọt.” Không phải trái cây ngọt, mà là môi Thẩm Thanh Huyền ngọt.

Thẩm Thanh Huyền hừ một tiếng, hai gò má lạnh như hàn ngọc điểm tô huyết sắc.

Quá trình hai người nấu cơm được “phát sóng trực tiếp”, dù sao cũng do ngọc giản yêu cầu, phải thực hiện trước mặt mọi người mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ.

Hiện giờ họ không còn gì phải kiêng dè, mặc kệ người xem “trực tiếp” có cảm nghĩ gì.

Cho nên Diệp Trạm lại phun thêm mấy búng máu, lão Tăng lại quỳ xuống, lão Trình có thể phải cần thêm mấy quả trứng …

Tóm lại, nhóm đồ tôn hệt như bầy trẻ mẫu giáo ở hiện thế, chỉ có thể mờ mịt, bất lực và nhỏ bé nhìn lão tổ nhà mình …

Cái này mà gọi là nấu cơm á? Là bánh chó! Nóng hổi! Cay xè! Chưa ăn đã muốn chết!

Nấu cơm xong thì khoản đãi mọi người.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Huyền đã chịu nói với bọn Diệp Trạm: “Ăn nhiều chút, rất có ích cho thân thể.” Y trực tiếp bỏ đan dược vào bên trong mà.

Diệp Trạm nhìn y, há mồm … nói không ra mà miệng lại bắt đầu đổ máu.

May mà hắn là tu sĩ, bằng không cứ phun máu liên tục như thế thì đã mất mạng lâu rồi.

Thẩm Thanh Huyền an ủi hắn: “Ừm, các ngươi đừng nghĩ nhiều, ta và Cố Kiến Thâm đã ở bên nhau lâu rồi.”

Ở bên nhau, đã ở bên nhau lâu rồi, đã ở bên Cố Kiến Thâm từ rất lâu rồi!

Vậy mà còn kêu họ đừng nghĩ nhiều!!!

Thẩm Thanh Huyền ngại ngùng một cách khó hiểu, làm sao giải thích với họ đây? Thôi vậy, nói không bằng hành động, dù gì cũng đã vậy rồi, từ từ tiếp nhận đi.

Sau đó, đồ tôn tôn của Mộc Huân ra sách.

Họ “nghiên cứu” luận đạo Tinh Hải lần này, bình luận đó là “bước ngoặt của giới tu chân”, là khởi đầu phồn vinh có nhau của Thiên Đạo và Tâm Vực, là khởi đầu của sự huy hoàng mà giới tu chân hướng tới, là pháo hoa lộng lẫy bùng nổ sau khi trải qua vạn năm “tăm tối”.

Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm dùng trăm năm để tổ chức đấu giá hội ở nhiều nơi của Thiên Đạo và Tâm Vực.

Họ tạo ra chín thần khí, tất cả đều viết tên hai người, hậu đại gọi chúng là “Cửu Liên Tâm”, vì trên mỗi thần khí đều nạm một trái tim được chạm khắc bằng hồng ngọc tuyệt đẹp, trong tim có một đóa bạch liên nhỏ bé tinh mỹ vô cùng.

Nghe nói nếu cầm thần khí này, khi gặp người yêu, hoa sen nhỏ sẽ lấp lánh, đẹp hơn cả những ngồi sao trên trời cao.

“Cửu Liên Tâm” là món quà tốt đẹp nhất mà Liên Hoa Tôn chủ cùng Đế tôn Cửu Uyên để lại cho hậu nhân.

Sau khi Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm hoàn thành nhiệm vụ thứ ba mươi, hai người mới chính thức đối mặt điều hai mươi chín.

Thẩm Thanh Huyền cong mắt: “Xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”

Trong mắt Cố Kiến Thâm cũng hiện ý cười: “Xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”

Thẩm Thanh Huyền chưa hiểu hoàn toàn về Tâm Vực, Cố Kiến Thâm cũng không thực sự hiểu hết về Thiên Đạo.

Hai người cùng nhau bế quan, dùng hai trăm năm, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu nhau.

Tâm Vực tìm được sự cân bằng trong dao động, Thiên Đạo tìm lại căn cơ trong hư vô.

Mà lúc này, họ đã đến một cảnh giới huyền diệu khác.

Cố Kiến Thâm thoát khỏi bất an, bởi vì sự cân bằng của hắn đã có một pháo đài vững chắc do Thẩm Thanh Huyền ban tặng.

Thẩm Thanh Huyền cũng mọc một đôi cánh, hai cánh ngao du chân trời do Cố Kiến Thâm trao cho.

Họ song song mở to mắt, đứng trước thang trời hoàn hảo vô khuyết.

Điều gì sẽ xảy ra khi lên đó?

Thế giới sau khi phi thăng có dáng vẻ thế nào?

Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Em sợ không?”

Thẩm Thanh Huyền nắm tay hắn: “Sợ cái gì.”

Đúng vậy.

Hai người đã ở bên nhau, còn gì mà phải sợ.

Thế giới mới hay thế giới cũ cũng được, thế giới có người mới là thế giới chân chính.

★ Chính văn hoàn ★


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.