Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 207




Lần này Thẩm Thanh Huyền giận thật.

Cố Kiến Thâm yên lặng nhìn y, nhìn một lúc, cuối cùng vẫn dời mắt: “Xin lỗi em.”

Ba chữ kia như đâm thẳng vào lòng Thẩm Thanh Huyền, hai mắt y phủ một tầng sương mỏng: “Ngươi hối hận ư?”

Làm sao Cố Kiến Thâm có thể hối hận? Hắn có gì để hối hận? Gặp được Thẩm Thanh Huyền, nhiều lần yêu y là ký ức rực rỡ theo hắn suốt đời này.

Nhưng nếu tình yêu này cướp mất mạng sống của y, vậy thì hắn …

Yết hầu của căng chặt, tức giận tới mức giọng khẽ run: “Rốt cuộc ngươi xem thường ta bao nhiêu?”

Cố Kiến Thâm thở dài, nghiêm túc nhìn y: “Không ai hiểu em vĩ đại đến đâu hơn ta, nhưng thời gian thực sự không đủ.”

Thành lũy khổng lồ sụp đổ sẽ nghiền nát Thẩm Thanh Huyền, làm sao hắn chịu được điều đó.

Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm vào hắn: “Nếu đã vậy ngươi còn băn khoăn cái gì? Đồng sinh cộng tử không tốt sao!”

Đồng sinh cộng tử … Nếu xem đó là một lời tâm tình, Cố Kiến Thâm sẽ cảm thấy ngọt tới mức nửa đêm cười tỉnh. Nhưng nếu nó thành sự thật, điều hắn nghĩ cũng chỉ có: Tử vong không thể tiếp cận Thẩm Thanh Huyền.

Hắn có thế nào cũng chẳng sao, nhưng một khi nghĩ tới tính mạng Thẩm Thanh Huyền gặp nguy hiểm, sợ hãi như bị giòi len lỏi vào xương chân, cắn nuốt máu thịt hắn, rút sạch lý trí hắn, khiến hắn không thể suy nghĩ bình thường, càng không thể giữ tỉnh táo và bình tĩnh. Hắn không có cách nào chịu đựng điều đó, đầy đầu đều là mớ suy nghĩ “xu lợi tị hại”, chỉ cần có thể bảo vệ Thẩm Thanh Huyền chu toàn, những việc khác chẳng còn đáng kể.

Thẩm Thanh Huyền nhìn thẳng vào hắn, lại hỏi: “Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết, như vậy không tốt sao!”

Cố Kiến Thâm nhíu mày, đảo mắt lảng tránh: “Ta chỉ mong em có thể …”

Hắn còn chưa nói hết lời, Thẩm Thanh Huyền đã đẩy mạnh hắn ra, cả giận: “Ngươi đi đi!”

Cố Kiến Thâm giật mình, ngẩng đầu nhìn y: “Liên Hoa.”

Thẩm Thanh Huyền cong môi, mắt phủ sương lạnh: “Quay về Tâm Vực của ngươi đi!”

Cố Kiến Thâm không động đậy, song cũng không nói gì, chỉ biết đứng đó rũ mắt.

Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế thì giận run người, cất giọng lạnh lùng: “Ngươi có đi hay không.”

Cố Kiến Thâm không lên tiếng, nhưng cũng không có ý định di chuyển một bước.

Thẩm Thanh Huyền giơ tay, thoáng chốc sương lạnh đầy trời, ngọt ngào ôn nhu ban đầu được thay thế bằng địa ngục, thấm cái lạnh âm hàn vào xương tủy.

Linh lực dao động quá mạnh, quang mang dựng lên chung quanh cuốn sạch đồ đạc trong phòng, đẩy hai người vào tâm bão! Gió mạnh rít gào từng cơn, vạt áo Thẩm Thanh Huyền bị thổi tung, trường bào bạch sắc cùng tóc đen tung bay, ngũ quan tinh xảo như sương như tuyết, như Tu La trong cơn thịnh nộ, nắm trong tay sinh tử thế nhân.

“Ngươi có đi hay không.” Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn.

Người duy nhất trên đời nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Thanh Huyền mà không sợ cũng chỉ có Cố Kiến Thâm.

Hắn không sợ, nhưng hắn sẽ đau lòng.

Vạn Tú sơn có ý nghĩa rất lớn đối với Thẩm Thanh Huyền, đây là lễ vật Thượng Tín chân nhân để lại cho y, là nhà của y. Nếu cứ bị hủy đi như thế, Thẩm Thanh Huyền nhất định sẽ rất khó chịu.

Cố Kiến Thâm khẽ nói: “Em đừng giận, ta về Duy Tâm cung trước.”

Đuổi người đi rồi, Thẩm Thanh Huyền càng tức giận hơn!

Chẳng qua y không nỡ thương tổn Vạn Tú sơn dù chỉ là một chút, mặc dù hay chê nó, nhưng đây là nhà mà sư phụ để lại cho họ.

Thẩm Thanh Huyền phất tay áo, triệt tiêu linh lực ngập trời được ngưng tụ một cách chóng vánh ấy.

Mộc Huân và Tiểu Kim đã quay lại, mỗi đứa cầm một xâu hồ lô, Tiểu Kim nói: “Xâu đỏ nhất cho Tôn chủ đại nhân, xâu có nhiều đường áo cho sư phụ.”

Mộc Huân cắn một viên hồ lô bên tay trái mình: “Ngọt ghê.”

Tiểu Kim nóng nảy: “Sư huynh, xâu kia của đệ mà!”

Mộc Huân: “Ồ …” Nói xong lại cắn hồ lô bên phải.

Đối mặt với sư huynh “không biết xấu hổ” như thế, Tiểu Kim muốn khóc không ra nước mắt: “Hồ lô của ta …”

Mộc Huân: “Không sao đâu, Đế tôn không thích ăn cái này, ngài ấy nhất định sẽ thưởng cho đệ.”

Tiểu Kim cực kỳ tủi thân, chỉ tội không mặt dày bằng thánh nhân Khinh Nhiễm đã hơn ngàn tuổi.

Hai người vừa lên núi, Mộc Huân lập tức phát hiện tình hình không đúng, miệng y ngậm sơn tra, vừa cắn vừa nói: “Hai người còn chưa làm lành nữa à?”

Y cho rằng mình vừa đi, sư công sẽ dỗ được sư phụ, thậm chí dỗ tới trong phòng, kết quả … khiến người ta càng giận hơn?

Mặc dù hồi trước Mộc Huân hận người Tâm Vực lắm, nhưng trải qua mấy năm tiếp xúc, y biết tình cảm Cố Kiến Thâm dành cho sư phụ nhà mình sâu đậm ra sao, đừng nói là chọc Thẩm Thanh Huyền giận, chỉ cần sư phụ đảo mắt, vị Đế tôn Tâm Vực này lập tức biết nên làm gì kế tiếp …

Mộc Huân chưa từng lo lắng, vẫn vững tin câu nói đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, lúc này còn chưa hòa nhất định là vì còn chưa lăn giường.

Tiểu sư đệ của y thì ngây thơ hơn, Tiểu Kim lo lắng: “Tôn chủ đại nhân còn giận ư?”

Mộc Huân nhìn hồ lô: “Xem ra hai xâu này đều là của đệ rồi.”

Tiểu Kim ngớ người, sau khi hoàn hồn càng thêm lo lắng, nhỏ giọng hỏi Mộc Huân: “… Tôn chủ đại nhân sẽ ly hôn với sư phụ sao?”

“Khụ!” Đường đường thánh nhân Khinh Nhiễm trong Tam Thánh suýt chút nữa chết vì bị sặc hồ lô!

Tiểu Kim vội vàng vuốt lưng cho y, vừa vuốt vừa truy hỏi: “Sẽ sao?”

Mộc Huân nhìn nó, suy tính: “Nếu họ ly …”

Tiểu Kim buồn thấu tim gan: “Có phải đệ phải rời khỏi Vạn Tú sơn không?”

Mộc Huân khẽ đáp: “Đệ có thể chọn theo sư phụ ta.”

Hai mắt Tiểu Kim sáng lên: “Được hả?”

Mộc Huân đưa ra chủ ý thối nát cho nó: “Đệ cũng được miễn cưỡng xem là tài sản chung của phu phu họ, nếu họ ly …”

Y còn chưa nói hết lời, giọng Thẩm Thanh Huyền đã phát ra từ chân trời: “Nhàn rỗi không có gì làm thì tưới nước bón phân đi.”

Y vừa dứt lời, Mộc Huân đã xuất hiện trong hoa viên …

Vạn Tú sơn có một hoa viên, hoa viên này cực kỳ hung tàn, nếu so với bên ngoài có thể được xem là hung địa cấp chín, tu sĩ tầm thường tiến vào thì chỉ có chết. Hoa viên này Thẩm Thanh Huyền đặc biệt dành cho Mộc Huân, tiểu đồ đệ thiếu đòn như thế nên thường bị y dùng để “tưới nước bón phân” …

Vì nguyên nhân đó, Mộc Huân sinh ra bóng ma tâm lý với hoa viên này. Từ sau khi thành thánh y chưa từng tới hoa viên, không ngờ hôm nay lại may mắn được trải nghiệm chuyện lý thú “khi còn bé”, phải nói thánh nhân Khinh Nhiễm có vô vàn cảm xúc không biết diễn tả ra sao. Xem ra sư phụ giận thật rồi, Đế tôn tự cầu phúc đi!

Thẩm Thanh Huyền đương nhiên không nỡ để Tiểu Kim tới hoa viên, nhưng Tiểu Kim là một bé ngoan, nghe Thẩm Thanh Huyền nói xong bèn thở hổn hà hổn hển tưới nước bón phân cho cây đào khắp núi …

Vốn cơn giận không cách nào nguôi ngoai, giờ nhìn hai tên “gấu con” này, Thẩm Thanh Huyền cũng vơi đi hơn phân nửa.

Thực ra tâm trạng y rất phức tạp, thay vì giận còn không bằng nói y đau lòng và bất đắc dĩ.

Y đương nhiên rõ Cố Kiến Thâm nghĩ gì, y biết hắn xem trọng tính mạng mình, biết hắn yêu y hơn bất kỳ thứ gì trên đời … Cho nên khi vấn đề sinh tử này được cân nhắc, điều duy nhất hắn nghĩ tới cũng chỉ có Thẩm Thanh Huyền.

Nhưng Thẩm Thanh Huyền cũng yêu hắn, cũng xem trọng hắn mà.

Song họ lại không giống.

Thẩm Thanh Huyền cho rằng đồng sinh cộng tử là viên mãn, nhưng Cố Kiến Thâm không có cách nào chấp nhận điều đó.

Truy về căn nguyên, cuối cùng vẫn do tín niệm khác biệt.

Thẩm Thanh Huyền không hề cho rằng cái chết có thể cướp đi tình yêu của họ, y sẽ không bất an vì điều đó, cho nên sẽ dũng cảm đối mặt.

Nhưng Cố Kiến Thâm lại khác, không có lúc nào là hắn thôi bất an.

Vì trong lòng Thẩm Thanh Huyền có một toà thành vững chắc, còn thứ Cố Kiến Thâm có lại là một con lật đật.

Một kiên cố vững vàng, một ngả nghiêng chao đảo — đây là nguồn gốc mà từ trước tới nay Cố Kiến Thâm luôn không thể yên tâm. Hắn vẫn luôn ngả nghiêng suốt trăm triệu năm, làm sao có thể hóa giải trong vỏn vẻn mấy trăm năm là xong.

Còn chưa đề cập đến những trải nghiệm khắc cốt ghi tâm của hắn: lần ở Thượng Đức phong, lần ở Lan Phất Quốc, mặc dù quên nhưng cũng để lại bóng ma không thể xóa nhòa, chúng ẩn giấu trong tiềm thức, không khi nào là không cắn nuốt hắn.

Ngẫm kỹ lại, làm sao Thẩm Thanh Huyền nổi giận cho đành?

Cố Kiến Thâm yêu y theo cách của hắn, mà y cũng yêu hắn theo cách của y.

Bất kể là dùng cách nào, họ đều yêu bằng cả tấm chân tình, không hề đắn đo che giấu.

Thẩm Thanh Huyền lấy ngọc giản ra, yên lặng nhìn nhiệm vụ bên trên. Từ gặp lại đến yêu nhau, từng nhiệm vụ đại biểu cho trải nghiệm, ghi lại từng kỷ niệm của họ.

Thẩm Thanh Huyền vuốt nhẹ nó, thấp giọng: “Mi rốt cuộc là gì …” Thật sự do sư phụ để lại cho y ư?

Vì sao sư phụ phải để lại ngọc giản này cho y, vì để y và Cố Kiến Thâm tìm lại tình yêu đã bỏ lỡ, bù đắp lại cuộc đời bị thiếu khuyết chăng?

Nếu đã vậy … thì tại sao lại chia rẽ họ.

Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm vào nó, trong mắt là dịu dàng trước giờ chưa từng có. Y rất nhớ sư phụ, rất nhớ những trưởng bối ngày xưa, nhưng y quý trọng Cố Kiến Thâm hơn. Nếu phi thăng phải đánh đổi bằng việc rời xa Cố Kiến Thâm, y chẳng còn hứng thú với thế giới trên thang trời kia nữa.

Thẩm Thanh Huyền đang định thu hồi ngọc giản, bỗng nhiên nó lóe lên ánh sáng chói mắt.

Sao lại thế này?

Thẩm Thanh Huyền nhìn kỹ hơn, nhìn xong cũng phải ngây người.

Ngọc giản không có thực thể, cái gọi là chiều dài chính là không ngừng tăng trưởng theo nhiệm vụ gia tăng, mà lần này … nó kéo một hơi thật dài như không có điểm cuối.

Tuyên bố nhiệm vụ mới ư? Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc nhìn, phát hiện nhiệm vụ chỉ có một, nhưng nhiệm vụ này dài một cách bất thường!

Thẩm Thanh Huyền không biết bên Cố Kiến Thâm ra sao, nhưng nhiệm vụ bên y khiến y hoài nghi sâu sắc liệu có phải mình mù rồi không …

“Ba mươi, chiêu cáo thiên hạ, để tất cả người Thiên Đạo và Tâm Vực biết ngươi yêu Cố Kiến Thâm.”

“Bổ sung một: Cùng nhau ngắm bình minh, hoàng hôn.”

“Bổ sung hai: Cùng nhau đốt pháo hoa.”

“Bổ sung ba: Cùng nhau đắp người tuyết.”

“Bổ sung bốn: Cùng nhau leo núi.”

“Bổ sung năm: Cùng nhau nấu cơm.”

“Bổ sung sáu: Cùng nhau chiêu đãi đồ tử đồ tôn.”

“Bổ sung bảy: Cùng nhau luyện đan.”

“Bổ sung tám: Cùng nhau đưa đan đã luyện cho người hữu duyên của Thiên Đạo và Tâm Vực.”

“Bổ sung chín: Cùng nhau luyện khí.”

“Bổ sung mười: Cùng nhau đến quảng trường bán đấu giá thần khí đã luyện.”

……….

……….

Một loạt bổ sung chằng chịt khiến Thẩm Thanh Huyền nhìn mà váng đầu não trướng, càng chết người hơn là dòng cuối cùng: “Tất cả bổ sung yêu cầu phải có tu sĩ của Thiên Đạo và Tâm Vực chứng kiến.”

Đây là chỉ đích danh kêu họ “công khai” rồi còn gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.