Muốn Nói Yêu Em

Chương 7




Trước khi Giang Thừa Mạc đi công tác, như ngày thường, ném Cáp Đa cho Tống Tiểu Tây.

Cáp Đa dùng một ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn Tống Tiểu Tây, đầu tựa vào hai chân trước, tai xù cụp xuống hai bên, vươn chiếc lưỡi hồng hồng liến ngón tay cô, hừ một tiếng, nhìn rất thông minh đáng yêu.

Tống Tiểu Tây ngồi xếp bằng trên thảm lông dê, dùng ngón tay chọc chọc đầu tròn vo của nó, nói: “Ngoan nha, chưa kịp mua thức ăn chó, buổi trưa hôm nay ăn bánh màn thầu với chị, biết không?”

Cáp Đa nức nở một tiếng, lập tức ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Giang Thừa Mạc đang mặc áo khoác ngoài ở cửa, chân trước cào cào, nếu không phải Tống Tiểu Tây bắt kịp chỉ sợ nó đã sớm úp chân trên lưng Giang Thừa Mạc rồi.

Giang Thừa Mạc mỉm cười, cài xong áo khoác ngoài rồi ngồi xuống vỗ vỗ đầu nó, nói: “Còn có, ở đây đừng có trông cậy sáng sớm được đi chạy bộ. Chờ tao trở lại mang cho mày cục xương.”

Cáp Đa rên thê thảm hơn, ngao ô một tiếng, đầu cúi trên mặt đất, không nhúc nhích nữa.

Thật ra chú chó trắng này là vào sinh nhật ba năm trước cô cố gắng nhét cho Giang Thừa Mạc. Vào ngày đó mối tình đầu của Tống Tiểu Tây thất bại đúng nghĩa, chỉ sau một đêm, Giang Thừa Mạc gặp lại thì cô đã biến thành một con thỏ mắt hồng, nhắm hay mở đều khó khăn. Hơn nữa tính tình cũng trở nên rối tinh rối mù, Giang Thừa Mạc nói một câu thậm chí cô không sợ chết cãi lại một câu, hơn nữa còn trích dẫn các câu kinh điển, ngẩng đầu ưỡn ngực khí thế mãnh liệt, lời nói dứt khoát có thể làm tuyển thủ tranh luận tốt nhất, thật khiến Giang Thừa Mạc nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Qua vài ngày lại đúng sinh nhật của cô, ngày đó Tống Tiểu Tây ngồi xe anh đi qua một khu phố thú nuôi, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Cáp Đa, lập tức ồn ào đòi xuống mua.

“Ngay cả nuôi mình em cũng không được, còn muốn nuôi chó?”

“Em tốt lắm, là nữ sinh trong lớp đầu tiên tự biết lo liệu.”

“Tự lo liệu là tối ăn kem, nửa đêm viêm đại tràng cấp tính, gọi điện thoại để anh đưa em đi truyền nước?”

“…”

Giang Thừa Mạc nói xong quẹo tay lái, Tống Tiểu Tây sát lại ôm cánh tay: “Anh cũng có thể nuôi nó, em thường xuyên qua chỗ anh thăm nó cũng được mà.”

Giang Thừa Mạc liếc nhanh nhìn cô một cái: “Anh không phải chỗ thu nhận thú.”

“Giang Thừa Mạc, tại sao anh có thể không có tình cảm như vậy, nó đáng yêu như thế, anh nhìn cái mũi nhỏ, anh nhìn con mắt đen, anh còn có thể tưởng tượng bộ dáng nó vẫy đuôi chạy lòng vòng quanh chân anh…”

Giang Thừa Mạc không nhúc nhích, bị Tống Tiểu Tây ôm lấy cánh tay: “Dù sao hôm nay em nhất định phải mua. Nếu không anh coi như là phần quà sinh nhật của em, nhận lấy nuôi nó, nếu không thì tự em nuôi.”

“Em nuôi đi.” Giang Thừa Mạc không do dự quăng cho cô một câu.

“…”

Tống Tiểu Tây bị bức đến tường nam, chỉ có thể bướng bỉnh đâm lao phải theo lao. Cô đẩy cửa xe đắc ý đi thẳng đến chỗ Cáp Đa, thậm chí dưới con mắt khinh bỉ của Giang Thừa Mạc còn không mặc cả giá, trực tiếp quẹt thẻ ôm lấy chú chó lông trắng chạy đi.

Nhưng mà vào ban đêm cô vẫn túng quẫn ôm Cáp Đa gõ cửa nhà Giang Thừa Mạc. Trong một lúc cô bị tẩu hỏa nhập ma ôm Cáp Đa về trường, thế nhưng quên mất lúc đó mình đang ở ký túc xá, tuy nói Cáp Đa rất nhỏ, nhưng cô vẫn không thể nào thành công giấu dì trông coi đi lên, kết quả nghĩ đến đây cũng biết, vẫn phải đưa đến nơi này của anh.

Giang Thừa Mạc rất dứt khoát chặn ở cửa, từ chối bất cứ động vật nào bao gồm cả cô đi vào: “Anh không cần nó.”

Tống Tiểu Tây bị ép buộc cả đêm, dĩ nhiên mệt mỏi, nghe anh nói như thế, lời nói nghẹn ở cổ, trực tiếp ngồi ở bậc cầu thang không chịu đi.

Mặt Giang Thừa Mạc không chút thay đổi nhìn cô chừng một phút, cuối cùng mở miệng: “Em có thể đưa nó đến chỗ Tống Trạch.”

“Dì Vương dị ứng với động vật.”

“Vậy bán nó đi.”

Nói xong anh chuẩn bị đóng cửa, Tống Tiểu Tây nhanh nhẹn duỗi chân trái ra cản lại. Giang Thừa Mạc cúi đầu, con mắt Tống Tiểu Tây chưa hết hồng như mắt thỏ, cộng thêm cô ôm Cáp Đa ngoan ngoãn vô tội cùng ánh mắt đen như mực, đôi mắt kia vô cùng tinh khiết như chực khóc nhìn anh.

Hai người một chó đứng im giằng co ở cửa khoảng ba phút, bỗng nhiên Giang Thừa Mạc kéo lại áo ngủ, rồi khóe môi giật giật, sau đó bỏ tay khỏi cửa, bản thân quay lại vào phòng.

Ở sau lưng Tống Tiểu Tây giơ tay hình chữ “V”, nhanh chóng ôm Cáp Đa đi vào.

Cô vừa vào phòng thì lập tức chân chó đi pha trà cho Giang Thừa Mạc, hơn nữa còn dùng phương pháp phức tạp mà cô đã học được pha loại trà anh thích uống nhất. Nhưng đợi đến lúc hai tay Tống Tiểu Tây nâng cốc trà tiến tới, đổi lấy là Giang Thừa Mạc không chút ý tốt nhìn qua, sau đó môi mỏng nhếch lên, phun ra một câu: “Em đã ôm qua nó, đi rửa tay ngay.”

“…” Thật sự lúc đó Tống Tiểu Tây xúc động muốn sai Cáp Đa xông lên cắn anh một ngụm.

Sau hai ngày Giang Thừa Mạc đi Nhật Bản, Tống Tiểu Tây khai giảng. Mới vào phòng học ngồi xuống, còn chưa kịp lấy bài ra thì đã bị Nguyễn Thanh Đan bắt được, ngón trỏ nâng cằm của cô, hừ hừ hai tiếng: “Tống tiểu thư, nghỉ đông không thấy mặt, một phần chín năm đều đã qua rồi, cậu và Giang Thừa Mạc người kia vẫn dậm chân tại chỗ sao?”

Mặc dù Tống Tiểu Tây nhiều lần công bố quan hệ của mình và Giang Thừa Mạc trong sạch trắng tinh hơn cả đá cẩm thạch, nhưng từ năm nhất cho đến bây giờ, năm năm rồi người bạn tốt này vẫn không chịu tin. Từ lần đầu Nguyễn Đan Thanh nhìn thấy Giang Thừa Mạc, đã không chỉ nói một lần: “Không phải cậu muốn có mối tình đầu sao, người nào chưa từng có mối tình đầu, cậu xem phản ứng của Giang Thừa Mạc còn tích cực hơn cậu tám lần; không phải là bị cảm cúm thôi sao, người nào đó chưa đến bệnh viện, đã có người phản ứng kịch liệt như anh ấy chứ, không biết còn tưởng là bệnh nặng rồi đấy; hơn nữa vào sinh nhật mỗi năm đều làm một thẻ tín dụng cho cậu, Tống Tiểu Tây cậu có giao tình mười năm với anh ấy, nói cho cùng không phải vợ anh ấy, chẳng lẽ anh ấy không nghĩ tới sau này nói như thế nào với vợ của anh ấy? Quan trọng nhất là, anh Thừa Mạc của nhà cậu cũng sắp ba mươi hả? Làm sao còn không kết hôn? Không phải chờ đầu gỗ của cậu thông suốt còn có thể là cái gì? Nếu hai người không có chuyện gì, Nguyễn Đan Thanh mình sẽ viết tên ngược lại.”

Tống Tiểu Tây bị một tràng nói dài làm cho đầu óc choáng váng, chỉ theo bản năng ngoan cường một câu: “Anh ấy là anh trai của mình.”

“Anh trai thì làm sao? Có người 82 tuổi còn cưới vợ 28 tuổi đấy, anh trai thì làm sao?”

Tống Tiểu Tây hết cách: “Chỉ là anh trai thôi. Giang Thừa Mạc cũng chỉ là anh cả của mình, mình chưa bao giờ nghĩ tới hướng khác.”

“Những lời này đặc biệt cẩu huyết trong những phim tình cảm cậu có biết không? Trong phim truyền hình trước khi nam nữ chính muốn va chạm, khẳng định nữ chính đều muốn nói câu này.”

“…” Tống Tiểu Tây không còn hơi sức nhắc lại, “Anh ấy thật là anh trai của mình.”

“Anh trai thì làm sao?”

“…” Tống Tiểu Tây không thể làm gì khác hơn là câm miệng.

Tống Tiểu Tây suy nghĩ một chút, nói: “Để chứng mình mình thật sự vô tội, mình quyết định trịnh trọng giới thiệu Giang Thừa Mạc cho cậu. Cậu chờ, một tuần sau anh ấy đi công tác Nhật Bản quay trở lại, mình lập tức chuẩn bị bữa tiệc mai mối cho cậu.”

Nguyễn Đan Thanh lắc đầu như con quay: “Được rồi được rồi. Anh Mạc nhà cậu về cậu tự mình chiếm giữ là được rồi, mình không đủ khả năng.”

“Không phải Nguyễn tiểu thư nói anh ấy là món ăn cực phẩm mặc kệ mùi vị chiên xào chưng nấu như nào đều ăn trăm lần không ngấy sao, hôm nay tại sao lại muốn trở thành Diệp công thíchrồng(*) đến đây?

(*) Diệp công thích rồng: chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không). Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.

Vẻ mặt Nguyễn Đan Thanh thành thật: “Đó là vì bộ dạng cứng nhắc của anh Mạc nhà cậu, thật sự là người quá khó gần. Người hoàn mỹ như thế thì ở xa thưởng thức là được rồi, mình và anh ấy không chung một mặt trận, đi loạn cùng nhau sẽ gây hại cho cuộc sống. Hơn nữa, mình nghe nói anh Mạc không có một tý tình người nào, nhân viên của công ty anh đều nói với anh cần thanh nhiệt lại giải độc. Bởi vì lúc anh ấy tức giận ánh mắt có thể đóng băng chết người, lời nói sắc bén, trên thế gian này không ai độc ác bằng, tuyệt đối có thể lấy độc trị độc.”

“…”

“Hơn nữa, mình nghe nói trước kia có một người phụ nữ theo đuổi anh, chạm phải nguyên tắc của anh, dưới cơn nóng giận anh Mạc của cậu chỉnh người ta phải sang Mỹ, đến bây giờ không giám quay trở về. Người ngốc mới chịu theo gót cô ấy.”

“…”

Hơn một tháng không nghe chuyện bát quái của Nguyễn Đan Thanh, hôm nay lại biết nhiều chuyện thiếu đạo đức của Giang Thừa Mạc như vậy.

Buổi chiều ngày khai giảng thứ ba, Tống Tiểu Tây đi ngang qua trung tâm hoạt động sinh viên, trong lúc vô ý thoáng thấy một biểu ngữ điện tử trên cao, đột nhiên hiểu được ý tứ trong câu nói “Cô và anh tôi có thể gặp lại” ở buổi tiệc của Lý Duy Ngữ.

Giờ phút này mặt trên kia đang chạy một hàng chữ to bắt mắt: “Giàu có bên trái, hạnh phúc bên phải, Lý Duy Diệp làm khách lớn giảng đường T.”

Đối với tiêu đề kia Tống Tiểu Tây không nhịn được đổ mồ hôi. Một bên than thở tiêu đề này thật đầy đủ hơi thở của sinh viên, một bên nhìn thời gian trên điện thoại di động, 3 rưỡi chiều, cách lúc diễn thuyết của Lý Duy Diệp còn nửa giờ.

Lúc cô đứng tại chỗ cân nhắc xem làm bộ như không thấy rồi xoay người rời đi hay dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm nghe một chút cũng được, thì đã có hai chiếc xe màu đen chậm rãi đi qua khuôn viên dài của trường tiến tới. Bởi vì buổi tối hôm trước thành phố T mới có tuyết rơi, trên đường hôm nay đều là nửa bùn nửa nước, liếc mắt một cái thật là vô cùng bẩn. Mà hai chiếc xe hơi kia đi chậm hơn so với các xe khác, dường như không muốn bùn bắn tung tóe lên.

Tống Tiểu Tây cất di động đang định đi vào bên trong, thì hai chiếc xe con dừng lại cách cô hai thước, cô còn chưa kịp bước chân chợt nghe thấy một giọng nam rất ấm áp: “Tống Tiểu Tây.”

Cô quay đầu lại, liếc mắt nhìn bóng dáng cao ngất sáng ngời bên cạnh xe. Cặp mắt đẹp mê người kia cong lên, mỉm cười với cô: “Thật là em à.”

Trong lúc nhất thời Tống Tiểu Tây nói năng có chút lộn xộn: “A, Lý tiên sinh…”

Lý Duy Diệp cười đi ra, không nhìn ánh mắt nghi hoặc của nhân viên từ chiếc xe con khác, đánh giá cô trên dưới, cười nói: “Hôm nay em rất không giống với ngày ở buổi tiệc.”

Tống Tiểu Tây cúi đầu nhìn bản thân áo khoác ngoài vàng nhạt quần bò nâu nhạt và đi giày, cùng với chiếc khăn quàng cổ màu xám: “Cũng không nghiêm trọng như vậy chứ…”

“Nhìn em như vậy cũng là muốn đi vào trong, không phải cũng là muốn nghe anh diễn thuyết hả?”

Tống Tiểu Tây hắng giọng một cái: “Em cũng nghĩ như vậy.”

“Sau buổi chiều hôm nay em không có lớp sao?”

“Không có. Bình thường vừa khai giảng xong đều rất nhàn rỗi.”

Lý Duy Diệp mỉm cười: “Vậy buổi tối hôm nay em có dự định gì không? Nếu đúng như lời nói Lý Duy Ngữ anh thật sự gặp lại em, đợi một lát anh diễn thuyết xong mời em bữa cơm được không?”

“A?” lời này vượt qua dự đoán của Tống Tiểu Tây rồi, “Này…”

“Tống tiểu thư nể mặt được không?”

Lý Duy Diệp vẫn tươi cười như nước mùa xuân, nhưng loại dịu dàng này giống với cường thế của Giang Thừa Mạc đều khó có thể từ chối. Tống Tiểu Tây liếc nhân viên khác đứng bên cạnh đang nhìn với ánh mắt nghiên cứu, trong lòng thở dài một hơi: “Được.”

Tống Tiểu Tây cảm thấy chỉ số thông mình của mình thật sự giảm xuống rõ rệt, cô còn không biết rõ tình huống, cũng đã bị người khác nắm mũi dẫn đi. Chờ khi cô ngồi ở thính phòng, chống má nhìn người kia không cần bản thảo lại không vấp chút nào diễn thuyết trên đài, mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng rằng cô mới gặp mặt một lần vào buổi tối mà không nửa giờ nữa sẽ cùng người đàn ông này đi ăn cơm.

Tuy rằng bộ dáng của Lý Duy Diệp tốt lắm, tuy rằng tính tình Lý Duy Diệp dịu dàng hơn gấp trăm lần so với Giang Thừa Mạc, nhưng đến giờ anh vẫn là một người xa lạ không quá quen thuộc. Tống Tiểu Tây nhớ tới biểu hiện không tốt của mình ở buổi tiệc kia, lại nghĩ tới sẽ ăn chung cùng anh, đã cảm thấy hết sức quỷ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.