Muốn Nói Yêu Em

Chương 21




Trong phòng học, trên bục giảng giáo sư đeo mắt kính gọng đen say sưa nói, phía sau là rèm cửa sổ dày cộm che đi ánh sáng yếu ớt. Tống Tiểu Tây nằm ở trên bàn, mặt chôn trong hai cánh tay, đã không nhúc nhích gần tám mười phút. Nguyễn Đan Thanh nhìn cô, nhẹ nhàng đẩy vài cái, cô vẫn giống như cọc gỗ; Nguyễn Đan Thanh lại đạp cô một cước, cô vẫn cứng đơ không phản ứng; đến khi Nguyễn Đan Thanh xé tờ giấy nhỏ thò tay xuống đưa vào miệng cô, rốt cuộc Tống Tiểu Tây tỉnh táo lại.

Cô tức giận mở tờ giấy ra, mặt trên viết: “Lý Duy Diệp làm cậu ngẩn ngơ hả?”

Mặt Tống Tiểu Tây nhất thời như bị lửa thiêu, nháy mi thấp giọng cảnh báo: “Không nên nói lung tung.”

Cô nhìn chằm chằm mặt bàn rồi lại nằm úp sấp xuống, Nguyễn Đan Thanh thấy cô đang cố che dấu khuôn mặt đỏ ửng lan từ má đến tận cổ, dần dần nheo mắt, nhìn cô một lúc, khóe miệng bỗng nhếch lên, nhỏ giọng nói: “Hôm qua mình xem một bộ phim truyền hình Thái Lan, nam chính rất đẹp trai.”

“…”

Tống Tiểu Tây nghi ngờ nhìn cô một cái, Nguyễn Đan Thanh nói tiếp: “Mặc dù tình tiết phim Thái rất cẩu huyết, tiến triển cũng hết sức không giải thích được, nhưng nó phù hợp với thị trường là ở chỗ, đồng dạng với bộ phim truyền hình Đài Loan mười năm trước, nó dựa theo mơ tưởng của con người mà trong thực tế điều đó không thể thực hiện được. Nói ví dụ như Hoàng tử và Cô bé lọ lem, còn có mạnh mẽ cường thủ hào đoạt, trừng phạt kẻ ác tán dương người tốt, còn có điểm quan trọng nhất, đó là nhân vật nam chính luôn rất đẹp trai, phù hợp hoàn toàn với thẩm mỹ con người ngoài đời.”

“…”

“Ngày hôm qua dáng dấp nam chính trong phim truyền hình Thái có mấy phần giống anh Thừa Mạc của cậu, mắt dài, đôi môi gợi cảm, ngay cả tính cách cũng giống của anh trai của cậu, lạnh nhạt như tảng băng, lúc mặc tây trang, thì quả thực là phong cảnh hoa lệ khó có thể bỏ qua.”

“…”

Nguyễn Đan Thanh nhìn chằm chằm ánh mắt Tống Tiểu Tây ngày càng mất tự nhiên, lòng hiếu kỳ dâng tràn, không quan tâm tiếng chuông báo kết thúc giờ học, tiếp tục nói: “Đêm qua mình cày đến tận hai giờ sáng, rốt cục xem được đoạn hay của nam chính nữ chính, màn ảnh chỉ quay gương mặt tuyệt đẹp của nam chính, sau đó khuôn mặt càng ngày càng tới gần, lúc ấy mình suy nghĩ, cánh môi hồng nhạt giống như bông hoa kia đi lên, nói không chừng có thể mang một mùi thơm ngát khí trong truyền thuyết… Này, sao mặt của cậu lại đỏ như vậy? Sao cậu cứ như vậy thu dọn đồ muốn đi?”

Tống Tiểu Tây nhét sách giáo khoa lung tung, đứng lên xách túi quay người bước đi, bước giống như chạy trốn: “Mình còn có việc, gặp lại sau.”

“Này…” Nguyễn Đan Thanh nhìn Tống Tiểu Tây chen lấn giữa dòng người, rồi biến mất ở cửa sau phòng học.

Đối với Tống Tiểu Tây mà nói, cô trôi qua hai ngày trong hỗn loạn. Chỉ vì cái hôn hai ngày trước Giang Thừa Mạc ban tặng, hai ngày này đầu óc cô khi thì trống rỗng, khi thì giống như nổ tung, quậy giống như đánh nát trứng gà, giống như con chim sợ cành cong, không thể nghe từ có liên quan tới môi cùng với những từ mẫn cảm khác, cũng từ chối tìm hiểu hàm ý của Giang Thừa Mạc, cũng tự tuyệt lo lắng sau này nên làm cái gì bây giờ.

Ngày đó phản ứng đầu tiên của cô là dùng sức đẩy Giang Thừa Mạc sau đó quay người bỏ chạy. Chính cô cũng không biết vì sao lại có cú đẩy đó, bởi vì Giang Thừa Mạc cũng không tính quá gần với cô, hơn nữa anh cũng không có ý định níu giữ hoặc trói buộc cô; mà cú đẩy kia dường như không nhẹ, lúc cô chạy đến cửa phòng ngủ còn nghe thấy tiếng cụng đầu và tiếng rên trầm thấp. Nhưng cô không dám quay đầu lại, giống như phía sau có người đang đuổi theo, mở từng chiếc cửa ấn từng nút thang máy, nổ xe chạy trối chết như gió bụi, đạp chân ga mạnh đến nỗi cô phải bật ngửa ra sau.

Cô rất muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vậy mà sự thật lại không như ý nguyện. Lúc Tống Tiểu Tây tỉnh dậy không tự chủ được mà đứng ngồi không yên, huyệt thái dương giống như bị từng quả hạnh nhân bắn vào bị thương; lúc ngủ còn liên tiếp gặp ác mộng, cảnh tượng đều là cảnh hai ngày trước xuất hiện mà cô vẫn luôn trốn tránh, hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô, cái hôn của Giang Thừa Mạc nhẹ như cánh hoa rơi xuống không ngừng hiện về, hơn nữa hình như còn cảm thấy rất đầy đủ, dường như ngay cả trong mơ cũng có khí chất lạnh nhạt mềm mại của anh, mỗi cảm thụ đều bị phóng đại, hình ảnh rõ ràng khiến cô không thể tránh né, cuối cùng chỉ có thể mở choàng mắt tỉnh lại.

Tống Tiểu Tây lâm trận bỏ chạy, giả làm đà điểu chừng mấy ngày, thì quyển album ảnh cũng bị cô nhét vào giá sách ở tầng cuối cùng. Cô vẫn lo lắng Giang Thừa Mạc gọi điện tới hoặc tới nhà cô, cô dám thề rằng nếu thấy anh, nhất định sẽ không nói gì chạy trốn tiếp lần nữa; mà may mắn rằng dường như Giang Thừa Mạc đã rõ ràng được đắn đo khó xử từ đầu đến chân của cô, kể từ ngày khiến cô khiếp sợ mạnh mẽ kia, cho tới nay anh không hề xuất hiện trước mặt cô lần nào.

Kể từ khi Tống Tiểu Tây biết Nguyễn Đan Thanh không phải là người thích hợp để trấn an bản thân, cô rảnh rỗi đều ở nhà. Mỗi ngày xem tin tức hoặc mua đồ trên mạng, không thấy thú vị thì chơi game, tóc tai rối bù xù, như du hồn đi từ phòng này sang phòng khác, trôi qua ngày giống như một kẻ thất tình.

Cô vừa nhàm chán chơi qua cửa trò Pikachu, thì Thẩm Dịch gọi điện thoại tới. Đối với chuyện kia ngay cả Thẩm Dịch Tống Tiểu Tây cũng không khỏi cảm thấy nhạy cảm, lại nghĩ tới những lời nửa đùa nửa thật ngày trước của anh, càng muốn tránh né anh. Vậy mà anh rất kiên nhẫn, một lần không nghe thì gọi nhiều cuộc gọi khác, làm lòng người phiền loạn Tống Tiểu Tây nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận.

Giọng nói lười biếng của Thẩm Dịch cộng thêm tiếng vang chói tai bên ngoài truyền tới: “Thất tiểu thư, bây giờ em có rảnh không? Tới sân vui chơi một chuyến được không?”

Tống Tiểu Tây tức giận: “Anh phản lão hoàn đồng rồi sao?”

Thẩm Dịch cười một tiếng, nói: “Anh không có tiền mà, tính mời em tới sân cứu giúp.” Sau đó điện thoại giống như cách xa hơn, rồi sau đó mơ hồ nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh: “Tuệ Tuệ, tới nghe điện thoại cô Tiểu Tây của con.”

Tiếp theo Tống Tiểu Tây nghe được tiếng nói non nớt “Cô cô.” Tuệ Tuệ nghiêm trang lại nũng nịu yếu ớt mở miệng: “Cô Tiểu Tây đi chơi ngựa gỗ xoay tròn với con được không?”

Tống Tiểu Tây thở dài trong lòng, cười nói: “Được chứ.”

Lúc Tống Tiểu Tây chạy tới sân chơi, Thẩm Dịch đang nửa ngồi lau miệng cho Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ cầm một chiếc bánh màn thầu trong tay, hai người nhìn thấy cô, cùng nhau ngẩng đầu lên, Thẩm Dịch nắm tay Tuệ Tuệ vẫy tay đi về phía cô, đồng thanh kêu lên: “Tiểu thư, không có dưa muối, cho thêm muối thôi.”

“…” Tống Tiểu Tây không nói được lời nào.

Tống Tiểu Tây ôm lấy Tuệ Tuệ trên lưng Thẩm Dịch, không nhìn ánh mắt hoa đào đầy tìm tòi đang bắn tới, dụ dỗ nói: “Tuệ Tuệ muốn đi ngựa gỗ xoay tròn sao?”

Tuệ Tuệ gật đầu, ôm cổ cô, nũng nịu: “Cô đi cùng với con.”

Vì vậy ba người đi tới quầy bán vé Ngựa gỗ xoay tròn, Thẩm Dịch đẩy đẩy cô, thản nhiên nói: “Em đi mua vé.”

Tống Tiểu Tây giống như gặp quỷ đánh giá anh một lượt, “Đây là lời nên nói của một thân sĩ? Xếp hàng đợi như vậy cũng là ý tốt của anh cho em?”

“Anh đi cũng được nhưng em phải cho anh tiền.” Thẩm Dịch vươn tay, “Gần đây anh nghèo rớt, mỗi ngày đi làm chỉ ăn mì ăn liền, em phát triển tinh thần nhân đạo, lâm thời cứu thế một chút cũng không quá đáng chứ?”

Tống Tiểu Tây cười nhạo, nhìn khuôn mặt hồng thuận trắng nón của anh, nhìn áo khoác được đặt làm riêng, lại cười giễu cợt: “Anh túng thiếu đến nỗi chỉ còn mỗi tiền mới đúng chứ?”

“Anh thật sự nghèo, nghèo không còn một xu.” Sắc mặt Thẩm Dịch nghiêm túc, “Thời gian trước anh đánh cuộc, kết quả là thua, lại thua một cách rất thảm hại, ngày hôm qua anh phải đưa ra chiếc xe thể thao trắng trị giá trăm vạn đó. Con số trong thẻ tín đều bị ảnh hưởng. Nếu không em nghĩ anh phải gọi em tới sao? Không phải gọi tới cứu giá?”

“Anh thôi đi.” Tống Tiểu Tây đoạt áo khoác của anh, sờ sờ bên trong, đầu tiên lấy hình dáng chìa khóa xe tinh xảo khác nhau, tiếp theo lại lấy ra chiếc ví tràn đầy chi phiếu, cô lấy từ bên trong ra hai tờ màu hồng đưa cho anh, sau đó đá một cước, “Đi.”

Thẩm Dịch đi mua vé, Tuệ Tuệ ôm cổ tựa vào trên cô, lại len lén nhìn trộm cô, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Cô Tiểu Tây cãi nhau với chú Thừa Mạc sao?”

Cả người Tống Tiểu Tây cứng đờ, cố nặn nụ cười: “Ai nói cô cãi nhau với chú Thừa Mạc của con?”

“Chú nhỏ.”

Tống Tiểu Tây quay đầu trừng mắt lườm một bóng lưng nhẹ nhàng khoan khoái đang xếp hàng ở không xa, ở trong lòng bóp chết Thẩm Dịch trăm ngàn lần, rồi nấu chín cả nghìn lần rồi mới quay đầu lại, cướp vài viên sô cô la trong túi Thẩm Dịch nhét vào miệng của cô và Tuệ Tuệ, nhài vài cái mới mỉm cười: “Đừng nên nghe chú nhỏ của con nói lung tung. Miệng của anh ta chạy đầy xe lửa, chưa bao giờ chính xác. Cô và chú Thừa Mạc của con không cãi nhau.”

Tuệ Tuệ mím môi, chỉ lo ngậm sô cô la, cái hiểu cái không gật đầu.

Một lát sau, Tống Tiểu Tây nghĩ nghĩ, rồi nói với Tuệ Tuệ: “Thẩm… Chú nhỏ của con còn nói cái gì?”

Tuệ Tuệ chớp đôi mắt đen ngập nước, nhai sô cô la nói không rõ ràng: “Chú nhỏ còn nói nếu con hỏi rằng cô cãi nhau với chú Thừa Mạc, cô nhất định nói không có. Nhưng thực ra hai người khẳng định có.”

“…” Tống Tiểu Tây lại không nói gì nữa, “Còn gì sao?”

“Chú nhỏ còn nói, nếu hai người không cãi nhau, cô Tiểu Tây sẽ đi bệnh viện chăm chú Thừa Mạc.”

Tống Tiểu Tây giật mình, thấp giọng nói: “Anh ấy nhập viện rồi?”

Tuệ Tuệ gật đầu.

Tống Tiểu Tây chần chừ một chút lại hỏi: “Con có biết chú Thừa Mạc bị bệnh gì không?”

Tuệ Tuệ lắc đầu.

“Thoạt nhìn có nghiêm trọng không? Có phải truyền dịch, ở ngoài miệng chụp lên một cái thủy tinh không?”

Tuệ Tuệ lại gật đầu.

Tống Tiểu Tây nhíu mi: “Thật sự nghiêm trọng thế sao?”

Tuệ Tuệ gật đầu, nuốt xuống miếng sô cô la cuối cùng, giọng nói đáng đánh đòn của Thẩm Dịch từ phía sau cô vang lên: “Giang Thừa Mạc bệnh nghiêm trọng không phải là do em làm tức giận? Không tim không phổi anh thấy nhiều lắm, nhưng giống như tiểu Thất vẫn là mới mẻ nhất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.