Muộn Màng Nói Tiếng Yêu Em

Chương 16




Anh đi công tác, anh muốn tránh mặt Yên Chi. Cứ nhìn thấy gương mặt đau buồn của cô, anh lại có cảm giác trong lòng khó chịu.

Nếu lúc cô nhìn thấy anh ở cùng Yên Vân ở trong phòng làm việc, cô giận dữ, cô khóc lóc, cô lao vào đánh anh, anh còn cảm thấy bình thường. Đằng này, cô lại bình tĩnh đến mức không có bất kỳ hành động nào, làm anh không đoán được cô đang nghĩ gì.

Đi công tác trở về, anh quyết định nói rõ ràng với Yên Chi, anh muốn ly hôn, muốn buông cô ra, không muốn tiếp tục nhìn thấy cô đau khổ.

Nhưng anh không ngờ, đêm hôm đó lại phát sinh một chuyện.

Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, Yên Chi nằm trên giường, có thể nghe trong không gian tĩnh mịt tiếng rên khẽ của cô, trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, hai tay cô ôm bụng, hình như là đau đến hôn mê.

- Yên Chi! Yên Chi!

Anh lay gọi vài lần mà cô không trả lời. Anh suốt ruột bật đèn. Thấy trên váy ngủ cùng trên giường thấm một mảng máu đỏ. Anh sợ hãi, vội vàng bế cô xuống lầu, đưa cô đến bệnh viện.

- Anh là chồng của cô ấy?

- Phải.

- Thai nhi không giữ được. Mời anh ký vào đây để chúng tôi làm phẫu thuật.

- Cô ấy có thai?

Anh nhớ lúc đó nữ y tá đó nhìn anh như thể muốn hỏi "Anh làm chồng kiểu gì vậy? Vợ có thai cũng không biết".

Bàn tay anh run rẩy cầm bút ký tên. Nữ y tá kia đi vào bên trong. Anh ngồi bên ngoài, còn chưa tiêu hóa được tin tức kia.

Yên Chi có thai? Chuyện này anh chưa từng nghĩ sẽ xảy ra. Bởi vì anh biết cô không thể nào mang thai.

Mỗi lần anh cùng cô có quan hệ, anh có cách cho cô uống thuốc tránh thai. Cách anh thường dùng là nói với cô, viên thuốc kia là vitamin. Cô sẽ không nghi ngờ mà uống.

Gần hai năm qua, anh chưa lần nào để xảy ra sai sót. Gần đây, anh có nhiều chuyện phải nghĩ nên quên mất chuyện này.

Nếu hôm nay đứa bé kia không bị chết yểu, anh có muốn giữ lại nó không?

Anh suy nghĩ trước sau vẫn hiện lên một ý nghĩ "sẽ giữ".

Anh hận nhà họ Hà. Nhưng anh chắc chắn mình không hề ghét bỏ Yên Chi.

Anh nghĩ nếu bọn họ thực sự có với nhau một đứa bé. Biết đâu anh sẽ không còn nghĩ đến chuyện trả thù, toàn tâm toàn ý yêu thương gia đình của mình.

Đứa bé mất, rõ ràng là sắp xếp của ông trời, không muốn giữa bọn họ có được hạnh phúc tốt đẹp. Giữa họ chỉ có thể là thù hận, vĩnh viễn là thù hận.

Yên Chi tỉnh lại.

Anh không nói đứa bé kia vì cô sơ suất mà mất. Anh lại bày ra một màn kịch, biến chính mình trở thành kẻ xấu xa tàn nhẫn. Anh nói không muốn đứa bé kia, ép cô phá.

Cô hoàn toàn không biết đứa bé đã không còn ở trong bụng. Cô khóc lóc, cô nắm áo anh, cô van xin anh đừng bỏ đứa bé của cô.

Anh tuyệt tình nói những lời cay độc. Sau đó đi thẳng ra ngoài, để bác sĩ đi vào tiêm giúp cô một mũi thuốc an thần.

Anh muốn cô ở phía sau vì chuyện này mà chết tâm, từ nay đừng dành tình cảm cho anh nữa.

Anh ngồi bên ngoài hành lang, buông xuống đôi mắt mệt mỏi cả đêm còn chưa ngủ, anh nói một câu với giọng khàn đặc.

- Yên Chi, xin lỗi!

......

Yên Chi từ sau hôm ở bệnh viện về như người đã chết mất một nửa.

Anh nghe Diệp Trúc báo lại rằng cô không chịu ăn cơm, không chịu tắm rửa, chỉ nằm một chỗ, đôi mắt nhìn về một nơi nào đó rất xa xăm. Diệp Trúc còn nói, cô ta nghi ngờ Yên Chị bị sốc đến phát điên rồi.

Nghe xong tin, anh cũng không ăn nổi thứ gì, hễ nhìn đến thức ăn, anh lại nghĩ đến Yên Chi, lại lo lắng cho cô.

Anh trở về nhà, dùng giấy ly hôn kích động cô, thành công kéo cô ra khỏi thế giới của chính mình. Cô khóc, khóc rất lâu, cuối cùng những kìm nén trong lòng cũng trút ra được.

Nghe được tiếng khóc xé lòng của cô, trong lòng anh như có cuộc đấu tranh dữ dội. Một bên nói với anh, đến ôm cô vào lòng, rồi dỗ dành cô đi. Một bên lại nói, cô đáng bị như vậy, nhà họ nợ anh, cô chỉ đang trả giá thay cho người nhà của cô mà thôi.

Và anh chọn nghe theo bên thứ hai, bỏ mặc cô.

......

Yên Chi khóc, anh không phải thấy một hai lần. Mỗi lần thấy cô khóc, anh chỉ đứng từ xa, nhìn rất lâu, rất lâu.

Cho đến một ngày, từ khóe mắt cô chảy xuống không phải là nước mắt đơn thuần mà là máu, anh mới thực sự sợ hãi.

Anh không biết làm cách nào để cô không khóc nữa.

Anh lo lắng mất kiểm soát đến nỗi nặng lời, nói cô không được khóc. Cô vẫn khóc.

Anh nghĩ nếu cô vì đứa bé kia mà đau buồn, vậy để anh cho cô đứa bé khác. Anh ép buộc cô quan hệ, là anh cưỡng bức cô, là anh làm cô đau.

Anh lo lắng đôi mắt của cô mà điên mất rồi.

Anh âm thầm trong bóng đêm, giúp cô lau nước mắt. Giữa bóng đêm tĩnh mịt không một ai hay biết, anh hôn lên đôi mắt đang khép chặt của cô, ôm chặt thân người bé nhỏ áp vào lòng ngực mình.

Có những chuyện anh làm cho cô, chỉ cần mình anh biết, vậy là đủ rồi.

......

Từ hôm nhìn thấy Yên Chi khóc ra máu, anh luôn âm thầm quan sát. Thấy rõ từng bước đi cẩn thận của cô, anh đoán biết mắt cô có vấn đề. Nhưng dường như Yên Chi không muốn cho người khác biết chuyện này, cô vẫn không nói gì, vẫn tỏ ra rất tự nhiên.

Anh luôn ở phía sau, đứng ở nơi cô không biết dõi theo, anh sợ cô xảy ra chuyện, sợ cô trượt chân ngã xuống.

Nhưng anh không biết, mắt cô không phải hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ là có lúc sẽ không nhìn rõ. Nên anh sơ suất để cô đọc được bản kế hoạch anh.

Đọc thì đọc đi, anh đem cô nhốt lại là được.

Anh căn dặn Diệp Trúc trông chừng Yên Chi, chăm sóc tốt cho cô ấy.

Không biết Diệp Trúc nghe lời anh nói thành ra ý gì, mà khi anh nhìn thấy Yên Chi, trên người cô toàn là vết thương.

- Ai cho phép cô đánh cô ấy?

- Vậy... ý anh không phải là muốn tôi hành hạ cô ta à?

Anh trừng mắt nhìn cô ta, tất cả giận dữ thu lại trên ánh mắt.

- Haiz... tôi còn tưởng anh ghét Yên Chi. Xem ra anh...

Vừa nói Diệp Trúc vừa đi xuống bếp. Lời Diệp Trúc càng nhỏ dần. Anh nghe không rõ, không biết cô ta có ý gì.

Đến khi Yên Chi xảy ra chuyện, nằm gần một tuần không tỉnh, anh mới biết câu nói kia là muốn nói "Xem ra anh đã yêu Yên Chi mất rồi".

Vào lúc Yên Chi đối mặt giữa sự sống và cái chết, anh cũng âm thầm đối mặt với lòng mình.

Giữa yêu và hận, anh lại chọn yêu cô.

Anh yêu cô, yêu đến sâu đậm từ khi nào anh cũng không biết.

Anh yêu nụ cười cô, yêu đôi mắt cô, yêu tính cách cô, yêu tất cả những gì thuộc về cô. Anh không muốn buông cô ra, muốn cô mãi mãi ở bên anh, đi cùng anh đến già.

Nhưng mà hiện tại, còn có thể sao?

......

- Cô nói xem, người chồng đẹp trai hay ở đây có phải rất yêu vợ hay không? Vợ anh ta sống đời sống thực vật gần bốn năm, vậy mà anh ta vẫn kiên nhẫn ngày ngày vào chăm sóc cho cô ấy. Nếu tôi là anh ta, dựa vào ngoại hình và điều kiện, nhất định sẽ cưới người khác.

- Tốt cái gì chứ, theo tôi thấy, không chừng là trước làm chuyện có lỗi, nên bây giờ muốn chuộc lại. Cô gái này lúc trước trong vòng một năm đã vào viện không dưới ba lần. Có một lần là hư thai.

- Thảm như vậy sao?

- Đúng vậy, rất thảm! Tôi mà là cô ấy, thì tôi không thèm tỉnh lại, để anh chồng kia tự dằn vặt, đau đến chết đi.

Hai cô y tá nói với nhau. Họ nhìn cô gái nằm trên giường ánh mắt đầy cảm thông.

Một cô y tá tiến lại thay bình truyền dịch. Người còn lại đem hoa cẩm tú cầu đặc biệt mới mua, cành lá còn rất tươi, cắm vào bình.

Hai người bọn họ xong việc thì khép cửa đi ra ngoài.

Bốn năm, nói dài không phải dài, nói ngắn cũng không phải ngắn.

Hơn bảy trăm bó hoa cẩm tú cầu được mang vào. Đã mấy ngàn lọ truyền dịch đưa lên rồi tháo xuống.

Cô gái...

Tại sao vẫn chưa chịu tỉnh lại?

[Hết Chap 16]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.