*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
___Phân Cách Tuyến ___
Sau khi Na Tra dẫn Y Trân vào quán canh thịt dê, ha...cô ta ăn hẳn 8 chén liền, có phải bị ảnh hưởng lớn từ Chiêu Đệ rồi không hả:
" Sư thúc, người xem Y Trân kìa, cổ ăn một lúc 8 chén canh, không chừa cho con gì hết, người nói xem có khác gì Sư thúc mẫu không chứ " - Na Tra không cam tâm, món canh thịt dê tâm đắc như vậy cũng bị Y Trân giành mất
Đúng thật là trong quá khứ, Chiêu Đệ đã ăn hết số canh thịt dê cuối cùng của quán mà không chừa cho tiểu hoa sen một bát nào. Chỉ một tiểu tiết nhỏ mà cả hai người cũng cố khơi gợi lại, liệu nó có tác dụng không:
" Con mà còn đứng đó khéo lại lạc mất Y Trân cho xem " - Khương Tử Nha chỉ biết cười trừ, trước giờ đã biết nương tử của mình sức ăn khá tốt, nhưng đến nay tận mắt chứng kiến quả thật không thể xem thường
" A...con quên mất, Y Trân đâu rồi "
" Na Tra, tôi ở đây, Tiền bối à người cũng qua đây đi " - Y Trân đang đứng trước ngay lão bá đang bán kẹo hồ lô vẫy tay tỏ ý kêu Na Tra đến
* Kẹo hồ lô xuất hiện từ thời nhà Tống, mạch truyện của chúng ta đã trải qua mấy ngàn năm nên triều đại nhà Chu vốn đã không còn rồi nha mọi người *
" Y Trân, cô đã ăn tận 8 bát canh, giờ lại còn muốn ăn kẹo hồ lô, cô thật sự có thể ăn nữa sao " - Na Tra ngạc nhiên
" Huynh là đang chê tôi ăn nhiều đó hả? Hứ...chỉ là trước giờ tôi chỉ ở ngoài thành, chưa từng được thử qua những món này nên... " - Y Trân ngượng ngùng, nếu chỉ có tiểu hoa sen ở đây, cô ta sẽ cãi tay đôi ngay lập tức, đằng này lại có Khương Tử Nha đi cùng, nghĩ mà xem, đi chung với một mỹ nam, lại còn là tiền bối của mình, ai lại muốn bản thân mất mặt chứ
" Con ăn nhiều quá rồi đó Y Trân à, con coi con ăn nhiều như vậy mà vẫn ốm, thiệt là lãng phí lương thực mà " - Khương Tử Nha ôn nhu nói để tránh Y Trân cảm thấy xấu hổ
Vừa nghe Khương Tử Nha nói, một tia kí ức chợt lóe lên trong đầu Y Trân, hình như...hình như những lời này cô đã từng nghe qua. Cơn đau đầu dữ dội kéo đến khiến Y Trân không chịu được mà ôm lấy đầu:
" A..." - Y Trân thét lên, hàng mi thanh tú kép hờ, lông mày nhăng lại tỏ vẻ rất đau đớn
" Y Trân! cô bị sao vậy, Y Trân! " - Na Tra hốt hoảng chạy đến bên đỡ Y Trân, vẻ mặt không khỏi lo lắng
" Na Tra...đầu tôi đau quá " - nói đoạn Y Trân cố gặng ra từng chữ trông thật đáng thương khiến Na Tra lo càng thêm lo. Chỉ có Khương Tử Nha là thản nhiên đứng đó nhìn Y Trân ôm đầu, không ai biết được trước vẻ bình thản đó, trong lòng hắn cũng có phần hơi xót xa:
" Sư thúc, Y Trân bị làm sao vậy, người mau tìm cách giúp cô ấy đi, nếu cứ để như vầy con sợ Y Trân sẽ đau đến ngất đi đó " - Na Tra thúc dục Khương Tử Nha làm gì đó giúp Y Trân
" Na Tra, con qua đây " - câu nói ngắn gọn khiến Na Tra hơi bất ngờ, rồi nhìn sang Y Trân đang khổ sở ôm đầu, tuy không muốn nhưng cũng phải nghe lời đứng sang một bên
" Sư thúc người định làm gì vậy, còn không mau giúp Y Trân, để cổ như vậy con thật sự không nỡ " - Na Tra sốt ruột
" Đợi thêm chút nữa "
" Sư thúc, sao cổ lại bị như vậy "
" Con có điều không biết, sở dĩ Y Trân cảm thấy đau đầu là do mảnh hồn của Chiêu Đệ đã cảm nhận được chúng ta đang ở gần nàng ấy, tiếc là Chiêu Đệ đang bị phong ấn dưới xác của Y Trân, không thể thoát ra ngoài. Y Trân lại không biết cổ là chuyển thế của Sư thúc mẫu con, cổ cũng chưa tình nguyện mở phong ấn cho Chiêu Đệ, nên nàng ấy mới phản ứng kích động như vậy "
" Vậy...vậy là Sư thúc mẫu sắp nhớ ra chúng ta rồi sao "
" Điều này thì ta chưa thể chắc chắn, đều phải phụ thuộc vào nàng ấy và sự tình nguyện của Y Trân thôi "
" Nhưng cũng không thể để Y Trân đau đớn như vậy "
" Ta cũng đành lực bất tòng tâm, vì nương tử mà ta đã dùng tiểu cô nương này để đánh cược, ta thật sự đã nợ Y Trân "
Trong đầu Y Trân lúc này lại hiện lên những hình ảnh mơ hồ, cô thấy một nam nhân đang nói gì đó với cô [ăn nhiều...lãng phí lương thực...] nhưng lại đứt đoạn, cô không thể nghe hết người đó đang nói gì. Hình ảnh nam nhân đó cô cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không thể nhìn rõ mặt, cô cố nheo mắt lại nhìn nhưng vô ích
Vốn tưởng cơn đau chỉ kéo dài một chút rồi thôi, bởi lẽ Khương Tử Nha và Na Tra vẫn chưa gợi ra quá nhiều kí ức cho Y Trân, nhưng tại sao trông Y Trân có vẻ như đau hơn rất nhiều so với tính toán của Khương Tử Nha:
" Tam Châu " - Y Trân chợt thét lên khiến Na Tra giật mình
" Cô nói Tam Châu gì chứ, cô đã đỡ hơn chưa "
" Tiền bối, bảo vật mà Sư phụ dặn con cất giữ có yêu khí bao quanh, người giúp con với " - Y Trân cảm nhận được bảo vật có vấn đề, dường như có ý niệm ác ý của ai đó đang bao trùm lấy chiếc hộp mà cô cất giữ, thật quái lạ, nơi cô giấu chiếc hộp đó chỉ có mình Y Trân và...
" Không thể nào " - Y Trân lóe lên suy nghĩ gì đó rồi nhìn Khương Tử Nha, hắn hiểu ý liền vung tay biến phép cho cả ba đến nơi Y Trân đang ở
___Phân Cách Tuyến___
" Tỷ Tỷ " - Y Trân một mạch bước vào căn chồi rồi kêu lên khiến cho Dương Hiển giật mình. Hình ảnh Y Trân thấy lúc này là Dương Hiển đang ngồi kế nơi cất giữ chiếc hộp chợt đứng lên lúng túng khiến cô không khỏi thắc mắc
Từ trước giờ Y Trân chưa từng có chút phòng bị gì với Dương Hiển, nói đúng hơn là hoàn toàn tin tưởng. Nhưng hành động lúng túng đó của Dương Hiển khiến Y Trân không khỏi hoài nghi
" Trân nhi muội về rồi à, thuốc Na Tra nhờ tỷ nấu, tỷ cũng nấu xong rồi, muội... "
" Tỷ định làm gì với chiếc hộp của muội " - Y Trân buông một câu nói vào thẳng vấn đề, vốn là người rất nhạy bén, nhìn sơ qua cũng biết Dương Hiển đang có ý đồ nhưng lại nể tình tỷ muội nên cô cũng nhẫn nại hỏi chuyện
" Tỷ...tỷ " - Dương Hiển ấp úng
" Yêu khí? " - trước khi bước vào căn chồi, Khương Tử Nha đã thấy có gì đó rất lạ, ở đây bày một trận pháp rất kiên cố, sao lại có mùi yêu khí nồng nặc như vậy
" Dương Hiển, cô đã gặp yêu quái sao? " - Na Tra hỏi thăm, nếu vì đưa Y Trân vào thành, bỏ mặc Dương Hiển ở lại một mình mà khiến cô gặp nguy hiểm, hắn cũng thật sự thấy có lỗi
" Đúng...đúng thật là lúc nảy ta có gặp một ả yêu quái, nhưng không sao, ả không gây hại đến ta, ta...ta còn đánh ả trọng thương..." - Dương Hiển cố che giấu việc mình gặp Bạch Ly
Nghe qua những lời Dương Hiển nói cũng không đáng tin là bao, nhưng Y Trân là người trọng tình nghĩa, nếu tỷ tỷ nói gặp yêu quái thì là gặp yêu quái, dù gì thì cô cũng sống chung với Dương Hiển từ bé, nếu chút việc nhỏ này cũng nghi ngờ tỷ tỷ thì còn ra thể thống gì nữa. Cô mong những gì cô cảm nhận chỉ là do tác động của ả yêu quái kia:
" Tỷ tỷ, nếu tỷ đã đánh nhau với yêu quái, chắc hẳn đã tổn hao tinh lực, tỷ mau ngồi điều khí đi, số thuốc này muội sẽ đắp " - đặt tay lên vai Dương Hiển, ánh mắt Y Trân nhìn tỷ tư của mình như muốn nói rằng mong tỷ không phản bội muội
" Vậy...tỷ đi điều khí, Thừa tướng, Na Tra, hai người cứ ở đây với Trân nhi nha, ta đi trước đây "
" Um cô đi đi " - Na Tra gật đầu
" Tiền bối, Na Tra cảm ơn hai người hôm nay đã đưa con đi chơi, thật sự rất vui, giờ con phải đắp thuốc, xong lại phải chăm sóc tỷ tỷ, hẹn hai người hôm khác "
" Vậy được, con cứ ở đây đắp thuốc, ta và Na Tra khi khác sẽ đến tìm con " - nói đoạn Khương Tử Nha cùng Na Tra chào tạm biệt Y Trân, vừa quay đầu đi.
Nhìn theo, xác định được không còn ai ở đây, Y Trân ngồi xỏm xuống vị trí cất giữ chiếc hộp, cẩn trọng mở ra xem xét, cô không khỏi lo lắng cho bảo vật. Tay cô run run nhấc chiếc hộp lên, nếu giờ phút này mở ra, bảo vật còn nguyên thì coi như cô đa nghi, nếu không còn thì không ai khác ngoài... Không nghĩ nhiều, Y Trân đưa tay bật khóa mở chiếc hộp, một luồng sáng vàng phát ra từ ba hạt ngọc châu ánh lên tuyệt đẹp:
" Hừ là ta đa nghi quá thôi " - Y Trân thở phào khi thấy Tam Châu vẫn còn, cũng không có dấu vết gì là bị đánh tráo, đang định đóng hộp lại thì bỗng nhiên chiếc hộp trên tay biến mất
" Ha...thứ này trông có vẻ sẽ có ích, vừa hay có thể giúp ta gia tăng công lực " - Bạch Ly từ đâu xuất hiện cướp mất Tam Châu từ tay Y Trân
" Ngươi! Đúng là không biết trời cao đất dày, mau trả Tam Châu lại cho ta còn không ta sẽ đánh chết ả yêu quái nhà ngươi " - Y Trân tức giận
" Ngươi cứ từ từ ở đó chịu chết đi, còn chiếc hộp này, để ta mang về hấp thụ linh khí, phép thuật của ta chắc hẳn sẽ thâm hậu hơn...ha " - nói đoạn Bạch Ly làm phép trói Y Trân bằng một loại dây leo có độc, Y Trân bất ngờ, phân tâm nên không tránh được dây leo của ả. Trói Y Trân xong ả biến mất, để lại Y Trân một mình chống chọi với dây độc
___Phân Cách Tuyến___
Chưa đi được bao xa, Na Tra lại cảm thấy có gì đó bất thường, Huyết túi mà Khương Tử Nha cho hắn lại rung lên dữ dội
" Sư thúc...sao Huyết túi này lại trở nên như vậy " - Na Tra vừa nói tay vừa cầm chặt Huyết túi, sợ nếu buông ra, Huyết túi sẽ bay mất
" Không hay rồi, phần phách của Chiêu Đệ không còn ở gần phần hồn nữa " - nói đoạn Khương Tử Nha bấm độn, biết được phần phách của Chiêu Đệ đang gặp nạn nên Huyết túi mới rung lắc như vậy
" Y Trân " - cả hai đồng loạt gọi tên tiểu nữ kia, ngầm hiểu Y Trân đang gặp nguy hiểm, liền quay lại căn chồi ấy. Nhưng chưa kịp đi thì nghe một tiếng nói từ phía sau
" Đừng vội đi sớm quá như vậy chứ, lâu quá không gặp, Khương Tử Nha! "
___hết chap 6___
Đến hẹn lại lên, chúng ta lại gặp nhau tại chap 6 của Muôn Kiếp Tương Phùng. Sẵn đây mình muốn xin ý kiến một chút từ phía các đọc giả, truyện của mình sắp tới có nên xuất hiện những chap có H không nhỉ?? Vì mình thấy chỉ viết thế này thôi thì chưa đủ, kiểu mình muốn Tử Nha và Chiêu Đệ mặn nồng hơn, nhưng lại sợ các bạn không thích, cũng có phần là do một số bạn chưa đủ 18 nên mình có hơi e dè. Thôi hay giờ vầy đi, các bạn cứ chọn giữa tình tứ chi tiết ( H) và tình tứ nhẹ nhẹ đi haaa. Chứ viết về zợ chồng người ta mà hỏng cho người ta làm gì thì cũng nhạt nhẽo với kì lắmmm. Vậy nhe đợi đến khi Tử Nha đoàn tụ với Chiêu Đệ sau đó tính tiếp nè. Hỏi trước cho chắc haha! Cuối cùng thì cũng không quên cảm ơn các bạn rất nhiều đã đồng hành với mình trong 6 chap qua <3
𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷