Muôn Kiếp Tương Phùng

Chương 16: Niệm tình




" Các con mau ra chính điện " - Khương Tử Nha gương mặt nghiêm nghị đi trước

" Dạ " - hai tiểu tiên đồng thanh

" Huynh nói xem Sư thúc sẽ trách tội chúng ta sao đây " - Thiên Hóa kéo Võ Cát chụm lại

" Tôi nghĩ lại rồi, Sư phụ tôi tuy miệng dao găm nhưng tâm lại là một miếng đậu hũ, sẽ không sao đâu " - Võ Cát đưa tay quơ quơ

" Các con còn không mau, ta sẽ phat từng đứa một " - Khương Tử Nha từ chính điện vọng ra, Võ Cát giật mình quay đầu thì không thấy Sư phụ đâu, bản thân biết được do mình nhiều chuyện nên đã không theo kịp người

" Dạ...đi thôi " - Võ Cát dạ một tiếng rồi thúc giục Thiên Hóa

" Sư phụ "

" Sư thúc "

Cả hai lôi lôi kéo kéo nhau ra chính điện, đứng trước mặt Khương Tử Nha liền trở nên khúm núm

" Mau kể ta nghe rõ hơn " - Khương Tử Nha dò hỏi

" Dạ..." - Võ Cát cúi đầu lắp bắp

" Ớ..." - Võ Cát hướng mắt lên thấy Khương Tử Nha đang nhăn mặt liền giật mình kể lại

" Con và Y Trân đi dọc sông Vị Thủy, ở đó không lâu thì gặp Thiên Hóa, Y Trân nói huynh ấy có đôi mắt giống Na Tra. Mà nhắc đến Na Tra thì cô ta lại ủ mặt xuống, con thấy vậy liền trấn an cổ, có nhắc tới Thái Ất Chân Nhân nhiều lần cứu mạng Na Tra cho cổ yên tâm. Sư mẫu nghe được...nhớ lại những kí ức khinh hoàng đợt Na Tra bị chém đầu, người cảm nhận được con nên mới kinh động đến thần trí của Y Trân..." - Võ Cát càng kể đến cuối thì thanh âm lại càng nhỏ

" Con thật là...lần sau phải cẩn thận hơn, không thể cứ để Chiêu Đệ cảm nhận được chúng ta, nàng không đánh lại thần trí của con bé đâu, còn có thể khiến hồn phách nàng bị thương đó " - Khương Tử Nha nhăn mày

" Dạ...nhất định con sẽ chú trọng lời nói " - Võ Cát ăn năn, Khương Tử Nha nhìn hắn, hắt ra một hơi liền quay sang nhìn Thiên Hóa

" Còn con, ta căn dặn con đi do thám, sao rồi "

" A...con tìm được rồi Sư thúc " - Thiên Hóa nhớ ra, mắt mở to gật gật

" Bức màn đó là do một nam nhân phép thuật cao cường làm ra, khiến cho Triệu Di cô nương rơi vào vòng lặp cũng do một tay hắn. Hắn không biết cô ấy đã được Võ Cát giải chú, nên cứ vậy mà đến gặp cô, con nghe được bọn họ nói chuyện, nghe chừng hắn sơ hở để lộ hắn là người hại Triệu Di khiến cô rất tức giận. Cô ra tay đánh hắn, con thấy sắc mặt hắn rất ngạc nhiên không phòng bị. Hắn cũng không có ý định đánh trả, né chiêu rồi nhảy đi mất "

" Con ở đó thấy được hắn hay đến vào giờ tỵ, trước khi vào còn giơ tay làm phép cho lớp màn đó càng thêm dày đặc. Sau đợt đánh với Triệu Di lần đó hắn lại đến nhưng lần này Triệu Di cô ấy rất lạ, không phản kháng, không đánh trả mà lại cùng hắn vào nhà " - Thiên Hóa gấp gáp

" Phải đó Sư phụ, con cũng thấy Triệu Di cô ấy rất lạ, khi con và Y Trân đến, có lúc cô ấy dịu dàng, lúc thì cứ đờ ra như ai nhập vậy đó, lại còn hẹn ba ngày sau sẽ đến ở cùng tụi con nữa...câu nói vô hồn đến khó hiểu " - Võ Cát như nhớ ra cái gì cũng thêm lời

" Thật vậy sao..." - Khương Tử Nha đăm chiêu suy nghĩ gì đó, chợt mắt hắn trợn lên nhìn hai tiểu tiên

___Kê Minh Quan___

Vì bị thương nặng, Thân Công Báo cố lết thân bay đến Kê Minh Quan, gấp gáp ngồi lên tảng đá điều khí nhưng lại khó khăn vô cùng. Hắn càng cố vận công, gương mặt càng đỏ rang, từng đường gân xanh dưới lớp da đỏ kia lại thêm lộ rõ. Hắn bức bối giống như có gì đó nén công lực không thể thoát ra ngoài, toàn thân nặng trĩu

" Hự..." - Thân Công Báo không ngừng nôn mật dịch

" Tổ phu người có làm sao không " - Bạch Ly chạy đến đỡ cánh tay Thân Công Báo lo lắng

" Là Hàn Y Trân " - Dương Hiển nhảy ra, giọng điệu chắc nịch

" Hả..." - Bạch Ly không tin vào tai, nữ nhân đó lần trước còn bị ả suýt chút lấy mạng, sao có thể đả thương Thân Công Báo

" Phải...ta ra nông nỗi này là một tay Hàn Y Trân ban cho " - Thân Công Báo nhăn mặt, yếu ớt từng chữ một, hơi thở cũng trở nên nặng nề

" Từ khi nào ả lại có uy lực lớn như vậy " - Bạch Ly hoang mang

" Ha...Hàn Y Trân không phải là người dễ đối phó, ả vốn thông thạo phép thuật, nay lại có Tam Châu hợp thể một Thân Công Báo không phải là đối thủ của ả đâu " - Dương Hiển từ tốn như biết rõ tường tận về Y Trân

" Cô ta còn có pháp bảo? " - Thân Công Báo khi thấy Hàn Y Trân biến ra bảo vật vẫn cảm thấy rất lạ, trước giờ chưa thấy ai sử dụng, lại không nghĩ cô ta có Tam Châu rồi lại còn có thêm thần binh lợi khí

" Thiên Phong Vũ - thất truyền đã lâu, Hàn Y Trân tìm được khi đang luyện phép ở Đông Nhạc Thái Sơn. Cho hai ngươi biết gió trong Thiên Phong Vũ là hơi thở của Bàn Cổ sau khi chết hóa thành. Linh vật mang hơi thở Bàn Cổ chỉ cần đánh trúng kẻ có tâm tà nếu không chết thì ắt phải mất hết đạo hạnh. Lần này là do ngươi quá hấp tấp rồi " - Dương Hiển gương mặt vô tư, pha một chút hả hê cười khẩy

" Thông thái như vậy, còn không mau tìm cách cứu Tổ phu " - Bạch Ly nóng lòng, khiển trách Dương Hiển

" Thiên Phong Vũ bất trị, ta biết phải làm sao " - Dương Hiển buông lời thẳng thừng khiến Bạch Ly bị dọa một phen, ả Cửu Vĩ Hồ này quá có hiếu rồi, tiếc là sai người

" Ta còn một người có thể giúp " - Thân Công Báo như nhớ ra điều gì đó

" Là ai, Tổ phu chỉ cần người nói, bằng mọi giá con sẽ mang người đó đến cho người " - Bạch Ly sốt sắng

" Giao Nhi " - Thân Công Báo hướng nhìn vô định. Hai yêu quái kia cũng ngờ vực nhìn nhau. Thân Công Báo vậy mà có chút lo sợ vì năm đó đã lợi dụng Giao Nhi khiến cô ta suýt mất mạng, không biết có còn chịu giúp mình lần nữa hay không

___Phân Cách Tuyến___

Thân Công Báo xuất hiện ở Bắc Hải, đưa tay làm phép

Khi hắn thu tay lại, mặt nước bỗng xuất hiện một luồng sáng kì lạ tụ lại một điểm. Hắn là đang gửi tín hiệu cho người phía dưới

" Giao Nhi...Giao Nhi...Giao Nhi " - Thân Công Báo đứng trước Bắc Hải kêu lớn, đây là cách thức liên lạc mà nhân ngư cùng hắn đã giao ước, không biết cô ta còn nhớ hay không

" Ta là Thân Công Báo...Giao Nhi " - Thân Công Báo nhìn từ xa có một vật gì đó bơi đến, không nhô lên bề mặt nhưng nước biển theo đó liền bị tách ra tạo thành gợn sóng

" Ha..." - Thân Công Báo thấy vậy thì vui mừng, vì quá kích động nên khiến vết thương đau nhói lên một cái, hắn vội ôm ngực lại. Chờ một lúc vẫn không thấy người cần gặp, hắn lại bất an

" Giao Nhi ta biết cô luôn ở đây, ta biết ta có lỗi với cô, nhưng cô hãy niệm tình năm xưa là ta cứu cô một mạng...xin cô hãy ra đây gặp ta...Giao Nhi " - hắn tha thiết cầu xin

Chờ thêm một lúc không thấy hồi âm, Thân Công Báo quỷ kế liền giả vờ quay đi, còn không quên bày ra nét mặt hối lỗi, bước đi khập khiễng rồi đột ngột ngã xuống. Cuối cùng tâm niệm hắn cố tình gieo rắc cũng đã thành, dưới mặt nước biển kia từ từ có một nữ nhân dần chồi lên với nửa thân trên là người nửa thân dưới là cá, đôi mắt như hai viên dạ minh châu lấp lánh, những giọt nước biển đọng lại trên má cô như ngọc trai trắng tinh khôi. Cố nhân bơi chậm rãi về phía hắn rồi dần dần đi bằng hai chân, khi đến gần Thân Công Báo có một chút xao xuyến, ngẩn ngơ vì vẻ đẹp tuyệt mỹ này của cô. Tên dị nhân này thật có mắt nhìn, gặp ai cũng có thể đờ người ra như thế sao, bản tính ham mê luyến sắc! Để phải nói về dung mạo của cô ta thì nhan sắc kiều diễm, mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ mộng, làn da phấn nộn, lại còn có băng cơ ngọc cốt. Phải nói nhân ngư này bạch bích vô hạ!

* băng cơ ngọc cốt: da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp

* bạch bích vô hạ: ngọc trắng hoàn mỹ

" Công Báo! " - Giao Nhi dịu dàng kêu tên hắn, hòa lẫn một chút không nỡ

Vừa nghe đã khiến con người ta mãn nhĩ, cô ta không chỉ đẹp mà còn có thanh hầu kiều chuyển, Thân Công Báo nghe xong liền mỉm cười

* thanh hầu kiều chuyển: giọng nói trong trẻo yêu kiều

" Giao Nhi! Là cô sao? Ta không nằm mơ chứ " - giọng nói của Giao Nhi khiến hắn mụ mị luôn rồi, những lời lẽ vô cùng giả tạo. Giao Nhi cũng chỉ nhìn chứ không đáp lại lời hắn

" Cô khác xưa quá, còn xinh đẹp hơn lúc trước nữa " - lo nhìn ngắm giai nhân, Thân Công Báo quên bẵng bản thân vừa rồi đang giả vờ té ngã, hắn tự mình đứng lên

" Huynh cũng khác xưa " - Giao Nhi nói nhưng không nhìn mặt hắn, cô như vẫn còn trách hắn đã lợi dụng mình

" Giao Nhi là ta không tốt, năm đó để cô gặp nguy hiểm suýt nữa mất mạng, là do ta, cũng là do lỗi của ta " - Thân Công Báo thấy vậy liền chợp lấy tay Giao Nhi, giọng điệu tha thiết

" Huynh sẽ không hại ta nữa chứ " - Giao Nhi ngước mắt nhìn hắn, câu nói chứa đầy niềm mong đợi, hy vọng rằng hắn sẽ không làm hại cô

" Là ta nghe theo lời sai khiến của Tô Đát Kỷ nên mới làm hại cô. Giờ ả ta đã bị phong ấn hà cớ gì ta phải hại cô chứ " - Thân Công Báo bày ra vẻ mặt như thể hắn là người bị hại vậy

" Nhưng..." - Giao Nhi ngập ngừng, bản tính cô lương thiện, vả lại đây còn là ân nhân cứu mạng của cô, không thể thấy chết không cứu

" Cô nghĩ xem nếu ta thật sự là người xấu, năm đó há gì phải cứu cô chứ " - hắn cố tình khơi lại chuyện cũ, biết Giao Nhi ôn uyển nhu thuận khó lòng mà từ chối hắn

* ôn uyển nhu thuận: chỉ người dịu dàng hiền thục

" Thôi được, ta sẽ giúp huynh xem như đã trọn ân nghĩa, sau này không liên quan nhau nữa " - Giao Nhi mềm lòng, trong tâm dâng lên một cảm giác khó tả, cô vốn đã nhìn rõ bộ mặt của hắn, lại còn biết hắn là đang lợi dụng mình nhưng vẫn không tự chủ được mà đồng ý

" Đa tạ cô! Giao Nhi " - Thân Công Báo vui mừng nắm lấy tay Giao Nhi

" Huynh là đang bị làm sao "

" Ta bị một dị vật đánh trúng, nghe nói bất trị, ta đến tìm cô cũng vì lý này " - Thân Công Báo ôm lấy ngực trái, mặt nhăn lại vì cơn đau quặn thắt

" Được, ta cho huynh máu " - nói rồi Giao Nhi đưa tay lên trước miệng, định cắn cho hắn chút máu nhân ngư giúp hắn trị thương

" Không Giao Nhi " - Thân Công Báo giữ tay Giao Nhi ngăn lại

" S...sao chứ? Huynh không cần máu của ta sao " - Giao Nhi khó hiểu

" Giao Nhi không phải ta không cần máu của cô, mà là..." - Thân Công Báo ấp úng

" Thứ ta cần là nội đan của người cá cô "

" Hả..." - Giao Nhi nhăn mặt

" Chỉ có nội đan mới giúp ta hồi phục hoàn toàn...Giao Nhi cô đã nói sẽ giúp ta " - Thấy Giao Nhi ngần ngại có vẻ sắp từ chối, hắn càng gấp rút dồn dập

" Ta không thể cho huynh nội đan của ta được " - Giao Nhi trừng mắt, như thể vừa thoát khỏi cơn mụ mị, lập tức rời khỏi vòng tay hắn

" Giao Nhi...cô " - Thân Công Báo có chút ấm ức

Giao Nhi đưa tay lên ngang miệng dứt khoát cắn, cô một chút nhăn mặt khi máu chảy ra. Giọt máu theo hướng Thân Công Báo mà bay đến

" Cô..." - Hắn giật mình nuốt lấy giọt máu, sắc mặt liền trở lại hồng hào đầy sức sống, có điều vẫn không khỏi khó chịu khi Giao Nhi làm trái ý mình

" Nội đan không thể giao cho huynh, ta chỉ có thể giúp huynh đến đây thôi " - Giao Nhi dứt khoát đứng dậy

Không để Thân Công Báo kịp nói gì thêm, Giao Nhi một mạch nhảy xuống biển, vừa chạm nước đôi chân đã lập tức biến thành đuôi cá. Cô chồi đầu lên nhìn thoáng qua hắn rồi lặn mất tăm

" Chết tiệt " - Thân Công Báo nhìn theo tiếc nuối. Hắn nhanh chóng lợi dụng lúc máu nhân ngư còn âm ấm trong vòm họng, đưa tay vận công điều tiết chân khí

" Tổ phu " - Bạch Ly nhảy ra cạnh Thân Công Báo, gương mặt có lỗi

" Lấy được nội đan từ chỗ ả ta rồi chứ " - Dương Hiển cũng xuất hiện

" Để vụt mất rồi " - Thân Công Báo mắt nhắm nghiền đáp

" Để vụt? Ngươi cũng thật bất tài " - Dương Hiển trách móc, đôi mắt ngán ngẩm nhìn hai người trước mặt

" Đều do con không đủ lực để khống chế ả, thần trí nhân ngư thật sự khó để duy trì được phép thuật thao túng " - Bạch Ly tự trách

" Không sao...dù gì cũng đã uống được máu nhân ngư, ta về Kê Minh Quan tính tiếp " - Thân Công Báo mở mắt, hồi phục được một phần công lực nhưng có vẻ còn rất yếu

"...dạ " - Bạch Ly cuối đầu

" Hai ngươi cứ về đó, ta phải đi làm một việc " - Dương Hiển suy nghĩ gì đó, gương mặt thoắt cái trở thành nham hiểm

" Cô muốn đi đâu " - Thân Công Báo cau mày khó hiểu

" Tìm thuốc giải cho ngươi "

" Hả...cô biết thuốc giải ở đâu à...vậy sao còn không mau đi lấy, có phải quá tốn thời gian với con cá kia không " - Bạch Ly trợn mắt, khóe môi chợt cong lên vui mừng

" Phải! Không những hồi phục, nó còn giúp gia tăng công lực...nhưng không phải muốn là có được " - Dương Hiển chắc nịch khẳng định

" Vậy ta đi cùng cô " - Thân Công Báo nghe thấy có một loại thuốc tiên như vậy liền phấn khởi

" Không cần...hai ngươi không vào được đâu, cả ta cũng vậy "

" Không vào được? Vậy sao có thể..." - Bạch Ly không hiểu ý Dương Hiển nói là gì

" Ở tiên giới có một loại thảo dược quý, chỉ cần lấy nó hòa chung với huyết bạch sẽ giúp được Thân Công Báo ngươi " - Dương Hiển từng có trong tay mảnh vỡ Đá Nữ Oa cũng trở nên thông thái lạ thường, là do năm đó chỉ ở suốt trong động, ả dành nhiều thời gian nghiên cứu mảnh đá hơn là đi săn người

" Cô định đến đó bằng cách nào " - Thân Công Báo hất cằm hỏi

" Ta tự có cách, các ngươi về động trước đi, việc gì cần ta sẽ gọi "

" Tổ phu! Hay chúng ta cứ về trước đã, đợi người khỏe hơn liền đi giúp Dương Hiển " - Bạch Ly cẩn thận nắm lấy cánh tay Thân Công Báo, ả yêu quái này thật có lòng

" Um...được " - Thân Công Báo gật nhẹ đầu ra hiệu. Hai người còn lại cũng hiểu ý, ba người cứ vậy mà nhảy lên rồi chia theo hai hướng mà bay đi

Từ một hốc đá, một bóng hình nhỏ nhắn hiện lên, là nhân ngư Giao Nhi. Cô ở dưới hốc đá to đó, suy nghĩ điều gì đó. Lúc nãy khi nhắc đến nội đan cô vô cùng hốt hoảng, vì cô biết rõ nội đan của mình vốn đã bị hút một nửa công lực, phần bị mất đi đó phải tu luyện rất lâu mới có lại được. Nhưng người lấy đi sinh lực nội đan đó là Khương Tử Nha chứ không ai, Giao Nhi nhớ lại ngày mình trao nội đan cứu mạng Khương Thừa Tướng, hắn đã hồi phục rất nhanh, cũng hao tốn không ít sinh lực nội đan của cô, giờ muốn nhanh chóng khôi phục lại sức mạnh của nó...ắt phải nhờ đến...

___Phân Cách Tuyến___

" Tiền bối...Tiền bối " - Y Trân nằm trên giường, khó khăn gọi Khương Tử Nha

Cùng lúc đó Khương Tử Nha cũng từ gian ngoài bước vào, hắn là định qua xem cô thế nào, ai ngờ cô lại tỉnh, còn kêu hắn có vẻ rất gấp gáp

" Y Trân! Ta đây " - Khương Tử Nha nhè nhẹ ngồi ở mép giường, định dang tay nắm lấy vai cô đỡ dậy nhưng chợt suy nghĩ gì đó liền thu tay lại. Đang lúng túng không biết làm gì thì Y Trân đã tự mình ngồi dậy, tựa lưng vào gối đặt trên đầu giường

" Con không sao...Tiền bối con quên nố với người, Thân Công Báo khi giao chiến đã bị con đả thương bằng Thiên Phong Vũ, gió trong Thiên Phong Vũ và con vốn có liên kết, con cảm nhận được nó đã được ức chế bằng máu của loài nhân ngư " - Y Trân lời nói vội vàng

" Máu nhân ngư..." - Khương Tử Nha như hiểu ra gì đó

" Phải...con nghĩ hắn đang tìm cách đẩy luồng gió ra khỏi cơ thể, chúng ta mau nghĩ ra kế sách đối phó, khi hắn bình phục chẳng phải khó rồi sao "

" Con nói Thiên Phong Vũ? Là bảo vật thất truyền sao " - Khương Tử Nha hơi kinh ngạc

" Đó là pháp bảo con tìm được ở Đông Nhạc Thái Sơn " - Y Trân đáp

" Ha...nơi đó chẳng phải do Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ cai trị sao " - Khương Tử Nha mỉm cười, lòng sớm đã có sắp đặt

" Là người quen của Tiền bối? " - Y Trân ngây ngô vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Khương Tử Nha

" Ha...phải " - Hắn gật đầu mỉm cười, đường nét tuấn tú khiến người ta bất giác cười theo

" Vậy...có khi nào con đã lấy đi pháp bảo của người đó không " - Y Trân chợt nhớ ra liền có chút lo lắng

" Không, là cơ duyên cho con tìm lại được thất bảo, nó là của con. Có điều cha con Võ Thành Vương đã lâu ngày chưa gặp mặt, ta nghĩ nếu Thiên Hóa biết sẽ rất vui " - Khương Tử Nha ôn nhu dịu dàng, từ khi nào hắn trở nên từ tốn như vậy? là từ khi mất nương tử, từ khi hắn nhận ra bản thân quá thờ ơ, lời nói cũng quá cần kiệm với nàng. Khương Tử Nha xoẹt qua trong đầu vài dòng suy nghĩ, hắn nhớ ngày tháng trước kia chỉ lo triều chính, mong cho thiên hạ thái bình, đến cuối cùng khi thân thể Mã Chiêu Đệ lạnh ngắt nằm trong lòng mới giật mình nhận ra thứ hắn không nên bỏ lỡ cũng đã bỏ lỡ mất rồi

" Tiền bối...Tiền bối " - Thấy Khương Tử Nha mắt mơ hồ, Y Trân gọi mấy lần cũng chẳng hề hấn, cô bèn giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn

" Ờ...Hả " - Khương Tử Nha sực tỉnh, thoát ra khỏi mảng ký ức đau buồn, đôi mắt liền liếc sang nhìn Y Trân tỏ ý hỏi cô vừa nói gì

" Con nói Thiên Hóa và Võ Thành Vương là cha con sao " - Y Trân đôi mắt tròn xoe nhìn hắn thắc mắc

" Ờm...phải " - Khương Tử Nha lệch đi vài nhịp khi nhìn thấy đôi mắt ấy quá giống với tiểu thê tử của mình, có chút bất ngờ rồi ấp úng

" Tại sao lại là lâu ngày không gặp? "

" Từ khi được Phong Thần cha con họ ít khi gặp, hầu như là cách biệt. Võ Thành Vương được giao phó cho trông coi Đông Nhạc Thái Sơn, Thiên Hóa thì luôn túc trực ở thiên đình để ngày ngày làm việc nâng cao cấp bậc " - Khương Tử Nha nói giọng thương cảm xót xa

" Vậy sao..." - Y Trân trầm xuống, đôi mắt chớp chớp ngấn lệ. Hơn ai hết Y Trân hiểu cảm giác không có phụ mẫu bên cạnh lạc lõng đến mức nào, một người sống tình cảm như cô liền đồng cảm với vị tiểu tiên chăm chỉ này

" Người có cách cho cha con họ gặp nhau không Tiền bối " - Y Trân mắt long lanh ngước lên hỏi

" Đương nhiên là có " - Khương Tử Nha thấy Y Trân mếu máo cũng cảm thấy mủi lòng

" Thật sao? " - Y Trân bất ngờ, cô vui mừng cười với hắn, đôi má phấn nộn liền trở nên ửng hồng

" Thật...nhưng không phải nhờ ta mà là Y Trân con " - Khương Tử Nha gật đầu

" Nhờ con? " - Y Trân không hiểu ý của hắn là gì, sao cô có thể giúp được cha con họ, chả nhẽ lại đi trông coi Đông Nhạc Thái Sơn, hay lại lên thay Thiên Hóa ứng chức vị?

" Nha đầu! Con mau nghỉ ngơi, ta thấy thần sắc con vẫn còn rất kém, chờ con khỏe lại, việc tái ngộ cha con Võ Thành Vương trông cậy vào con! " - Khương Tử Nha mỉm cười, đẩy nhẹ cằm ra hiệu Y Trân nằm xuống, hắn từ từ đứng dậy đến cạnh đầu nằm của cô

" Dạ...Tiền bối " - Y Trân ngoan ngoãn đặt lưng xuống, trước đó còn đưa mắt nhìn vị Tiền bối cô được nghe bao lời đồn, sao lại khác xa cô tưởng tượng, sao có thể ôn nhu, hiền từ...và tuấn tú đến vậy. Một người cứng đầu như Hàn Y Trân lại nghe lời Khương Tử Nha vô điều kiện, có kì lạ không kia chứ

Khương Tử Nha thấy Y Trân nghe theo lời hắn nghỉ ngơi, hắn hài lòng mỉm cười, đưa tay kéo lại chăn đắp lên cho tiểu nha đầu này. Trong lòng sớm đã coi Y Trân như một hài nhi vẫn còn thơ dại mà săn sóc từng chút một, hắn lại chợt nhớ đến câu nói năm đó

" Chiêu Đệ, ta và nàng có số phu thê, đáng tiếc lại không có số có con "

Chợt hắn nhìn Y Trân đang nhắm nghiền đôi mắt, hắn càng cảm thấy thật trân trọng tiểu nữ này, hắn muốn chăm sóc cho cô, hắn muốn tận mắt nhìn thấy cô bình bình an an trưởng thành. Hắn biết Chiêu Đệ luôn mong muốn có một đứa con, tiếc rằng thiên ý bất toại. Đến khi nhìn thấy Y Trân còn nhỏ tuổi đến vậy, dung mạo lại na ná nương tử mình, hắn lại tự ngộ nhận cô là đứa con mà cả hai hằng mong muốn. Hắn nghĩ đến việc mình đang vụ lợi Y Trân, để cô cam tâm tình nguyện trả lại mảnh hồn của nương tử mình, hắn thở dài một hơi đôi mắt nhìn xa xăm vô định

*thiên ý bất toại: ý trời không cho toại nguyện

" Chiêu Đệ, ta thật không nỡ vì chấp niệm riêng ta mà lợi dụng Y Trân, đứa trẻ này quá ngây thơ, quá lương thiện...hệt như nàng vậy "

___hết chap 16___

𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.