Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 99: Chương 99




Tôi cố gắng mở dần đôi mắt nặng trĩu của mình ra khi cảm thấy có ánh nắng chói lóa chiếu rọi thẳng vào mặt mình. Tôi nhìn thấy mình đang nằm trên chiếc nệm ở trong phòng trọ quen thuộc. Bàn tay tôi cảm thấy hình như đang có một thứ gì đó êm ái nhưng nặng trĩu đè lên. Tôi cố gắng cử động cái cổ đang đau nhức và nặng nề của mình, cúi mặt xuống xem là vật gì thì… “Ơ!…Nhi…” tôi giật mình khi đó chính là em Nhi đang gối mặt lên bàn tay tôi mà ngủ ngon lành. Khuôn mặt ngủ bình yên cứ như con mèo con vậy, đáng yêu kinh cmn khủng. Tôi tự hỏi không hiểu vì sao em lại ở đây. Đầu tôi thì nhức như búa bổ và liên tục nhớ lại buổi tối đẫm máu đó. Toàn thân thì đau nhức và mệt mỏi như lúc mới đi tập Gym… không, còn đau hơn nhiều. Không chỉ bị đau vì mỏi cơ mà toàn thân tôi đều chi chít những vết bầm tím đau nhức không thể nào kể siết.

Trong đầu tôi vẫn còn mang máng nhớ lại hình ảnh tối hôm qua. Và thấy nó rất giống với giấc mơ kinh hoàng của tôi. Con quỷ một mắt đó hóa ra không phải ai khác mà lại chính là tôi. “Hờ… đúng rồi nhỉ… tên mình là Ryu (Rồng Nhật Bản) mà…” – Tôi nhủ thầm. Nếu như vậy thì cô gái kia hóa ra lại là Nhi sao? Nhớ lại giấc mơ thì quả đúng là không trật đi đâu được. Như vậy điềm báo trong giấc mộng ấy chính là nói đến đếm kinh hoàng hôm qua. Quả nhiên là thật đáng sợ…

Khi cảm thấy tôi cựa quậy thì Nhi bỗng giật mình tỉnh giấc, mở đôi mắt to nhưng buồn ngủ của em lên nhìn ngang nhìn dọc. Trông thấy tôi đang nhìn mình như sinh vật lạ thì em lập tức ngồi bật dậy, dụi mắt rồi lên tiếng:

- A… Ryu dậy rồi àh…

- Nhi… sao nhi lại ở đây? – Tôi thắc mắc.

- Thì Nhi ở đây coi Ryu sao… thấy lo… – Ẻm cúi gằm mặt ngại ngùng, tay nọ nghịch tay kia.

- Hix… bên mình thắng rồi àh?

- Ukm…

- Nhức đầu quá… Ryu chẳng nhớ gì hết…

- Tối hôm qua Ryu quậy xong thì nằm ngủ như chết luôn…. đến giờ mới tỉnh mà…

- Hềhề… Ryu hôm qua quậy lắm àh? – Tôi cười.

- Chứ còn sao nữa… Mà cũng chơi kì quá nha! Tự ý làm mà chẳng thèm nói với mọi người gì cả… đồ ngốc!…

- Hehe… Quên… Nhi đỡ Ryu ngồi dậy giùm cái.

Tôi cố gắng gượng người ngồi dậy với sự giúp đỡ của Nhi. Dựa lưng vào tường, tôi lại tiếp tục hỏi nhi:

- Vậy sau đó thì thế nào?

- Thì sau đó mọi người đưa nhau về, Duy với Nhi chở Ryu về đây…

- Ừ… vậy àh! mà Nhi ăn sáng chưa z?

- Trời đất! sáng sủa gì nữa cha? gần tối rồi á

- Ớ… – tôi ngớ người ra, mặt đần thối…

- Ngủ như chết có biết gì đâu mà…

- …

Tôi nhìn thấy đôi mắt em có vẻ thâm quầng đi, sưng húp lên. Lại còn giọng nói yếu ớt không ra hơi nữa. Vậy là tối hôm qua chắc em đã khóc nhiều lắm, lại còn ở bên chăm sóc tôi từ lúc đó đến giờ nữa. Tôi bỗng cảm thấy vô cùng áy náy với em…

- Nè… sao im re z? suy nghĩ gì àh?

- Àh…ừh… thằng Duy đâu rồi?

- Duy ở dưới với LA… kêu đi nấu cháo mà sao lâu lắc z không biết…

- Ặc… coi chừng thằng bựa đó giở trò với LA dưới đó rồi á…

- Hở… thật á?? – Nhi tròn xoe mắt.

Bỗng từ bên ngoài cái cửa phòng tôi bị đá muốn bật cả bản lề ra. Cánh cửa bật mở và thằng Duy bước vào cùng với một mâm đồ ăn.

- ĐKM! Mày thích chém gió không? tao thiến giờ…

- Con trai tục tỉu vô duyên… – LA đi ngay phía sau bưng theo một khay với 1 tô cháo. Ẻm nói mà không thèm nhìn mặt thằng Duy nữa, thái độ có vẻ lại rất khó chịu với nó…

- … – Thằng duy bỗng gặm môi im re, ngoan như cún.

Tôi trông thấy vậy cũng thấy hơi tội cho thằng bạn. Nó chỉ nói đùa với tôi thân thiết kiểu bựa bựa thôi mà lại bị xếp vào loại… mất dạy trong mắt em LA như vậy thì cũng hơi oan uổng. Tôi lên tiếng:

- Móa!… mày đây rồi thằng chó…

- Gì mày? – nó trả lời.

- Tối qua mày cho tao uống cái lề gì á?

- Lắc… – nó đạp mặt lạnh tanh tỉnh queo.

- Đệt! tao đã nghi nghi rồi… – tôi đơ mặt ngay tắp lự…

- Haizz… Có việc phải dùng thì xoay sở thôi… tao cũng chả muốn phải dùng tới thứ đó…

- Mày có dính vào mấy cái đó không á? – tôi thấy hơi lo.

- Điên hả mày? tại lúc trước tao không nghĩ ra cách nào giúp mày khoản thể lực… vô tình đến chỗ làm của mày trông thấy chị Ju nên tao nảy ra hạ sách đó thôi…

- Móa… vậy là mày nhờ chị Ju mix nhạc đó hả?

- Ờ… Mà hỏi quài mày! tao mang cơm lên cho… bọn tao đây! câm lại để tụi tao ăn.

- Đệt! chó…

LA vẫn không thèm nhìn mặt thằng Duy mà lạnh lùng gạt nó sang một bên. Ẻm lên tiếng với tôi và Nhi:

- Ryu ăn cháo đi… còn nhi lại ăn cơm với mình đi… cả ngày nay coi Ryu chưa có gì bỏ bụng rồi…

- Àh ừh! – tôi và nhi gật gù rồi cũng ngồi ăn phần của mình.

Vẻ lạnh lùng đến cay nghiệt của LA đối với thằng Duy cũng làm Tôi và nhi phải toát mồ hôi hột. Suốt bữa ăn không nói một lời nào với nhau. Mặt đứa nào đứa nấy căng thẳng thấy rõ. Chỉ có duy nhất một mình thằng bựa kia là vẫn giữ cái mặt tỉnh như ruồi gắp thức ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Một lúc sau khi tôi đã húp xong cháo, Nhi đã hạ ăn no. LA liền hạ đũa xuống mà bưng luôn mâm cơm đi chỉ nói một câu: “Ryu nghỉ ngơi cho khỏe nhé! Nhi xuống dưới nhà với mình đi”. Nhi cũng gật đầu răm rắp rồi lon ton chạy theo LA xuống dưới nhà dưới. Để lại thằng duy đang cầm bát cơm trắng với tư thế gắp hụt đồ ăn, đơ mặt ngồi như trời trồng. Nó khẽ mỉm cười cay đắng rồi đưa đũa mà vơ đống cơm vào mồm không cần thức ăn và…vẫn tỉnh như chưa hề có gì xảy ra. Tôi thấy vậy thì lên tiếng:

- Giận nhau àh?

- Giận gì đâu mày…

- Sao thấy thái độ LA hầm hầm vậy?

- Thì từ lúc tao quay lại trọ ở đây ẻm có thèm nhìn mặt đâu… cũng chưa nói với tao câu nào nữa…

- Chi cho khổ vậy mày?

- Haiz… Thế này thấm gì… dù sao tao cũng đáng bị z mà… LA hiền hiền dễ thương z thôi chớ mà đã ghét ai thì kinh khủng lắm.

- Ngày xưa mày làm cái bếp gì mà để ra nông nỗi này vậy?

- Chuyện dài lắm… khi nào có dịp tao sẽ kể…

- ờ…

- Àh mà từ giờ chắc bọn DT không dám qua khu vực mình nữa đâu… nên mày cứ yên tâm.

- Ờ… cám ơn… hê hê…

- Tối hôm qua mày bị đánh nặng quá… Thị Ju phải qua truyền nước ày á! Bữa nào gặp nhớ cảm ơn chỉ một tiếng.

- Á đù! Chị Ju truyền nước cho tao á?

- Ờ… hêhê… Không chỉ truyền nước không đâu… chỉ cầm máu rồi sát trùng vết thương ày luôn á…đúng là sinh viên trường y có khác. – Nó giơ tay kí hiệu Like.

- Àh nhợ! tao quên..

Sau đó thằng duy đứng dậy mà bước về phòng. Nhìn vẻ mặt tỉnh ruồi của nó như vậy thôi chứ tôi nghĩ nó cũng buồn lắm trong đó. Tôi chậc lưỡi tội nghiệp cho nó.

Bỗng tôi lạnh toát hết cả mồ hôi khi sực nhớ ra một điều quan trọng: “Chết cha! Qua giờ chưa gọi điện cho Thúy!”. Tôi chụp ngay lấy cái điện thoại mở ra và tá hỏa khi thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của Thúy. Tôi toát mồ hôi hột, tay bấm gọi cho Thúy và rồi: “Máy bận!”. “Đệt! giận thật rồi!” Tôi bật dậy khỏi chăn ấm nệm êm đi thay quần áo rồi lê cái xác mệt mỏi đáng thương của mình xuống nhà dắt xe ra mà chạy đến nhà Thúy.

Đến nơi tôi xuống xe bấm chuông inh ỏi gọi Thúy. Tôi ngước mặt lên cửa sổ phòng em và thấy em bước ra vén rèm nhìn xuống. Khi trông thấy tôi, ẻm kéo rèm lại ngay lập tức và tắt điện. Tôi cứ nghĩ là ẻm sẽ xuống mở cổng nhưng gần nửa tiếng sau tôi cứ phải đần mặt ra đứng trước cửa mà chờ đợi.

Tôi bắt đầu thấy bực mình vì bị bơ đẹp như vậy. Tôi liền leo qua cổng nhà em và vào trong sân. Cửa chính đã khóa nên tôi tìm cách leo thẳng lên lầu để tới ban công phòng em. Khi đã tới được ban công thì tôi mệt quá nên ngồi thở hồng hộc. Điện trong phòng bật sáng. Thúy mở cửa sổ ra thấy tôi thì tròn xoe mắt:

- Trời đất! Anh tính làm gì đây? Tôi báo cảnh sát bây giờ!

- Ơ… em sao vậy?

- Sao anh không đi luôn đi… cả ngày biệt tăm… ít nhất cũng phải gọi cho tôi một cuộc điện thoại chứ! – em mắng tôi xối xả.

- Anh xin lỗi!

- Anh để tôi đứng ngồi không yên cả ngày mà giờ nói câu xin lỗi là xong àh?

- …

Tôi không nói năng gì nhảy hẳn vào trong phòng. Em bất ngờ la lên: “Anh làm cái gì v…”. Chưa kịp dứt câu thì tôi đã ôm chầm lấy em và hôn. Thúy bất ngờ một vài giây rồi ngay lập tức vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của tôi. Em đẩy tôi ra định giơ tay giáng cho tôi một phát tát nhưng lại bất ngờ dừng lại mà thốt lên:

- Trời đất! mặt mũi anh bị sao vầy nè…

- Hả? à ừh thì… àh… anh bị té xe á mà…

- Trời! hồi nào??

- Thì.. tối qua… anh bị ngã nằm bệnh viện cả ngày hôm nay giờ mới ra nên chạy qua em luôn nè…

- Vì vậy mà anh không nghe được điện thoại của em àh?

- Ừh. – Tôi làm vẻ mặt hối lỗi.

- Hix… em… em xin lỗi… em không biết… vậy mà em cứ tưởng… trán đập xuống đất hay sao mà băng bó ghê vậy?

- Ừh!… – tim tôi đập thình thịch vì lo lỡ ẻm nhìn thấy vết chém thì sẽ bại lộ chuyện đánh nhau với đám trẻ trâu kia ngay.

- Thôi anh dắt xe vào nhà rồi ngồi nghỉ đi… em đi pha cacao cho uống.

- Ừm…

- Mà chìa khóa hôm qua em đưa anh có giữ không mà lại leo tường vậy?

- Ớ… Chết anh quên mất… – tôi sực nhớ ra chùm chìa khóa tôi vẫn còn đang giữ trong tay mà lại đi leo tường cứ như thằng trộm vậy.

- Trời ơi! Tội nghiệp chưa… chắc đập đầu phải mạnh lắm… – ẻm suýt xoa đầy mỉa mai.

- Àh ừh… hề hề… – Tôi nhột sượng cả mặt.

Tôi xuống dưới nhà dắt xe vào và nhảy tót lên bộ ghế êm ái quen thuộc. Một lúc sau thì Thúy mang ra một ly cacao nóng hổi. ẻm vừa đặt cốc sữa lên bàn thì tôi chụp ngay lấy tay ẻm và kéo vào lòng mình. Ẻm la lên:

- Á! tên kia! có bỏ ra hông? làm gì z hả?

- Nhớ em quá! Cho anh “mi” miếng đi…

- Á dâm tặc… bỏ ra… uống hết ly cacao đi đã…

Tôi đành tạm dừng, thôi không “ăn hiếp” ẻm nữa nhưng vẫn giữ ẻm ngồi trên đùi mình. với tay lấy cốc sữa nóng tôi húp từ từ một ngụm rồi đặt xuống và vòng tay qua eo em.

- Ngồi im để em coi vết thương đã… quậy quá…

- Á! bác sĩ băng kĩ lại rồi đừng gỡ ra nữa… nó chảy máu á! – Tôi hốt hoảng vì sợ ẻm nhìn thấy vết chém.

- Vậy àh?… mà cũng tại anh á! hôm qua em đã dặn là chạy từ từ thôi không nghe… giờ bị như zdày…

- Anh có muốn vậy đâu… tại xui thôi…

- Đó… giờ lại la xui… mệt anh quá… – Em phụng phịu trông đáng yêu cực.

Tôi nhìn khuôn mặt của em mà không thể nhịn được cười. Tôi vươn tới định hôn em nhưng em ngay lập tức cản lại, bậm môi lườm tôi một cái rồi nói:

- Dê! Làm gì z hả?

- Ơ… thì… hôn – Tôi ngơ ngác.

- Ghê chưa… bộ muốn hun tui là dễ hả?

- Chứ phải làm sao?

- Không thích…

- Z hôn má được không? – Tôi chồm tới hôn lên má em luôn không đợi trả lời.

- Á… đã cho đâu… anh kì quá…

- Hề hề…

Tôi ngồi nói chuyện, tâm sự với em suốt cả tiếng mà không biết chán. Cho đến khi tôi sực nhớ ra là còn một lời hứa với em mà chưa thực hiện. Tôi hỏi em:

- Mấy giờ rồi em?

- Giờ á? để em coi… – Em mở điện thoại lên – Gần 9h rồi anh…

- Giờ anh đưa em đi ăn chè nhé! Chịu không?

- Hìhì… May quá còn nhớ! Em tưởng anh quên luôn rồi chớ…

- Tiểu nhân không dám… haha…

Thế là tôi và Thúy khoác áo vào mà chở nhau ra ngoài tiết trời lạnh căm căm để tìm quán chè. Thời tiết lạnh như vậy mà được ở bên người yêu thì tuyệt vời còn gì để nói nữa. Thúy ngồi sau ôm lưng tôi chật cứng. Thành phố biển lộng lẫy này thì đường phố nhộn nhịp 24/24. Ban ngày đông đã đành, ban đêm thanh niên bắt đầu đổ ra đường còn vui hơn nữa. Người thì quẩy bar, zdẩy đầm. Người thì đi chợ đêm. Có người lại dắt người yêu ra biển mà… tình tứ. Một thành phố bề thế, giàu có xa hoa nhưng lại vô cùng đáng yêu và gần gũi.

Tôi chở Thúy đi kiếm tiệm chè đêm. Vào quán tôi và em cùng kêu một ly thập cẩm. Vừa ăn vừa tán dóc nhiệt tình. Bỗng em hỏi tôi:

- Anh nè…!

- Hở? sao em?

- Chuyện của tụi mình nè… hì… Chắc chưa có ai biết đâu nhỉ…

- Ừ! Thì cũng mới mà… anh cũng đã nói cho ai đâu…

- Em tính là sẽ cùng anh thông báo cho Nhi biết… Nó là bạn thân của em từ mẫu giáo đến giờ rồi á! có chuyện gì cũng kể nhau nghe hết… giờ em quen anh mà nó vẫn chưa biết gì hết cũng tội…

- Ừkm… đúng rồi! Trên lớp Nhi cũng nằm trong đám thân với anh mà… Thân với cả anh và em luôn á chớ…

- Thì đó! Z nên em tính mai mình thông báo với nó luôn… Nó biết chuyện chắc nó sẽ bất ngờ lắm… hihi…

- ừa… – Tôi cười…

Ăn xong ly chè, tôi lại đưa em đi dạo phố. Hết lượn nội thành lại đi dọc ngắm biển đêm. Khi nhiệt độ đêm phố đã xuống quá mức chịu đựng thì tôi chở em về vì sợ em cảm lạnh…

Xe dừng trước cổng, tôi tắt máy định xuống xe nhưng ở phía sau em vẫn còn ôm tôi chặt cứng. Ngạc nhiên quay ra sau nhìn em, tôi lên tiếng:

- Tới nhà rồi em!

- … – Em vẫn gục đầu vào tôi…

- Em sao vậy?… chết! hay là cảm lạnh rồi?

- Không…

- Anh đưa em vào nhà nhé!

- Anh…

- Hở?

- Tối nay ở lại với em đi được không?

- Há? – Tôi trợn tròn mắt

- … – Em nhìn tôi chờ đợi.

- Àh… àh… ừh… thì… được thôi… mà…anh chưa chuẩn bị… “bảo hộ lao động” gì cả… – tôi đỏ mặt lắp bắp.

- Tát chết giờ! Ai kêu anh nghĩ tầm bậy z hả? em chỉ nói anh ở lại thôi chớ kêu anh làm gì mà phải… – Ẻm nhéo tôi đau điếng.

- Ủa vậy hả? Anh cứ tưởng… hề hề…

- Anh ghê lắm nha! Coi chừng em á…

- Teehee!

Thế là tôi không về nữa mà dắt xe vào nhà em cất luôn. Tối hôm đó lại một đêm nữa tôi được ở bên em. Nơi bình yên mà tôi hằng ao ước…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.