Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 166: Q 2 – Chương 52




Mặc dù biết chắc rằng Nhi đang cố tình chọc cho mình ghen lên nhưng tôi vẫn cảm thấy tức tối khó chịu trong lòng. Chẳng thèm nói năng gì nữa, tôi nằm xuống đánh luôn một giấc lấy lại sức, dù sao cũng đang mệt nên cũng không phải là quá khó ngủ.

Tôi ngủ được khoảng nửa tiếng dậy thì thấy thằng Duy đã dậy từ lúc nào và đang nằm đung đưa võng thơ thẩn 1 mình với cái tai nghe. Nhi với Thúy thì đang buôn chuyện rôm rả, 2 ẻm nhìn tươi tỉnh lên hơn hẳn hồi nãy khiến tôi cũng an tâm phần nào.

Tiếp tục lên đường, lần này chúng tôi đã gần qua hết khu vực đồng bằng và chuẩn bị vượt đèo lên núi nên hành trình cũng tương đối dễ thở. Không khí trở nên ôn hòa hơn, nắng không còn gắt nữa và cây cối cũng nhiều hơn.

Các bạn đã bao giờ nhìn lên trời và tưởng tượng được chạm tay vào mây thử chưa? Điều đó hoàn toàn là có thể. Núi rừng tây nguyên đủ độ cao để có thể vươn thẳng tới những đám mây. Nếu để ý chiêm ngưỡng bạn sẽ thấy được vẻ đẹp tuyệt vời như trong phim của nó. Sườn núi được bao phủ bởi rừng nhiệt đới xanh ngát, đỉnh núi thì mờ mờ ảo ảo trong những đám mây lớn nhìn như những lâu đài vô cùng tráng lệ. Ngay cả con đường chúng tôi đi cũng lờ mờ một làn sương mỏng rất huyền ảo, nếu đi vào lúc sáng sớm thì màn sương sẽ dày đặc hơn rất nhiều tạo cho người lái xe một cảm giác thám hiểm rất tuyệt vời.

Chúng tôi mê mẩn với vẻ đẹp hùng vĩ ấy, bao nhiêu mệt mỏi ở dưới khu vực đồng bằng đã tan biến hết. Chưa bao giờ tôi cảm thấy yêu rừng, yêu thiên nhiên đến như vậy nếu như trước đó không trải qua cảm giác sống dở chết dở với cái nắng nóng cháy da cháy thịt. Những trải nghiệm này cũng làm cho ước mơ một ngày nào đó được phiêu lưu khắp thế giới của tôi sôi sục lên hơn nữa vì tôi biết, đây chỉ là một phần rất nhỏ trong những điều tuyệt vời mà thế giới chứa đựng. Còn nhiều miền đất tuyệt vời nữa mà tôi đã tự thề với mình là phải khám phá và trải nghiệm trực tiếp bằng cả 5 giác quan của mình…

Liếc qua nhìn Nhi, tôi trong thấy vẻ mặt thích thú của em với cảnh đẹp nơi đây. Nụ cười của em làm tôi cảm thấy sao mà yêu thương vô cùng. Em hít thật sâu vào lồng ngực bầu không khí trong lành nơi đây trong khi tôi lại thở dài cho chính mình không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi yêu thương em vô cùng nhưng không thể giữ em cho mình được. Tôi muốn được ôm em vào lòng để xoa dịu đi những ngày nhớ nhung nhưng mọi thứ không hề dễ dàng chút nào. Đến cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể làm được vẫn chỉ là thở dài bất lực…

Phải mất một đoạn khá xa nữa chúng tôi mới được thấy khu thị trấn quen thuộc ngày nào hiện ra trước mắt. Tôi vui mừng reo lên:

- Yeah! Cuối cùng cũng đến rồi…!

- Tới rồi á? nhà mày đâu? – Thằng Duy lên tiếng

- Ậy! tao quên mất!

- Hả là sao?

- …

Tôi quên béng mất là nhà mình đã bị thiêu rụi trong thảm họa 6 tháng trước. Ngay cả võ đường giờ cũng đã bị người ta tịch thu lại vì ko trả tiền thuê. Giờ tôi mới nhận ra mình đã trở thành người vô gia cư tự lúc nào. Căn nhà trên khu vực tôi luyện tập trước đây thì có lẽ không ổn vì trên đó rất là lạnh, 2 cô nàng kia chắc sẽ không chịu nổi. Không còn cách nào khác, chúng tôi phải tìm tới một khách sạn để thuê phòng.

4 người chúng tôi thuê 2 phòng rồi nữ một phòng, nam một phòng rồi chia nhau ra để vệ sinh sạch sẽ lại. Sau đó, khi đang ngồi chơi flappy bird chờ 2 nàng kia “tút” lại nhan sắc thì thằng Duy lên tiếng hỏi tôi:

- Ê ku! ở đây có địa điểm nào thú vị không?

- Mày ngắm rừng chưa đủ hả?

- FUCK! Đừng nói chỉ có z thôi nhe…

- Haha… nếu như mày thích thì đợi 2 đứa kia xuống r đi tắm suối nước nóng… ok? Cho lại sức…

- Ờ! Nghe thú vị á! phải vậy chớ! haha…

Đợi một lúc hơi bị lâu thì cuối cùng 2 nàng kia cũng chuẩn bị xong xuôi. Chúng tôi gặp nhau tại sảnh khách sạn, Thúy lên tiếng hỏi:

- Giờ mình đi đâu nữa?

- Giờ đi ngâm mình suối khoáng rồi đến tối thì đi ăn… - Tôi trả lời Thúy

- Có suối nước nóng nữa á? hay vậy?

- Haha… em có bao giờ thử cảm giác ngâm mình trong nước nóng trong thời tiết super lạnh chưa?

- Trời ơi! đi liền đi! Chờ đợi gì nữa? hihi… - Thúy rạng rỡ với khuôn mặt háo hức.

- OK! nhớ mang theo khăn khô với đồ thay nữa… đây không phải khu du lịch nên mình phải chuẩn bị hết…

- OK!

Tôi dẫn mọi người chạy theo một con đường nhỏ, hơi khó đi một chút nhưng có thể lên được chỗ tôi vẫn thường hay luyện tập. Vừa đến nơi, chiêm ngưỡng hồ nước khoáng bốc khói mờ ảo giữa một thời tiết lạnh sun hết cả vòi làm họ trầm trồ lên sung sướng. Tôi chỉ cho Nhi và Thúy vào trong căn nhà nhỏ để thay đồ tắm còn tôi và thằng Duy thì đơn giản, cứ cởi áo, cởi quần dài rồi nhảy ùm xuống luôn khỏi ẩn khỏi nấp.

Cảm giác làn nước nóng ôm lấy cơ thể trong khi mặt mình thì lạnh ngắt rất thú vị. Lại càng thú vị hơn nữa khi nào 2 cô gái xinh đẹp tuyệt trần bước ra với bộ bikini vô cùng kích thích.

Giờ tôi mới có dịp để ý body Nhi và Thúy một cách kĩ càng hơn. Về phần Thúy, em mang một vẻ đẹp trời ban khi sở hữu đôi chân dài miên man, làn da trắng và hư trứng gà bóc, một vẻ đẹp không tì vết. Bụng em phẳng lì không có tí mỡ. “Đúng là idol có khác!” – Tôi nhủ thầm.

Về phần Nhi, vẻ đẹp của em có vẻ hơi đặc biệt một chút. Nhi có vẻ hình như hơi gầy hơn trước đây một chút, có lẽ thời gian qua em đã phải trải qua những khoảng thời gian rất khó khăn về tâm lý. Nhưng điều đó không làm mất đi vẻ đẹp “Sịt máu mũi” của Em. Vòng 1 của em còn khủng hơn của Thúy nữa, lại còn rất săn chắc, hấp dẫn. Vòng 2 là thứ khiến tôi mê mẩn nhất vì nó hoàn hảo đến nỗi, nếu để ý kĩ thì sẽ thấy được lờ mờ 4 múi cơ minh chứng cho khả năng võ thuật bá đạo của em…

Tôi nhìn Nhi mê mẩn khi Em từ từ bước xuống hồ, nước từ từ ôm trọn lấy cơ thể ấy của Em chỉ còn lại khuôn mặt xinh đến nỗi “Không yêu không phải là đàn ông” ấy.

Bỗng thằng Duy lên tiếng hỏi tôi:

- Ủa mà mày nói trước đây mày ở đây mà Ryu… sao không dẫn mọi người về nhà chào hỏi phụ huynh cái…

- … - Tôi giật mình sững người trước câu hỏi của nó.

- Ê! Có chuyện gì àh?

- …

Tôi thực sự không biết phải nói gì, tôi không muốn gợi lại câu chuyện kinh khủng ấy trong lúc này. Có vẻ như thằng Duy cũng nhìn ra được vẻ khó xử của tôi nên nó cũng thôi không hỏi thêm gì. Nhi và Thúy thì đã biết được nên cùng nhìn tôi với một ánh mắt cảm thông sâu sắc…

Ngâm mình trong làn nước giàu khoáng chất, chúng tôi không chỉ nhanh chóng lấy lại sức mà còn cảm thấy vô cùng sảng khoái tinh thần. Khi về khách sạn, tôi lên tiếng nói với mọi người:

- Àh! giờ Ryu phải đi công việc một chút rồi! Đến tối lại gặp nhe! mọi người thông cảm…

- Ơ! Việc gì vậy? – Thúy lên tiếng hỏi.

- Àh! chút việc riêng á mà…

- Việc gì mà bí mật vậy?

- Haha… Cứ nghỉ ở nhà đi… chiều anh về rồi cả nhóm đi ăn…

- Hừm!.... vậy cũng được…. nhớ về sớm á!

- OK!

Thằng Duy ở bên cạnh đó cũng lên tiếng:

- Mày đi đâu xa không?

- Cũng gần thôi…

- ờ…

Tôi quay qua chào Nhi:

- Đi nhe!

- … - Nhi vẫn không chịu trả lời tôi

Mặc dù vẫn giữ khoảng cách rất an toàn với tôi nhưng tôi cảm thấy được có vẻ Nhi đã hết giận tôi rồi. Em giữ khoảng cách với tôi có lẽ chỉ vì không muốn bị tôi làm cho khó xử trước mặt Thúy mà thôi.

Xách balo lên, tôi bước ra khỏi khách sạn, lấy xe phi thằng lên chùa. Công việc quan trọng ấy không gì khác đó là gửi tro cốt của cha vào chùa. Không muốn làm phiền mọi người nên tôi cũng không nói với ai. Sau khi gửi tro cốt của cha, tôi lại tìm đến bài vị của mẹ và quỳ phục xuống. 2 hàng nước mắt của tôi lại tiếp tục lăn dài. Quả thực, tôi vẫn còn chưa sẵn sàng để có thể chấp nhận được sự thật cay đắng này.

Mỗi khi chắp tay quỳ gối nơi của Phật, tôi không bao giờ cầu nguyện bất kì điều gì. Tôi chắp tay đơn giản chỉ vì muốn được thả cho những đau khổ, những tâm sự của mình tan biến đi trong không khí thanh tịnh êm đềm nơi đây...

Quỳ gối lặng im hàng giờ trong chùa thì trời cũng bắt đầu về chiều. Mọi thứ trở nên tĩnh lặng, tâm hồn tôi cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn được phần nào. Lúc này, tôi mới chịu mở mắt ra và đứng dậy. Nhưng có một điều thật sự bất ngờ đã xảy ra ngay trước mắt tôi. Có tin được không? Có một người con gái cũng ngồi chắp tay cầu nguyện ngay bên cạnh tôi lúc nào mà tôi khoogn hề hay biêt, và đó chính là Nhi. Em đã đến bên tôi từ lúc nào? Tôi thực sự không nhận ra sự có mặt của em từ nãy đến giờ.

Khẽ cúi đầu lạy 1 lạy, Nhi từ từ đứng dậy và nhìn tôi mỉm cười. Tôi chết lặng với những gì đang tận mắt chứng kiến. Với một giọng lắp bắp, tôi lên tiếng hỏi:

- E… em đến từ khi nào vậy? sao không gọi anh?

- Hì… Ngay từ đầu em chỉ đi ngay sau anh thôi…

- Ớ! Vậy D… Duy với Thúy đâu?

- Duy thì em không biết! Chở em lên đây xong đi đâu luôn… Thúy thì ngủ ở khách sạn rồi…

- Thằng Duy chở em lên đây á? – Tôi trợn mắt kinh ngạc.

- Hihi đừng lo! Em chỉ nói là muốn lên chùa thôi… Duy không biết anh trên này đâu, em nói là em cần yên tĩnh một chút… Không ai biết em đi gặp anh đâu…

- V… vậy àh? mà sao em biết anh ở đây?

- Anh lên thăm mẹ đúng không? khó gì đâu mà không đoán ra…

- … - Tôi cười buồn bã.

- Sao vậy?

- Bố anh mất rồi…

- … - Nhi sững người chết lặng trước câu nói của tôi.

Nước mắt của tôi lại tuôn rơi, nỗi đau này quá sức chịu đựng của tôi. Cho dù có là thằng đàn ông lạnh lùng đến cớ nào thì thảm kịch này cũng vẫn không phải dễ dàng gì để chap nhận một sớm một chiều…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.