Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 122: Q 2 – Chương 9




Tôi dắt theo Nhi chạy một mạch vào trong rừng rồi cứ men theo đường mòn mà ra đến bờ sông. Tại đây, chúng tôi ngồi phục xuống trên bờ thở không ra hơi. Tôi lên tiếng:

- Hix… Mệt quá… Nghỉ sí rồi men theo dòng mà trốn về nhà thầy Shen thôi…

- … – Nhi vẫn còn đang thở dốc.

- Cám ơn nhe…

- Hở? Àh…! Quên chưa xử tội… Tại sao lại bỏ tui lại mà đi như z hả? – Em thét lên.

- Ớ…!Àh thì… tại thấy đang bệnh…

- Bệnh gì đâu… Tại nhịn đói lâu bị choáng xíu thôi… Truyền nước xong là khỏe lại ngay mà…

- Ukm… Vậy tốt rồi…

- Tốt cái con khỉ á… Mặt mày Ryu đang be bét máu kia kìa…

- Không sao đâu…

- Không sao cái gì… Ngồi im để Nhi lau cho – Em vừa nói vừa cởi áo khoác ra gấp lại và lau trán cho tôi…

Tôi thẫn thờ một lúc thì lên tiếng:

- Nhi?… Hồi nãy mới xưng… cái gì đó mà, Sao giờ lại Nhi lại rồi?

- … – Nhi thoáng giật mình đỏ mặt, tay cũng run run và lau mạnh hơn.

- Á đau…! Nhẹ tay thôi…

- Á! xin lỗi… – Em luống cuống…

- …

- …

Cả 2 đứa cứ im lặng như vậy một lúc lâu, Nhi thì cặm cụi lau máu trên mặt cho tôi. Tôi thì cứ hết ngắm dòng nước chảy lại ngắm bầu trời tối thui, thỉnh thoảng cũng liếc qua “tia” Em một cái cho đỡ “ghiền”. Nhi cũng bối rối thấy rõ khi đôi tay bắt đầu luống cuống mất bình tĩnh, mặt thì đỏ bừng bừng lên ngại ngùng. Tôi lại tiếp tục lên tiếng bắt chuyện:

- Nhi… Gọi lại đi…

- Há? G…gọi gì?

- Thì gọi như lúc nãy á!

- Lúc nào?

- Lại còn giả ngây giả ngô nữa… Lúc nãy gọi anh ngọt xớt mà…

- … – Nhi lại cúi gằm mặt xuống xấu hổ.

- Gọi lại đi!

- Hong! – Em lắc đầu nguầy nguậy.

- Gọi đi mà…

- Hong!

- Sao nãy gọi được là giờ lại “hong” ?

- Lúc nào? làm gì có… – Em chối bay chối biến.

- Ớ!…

- Thôi đi về… lau xong rồi đó cha!…

- Hix… – Tôi tiu ngỉu đứng dậy.

Cả 2 cùng bước bên nhau dưới bầu trời… tối thui. Trong điều kiện thiếu thốn ánh sáng như thế này rất dễ để tôi “làm bậy” nhưng vì sức lực đã không còn, hơn nữa lại mới ăn hành xong lưng còn đau nên tạm thời tha cho Em một mạng vậy. Nghĩ đến đấy, tôi liền nhếch mép cười gian. Nhi thì vẫn ngây ngô chả thèm để ý gì cả, áo khoác thì dính đầy máu không mặc được chỉ phong phanh mỗi quần đùi jean áo sát nách cực kì kích thích. “Thật là! Muốn ình mất máu mà chết đây hả? ?” – Tôi nhủ thầm.

Một thằng bựa đã từng nói với tôi rằng: “Đàn ông yêu người bên cạnh họ khi họ đau khổ nhất, Phụ nữ yêu người bên cạnh họ khi họ cô đơn nhất…”. Đến tận bây giờ tôi mới thấm thía được câu nói này. Quả thực là Nhi luôn xuất hiện bên cạnh giúp đỡ tôi những lúc tôi đau khổ nhất. Em luôn luôn cố gắng ở bên cạnh tôi những lúc suy sụp. Không chỉ vậy, Nhi luôn là một động lực mạnh mẽ nhất mỗi khi tôi gần như lạc bước trong tuyệt vọng và giúp tôi có thêm một ý chí sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và thú thực, Nhi bây giờ đã đóng một vai trò cực kì quan trọng trong trái tim của tôi rồi… Tôi biết rõ thứ tình cảm tôi dành cho Em gọi là gì nhưng vẫn không thể dám nghĩ đến nó, chỉ biết nó có thể khiến tôi làm bất cứ điều gì vì Em. Thứ tình cảm này tôi chưa bao giờ cảm nhận được ở bất kì người nào khác kể cả là Thúy, giống như một trải nghiệm chưa bao giờ có trong đời. Nhưng vì một lý do mà ai cũng biết khiến cho tận sâu trong tiềm thức của tôi luôn coi tình cảm này là một điều cấm kị, một sai lầm không nên có. Một nửa tâm trí tôi muốn nâng niu và bảo vệ thứ tình cảm kì lạ ấy, một nửa lại như sợi xích trói chặt lấy khiến tôi không tài nào vùng vẫy ra được…

Tôi bỗng dưng cảm thấy buồn mà không tài nào giải thích được vì sao mình buồn. Chân cứ bước đi mà lòng nặng trĩu. “Thật ra giờ mình đang vui hay đang buồn đây?” – Tôi tự hỏi mình. Đi ngay bên cạnh tôi đây là một người con gái đang nắm giữ tất cả tâm trí và cả trái tim của tôi. Tại sao Em lại lợi hại như vậy? Một người con gái mang trong mình thứ sức mạnh đáng kinh ngạc có thể dễ dàng làm tổn thương tôi từ tận nơi sâu thẳm nhất trong lòng. Càng nhìn Nhi, tôi lại càng chết mê chết mệt em hơn. Màu xanh lá từ đôi mắt tuyệt đẹp của em khiến tôi như bị thôi miên. Đôi môi hồng sen căng mọng kia trông ngon lành hơn bất cứ thứ gì tôi biết. Mái tóc đen hơi rối của em phảng phất một chút gì đó hoang dã và cuốn hút lạ thường. “Mẹ ơi cứu con!” – Tôi như con thú hoang sa chân vào đầm lầy ngọt ngào ấy và phải cầu cứu để thoát ra nhưng không được… Ra thế éo nào được?

Bỗng Nhi liếc qua nhìn tôi khiến tôi giật mình luống cuống quay ra chỗ khác. Mải mê ngắm nãy giờ khiến tôi bắt đầu trở nên vô duyên đến mức… lố bịch. Và Nhi có lẽ đã hết chịu nổi, Em dừng hẳn lại và nhìn chằm chằm vào mắt tôi:

- S..Sao z Nhi? Mệt hả?

- Hông!… – Em vẫn nhìn tôi.

- Chứ sao l…lại đứng lại?

- … – Nhi nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc rồi lên tiếng – Ngồi đây một lúc được không?

- Ngồi đây á?

- Ừ…

- Àh ừh… được thôi… – Tôi luống cuống như đứa trẻ làm bể chậu hoa của mẹ.

Tôi mò tìm một cục đá lớn và phẳng đặt xuống để cho em ngồi lên trước, sau đó cũng tìm ình một cục khác đặt ở cách em đúng 0,5m. Nhi thấy thế liên phì cười:

- Sao để xa z?

- Àh thì… tại..tại…

- Haiz… – Nhi tự dịch viên đá của mình sát lại viên của tôi.

Như vậy là tôi và em ngồi sát bên cạnh nhau, vượt qua cả cái khoảng cách giới hạn chuẩn mực của nam và nữ bình thường. Giống như thứ tình cảm đặc biệt kia từ bao giờ đã xóa đi khoảng cách ấy từ lâu lắm rồi. Tôi ấp úng:

- H…Hôm nay trời đẹp nhỉ…

- Ukm… – Nhi mỉm cười (Thục ra lúc đó tối thui không trăng cũng không sao).

- À… ukm… Ryu nghe nói giá xăng gần tết mới giảm kỉ lục á…

- Vậy hả? hihi…– Nhi cười thành tiếng.

- Àh àh… Obama cũng mới tuyên bố dùng vũ lực với phiến quân IS á… r…rồi… – Tôi nói mà cũng chả biết mình đang sủa cái gì nữa.

- Thôi cha!… Nói chuyện liên quan quá z? – Nhi không nhịn được nữa mà bật cười.

- Àh…ừh…! Mà nói chuyện gì mới liên quan giờ? – Tôi ngượng chín mặt.

- Mượn vai xíu nhé!

- HƠ… Ừ ừ… được… – Tim tôi đập thình thịch.

Em tựa đầu vào vai tôi, không hề nhẹ nhàng tình cảm như mấy bộ phim hàn quốc mà ập luôn mặt vào ngực tôi rồi dụi dụi đầu vào cật lực. Tôi nhột quá thì phì cười:

- Hahaha… Nhột quá!… làm cái gì z?

- Hìhì… người ta thích z mà!

- Thích gì lạ đời z?

- Kệ…

- …

Nhi ngước mặt lên cười làm cho ánh mắt của Em đã mê hồn sẵn rồi còn thêm phần “hớp hồn” đàn ông hơn nữa, khiến tôi như chết lặng đi, tim đập thình thịch không thốt lên được lời nào. Nhi cũng cảm thấy ánh mắt của tôi đang mắc kẹt lại trong mắt mình nên cũng mỉm cười nhìn tôi đầy trìu mến. Những lúc cả 2 cùng im lặng 4 mắt nhìn nhau như thế này chính là những lúc nguy hiểm nhất vì đây chính là thời điểm không cần ai nói với ai nhưng ai cũng hiểu được người kia đang muốn gì. Và đây cũng chính là thời điểm mọi khoảng cách, mọi rào cản bắt đầu trở nên vô nghĩa. Nhi từ từ nhắm mắt mình lại, đôi môi mềm mại khẽ hé mở và run lên khe khẽ. Tôi ngắm nhìn nó say đắm rồi cũng bất chấp hết những lo ngại trong lòng mà ôm Em thật chặt, trao cho Em một nụ hôn tràn đầy tình yêu thương nhất mà tôi có thể. Tôi ngậm lấy lần lượt 2 bờ môi ngọt ngào của em mà hôn nhẹ nhàng như nâng niu. Được một lúc tôi từ từ đưa lưỡi của mình chạm vào môi Em. Thỉnh thoảng tôi cũng cảm thấy lưỡi của Nhi hơi thoáng chạm vào lưỡi của tôi rồi lại biến mất, rụt rè và e ngại y như một cô bé nhút nhát vậy. Tôi đành phải đưa lưỡi mình vào hẳn miệng Nhi mà tìm kiếm cô bé rụt rè kia. Cho đến khi Nhi đã qua đi những giây phút rụt rè có phần đáng yêu của mình thì 2 chiếc lưỡi mới có thể quấn lấy nhau vừa ướt át nhưng lại vừa nồng cháy. Tôi đưa tay lên luồn qua tóc phía sau gáy của Em ép chặt vào mình hơn và từ từ đè Em nằm xuống đất gối lên tay tôi. Tay còn lại tôi vòng qua cổ em và cũng ép chặt hơn nữa, nụ hôn lại càng thêm phần đam mê và khao khát.

Nụ hôn kéo dài phải đến hơn 20 phút thì Nhi đưa tay đẩy tôi ra và lên tiếng:

- Khó thở quá àh…

- Ậy…! đang… phê mà làm gì z?

- Phê cái đầu anh á! Tanh quá… toàn mùi máu không…

- Ơ… Tại nãy bị uýnh chảy máu răng thôi mà… àh còn lúc bị đấm hộc cả máu mồm nữa…

- Ọe! – Nhi lè lưỡi nhăn mặt.

- Lại còn “ọe” nữa… Hay là để xuống sông xúc miệng rồi mình… tiếp nhé!

- Thôi đừng có mơ!…. Dắt em về ngay… sương xuống lạnh lắm rồi…

- Vậy về nhà… hun tiếp nhé – Tôi hớn hở…

- Không! dâm tặc thả em ra… anh nặng quá!…

- Haiz… tiếc quá… – Tôi chép miệng.

- Nhiều chuyện, biến thái… về nhanh đi…

- Được rồi… – Tôi tiu nghỉu.

Tôi và Nhi đứng dậy phủi quầy áo và nắm tay nhau men theo bờ sông tìm đường về lại nhà Thầy Shen. Về đến nơi thì đã thấy thầy Shen và Thím Bravo đứng khoanh tay đi qua đi lại trước cửa nhà trông có vẻ như đang rất sốt ruột. Thấy tôi và Nhi nắm tay nhau tung tăng trở về, Thầy Shen ngay lập tức chạy ra cuống quýt:

- 2 đứa đi đâu sao giờ này mới về vậy hả? còn Tiểu Ý đâu? Nó đi sau 2 con àh?

- Ủa… Sặc – Tôi tái mét mặt đi khi nghe thầy hỏi.

- Sao? Tiểu Ý đâu rồi – Thầy Shen bắt đầu mất bình tĩnh.

- Tiểu Ý đã trốn ra trước con rồi mà… sao đến giờ vẫn…

- Trời ơi!… – Thầy Shen nghiến chặt răng, ngay lập tức chạy đi quay lại villa.

- Thầy ơi… bình tĩnh… Giờ quay lại đó nguy hiểm lắm… – tôi giữ thầy lại.

- Nhưng Tiểu Ý con thầy đang ở đó… Lỡ nó có chuyện gì thì thầy biết phải sống sao đây hả?

Trong lúc mọi người đang cố sức giữ chân thầy Shen lại thì bỗng có tiếng nói phát lên bên cạnh:

- Mọi người chơi trò gì vậy? chơi U àh? vui vậy? cho con chơi với…

- Ơ…! – Mọi người tròn mắt lên ngơ ngác.

- Hìhì… có chuyện gì vậy? – Tiểu Ý nghiêng đầu mỉm cười hồn nhiên.

- Con nhóc này làm gì mà giờ này mới chịu về hả? Đi vào mà đội bình sứ! nhanh!. – Thầy Shen nổi trận lôi đình.

- Óa! Sao tự nhiên phạt con z? – Ý tròn xoe mắt.

- Cái tội đã biết nguy hiểm còn nhảy vào, thêm nữa là tự ý đi một mình trong lúc nguy hiểm… lỡ có chuyện gì thì sao hả?

- Có chuyện gì được chứ? Với lại ai bỉu mọi người hứa cho con đi rồi bỏ thuốc ngủ vào nước dụ con ở nhà… – Ý Chu mỏ.

- Cái tật ngủ ngày không chịu bỏ thì có! Ai rảnh mà bỏ thuốc vào nước ày uống hả? – Thầy Shen giận sôi.

- Hìhì… Vậy hả? Nhưng mà lần này con về trễ là tại có việc chớ bộ! anh Ryu mê gái quá quên luôn mang kiếm về nên con mới tìm mang về lại giùm nè!

- Sặc! – Tôi nhột gáy.

Tiểu Ý lấy từ sau lưng ra bọc vải hồi nãy để gekkeju và lấy từ trong đó ra một thanh katana với vỏ bằng gỗ được sơn bóng màu đen. Khúc đầu và giữa của vỏ được bọc vàng hoa văn mang đậm chất hoàng gia. Ý từ từ đưa thanh kiếm cho tôi bằng 2 tay. Tôi nhận lấy thanh kiếm và lên tiếng:

- Hix… Cám ơn em! Anh quên béng mất! – Tôi gãi đầu xấu hổ.

- Hìhì… không có em là mất luôn rồi nhé!

- Mà sao em kiếm được hay vậy?

- Àh…thì em hỏi cái chị xinh xinh ở trên lầu ấy… mà chị đó kì ghê… hông mặc đồ gì hết mà chả ngại ngùng gì…

- Sặc…! – Nhắc đến lại làm tôi muốn xịt máu mũi – mà lần sau cũng đừng làm mọi người lo lắng như vậy đi! Thấy cha em nổi giận rồi kia kìa… Mau lại xin lỗi đi…

- Dạ… anh cứ để em… Dễ thương zdầy cha em không giận quá 5 phút đâu hê hê… – ý nhe răng cười tinh nghịch.

- Lạy em luôn!…

Thím Bravo nãy giờ đứng gần đó cũng lên tiếng:

- Có đúng là Ryuken không vậy Ryu?

- Để cháu coi thử…

Tôi nói rồi liền đưa tay cầm lấy cán kiếm và rút từ từ thanh kiếm ra khỏi vỏ. Ánh sáng kim loại màu trắng bạc lóe lên lấp lánh như kim cương vậy. Thanh kiếm có hoa văn rồng uốn lượn trên sống kiếm, lưỡi kiếm cong vút mềm mại và sắc bén mang đậm chất nghệ thuật. Chuôi kiếm cũng ánh vàng lên lấy lánh trông tuyệt đẹp, và đặc biệt nhất chính là phần cuối cán kiếm. Một màu đỏ lấp lánh đặc trưng của viên kim cương được mệnh danh là “con mắt” của thanh kiếm rồng được lắp một cách vừa vặn và tinh xảo vô cùng. Chắc chắn đây chính là thanh Ryuken quý giá có một không hai, gia bảo của nhà Date…

Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã 2 – Chương 10


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.