Nếu hồi đó mình không đến Anh, có phải mọi việc sẽ khác không? Hổ Tình tự hỏi, nhưng việc đó sẽ không có đáp án.
Một lúc lâu, Hổ Tình mới rời tầm mắt khỏi cửa sổ, ngồi lại ghế tiếp tục làm việc.
Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó ,đã đến nước Anh và cũng tìm được công việc thuận ý ,vậy thì bây giờ cứ tiếp tục làm tốt công việc và sống tốt ở đây đi.
Thời gian là thuốc trị lành vết thương tốt nhất, tin rằng với sự trôi đi của thời gian, Kỳ Thiệu Xuyên sẽ trở thành quá khứ của mình. Hổ Tình không ngừng an ủi bản thân.
Nhưng Hổ Tình biết, muốn quên đi một người, thật sự không phải một việc dễ dàng chút nào.
Thở nhẹ một hơi, Hổ Tình tiếp tục làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh, như chỉ trong chớp mắt, đã đến giờ tan ca, bắt đầu có người lần lượt ra về.
Hổ Tình vẫn đang làm việc, cô ngẩng đầu nhìn thấy đèn trong phòng sếp vẫn sáng, liền biết là anh vẫn đang miệt mài.
Hơn sáu giờ chiều, trong công ty chỉ còn lại Hổ Tình và Đoan Mộc Thụy.
“Hổ tiểu thư xinh đẹp, không biết tại hạ có vinh dự đưa cô về không?” Đoan Mộc Thụy giơ tay ra, cử chỉ vô cùng lịch lãm.
Hổ Tình cười khẽ, mắt mày uốn lên như khuôn trăng trên trời, đôi mắt lung linh mang theo nét cười, khiến Đoan Mộc Thụy có cảm giác chói mắt.
Có thể là do anh mang hai dòng máu Trung - Anh, nên Hổ Tình luôn cảm thấy lời nói giọng điệu của Đoan Mộc Thụy đôi lúc hơi hoa văn.
“Haha……, Thụy, nếu bộ dáng bây giờ của anh bị nhân viên nhìn thấy, không biết họ sẽ trêu cười anh như nào đây!?” Hổ Tình đưa tay đặt vào bàn tay đang giơ lên của Đoan Mộc Thụy.
Hổ Tình đến Anh cũng được một năm, những thứ ban đầu cô không quen, đến giờ cô cũng đã hoà đồng, lễ phép nắm tay cũng là một trong phong tục tập quán đó.
Hai người cùng nhau đi khỏi tòa nhà, sánh bước bên nhau, tuy Hổ Tình đang đi giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn Đoan Mộc Thụy nửa đầu, hai người đi cùng với nhau như một cặp trai tài gái sắc.
Đoan Mộc Thụy biết, Hổ Tình vẫn chưa quen thức ăn của nước Anh, nên đặc biệt đặt bàn ở một nhà hàng Trung Quốc.
Khi họ đến nơi, người trong cửa hàng cũng chưa đông, còn lại khá nhiều chỗ trống, “ Cảm ơn anh.” Hổ Tình nói, vì cô biết, Đoan Mộc Thụy vì mình mới đặt bàn ở đây.
Bởi vì Đoan Mộc Thụy sinh sống ở Anh từ nhỏ nên không hứng thú gì với món ăn Trung Quốc, so với những món ăn Trung Hoa nóng sốt, Đoan Mộc Thụy thà đi ăn một cái bánh mì nướng.
“Anh với em không phải khách sáo vậy đâu.” Đoan Mộc Thụy nói rằng, nếu là ăn bữa tối cùng với Hổ Tình, anh không hề ngần ngại đi ăn món Hoa.
Hổ Tình không tiếp lời, với một người Trung Quốc, việc gọi món tất nhiên là do Hổ Tình phụ trách, còn ánh mắt Đoan Mộc Thụy từ đầu đến cuối chưa rời khỏi cô một phút nào, nhưng Hổ Tình bây giờ đang mải nhìn menu, không hề hay biết.
“Tiểu Tình, anh có việc muốn nói với em.” Tai Đoan Mộc Thụy hơi đỏ lên, tuy anh yêu Hổ Tình, nhưng khi nói ra miệng lại là một vấn đề khác.
Hai mươi mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Thụy tỏ tình với một cô gái, anh không hối hộp mới là chuyện lạ.
“Sao? Anh có việc gì cứ nói đi.” Hổ Tình ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thụy, sau đó tiếp tục cắm cúi vào menu để chọn đồ.
Tự nhiên, trong lòng Đoan Mộc Thụy nảy sinh ra một cảm giác thất bại, nhìn lại mình, vừa có tiền vừa có quyền, bề ngoài cũng không tệ, tại sao bây giờ ở trong mắt Hổ Tình còn không hấp dẫn bằng mấy món thức ăn.