Ngày hôm đó, Thiếu Đường cũng không biết mình đã lái xe chở hai người bị thương ngồi phía sau tới bệnh viện như thế nào. Máu bên hông anh chảy xuống, ngón tay như thể nghiến vỡ vô lăng, vặn xoắn thành miếng quẩy.
Bọn họ tới bệnh viện Triều Dương ngay gần nhà. Xe cấp cứu vội vàng đẩy Mạnh Kiến Cúc vào trong phòng kiểm tra sau đó chỉ trong phút chốc chuyển cô qua luôn phòng phẫu thuật, tiến hành cấp cứu…
Kết quả kiểm tra cho thấy một bên thận của cô út bị vỡ, xuất huyết, lâm vào hôn mê.
Chỉ một cú đẩy của người chồng đã khiến thận cô út bị vỡ.
Nhà họ Mạnh nào chỉ có mỗi hai ông bà ốm yếu già cả cùng với cô út. Chẳng bao lâu sau khi mọi chuyện xảy ra, cả nhà họ Mạnh, cô cả, cô hai, chồng cô hai lũ lượt nối nhau chạy tới bệnh viện, rồi còn gọi luôn cho cả cảnh sát, than khóc tố cáo chuyện bạo lực gia đình.
Đôi mắt Thiếu Đường rực lửa, cuồng điên tính tìm kẻ nào đó tính sổ, dẫu có phải vứt bỏ bộ quân phục này anh cũng chẳng thể tha cho mấy tên khốn kiếp chó má đó. Thế nhưng khi anh đi tới đầu hành lang thì đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, chửi bới đánh đập ầm ĩ, rõ là chẳng cần tới anh phải nhúng tay vô…
Hai người cô nhà họ Mạnh ở bên ngoài đều là những người cực kỳ mạnh mẽ dữ dội, bao quanh chồng cô út nói ra đầu ra đũa, đánh cho tơi bời, cậu dám đánh em gái tôi, giờ nó hôn mê nằm trong phòng phẫu thuật cấp cứu, thận vỡ tan nát, mạng cũng mất tới nơi, chuyện này sao có thể bỏ qua?! Hai người phụ nữ dũng mãnh như hổ, có thể chống lại mười tay đàn ông to con ngông cuồng. Cô cả nói chuyện tới tấp như bắn đại bác, chỉ vào chồng cô út dồn dập lên án, dáng người cô hai cao to khỏe mạnh, vung túi xách nhảy lên đập chồng cô út túi bụi, đuổi đánh suốt hành lang, chẳng thèm quan tâm tới hình tượng gì sất.
Cô hai quay lại, cắn răng khoái trá nói: “Mẹ, chị, con đã đập cho thằng nhãi Tiểu Trịnh ấy một trận rồi, trút xong hả dạ hẳn!”
Tay anh em chó má vất vưởng đâm dao kia bị dọa chạy béng mất tiêu, không dám ló mặt qua.
Sau đó, đồn công an tiếp nhận lời báo án, điều tra, bắt gã đàn ông kia, yêu cầu bồi thường một ít tiền.
Truyền thống của người Trung Quốc chú trọng chuyện gia đình hòa thuận, dù có như thế nào đi chăng nữa cũng không thể dễ dàng chấm dứt chuyện hôn nhân. (155) Mấy chuyện như vợ chồng xích mích, bạo lực, chỉ cần không tới mức mất mạng thì luôn xử lý bằng cách hòa giải. Đánh cho đã rồi còn có thể về nhà ở tiếp với nhau, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, rạn nứt trong tình cảm chỉ dùng miếng giấy chắp vá dán vào là xong, buồn cười biết chừng nào.
155. Nguyên gốc: 宁拆一堵墙, 不破一桩婚, mình có tra baidu thì mình nghĩ nghĩa tương tự như câu: 宁拆十座庙不破一桩婚, theo mình ý là dù có làm gì đi chăng nữa, tốn bao công sức đi chăng nữa thì cũng không thể dễ dàng muốn ly hôn là ly hôn, bỏ nhau là bỏ nhau.
Chồng cô út cũng há mồm trợn mắt, hoảng sợ cuống cuồng, hối hận, làm sao hắn có thể nghĩ rằng chỉ với một cú đẩy của mình có thể khiến thận vợ mình bị vỡ cơ chứ! Là một người đàn ông, một người chồng, hắn có phân trần thế nào đi nữa thì chuyện này hắn vẫn sai rõ rành rành. Gã đích thị là loại đàn ông gặp chuyện cái là sợ hãi co vòi, dẫu sao nói cho cùng hắn cũng chỉ là tay lái xe cho lãnh đạo đơn vị mà thôi, chứ bản thân gã cũng nào phải lãnh đạo đâu cơ chứ!
Cô cả nghiêm khắc, thẳng thắn nói ra ngô ra khoai với chồng cô út: “Tiểu Trịnh, hôm nay cậu làm việc này thật sự đã hoàn toàn phụ sự tin tưởng của cả nhà chúng tôi, của cha mẹ tôi đã gả con gái cho cậu!”
“Cậu nói cậu lấy em gái tôi là bởi cậu thông cảm, thương hại nó, đây là vấn đề tình cảm của hai đứa, tôi không xen vào. Nhưng từ khi Mạnh Kiến Cúc gả vào nhà cậu, cha cậu hẵng đang nằm liệt trên giường, không phải em gái tôi ngày ngày đêm đêm chăm sóc hầu hạ cha mẹ cậu, ở nhà nấu cơm giặt giũ lo cho cả gia đình, rồi lại còn sinh cho nhà cậu một thằng cu kháu khỉnh hay sao?!… Dẫu em gái tôi không có công lao gì thì nó cũng đã nếm đủ khổ lao chứ phải không? Nếu giữa vợ chồng không có tình yêu, thì cũng phải có cái ơn cái nghĩa!… Làm người ít nhất phải có lương tâm chứ!!!”
Chồng cô út đặc biệt sợ nghe cô cả không ngừng giảng hết đạo lý này đến đạo lý khác, cụp đuôi ủ rũ ngồi ở ghế dài trên hành lang: “Chị cả, hôm nay thực sự em không cố ý… Thật sự em không ngờ có thể làm thận vợ em bị vỡ, cơ thể cô ấy thật sự quá, quá…”
Cô cả nói: “Từ nhỏ, em gái tôi đã suy dinh dưỡng, khi ấy phải trải qua cơn thiên tai năm 60, trong nhà không có cái ăn, cả tháng trời chẳng được uống một ngụm sữa, đến trứng gà cũng chẳng có, tôi và anh tôi, Mạnh Kiến Dân phải đi ra ngoài đào bới rễ rau dại để ăn. Bởi vậy nên nó là đứa ốm yếu nhất trong nhà tôi, chỗ nào trên người cũng có vấn đề, không thể chịu được giày vò khổ sở. Trong nhà chúng tôi, nó như viên ngọc quý được nâng niu trên tay, chưa từng bị ăn hiếp bắt nạt, cũng chẳng ai để nó làm việc nhà, nhưng từ khi nó đến nhà cậu, cái gì nó cũng phải làm, cậu thấy nó có vất vả không?”
Chồng cô út khẽ nói: “Vất vả.”
Cô cả trừng mắt, lạnh lùng nói: “Cả ba năm thiên tai đằng đẵng cũng chẳng thể làm nó đói chết, ấy vậy mà cậu đẩy nó một cái đã khiến nó lâm vào tình cảnh “nguy kịch”, phải vào phòng cấp cứu! Nếu như nó bị nhà cậu hành hạ chà đạp, sau này xảy ra bất kỳ chuyện gì, cả nhà chúng tôi sẽ không để yên cho cậu!”
…
Cả nhà họ Mạnh, không một ai nhắc tới hai chữ “ly hôn”.
Ai cũng nói rằng hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Thế nhưng, một cuộc hôn nhân mà đến ngay cả nền tảng là tình yêu cũng chẳng có, thì chính là nấm mồ của hạnh phúc cả đời người con gái. Chỉ tiếc khi ấy, rất nhiều người phụ nữ vẫn không nghĩ thông chuyện này, chỉ bởi vì gia đình, vì con cái, vì muốn giữ mặt mũi trước mặt người thân họ hàng mà cắn răng ngậm đắng ngậm cay, nuốt nước mắt vào trong lòng.
Trong hành lang đi đến khoa điều trị vết thương ngoài, suốt cả đường đi Mạnh Tiểu Bắc vừa nâng hai tay đầy máu vừa an ủi Thiếu Đường: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, con thật sự không sao mà, cầm máu là ổn mà.”
Mặt Thiếu Đường lạnh căm, khàn giọng nói: “… Vết thương trên người cha mới là vết thương ngoài da.”
Thiếu Đường nắm chặt hai cổ tay Mạnh Tiểu Bắc, đỡ lấy đôi bàn tay bị thương của cậu, cả người run rẩy. Đó không phải bởi anh sợ hãi, mà do bờ ngực xương sườn rung lên, tĩnh mạch trên thái dương hằn lên giật mạnh. Bọn họ đi trong hành lang của khu vực điều trị khẩn cấp, người đi người lại rất nhiều, có lúc họ vô ý đụng vai vào người khác khiến cả người chao đảo. Thiếu Đường quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào đối phương với đôi mắt đỏ quạch dày đặc tơ máu, dù chẳng nói một câu nào cũng đủ khiến cho người bên cạnh hết cả hồn, vội vàng né ra. Từ trước tới nay, Mạnh Tiểu Bắc chưa từng thấy Thiếu Đường của cậu hung dữ như vậy, cả người lầm lầm như muốn giết người, toát lên sự cố chấp ngang ngược không cam lòng.
Trong phòng chụp X-Quang của khoa chỉnh hình, Thiếu Đường gặp chuyên gia đọc kết quả chụp phim.
Thiếu Đường đứng ở bên bàn, hai tay chống bàn, khuôn mặt đượm vẻ sầu lo: “Thằng nhóc học vẽ, tay có bị ảnh hưởng không ạ, về sau có thể vẽ nữa không?”
Vị chuyên gia nhướng mày: “Học vẽ hả…”
“Cái cậu sinh viên này, học vẽ mà không biết tự bảo vệ tay mình cho tốt, lại để dao cắt vào tay vậy hả?”, vị bác sĩ già không kìm được mà trách cứ.
Thiếu Đường: “…”
Tay phải của Mạnh Tiểu Bắc còn bị thương nặng hơn cả tay trái. Sau khi lau sạch máu và nước mủ xong, miệng vết thương hoàn toàn lộ ra khiến người khác sợ hãi. Từ vết dao ngang qua bàn tay, Thiếu Đường có thể thấy được lúc ấy Mạnh Tiểu Bắc đã dữ dội, điên cuồng ra sức đoạt lấy lưỡi dao kia như nào!
Ánh mắt Thiếu Đường ngổn ngang lo lắng, hỏi: “Gân tay phải… gân tay… không đứt chứ ạ?”
Khi anh hỏi câu này, cảm giác trái tim như bị đâm một nhát thật mạnh, lòng dạ đau đớn tới mức muốn tự chặt đứt tay phải của bản thân, lắp lên cho bảo bối của mình.
Anh là một người đàn ông, điều mà anh không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh tượng người thân yêu nhất chịu tổn thương ngay trước mắt mình, mà bản thân chỉ bất lực chẳng thể làm gì.
Khi đó Tiểu Bắc nắm chặt cổ tay anh, trước mặt người nhà bộc bạch cõi lòng, anh là người của cậu, hai người vẫn luôn sống rất tốt, trước giờ đều ở bên nhau. Con anh cố gắng nỗ lực suốt mười năm trời, thành công đã gần ngay trước mắt, nếu lúc này gặp chuyện, tay bị thương không chữa được, ôm nỗi tiếc nuối xót xa tới cuối đời, cả đời này Thiếu Đường sẽ không thể nào tha thứ cho chính mình.
Trước đây, Thiếu Đường vẫn luôn thầm lo lắng, Tiểu Bắc hẵng còn rất trẻ, hoạt bát năng động, bạn bè nhiều, ở bên một đám bạn lông bông, tính tình không kiên định.
Anh nào biết rằng, Bắc Bắc yêu anh nhiều tới thế.
Vị chuyên gia nói, gân tay không sao, xương ngón tay cũng không bị gãy, chỉ là ngón áp út cùng ngón út bị thương rất nặng, phần thịt bị cắt lòi cả ra, cả tay cần phải khử trùng, khâu vết thương. Người trẻ tuổi liền da liền thịt rất nhanh, nên sẽ không có vấn đề gì, song sẽ lưu lại vết sẹo trên tay!
Bác sĩ buộc hai tay Tiểu Bắc cố định lại, bôi thuốc, khâu vết thương. Người khâu là vị bác sĩ trẻ tuổi, làm việc nghiêm túc cẩn thận, cúi đầu tập trung tinh thần khâu chỉ trên ngón tay Tiểu Bắc, nói: “Tôi sẽ khâu kỹ ở các đốt ngón tay hơn, sau này ngón tay sẽ không bị biến dạng”, “Vân tay chắc chắn sẽ thay đổi, đường tình duyên không còn, bị lưỡi dao xẻ sạch rồi”…
Mạnh Tiểu Bắc chép chép miệng, đôi mắt nhòe nước rồi lại cố gắng kìm lại, tay đứt ruột xót. Cậu híp mắt ngó bác sĩ khâu vết thương, hỏi: “Đường tình duyên không còn nữa, vận mệnh của cháu liệu có thay đổi không ạ?”
Bác sĩ từ tốn dịu dàng nói: “Vận mệnh có thay đổi hay không thì phải coi số cháu thế nào. Nhưng chắc chắn là bàn tay sẽ không đẹp đẽ như trước nữa.”
Mạnh Tiểu Bắc thở dài: “Hầy, đôi bàn tay ngọc ngà của cháu, thế là thôi khỏi hy vọng chuyện làn da mịn màng như tơ lụa gì nữa rồi, tay toàn vết sẹo.”
“Sau này đừng có ghét bỏ con nhé!”
Mạnh Tiểu Bắc quay đầu cười với Thiếu Đường, khóe miệng cong cong.
Lúc đầu Thiếu Đường ở trong phòng ngồi xuống chỗ của mình nhìn bác sĩ khâu vết thương cho Mạnh Tiểu Bắc, hai mắt đăm đăm. Sau đó anh đứng lên ra ngoài, thật sự không thể chịu đựng được nữa. Ngỡ như cơ thể con anh không còn hoàn chỉnh, đôi bàn tay Tiểu Bắc vốn đẹp đẽ mảnh dẻ linh hoạt biết chừng nào!
Thiếu Đường siết mấy tờ đơn, băng qua hành lang đông nghẹt người chen chúc dài dằng dặc, đi xuống dưới lầu đóng tiền mua thuốc.
Mọi người xung quanh đi qua đi lại đều nhìn anh, vội vàng lùi lại, sợ hãi, nhìn chằm chằm nửa người dưới Thiếu Đường với ánh mắt khác thường.
Thiếu Đường cúi đầu nhìn bản thân một cái, ngẩn người trong chốc lát rồi lại đi tiếp. Máu bên hông anh đã kết lại, dính chặt lên vạt áo sơ mi, máu chảy xuống dưới quần anh, bên phải người dường như toàn là máu, loang lổ, hoàn toàn chẳng có cảm giác đau đớn gì.
Bệnh viện Triều Dương là bệnh viện lớn nhất ở gần đây, đêm đến rồi mà việc chữa trị vẫn không dứt, trong hành lang của khoa điều trị khẩn cấp và ngoại thương có rất nhiều người đi tới đi lui. Đôi khi lại có người uống rượu say đánh nhau gây gổ, có người được đưa tới từ công trình gần đây, trên đầu đóng đinh, cả mặt toàn là máu, được công nhân đỡ vào phòng khám bệnh, có vô vàn kiểu người bệnh trước mắt Thiếu Đường.
Thiếu Đường dùng nước lạnh tự rửa vết thương bên hông mình, xử lý qua loa, còn chẳng thèm lấy số. Y tá ở chỗ khám bệnh vừa quay đầu đã bực bội hô lên: “Trời, hộp bông đâu rồi, ai lấy rượu cồn của tôi đi rồi?!”
Thiếu Đường tự khử trùng cho mình, động tác nhanh nhẹn thành thạo, buộc băng gạc trên lưng. Trên đường trở về, anh chầm chậm bước đi, những bóng người xung quanh nhòe mờ lập lòe, vô số kỷ niệm trong quá khứ tràn về, muôn vàn khoảnh khắc hạnh phúc ngọt ngào trong những năm tháng xưa hỗn loạn hiện lên trước mắt anh. Khi ấy, trong điện thoại Tiểu Bắc đã không ngừng lặp đi lặp lại, nói với anh rằng: “Đại Bảo Bảo, cha yên tâm, cha ở Bắc Kinh chờ con.”…
Mạnh Tiểu Bắc khâu xong vết thương, bà nội và cô cả qua an ủi cậu, cô út vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật.
Cô cả cực kỳ có tâm, lặng lẽ báo với thằng cháu: “Cha nuôi cháu thật sự rất thương cháu.”
“Vừa xong cô mới nhìn thấy, cha nuôi cháu ngồi một mình ở trong hành lang bên kia, ngây ngẩn người, đôi mắt bừng đỏ, chắc hẳn rơi nước mắt vì đau lòng cháu đấy!”
…
Đến tối, nơi hành lang tĩnh lặng, Thiếu Đường và Mạnh Tiểu Bắc ngồi sóng đôi, qua đêm trong bệnh viện, Tiểu Bắc hẵng còn phải truyền nước.
Thiếu Đường là người giữ bình nước, nâng hai bình glucose và dung dịch khử trùng cho cậu. Mạnh Tiểu Bắc nói: “Con không bị choáng cũng chẳng ngất xỉu, sao con phải truyền nước cơ chứ!”
Mạnh Tiểu Bắc làm như thật nói: “Tay bị thương làm lỡ chuyện của con rồi! Con đã tính bụng tối hôm nay lén lút mò qua nhà Lượng Lượng coi thằng nhãi đó làm gì! Chắc chắn nó giấu ai đó trong nhà, tiểu yêu tinh lẳng lơ nào đó, nên mới không cho con qua đó mà!”
Thiếu Đường chăm chú nhìn Tiểu Bắc: “… Bây đừng có vô tâm vô tính như vậy được không?”
Mạnh Tiểu Bắc trưng ra bộ mặt “chẳng sao đâu”, cười rầu rĩ, có một số việc đối với cậu là chuyện đương nhiên phải thế. Mạnh Tiểu Bắc nói: “Thiếu Đường, nếu hôm nay con không cản con dao đó lại, giờ đây người nằm trong phòng phẫu thuật, thận bị vỡ, bị đâm có thể chính là cha. Dẫu ngón tay con có đứt con cũng phải cản, con có thể để cha vào phòng phẫu thuật sao?”
Thiếu Đường nhìn thẳng về đằng trước, dường như nhìn xuyên về tương lai mười năm, tám năm sau: “Mấy năm nay ông đây chạy đôn chạy đáo, tính chuyện đổi việc, vào công ty, mua phòng, đều là vì ai?… Bây đừng để ông đây nuôi bây lớn tới chừng này, đã sắp tới thời khắc gặt hái thu quả, chỉ vì bây làm trò rồ dại mà khiến tất cả như công dã tràng, hết thảy đổ xuống sông xuống biển được không?”
Mạnh Tiểu Bắc hỏi ngược lại: “Con theo đuổi cha nhiều năm như vậy, sống chết cũng cố thi đến Bắc Kinh, vì ai?”
Thiếu Đường: “Nếu tay bây hỏng rồi, ông đây còn cần chạy đôn chạy đáo như vậy làm gì!”
Tiểu Bắc: “Nếu cha gặp chuyện, hai tay con lành lặn thì để làm chó gì?”
Vào năm thứ hai Mạnh Tiểu Bắc về Tây An, Thiếu Đường bắt đầu vào làm việc ở cơ quan mà cậu của anh, Hạ Thành lập ra trong nội thành Bắc Kinh, thường xuyên đi công tác, liên hệ giao dịch với các xưởng chế tạo vũ khí ở các tỉnh.
Một công ty kỹ thuật nào đó, đứng đằng sau bộ phận hậu cần của Tổng tham mưu bỏ vốn, mở rộng việc buôn bán kinh doanh các sản phẩm quân nhu ở Bắc Kinh, xây dựng nhiều văn phòng liên lạc, có rất nhiều nhân viên. Bên cầu vượt Đông Tứ Thập Điều xây dựng một tòa cao ốc đồ sộ, nguy nga tráng lệ, tỏa sắc vàng lấp lánh, từ trên nhìn xuống có thể thấy hai vòng bên trong thành phố. Công ty thâu tóm phần lớn thiết bị quân sự xuất nhập khẩu và sản phẩm công nghiệp quân sự của quốc gia lúc bấy giờ, hướng tới các quốc gia nhỏ ở châu Á, châu Phi, tiêu thụ sản phẩm quân nhu trong nước, lớn thì máy bay, tên lửa đạn đạo, máy bay trực thăng, nhỏ thì xe tải, xe nấu ăn, xe phòng cháy chữa cháy, xe chở nước và lều chống thấm nước. Trong nội bộ, có rất nhiều người chịu trách nhiệm xử lý công việc đều là người một nhà trong quân đội, người trong ngành đáng tin, ở Bắc Kinh kinh doanh lập nghiệp, hậu thuẫn là một nhà tư bản có nguồn lực khủng, thân phận bí ẩn.
Mấy chuyện này Thiếu Đường làm rất trơn tru, anh ở bộ đội nhiều năm, cực sảnh sỏi mấy chuyện quân nhu yếu phẩm, biết kiểm tra, có thể xuống cơ sở kiểm hàng, hơn nữa tính tình rộng rãi hào phóng, nói năng thẳng thắn, trên bàn rượu, lúc ăn uống cũng có thể bàn chuyện công việc, chẳng mảy may rụt rè sợ hãi.
Hơn nữa, anh còn có các mối quan hệ trong trung đoàn vũ trang, chỉ đợi thời cơ sẽ chính thức dùng đến. Những việc này Thiếu Đường sẽ không kể lể dài dòng với Mạnh Tiểu Bắc. Anh là đàn ông, lo cho gia đình, nuôi vợ là chuyện đương nhiên, chẳng cần phải kể ra, anh muốn sau này có thể cho bảo bối nhà anh cuộc sống hạnh phúc sung sướng.
Vết thương trên tay Mạnh Tiểu Bắc đã bôi thuốc, đang đợi cho khô nên chưa băng bó, hai tay duỗi ra đặt trên đầu gối.
Thiếu Đường đánh mắt bảo: “Muốn nằm lên đùi cha không?”
Mạnh Tiểu Bắc liếc về phía dưới quần Thiếu Đường, cười xấu xa: “Sao vậy?… Muốn con hả?”
Thiếu Đường đe dọa nói: “Ông để bây nằm trên đùi ông ngủ, bây nghĩ cái khỉ gì vậy hử?… Đây là bệnh viện đó!”
Một tay Thiếu Đường nâng lấy bàn tay Mạnh Tiểu Bắc, lòng bàn tay kề khít mu bàn tay cậu. Hai người cười đùa trêu chọc đối phương, Thiếu Đường dùng ngón tay khe khẽ vuốt móng tay Tiểu Bắc, cạ đi cạ lại.
Mấy ngày rồi, cả nhà họ Mạnh loạn cào cào, cô út mới phẫu thuật thận, tạm thời đã qua cơn nguy kịch không còn nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng cơ thể quá yếu, mấy chị em nhà họ Mạnh thay phiên nhau ở bệnh viện trực đêm chăm sóc. Bà nội Mạnh ngồi ở đầu giường con gái, lại nhắc tới vết thương trên tay thằng cháu, bên nào cũng khiến bà lao tâm khổ tứ.
Từ khi sinh ra sức khỏe Mạnh Kiến Cúc đã rất yếu, sau khi kết hôn tâm tình buồn bực, uất ức, các bộ phận bên trong cơ thể cũng đều có vấn đề, yếu kém, bất kỳ lúc nào cũng cần nhập viện phẫu thuật, lấy cái này bù vào cái kia. Trong nhà chồng, cha chồng nằm liệt trên giường, mẹ chồng chẳng thèm nấu ăn, con thì chẳng có ai trông, đến tận lúc này họ mới thấu hết được công sức của người con dâu. Mỗi ngày, Trịnh Thiết Quân đúng giờ đến bệnh viện báo tin, xách theo đủ loại thực phẩm bổ dưỡng, xấu hổ rũ đầu, lần nào cũng bị bà nội và mấy chị em quở trách mắng chửi, sớm biết có ngày hôm nay thì sao ban đầu còn làm như vậy!
Bởi vì tay Mạnh Tiểu Bắc bị thương ngoài ý muốn, nên bất đắc dĩ phải ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày. Thiếu Đường tự mình gọi điện giải thích với Mạnh Kiến Dân, xin phép trường học cho nghỉ.
Ban ngày anh đi làm, buổi tối vội vàng chạy tới bệnh viện chăm sóc thằng con. Ngày hôm sau, anh vẫn cố đưa Mạnh Tiểu Bắc đi bệnh viện quân giải phóng, lại chụp hình kiểm tra kỹ càng lần nữa, sau đó bị chuyên gia tống về, nhắc đây chỉ bị thương ngoài da thôi, đừng chụp X-quang nhiều như vậy.
Ngón tay Mạnh Tiểu Bắc có vết thương, đau khổ nhất chính là không thể làm chuyện gì, thậm chí vào mấy ngày vết thương chưa khép lại, đến cả việc ăn, giặt quần áo, đi vệ sinh cậu cũng không tự làm nổi. Hai người ở trong nhà xí bệnh viện, Thiếu Đường ôm cậu từ sau, giúp cậu kéo khóa quần, móc chim nhỏ ra. Mạnh Tiểu Bắc kêu lên: “Không được không được, cha không thể đỡ con như vầy, sao mà con tè được!!!”
Thiếu Đường nạt: “Vầy cha đỡ kiểu gì? Cha mà không đỡ thì bây như thằng đần tè luôn ra quần hử?”
Mạnh Tiểu Bắc run lên: “Chết mất thôi, cha đỡ con, con… cứng lên rồi nè… Thôi xong, thật sự dựng đứng lên rồi! Bị người khác nhìn thấy thì ngại chết mất thôi huhu…”
Mạnh Tiểu Bắc mà cũng biết ngại sao?
Tất nhiên là không rồi, cậu chỉ đang làm nũng mà thôi!
Thiếu Đường như ngộ ra vì sao mình lại thích thằng nhóc này tới vậy, bởi vì bất cứ lúc nào, ở bất kỳ đâu Bắc Bắc cũng có thể làm cho anh vui vẻ hạnh phúc, cảm thấy cuộc sống không còn gì đẹp đẽ hơn. Cậu chẳng hề ngại ngùng, làm màu, tính cách không u buồn tăm tối, chẳng hề sợ hãi gian khổ trèo leo trên con đường đời quanh co khúc khuỷu, gập ghềnh trắc trở, dẫu có phải đối mặt với những quyết định trọng đại khó khăn trong cuộc đời cũng luôn lạc quan hướng về tương lai, tiến về phía trước, quyết không quay đầu.
Đi xuống dưới lầu của bệnh viện, ở trong vườn hoa nhỏ, ánh nắng ấm áp chiếu xuống bên chân, cuối đông đầu xuân, những bông hoa lặng lẽ bừng nở, khoe sắc tỏa hương, rực rỡ đầy hy vọng.
Thiếu Đường đột nhiên đứng lại, kéo Mạnh Tiểu Bắc ngồi trên ghế đá, trầm lặng một lát, vẻ mặt trịnh trọng, đường cong góc nghiêng khuôn mặt giống như pho tượng thạch cao dịu dàng ấm áp.
Xung quanh không có ai, Thiếu Đường móc từ trong túi ra hai cái hộp bọc vải nhung, đưa cho Tiểu Bắc một cái, mở ra. Hai chiếc nhẫn sáng bóng trơn mịn, là kiểu nhẫn nam đơn giản, hình thức giống hệt nhau, chỉ khác kích cỡ.
Mạnh Tiểu Bắc: “… Cha mua từ khi nào vậy?”
Khóe miệng Thiếu Đường khẽ động đậy: “Trước khi bây tới Bắc Kinh cha đã mua rồi, tính đợi đưa cho bây.”
Tiểu Bắc: “…”
Thiếu Đường nói: “Vốn dĩ định là ngày hôm qua bây thi xong, mọi chuyện ổn định chắc chắn, cha đưa bây ra ngoài, đến một nơi lãng mạn, nơi tầng cao nhất ở nhà hàng Bắc Kinh ăn một bữa tối hai người, ở trên nhà lầu ngắm nhìn cảnh đêm, sau đó sắp xếp để bây được mát mày mát mặt, cho bây niềm vui bất ngờ… Cuối cùng thật sự khiến cha sợ hết cả hồn, “mừng” đâu chả thấy mà còn dọa cha sợ vỡ cả tim.”
Đầu lưỡi Mạnh Tiểu Bắc như quắn quéo lại, lắp bắp: “Đưa con ạ… Cha cầu hôn con sao?”
Thiếu Đường thẳng thắn gật đầu: “Không cầu hôn thì còn là gì nữa, sao mà bây đờ người ra vậy hả, nhận đi.”
Khuôn mặt Mạnh Tiểu Bắc bị gió thổi đến đỏ bừng, hoặc có thể khi đó cậu quá vui sướng, hạnh phúc, thẹn thùng nên mới đỏ mặt. Mái tóc cậu rối tung, ngốc nghếch ngồi đờ ra, tim đập bang bang loạn nhịp, buông tay ngồi đó, đột nhiên như một cô gái ngẩn ngơ si dại nhìn Thiếu Đường. Chẳng hề lãng mạn, chẳng hề có nghi lễ gì, người đàn ông của cậu thẳng thắn đưa nhẫn cho cậu, nói một câu bây nhận đi, mấy chuyện quỳ gối gì đó để vứt hết… Đương nhiên Mạnh Tiểu Bắc cũng nghĩ chuyện mà đàn ông hay làm như quỳ một gối cầu hôn phải để Bắc Bắc ông đây – người đàn ông trưởng thành, đẹp trai ngời ngời làm mới được!
Hết thảy tựa như nước chảy mây trôi, mới ngày hôm qua giữa khung cảnh hỗn loạn, trước mặt ông bà nội cậu đã “công khai”, cuối cùng không ngờ ông bà nội chậm chạp chẳng hiểu ý cậu nên chẳng để tâm gì tới lời đó, cậu cũng không dám lại quậy tưng bừng ầm ĩ một trận nữa.
Thiếu Đường nghiêm túc giải thích: “Không phải cha cố ý mua đồ rẻ cho bây đâu, cha đã ở trong cửa tiệm chọn rất lâu, không phải ông đây không mua nổi vàng 24k, chỉ là cha thấy cái màu vàng óng ánh của vàng cũng giống như màu đồ trang sức mà bà nội bây đeo trên tay! Vậy nên cha mới mua loại 18k, trông có vẻ thanh lịch phong cách hơn chút.”
Mạnh Tiểu Bắc vui sướng nói: “Đẹp lắm, cha đeo cho con đi.”
Thiếu Đường nói: “Không ngờ tay bây lại như này, không thể đeo được.”
Hai người cúi đầu mân mê một lúc lâu, ngón tay trên bàn tay trái của Tiểu Bắc quấn băng gạc, chỉ có thể tạm tháo một sợi băng gạc ra, đeo nhẫn lên rồi bọc lại. Mạnh Tiểu Bắc nhìn vào đôi mắt Thiếu Đường, ngỡ như thấy ánh sáng lấp lánh của nước mắt.
Mạnh Tiểu Bắc sung sướng đắc chí đến nỗi miệng không khép được. Có người thương cậu tới thế, trong lòng ngọt ngào như mật: “Vầy là coi như kết hôn rồi ha?”
Thiếu Đường cười như mếu: “Dù sao bây cũng chẳng chạy đi đâu, giờ mà muốn kết hôn thì phải làm tiệc rượu, cha cũng đã 32 tuổi rồi, nên kết hôn từ lâu rồi…Lúc đầu sao mà ông đây lại nhìn trúng bây cơ chứ?!”
Mạnh Tiểu Bắc cười khà khà, đôi mắt một mí cực dụ người: “Nhẫn đã đeo rồi, coi như đã kết hôn rồi.”
Thiếu Đường nhớ tới chuyện gì đó: “… Cha vẫn còn chưa động phòng đâu đó, thế mà có thể coi là đã kết hôn sao?”
Mạnh Tiểu Bắc giả vẻ ngây thơ nhìn đối phương: “Con tưởng là, chúng ta, sớm đã… động, động, động phòng rồi chứ, con đã làm với cha từ lâu…”
Mạnh Tiểu Bắc nói đến chữ “động” thì không thể giả vờ nổi nữa, cười phì ra, cả người run rẩy, ở trong gió rét cười như điên, lập tức bị Thiếu Đường quặp cổ tới nỗi không thể thở nổi, thảm hại nịnh nót nhận sai…
Từ vườn hoa bệnh viện hai người mau mải bước tới bãi đỗ xe, Thiếu Đường đột nhiên bế ngang Mạnh Tiểu Bắc lên.
Mạnh Tiểu Bắc lơ lửng giữa trên không, hai tay quấn băng gạc, khẽ kêu: “Á!”
Thiếu Đường không đổi sắc mặt, bước về phía xe: “Bây bị thương, ông bế bây một tí thì sao chứ?”
Mạnh Tiểu Bắc là một người cực khỏe mạnh vạm vỡ, bế ngang như này, người cậu dềnh ra chiếm diện tích lớn, hai chân duỗi ra, vung vẩy dềnh dàng. Thiếu Đường cũng phải gắng hết sức ôm, thằng con anh lớn rồi, nặng ra phết chứ đùa.
Vẻ mặt Thiếu Đường bình tĩnh, đường nét khuôn mặt dịu dàng: “Bế bây về nhà.”
Trước đây Thiếu Đường từng bế Mạnh Tiểu Kinh, cũng từng bế cô út, nhưng trong ấn tượng của Mạnh Tiểu Bắc, đây là lần đầu tiên trước công chúng, dưới ánh dương rực rỡ, Thiếu Đường đường đường chính chính vững vàng mạnh mẽ bế cậu theo kiểu “bế công chúa”.