Mười Năm Thương Nhớ

Chương 49




Em mở đầu cho sự

khởi đầu của anh

Khi Ngôn HI mang đôi mắt thâm quầng díp lại vì buồn ngủ về đến phòng khách thì A Hoành lắc đầu bất lực, cảm thấy anh chàng này đúng là vô phương cứu chữa.

“Vẽ xong rồi hả?” Chắc lại là một đêm không ngủ, tập trung vào việc vẽ vời.

Hôm đó sau khi được ngắm mặt trời mọc, về đến nhà, Ngôn Hi liền chui vào phòng miệt mài vẽ thâu đêm suốt sáng.

Ngôn Hi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Thế có nghĩa là sao?” Dưới chân thấy ngứa ngứa, A Hoành cúi đầu nhìn thì thấy Tiểu Khôi đang nằm trên dép cô ngủ. Hài thật, con cún nhỏ này lúc nào cũng gật gù ham ngủ.

“Cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó?” Ngôn Hi suy tư.

“Khiếm khuyết cũng là một vẻ đẹp mà. Tượng thần Vệ Nữ thành Milo (*) cũng là một tác phẩm kinh điển đấy chứ.”

(*): Tượng thần Vệ Nữ thành Milo là tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp cổ đại nổi tiếng nhất, khắc họa Aphrodite, vị nữ thần tình yêu và sắc đẹp của người Hy Lạp.

Ngôn Hi liền mỉm cười, nói: “Tác phầm Hoa hướng dương có mấy ai hiểu đâu mà vẫn là tác phẩm kinh điển. Nhưng bản thiếu gia có phải là Van Gogh đâu?” Anh lại có luồng sức mạnh lớn lao, vung tay vẽ đại là cho ra lò một tác phẩm bất hủ ư?

A Hoành liền ôm Tiểu Khôi đặt vào ổ của nó - một cái hộp các tông lót vải bông - rồi cười, nói: “Lúc Van Gogh còn sống, có ai biết ông ấy chính là Van Gogh sau này không?”

Ngôn Hi lấy chai nước lọc trong tủ lạnh ra uống ừng ực, giọng cũng không còn ngái ngủ như lúc trước: “Ý em là, khi đã biến thành ông già Khốt Ta Bít, anh vẫn chỉ là tên vô danh tiểu tốt, rất có thể trong một đêm mưa tuyết bão bùng, vì không có bánh mì ăn mà tự vẫn bằng súng ư?”

A Hoành liền cười. “Hơn nữa, kể cả có chết cũng chưa chắc đã thành Ngôn Hi có tranh bán với giá ngàn vàng.”

“Thế nên, việc gì phải miệt mài vẽ nhỉ?” Ngôn Hi ngẫm nghĩ.

“vậy anh quyết định không vẽ nữa ư?” A Hoành hỏi.

“Không.” Ngôn Hi gãi gãi mũi vẻ ngại ngùng.

A Hoành hiểu ra vấn đề, liền cười, nói: “Thôi đi đánh răng đi, đến giờ ăn trưa rồi.”

Lấy đâu ra mà nhiều “thế nên” thế.

Từ trước tới giờ, kết cục bình thản nhất không bao giờ là giả thiết mà là cuộc sống.

Khi dọn dẹp phòng của cụ Ngôn, A Hoành phát hiện ra rất nhiều ảnh cũ. Năm tháng trôi qua, các tấm ảnh đã ố vàng, tất cả đều là ảnh của một cậu bé với đôi mắt to tròn và nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương. Ảnh chụp hôm đầy tháng, ảnh tròn chín tháng mười lăm ngày, ảnh lúc một tuổi, hai tuổi... Đến tận năm mười lăm tuổi.

Đằng sau mỗi bức ảnh đều là nét chữ rắn rỏi được viết bằng bút mực: Cháu nội Ngôn Hi, chụp lúc XX tuổi.

Cậu bé kháu khỉnh với nụ cười vô cùng ngây thơ kia đã là dĩ vãng. Chỉ trong tích tắc, năm tháng cũ tựa như những tia nắng ấm áp hiện ra trước mắt.

Hồi nhỏ trông vẫn xinh xắn hơn. A Hoành cau mày tự nhủ.

Lạ thật, cùng một con người mà tại sao trong ảnh và ngoài đời lại khác nhau một trời một đất vậy?

Hình ảnh Ngôn Hi trong mắt cô lúc nào cũng là một dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ, lúc cười chỉ khẽ nhếch mép, hoàn toàn khác với nụ cười trong sáng, rạng rỡ trong ảnh. Chẳng lẽ sự khác biệt này là do những cách biệt trong tuổi tác tạo ra ư? Tuy nhiên, tướng mạo của anh không thay đổi nhiều lắm...

Cô lật từng trang ảnh, những phần sau cuốn album lại trống rỗng.

Từ mười lăm tuổi đến nay sao không có ảnh nhỉ?

A Hoành ngẫm nghĩ một lát rồi gấp cuốn album lại, sau đó vô tình làm rơi cuốn album xuống đất. Cô liền cúi xuống nhặt lên, tay chạm vào phần bìa sau khá cứng của cuốn album. Cô nhìn kĩ rồi lấy ngón tay trỏ miết lên, đó là bốn chữ cái được khắc rõ.

D-E-A-D.

Đã mất.

Bất chợt A Hoành quay lại, nhìn thấy anh đang đứng tựa lưng vào khung cửa, nhìn cô mỉm cười, ánh mắt vô cùng ấm áp.

“A Hoành, cơm chín chưa?” Anh hỏi.

A Hoành nheo mắt nhìn anh hồi lâu rồi nhẹ nhảng đáp: “Xong rồi đây.” Sau đó, cô đặt cuốn album có khắc những chữ cái đáng sợ kia lên giá sách.

Sau bữa cơm trưa, A Hoành nhận được điện thoại, ông nội bảo cô về nhà một lúc.

Ngôn Hi đang chiêm ngưỡng tác phẩm Ánh bình minh của mình với phong thái lặng lẽ, yên tĩnh.

A hoành thấy không tiện làm phiền nên cứ thế đi về. Nhưng vừa rón rén xuống đến tầng một, cửa phòng Ngôn Hi đột nhiên bị đóng sầm lại, im ắng như lúc cô vừa đi.

Rõ ràng là không có gió.

Về đến nhà, A Hoành thấy Tư Nhĩ đang kể chuyện cười, mẹ và ông nội cười rất vui vẻ. A Hoành đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng cho bà Trương khi bà ra mở cửa.

Quả là đáng tiếc khi phá vỡ giây phút ấm cúng này.

“Mẹ, mẹ đoán kết quả thế nào?” Tư Nhĩ tươi cười nói.

Bà Uẩn Nghi tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Cô giáo con bảo: “Haizz, Ôn Tư Nhĩ, sao lâu lắm rồi không gặp anh trai em nhỉ? Về nhà em nhớ nhắc cha mẹ khuyên cậu ấy, học sinh giỏi như thế không nên yêu sớm, đừng có bám riết cô bạn lớp IV đó nữa, tên là Hi gì ấy nhỉ...” Giọng Tư Nhĩ hết sức hài hước.

Cả nhà lại cười ồ lên.

“Ông, mẹ, con về rồi ạ.” A Hoành mỉm cười bước vào, ngắt lời Tư Nhĩ.

“Ồ, A Hoành về rồi.” Bà Uẩn Nghi đứng lên, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi.

“Ở nhà họ Ngôn có quen không con? Mọi người vừa nói chuyện của anh con và Ngôn Hi hồi cấp hai, thằng Hi dễ hương nhưng cũng gây ra nhiều tai họa.”

A Hoành gật đầu, nụ cười vẫn giữ trên môi nhưng có phần gượng gạo. Cô không hiểu “gây tai họa” ở đây là do đẹp trai hơn người hay do làm liên lụy đến Tư Hoán?

“A Hoành, ngày mai cô Lâm mời nhà mình đi ăn tối. Mẹ cháu mua cho cháu ít quần áo mới nên gọi cháu về thử xem có vừa không.” Cụ Ôn cười nói rồi chỉ vào bộ quần áo vẫn còn để nguyên trong chiếc hộp xinh xắn để trên bàn.

“Cô Lâm ạ?” trong đầu A Hoành không có ấn tượng gì về cái tên này.

Đó là ai nhỉ?

Tư Nhĩ níu tay A Hoành, tân mật giải thích: “Là con dâu của ông Lục - bạn chiến hữu của ông nội mình, cũng là mẹ của anh Lục Lưu đang du học ở Vienna, cô ấy rất quý trẻ con, hiền ơi là hiền ấy.”

Hiền ơi là hiền... Hiền đến mức độ nào nhỉ? Rất hiếm khi thấy Tư Nhĩ khen ai như thế này.

“Hiền hơn cả mẹ hả?” Bà Uẩn Nghi giả vờ giận dỗi nhìn Tư Nhĩ.

Cô liền bật cười thành tiếng.

A Hoành ngẩng đầu lên thì thấy Tư Hoán đang đi xuống với bộ đồ thể thao rộng rãi, dáng vẻ rất sảng khoái, dễ chịu.

“Mẹ vẫn ghen với cô Lâm ạ? Nói thật là...” Tư Hoán cố tình cau mày.

“Làm sao?” Bà Uẩn Nghi đưa tay kéo cậu con trai lại.

“Cô Lâm hiền hơn mẹ anh nhiều!” Tư hoán nhìn Tư nhĩ nháy mắt, sau đó hai anh em liền cười phá lên.

“Haizz, biết làm thế nào đây? Nhược Mai hiền hơn mình, con trai cô ấy lại đẹp trai hơn con mình, buồn quá...” bà Uẩn cười, gí ngón tay lên trán Tư Hoán.

Lúc này, Tư Nhĩ liền buông tay A Hoành ra để bám lấy bà Uẩn, cười nũng nịu. “Cô Lâm có con gái đâu, mẹ có con còn gì?”

A Hoành nhìn cánh tay mình vừa bị buông ra mà thấy hơi buồn cười.

Ngố thật, lại chở đợi gì nữa chứ...

“Ông ơi, mẹ ơi, con phải đi siêu thị mua ít sữa, ngày mai, mấy giờ, đi ăn cơm ạ?” A Hoành xách chiếc hợp đứng bộ quần áo kia lên, vừa xem đồng hồ vừa hỏi với thái độ lặng lẽ và khiêm nhường.

“A Hoành, anh đi cùng với em nhé!” Tư Hoán nhìn A Hoành, để nghị.

A Hoành gật đầu, mỉm cười đáp: “Vâng.”

Trên đường, một người đi trước, một người đi sau, hai anh em không có nhiều chuyện để nói. Làm anh em với nhau bao lâu rồi mà xao vẫn xa cách thế này nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.