Mười Năm Thương Nhớ

Chương 133




A Hoành chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp Ngôn Hi phiên bản thu nhỏ, cô vô cùng sửng sốt, như thể đang gặp ác mộng, tiểu Ngôn Hi biến thành cậu bé Pinocchio chưa tròn mười bảy tuổi.

Cô hỏi: “ Em đáp phi thuyền thời gian đến đây ư?”

Tiểu Ngôn Hi đang ngồi trên giường nhoẻn miệng cười, “ say hello “ bằng tiếng Anh.

A Hoành liền hỏi tiếp:“ Chị biết là chị đang nằm mơ, nhưng sao em lại đến? Tại sao không phải là tiểu A Hoành phiên bản thu nhỏ, chị muốn nấu món thịt kho cho cô bé, em đến chỉ làm khổ chị vì phải nấu thêm nhiều món sườn hơn.

Tiểu Ngôn Hi cầm cuốn sách y khoa của cô và lịch sự hỏi bằng tiếng Anh: “ Chị là ai?”

Cô nắm tay cậu bé rồi bẹo má cậu.” Tiếng Mỹ đúng không? Công nghệ cao nhỉ, từ nhỏ tiếng Anh chưa bao giờ đạt điểm trung bình mà biết nói tiếng Mỹ rồi cơ đấy.”

Tiểu Ngôn Hi lườm cô rồi gạt phắt tay cô xuống, xổ một tràng toàn tiếng Anh: “ Chị là ai hả?”

Cô hậm hực nói: “ Biến thành tí hon thấy oai lắm hả? Đợi ta nằm mơ ra tiểu A Hoành,k quyến rũ một soái ca nhỏ hơn cậu, đá bay cậu thử xem cậu có còn huênh hoang nữa được không!”

Tiểu Ngôn Hi phồng mồm hỏi: “ Chị có quen chị dâu em không?”

A Hoành nhắc ngứ:“ Em có chị dâu hả, ai vậy?”

Cậu ngửa mặt lên nhìn cô, đôi mắt to tròn, cái miệng xinh xắn: “ Chị A Hoành mà chị vừa nói đó, chị dâu em là A Hoành, ông nội bảo thế.”

Cô liền véo tai cậu hỏi: “ Em vừa nói gì vậy?”

Một đại mỹ nhân tập tễnh bước vào, chỉ vào tiểu Ngôn Hi quát: “ Đồ khốn, ai cho mày đến nhà tao? Biến ngay!”

A Hoành ngân ngấn nước mắt, đại Ngôn Hi cũng đến rồi, không hiểu là thật hay mơ thế này, rồi cô lấy tay vỗ mạnh lên má mình.

Tiểu Ngôn Hi nhìn Đại Ngôn Hi, rồi nói bằng tiếng Trung vẻ tội nghiệp: “ Anh, em thay mặt ông nội đến thăm anh, anh đừng đuổi em.”

Đại Ngôn Hi lại nhướng mày, kéo cánh tay tiểu Ngôn Hi, lôi ra ngoài.

Tiểu Ngôn Hi liền bám chặt lấy thành giường, ngân ngấn nước mắt nói: “ Chị dâu dịu dàng tốt bụng của em ơi, sao chị không cứu em?”

Đại Ngôn Hi ra sức lôi cu cậu.

A Hoành suýt ngất: “ Ai nói hộ tôi là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Đại Ngôn Hi liền gầm lên: “ A Hoành, em ngố à, tống ngay thằng này ra ngoài cho anh!”

Tiều Ngôn Hi chợt hiểu ra vấn đề, nước mắt rưng rưng. “ Đừng đuổi em. Chị dâu ơi, ông nội bảo chị tốt bụng, dịu dàng và đáng yêu nhất trên đời này.”

A Hoành hắng giọng hỏi cậu: “ Cậu là ai?”

Tiểu Ngôn Hi cười híp mắt đáp: “ Lần đầu gặp mặt, chị dâu à, em là Ngôn Cách - em trai của anh Ngôn Hi, chị cứ gọi em là Cách Cách.”

Cậu bé chừng mười sáu, mười bảy tuổi, thái độ rất lịch sự, cúi người chào cô.

Ngôn Hi tranh thủ lúc cậu buông tay khỏi thành giường, liền kéo ngay cậu ta ra ngoài, đóng rầm cửa lại rồi khóa chặt.

A Hoành chợt hiểu ra vấn đề, mang máng nhớ lại anh còn có một cậu em trai đang sống ở Mỹ, cậu em trai cùng cha, cùng mẹ, cùng ông nội.

A Hoành nói: “ Thằng bé dễ thương thế, sao anh lại đuổi nó đi?”

Bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập. “ Anh chị ơi!”

Ngôn Hi cười khẩy đáp: “ Lấy đâu ra mà dễ thương, sản phẩm phục chế kém chất lượng thôi.”

A Hoành động lòng thương nói: “ Ấy, Cách Cách, em đừng gõ cửa nữa, ngoan nào, để chị mở cho.”

Ngôn Hi nghiến răng ken két.” Em mà mở cho nó thì bọn mình sẽ li hôn!”

A Hoành cự nự: “ Bọn mình đã kết hôn bao giờ đâu? Anh đang ghen tỵ, chắc chắn là ghen tỵ!”

Ngôn Hi hậm hực: “ Mẹ kiếp, anh ghen tỵ cái quái gì chứ?”

“ Ghen tỵ vì cậu ấy trẻ trung, đẹp trai hơn anh, ghen tỵ vì cậu ấy hơn anh một ông bố, một bà mẹ và một người ông.”

Ngôn Hi tái mặt.” Ai thèm kiểu ông bà bố mẹ đó? Em là vợ anh mà em còn bênh người khác, li hôn, li hôn ngay lập tức!”

A Hoành đưa tay áo lên lau mặt.” Nước miếng văng tung tóe này.”

Tiểu Ngôn Hi ngoài cửa tiếp tục gào: “ Anh chị ơi!”

Cô liền nói vọng ra: “ Cách Cách, em về đi đã, đợi chị kết hôn với anh em rồi li hôn xong sẽ đón em về.”

Ngôn Hi rớt nước mắt, cắn răng nói: “ Vì nó mà em đòi ly hôn với anh hả?”

Cô bất lực: “ Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chấp nhặt với người trẻ con như thế?”

Anh nói: “ Anh ghét nó, ghét cả nhà nó.”

A Hoành cào nhẹ vào má anh hỏi: “ Anh ghét cả em ư?”

Anh liền ngẩng lên hỏi: “ Liên quan gì tới em chứ?”

Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đáp: “ Em là vợ tương lai của anh trai cậu ấy.”

Ngôn Hi nhìn lên trần nhà, đáp cụt ngủn: “ Tóm lại là nhìn thấy nó, anh đoản thọ mất mười năm.”

A Hoành: “ Đằng nào thì anh cũng sống được đến năm một trăm tám mươi tuổi, đoản thọ mười năm cũng không sao.”

Anh thở dài nói: “ A Hoành, anh rất xin lỗi vì làm khó cho em, nhưng anh chưa thể tha thứ cho họ, ít nhất là hiện tại.”

“ Anh không cần phải tha thứ. Em sẽ mắng họ cùng anh, chúng mình cùng đứng trước trái đất mà mắng họ.” Ánh mắt cô dịu dàng nhưng rất kiên định.” Sẽ gặp báo ứng đúng không? Những bậc cha mẹ để Ngôn Hi biến thành đứa trẻ bị bỏ rơi sẽ bị báo ứng đúng không?”

Ngôn Hi vùi đầu vào chăn nói: “ A Hoành, người đàn ông chín chắn, nam nhi đại trượng phu không thể khóc đúng không?”

Cô liền ôm anh đáp: “ Đúng, nhưng Ngôn Hi của A Hoành có thể khóc.”

Anh liền túm chặt gấu áo khoác của cô,mắt đỏ hoe như đứa trẻ.

Anh than vãn với vẻ đầy đau khổ.” A Hoành, em có nhìn thấy đôi mắt của nó không? Đôi mắt của Cách Cách ấy, ngoài sự ấm áp và được yêu thương ra, đôi mắt đó chẳng có gì hết, còn anh thì sao, hồi nhỏ anh đã bao lần khóc qua điện thoại, nhưng tại sao đến việc một đứa trẻ con khóc nhớ cha mẹ thôi cũng làm họ cảm thấy khó chịu...”

Cô mỉm cười, lặng lẽ nhìn anh nói:“Để em xem trong mắt của anh có những gì nào. Một Ngôn Hi tốt bụng, một Ngôn Hi được bạn bè yêu mến, một Ngôn Hi rất hiếu thảo, mạo hiểm vào núi hái quả quải cho ông nội, một Ngôn Hi rất xuất sắc, đến một cô gái xinh đẹp như Sở Vân cũng còn rất yêu, một Ngôn Hi cao ngạo, đến một người bình tĩnh, mạnh mẽ như Lục Lưu cũng không làm gì được, một Ngôn Hi dịu dàng,hứa sẽ mở triển lãm tranh cho cả vợ và con. Còn nữa....một Ngôn Hi trong mắt có A Hoành....” cô không nói thêm được gì nữa mà nghẹn ngào,tựa đầu lên trán anh.” Ngôn Hi, khi thích anh, thậm chí em còn chưa biết tên anh là Ngôn Hi, thế nên, tại sao anh phải tự ti, sợ hãi chứ?!”

Edward và lãnh đạo viện nghiên cứu đưa ra đề án mới, đứng trên góc độ đa phương vị để phân tích bệnh về tai.

A Hoành hỏi Edward rằng mối quan hệ của anh ta và ông ngoại có tiến triển gì không. Edward lại nói: “ Bác sĩ Ngụy không phải là ông ngoại tôi.”

A Hoành ngớ người: “ Hả?”

Anh liền cười, tự chỉ vào mặt mình nói: “ Cô thấy tôi có giống con lai không? Tôi là con của cha tôi và người vợ thứ hai của ông ấy.”

A Hoành thắc mắc.” Thế cháu ngoại ruột của ông ấy đâu?”

Anh liền xòe tay ra.” Vì mẹ đẻ non nên cậu ta bị khuyết tật bẩm sinh, đến năm bảy tuổi thì mất.”

A Hoành hỏi: “ Thế sao anh lại mạo danh cháu ngoại ông ấy...Đợi một lát, anh gọi con ông ấy là mẹ...”

Edward phì cười: “ Đúng vậy, cha tôi nói với tôi và các anh chị em của tôi rằng phải gọi người phụ nữ đã mất đó là mẹ. Còn về bác sĩ Ngụy, cha tôi sợ ông ấy biết được tin này sẽ buồn, và tôi với ông anh tôi tuổi tác tương đương nên bảo tôi mạo danh anh ấy trước mặt ông Ngụy.Sau đó, tôi đã làm cháu ngoại của ông ấy hơn hai mươi năm, nếu không có gì bất thường xảy ra, cha tôi sẽ tiếp tục lấy chuyện thừa kế tài sản ra để uy hiếp tôi và tôi sẽ phải mạo danh suốt đời.”

A Hoành ngần ngừ nói: “ Cha anh và con gái bác sĩ Ngụy...”

Anh cười khẩy nói: “ Là cái gọi là tình yêu mà những người ngu xuẩn như cô vẫn hay rao giảng suốt ngày ư? Vì người phụ nữ này mà cha tôi bất chấp nguyện vọng của bà nội, lấy cô ta làm vợ. Chỉ tiếc là người đàn bà này xấu số, sau đó, vì muốn cho đứa con của người phụ nữ này có một gia đình hoàn chỉnh mà ông ấy mới lấy mẹ tôi.”

Cô không ngờ sự thật lại như vậy, cô bắt đầu cảm thấy đau đầu hỏi: “ Bác sĩ Ngụy vẫn chửi cha anh là đồ súc sinh vong ơn phụ nghĩa, đáng lẽ năm xưa không nên cứu ông ấy.”

Nét mặt Edward không biểu lộ cảm xúc gì.” Vậy hả? Cha tôi lại nói rằng, cảm ơn thượng đế đã cho ông ốm một trận thập tử nhất sinh như thế, để ông gặp được người phụ nữ yêu ông hơn cả sinh mệnh của mình.”

“ Anh cũng đừng nói ra sự thật với ông ấy, ông ấy sẽ rất buồn.”

Edward cười với vẻ giễu cợt: “ Cô đừng giả vờ làm người tốt bụng. Chỉ vì cô sợ ông ấy nổi cơn giận, bỏ luôn cả việc trị liệu cho chồng chưa cưới của cô đúng không?”

“ Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”

Anh ta liền bật cười, chống tay lên tường, dồn cô vào một góc và nói: “ Một người chồng chưa cưới tàn tật như thế có làm cô thỏa mãn được không? Làm một lần với tôi nhé?”

A Hoành liền vung tay tát anh một cái và nói: “ Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tự nguyện đánh người. Edward, hãy rút lại những lời anh vừa nói ngay đi.”

Anh lau vết máu trên khóe miệng, nhướng mày nói: “ Câu nào, làm một lần ư?”

A Hoành lạnh lùng đáp: “ Không, câu anh miêu tả về chồng chưa cưới của tôi. Đối với anh ấy, trên thế gian này chỉ có tôi mới được nói hai chữ “ tàn tật” đó mà thôi.”

Đêm Noel, A Hoành mua bốn quả táo, cho mình một quả, Ngôn Hi và Isso mỗi người một quả, cô cũng giấu Ngôn Hi cho Ngôn Cách một quả.

Cậu bé kéo gấu áo A Hoành, mắt long lanh hỏi: “ Chị ơi, tối nay có chương trình biểu diễn của bọn em, chị với anh em có đến không?”

“ Chị sẽ cố gắng lừa anh em đến.”

Rồi cô nói với Ngôn Hi: “ Bọn mình đến nhà thờ cầu nguyện đi, mọi người đều đi cả, mình cũng đi cho vui.”

Anh vừa gặm táo vừa nói: “ A Hoành, tai nghe này làm sao vậy? Đeo mà cứ ong ong, nghe chẳng rõ gì cả.”

Cô liền véo tai anh.” đừng giả vờ nữa, đây là loại tai nghe làm chất liệu mới nhất mà nhóm em làm, có thể nghe được tiếng ông Pang hàng xóm ngáy đó.”

Anh “ ờ “một tiếng rồi nói tiếp: “ Anh không đi đâu, thằng chết tiệt kia ở đó, có chết anh cũng không đi.”

“ Em đã hứa với cậu ấy rồi, anh không đi thì làm em mất mặt quá.”

Ngôn Hi khăng khang: “ Anh mà đi thì anh cũng mất mặt.”

“ Bọn mình ngồi bên dưới làm khán giả bình thường, vờ như không quen cậu ta.”

“ Thôi đi em, nhìn giống như đúc như thế, ai chẳng biết mối quan hệ giữa anh với cậu ta!”

“ Anh ghen tỵ vì cậu ta trẻ trung, đẹp trai đúng không?”

“ Ừ, anh ghen tỵ với nó.”

A Hoành liền ôm lấy anh hôn mấy cái vào má và môi rồi ngon ngọt dỗ dành, nhưng anh nhất quyết không chịu đi.

Cô bắt đầu giận.” Anh mà không đi thì em đi. Cơm nấu trong nồi đó, thức ăn cũng nấu rồi, lát nữa rút phích cắm ra là được, ở nhà tự lo nhé.”

Nói rồi, cô mặc áo khoác và ra khỏi nhà.

Ngôn Hi ở nhà một mình cũng buồn, ăn tố xong không có việc gì làm, gia đình nào cũng mở nhạc giáng sinh,loáng thoáng nghe thấy tiếng cầu nguyện trong nhà thờ, cũng không biết vó phải là ảo giác hay không.

Cuối cùng anh nhìn lên giá treo quần áo, A Hoành đi mà không quàng khăn, anh nghĩ ngợi một lát rồ thở dài, vơ lấy chiếc khăn rồi ra khỏi nhà.

Gần như tất cả mọi người trong khu đều có mặt ở nhà thờ, mặc dù náo nhiệt nhưng vẫn rất trật tự.

Anh ngó hồi lâu mà không thấy A Hoành đâu, liền ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bên cạnh anh còn có một cây đàn piano, chắc là chuẩn bị được sử dụng, vì trên sân khấu có hệ thống dàn am thanh.

Một nhóm trẻ con một áo choàng đen, cổ trắng, cầm bản nhạc lên sân khấu.

Ngôn Cách đứng ở giữa hát chính, thằng bé này quá chói mắt,nhìn thoáng là thấy luôn.

Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên, là bài Silent night.

Ngôn Hi lặng lẽ nhìn Ngôn Cách, mọi nét đều tuyệt vời, thật là...đáng ghét.

Giọng cậu bé cao vút, trong trẻo: Silent night, holy night.

Sau đó là giọng nữ dịu dàng cất lên: All is calm, all is bright. Round young virgin mother and child.

Giai điệu du dương, bầu không khí ấm cúng, mọi người nắm tay nhau và nhắm mắt lại, nét mặt ai cũng điềm đạm và chân thành.

“ Holy infant, so tender and mild. Sleep in heavenly peace. Sleep in heavenly peace.”

Khi bài hát sắp kết thúc thì tiếng nhạc đột nhiên tắt ngấm, đèn trên sân khấu vụt tắt, chỉ còn lại ánh nến, chắc là trục trặc về đường điện.

Ngôn Cách luống cuống, giọng lạc đi, khán giả ngồi dưới bắt đầu thì thầm to nhỏ, thậm chí có người còn bật cười.

Cậu nhìn xuống sân khấu với ánh mắt lo lắng. Nhưng phía dưới tối om, không nhìn thấy gì cả.

Cậu chưa bao giờ gặp bất cứ trở ngại nào trong đời, cậu là một đứa bé giỏi giang, niềm tự hào của cha mẹ, đến anh trai cũng phải ghen tỵ cậu.

Cậu nhìn xung quanh tối om,chỉ còn lại tiếng cười và những lời chế giễu. Cậu xiết chặt nắm tay, nhìn xuống những gương mặt xa lạ dưới ánh nến và run rẩy như một con thú nhỏ cô độc.

Cậu nhìn xuống sân khấu một lần nữa nhưng không có người thân của cậu, dường như mọi âm thanh của thế giới này đều biến mất.

Đột nhiên, cùng với tiếng đàn piano du dương, một giọng nam trầm ấm cất lên: “ Silent night, holy night.”

Ngôn Cách sững sờ nhìn về phía phát ra tiếng đàn, hồi lâu mới trở về thực tại và hát câu thứ hai trong đoạn theo tiếng đàn: “ Shepherds quake at the sight. Glories stream from heaven afar.”

Những đứa trẻ khác cũng như vừa tỉnh mộng và hát theo.

Giọng nam kia biến mất, chỉ còn lại sự xướng âm tuyệt vời giữa Ngôn Cách và dàn hợp xướng với tiếng đàn du dương.

Tất cả đều vô cùng tuyệt vời.

Buổi biểu diễn kết thúc.

Một lát sau, đường điện đã sửa xong, nhà thờ lại sáng sủa,lộng lẫy.

Ngôn Cách chạy ngay đến chỗ cây đàn nhưng không thấy ai ở đó cả. Cậu chạy ra ngoài, tuyết đã bắt đầu rơi lất phất.Phía trước có hai người đang tựa vào nhau bước đi, một người đi hơi tập tễnh, một người mềm mại, dịu dàng.

Cậu liền lớn tiếng gọi: “ Anh ơi!” Rồi nước mắt lăn dài.

Anh ơi!

Âm thanh ấm áp biết bao.

Anh chàng đẹp trai kia liền quay lại nhìn cậu, đứng rất xa nhưng vẫn lớn tiếng chửi: “ Gào gì chứ thằng khỉ! Biến về Mỹ ngay, đừng để ông già phải lo lắng nữa. Có thời gian tao sẽ đưa chị dâu mày về thăm ông già và mẹ Lý.”

Anh đi thêm hai bước rồi dừng lại, ngoái đầu nói tiếp: “ À, nói với cha mẹ mày rằng, tao sẽ không bao giờ tha thứ cho họ đâu.”

Anh quàng khăn lên cổ A Hoành và nói: “ Baby, nước Pháp bước sang năm mới rồi, em ước điều gì đi.”

Mắt cô sáng lên: “ Ước gì cũng được hả?”

Anh gật đầu, vuốt tóc cô, giọng rất cưng chiều.”Ừ.”

“ Hi, vậy thì em muốn anh nói “Anh yêu em “... À,không, không đúng, thôi anh cầu hôn em luôn đi, sau đó sẽ học cách nấu món thịt kho mà A Hoành thích.”

Một thứ đột nhiên trở nên thật yên tĩnh.

Ngôn Hi liền cười, quỳ một chân xuống đất, nắm tay cô và nói: “ Baby, hãy làm vợ anh nhé! Anh yêu em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.