Mười Năm Thương Nhớ

Chương 107




Những lúc rỗi rãi, A Hoành thường loanh quanh trong vườn hoa, nhổ cỏ dại, giúp đất tơi xốp hơn sau đợt tuyết rơi.

Ngôn Hi đứng trên cửa sổ tầng hai nhìn cô, trong tay cầm một chiếc hộp xinh xắn, mở ra rồi đóng lại, miệng ngâm nga bài hát gì đó rất vui vẻ.

Chiếc hộp đó lấp lánh dưới ánh mặt trời. Anh mở chiếc hộp ra, hỏi:"" A Hoành, ăn kẹo không?"" Rồi anh lấy ra một chiếc kẹo và ném xuống khoảng đất A Hoành vừa xới xong.

A Hoành nhặt lên, bóc lớp vẻ ra rồi bỏ vào miệng, suýt thì tọt vào cổ họng. Cô cau mày hỏi:"" Sao mà ngọt khé cổ thế?""

Trò chơi khăm của Ngôn Hi đã thành công, anh cười lớn nói:"" Anh vừa bỏ vào hộp đường một lúc lâu đấy.""

A Hoành không nói gì, cúi xuống vơ một nắm tuyết ném lên cao.

Ngôn Hi không kịp đề phòng, bị ném trúng ngay mặt. Nhìn vẻ thảm hại của anh chàng, A Hoành liền bật cười khúc khích.

Ngôn Hi đưa tay quệt mặt nói với vẻ bất lực rồi lẩm bẩm:"" Con nít nhỏ nhen quá!"" Rồi anh lại lấy từ trong hộp ra một vật nhỏ khác, nói:"" Bắt này!""

Khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng lên, Ngôn Hi quay vào rồi thò tay ra kéo rèm cửa để không thấy người đứng ở dưới.

Một đường parabol lấp lánh trong nắng. Một vật nhỏ màu bạc rơi xuống chân cô, quay tròn rồi nằm yên.

A Hoành ngồi thụp xuống, nheo mắt nhìn hồi lâu, dưới ánh nắng chói chang, tự nhiên cô lại chảy nước mắt. Bàn tay lấm lem nhặt vật nhỏ hình tròn đó lên.

Một chiếc nhẫn xinh xắn.

Ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón út. Cô thử từng ngón một, hoặc rộng hoặc chật. Chỉ còn lại ngón đeo nhẫn. Cô nắm chặt trong lòng bàn tay và không dám thử nữa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn rèm cửa sáng màu đã được khép kín trên tầng hai và mỉm cười, sau đó lấy khăn mùi soa bọc chiếc nhẫn lại rồi cho vào túi.

Thế rồi, một ngày nọ, chiếc nhẫn này đột nhiên biến mất.

A Hoành thì thản nhiên nói không biết vứt ở đâu, Ngôn hi thì hậm hực giậm chân đấm ngực nói:"" Chẳng lẽ em không nghĩ đây là tín vật đính ước ư?""

Ôn Hoành đáp:"" Không, em cứ tưởng đó là đồ chơi. Ờ, thì có khác gì chiếc khăn đâu, anh cũng vứt đại ở đâu đó thôi.""

Ngôn Hi muốn khóc mà không có nước mắt.

Thế nên ai dám nói hai cô cậu này đang yêu nhau, tình yêu cẩu huyết như thế, lãng nhách và...khó hiểu như thế.

Trước khi A Hoành quay lại trường, Ôn Tư Hoán đã tìm đủ mọi lời lẽ khuyên nhủ cô rằng Ngôn Hi không phải là người bạn đời lý tưởng.

A Hoành ngơ ngác."" Việc này thì có liên quan gì đến em?""

Tư Hoán cau mày, ai oán nói:"" Em và cậu ta, cậu ta và em, rốt cuộc... hai đứa... có quan hệ gì?""

A Hoành đáp:"" Cũng chẳng có quan hệ gì cả, anh xem bộ phim Mèo và Chuột rồi đúng không, em là chuột, anh ấy là mèo.""

Tư Hoán:"" Chẳng lẽ bọn em...chỉ vì bất đắc dĩ mà phải sống chung dưới một mái nhà, thực ra từ lâu Ngôn Hi đã rất hận em, thực ra bọn em luôn coi nhau là kẻ thù...""

A Hoành nhìn anh, mỉm cười và nói:"" Đúng vậy, đúng vậy, bọn em là kẻ thù.""

Nhiều năm trở về sau, hai bé sinh đôi nhà họ Ôn bám riết lấy cha đòi nghe kể chuyện, Tư Hoán liền kể về chuyện hai kẻ thù mèo và chuột bằng giọng nói đầy bi thương.

Vợ anh liền nhổ thẳng hạt nho vào mặt anh, nói:"" Sao em cảm thấy chuyện em được chứng kiến và chuyện của anh không cùng phiên bản nhỉ?""

Tư Hoán nói:"" Sao lại không cùng phiên bản, hồi nhỏ anh có xem qua, là Tom và Jerry chứ gì, lúc nào cũng coi nhau như nước với lửa...""

Vợ Tư Hoán liền nói:"" Hồi nhỏ em cũng không xem nhiều, chỉ biết có một con chuột suốt ngày đòi đuổi một con mèo, đuổi hoài không biết chán, rất là...""

Rất là...bi thương ư?

Bọn họ đóng kịch, chúng mình là người xem kịch, ai bi thương, bi thương gì chứ?

Hôm A Hoành quay trở lại trường, bà Uẩn nhất quyết đòi đưa cô về trường.

Ngôn Hi nói:"" Tối anh có buổi họp báo nên không về tiễn em được.""

A Hoành nói:"" Vâng, trong tủ lạnh có một ít sườn đủ cho một người ăn, tối anh hâm nóng bằng lò vi sóng rồi ăn nhé.""

Ngôn Hi đang đánh răng, miệng dính đầy bọt, gật đầu.

Lúc anh rửa mặt thì cô đã ra khỏi nhà. Anh chúc cô mọi việc thuận lợi, A Hoành liền nói lời cảm ơn

Con Thịt Kho Tộ phi lại rối rít gọi:"" A Hoành, A Hoành.""

Ngôn Hi cười nói:"" Mày biết A Hoành là ai mà gọi, Trước đây Lục Lưu dạy mày gọi tên hắn, bàn ghế, bồn cầu cũng biến thành Lục Lưu hết.""

Sau tết, Ngôn Hi vô cùng bận rộn, như lời Tân Đạt Di nói thì là:"" Lão tử chưa kịp định thần nhìn thì hắn đã biến mất.""

Ngôn Hi liền nhún vai vẻ vô tội."" Buổi sáng tôi phải chủ trì hai vụ, buổi chiều phải hoàn thành việc chụp ảnh bìa, tối còn Sometime, wow, không phải anh không thích chơi với chú, mà thực sự là không có thời gian.""

Tân Đạt di liền nhào tới ôm chặt chân anh, nước mắt lưng tròng nói:"" Ngôn Hi, cậu không thể vô tâm như thế, kiếp này tôi chỉ xin cậu một lần này thôi.""

Ngôn Hi:"" Bỏ tay ra.Tháng trước tôi đã nghe thấy câu này của cậu rồi.""

Tân Đạt Di nói:"" Lần trước ông cụ tôi sống chết không cho tôi vốn làm ăn, bị dồn vào đường cùng mới phải vay cậu mà.""

Ngôn Hi lườm anh chàng rồi nói:"" Ai bảo cậu ngày nào cũng vỗ ngực kêu, nào là ông đây nhất định vào cơ quan lớn, ông đây nhất định sẽ làm rạng danh tổ tiên. Tôi mà là ông nội cậu thì đã tẩn cậu chết từ lâu rồi, nói năng không biết suy nghĩ!""

Tân Đạt Di tiu nghỉu:"" Thì toàn là thằng gay đó khuyên tôi, hắn bảo vài năm gần đây công ty kiến trúc kiếm bộn tiền.Đằng nào thì bọn tôi cũng học ngành này, làm tốt thì kiếm được tiền, rồi nổi tiếng, khỏi phải sống trong cảnh tháng tháng kiếm vài đồng lương hẻo rồi phải chiều người khác, đúng không!""

Ngôn Hi liền đá cậu ta."" Tôi chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện đó của bọn cậu. Đi ra, đừng có kéo quần tôi nữa, có gì nói toẹt ra đi, không hiểu cậu biến thành đàn bà như thằng Trần Quyện lúc nào nữa.""

Mắt cậu ta sáng lên như đèn pha, nhìn Ngôn Hi mà tưởng đó là Thượng đế, giọng vô cùng thành khẩn:"" Mỹ nhân, cậu làm quảng có cho tôi được không? Tháng sau công ty khai trương rồi.""

Ngôn Hi:"" Cậu bắt tôi đội mũ, mặc quần áo bảo hộ màu vàng và quảng cáo cho công ty kiến trúc của cậu ư? Mẹ kiếp, sau đó cậu có cần tôi uống rượu tiếp đãi người ta luôn không?""

Tân Đạt Di nói:"" Hê, tôi là hạng người đó ư? chỉ là muốn dựa vào tiếng tăm của cậu để kéo một ít khách hàng ruột mà thôi. Cậu đừng lúc nào cũng nghĩ tôi là thằng giảo hoạt như Lục Lưu hay Ôn Tư Hoán nhé!""

Ngôn Hi liền tặc lưỡi."" Cậu đề cao mình quá nhỉ, thế thì chẳng mấy chốc mà phát lên hàng tỉ phú, cậu với bọn họ là một đẳng cấp ư?""

Tân Đạt Di gãi đầu,cười hềnh hệch."" Thế có nghĩa là cậu chịu giúp rồi hả?""

Ngôn Hi cười ranh mãnh."" Còn phải xem tâm trạng, xem thời gian, xem thù lao thế nào đã.""

Tân Đạt Di liền móc điện thoại ra gọi:"" A Hoành à, tớ có chuyện này muốn nói với cậu...""

Ngôn Hi hắng giọng:"" Chiều mai, sáng ngày kia, tôi chỉ có hai khoảng thời gian đấy thôi.""

Tân Đạt Di mừng rỡ nói:"" Ồ, là chị ba chứ không phải A Hoành, chị ba nói tiếng Thiên Tân dễ nghe thật đấy, chị hỏi em tìm A Hoành có chuyện gì ạ? Hê hê, cũng chẳng có việc gì, chỉ là em nhớ cậu ấy thôi. Đúng rồi, em là Tân Đạt Di - người anh em của cậu ấy, bọn em đã từng chat với nhau trên MSN, đúng rồi, thôi để dịp khác nhé.""

Ngôn Hi nghiến răng nói:"" Hừ, bỉ ổi đến nước này, coi như cậu giỏi!""

Từ lâu, A Hoành đã quen với việc gọi điện cho Ngôn Hi ở bốt điện thoại công cộng của trường. Thực ra, thông thường đều là Ngôn Hi lan man đủ mọi chuyện, A Hoành chỉ phụ họa theo.Nhiều lúc, cô hầu như không nhớ anh nói những gì, lúc quay về thì chỉ còn lại tiếng tiền xu liên tục bỏ vào bốt điện thoại.

Ngôn Hi nói:"" Anh nhớ em!""

Đúng lúc A Hoành nhìn thấy Cố Phi Bạch và Đỗ Thanh đang nhàn tản đi bộ trên sân trường, thầm nghĩ hóa ra câu "" cảnh vẫn còn đây, người đã đổi thay "" có ý nghĩa như thế.Cô ngửa mặt lên nói với người ở đầu dây bên kia:"" Em không nhớ anh.""

"" Không nhớ mà suốt ngày gọi điện thoại, em không thấy chán à?""

Trời đã ấm hơn rất nhiều, cảnh sắc của vùng sông nước Giang Nam tươi xanh trở lại, hoa nở, chim hót rộn ràng.

Mấy ngày cô không gọi được cho Ngôn Hi, tính nhẩm thời gian thì hình như anh đang làm case cho công ty của Tân Đạt Di nên không có thời gian để ý đến cô. Thế nhưng rõ ràng trước đó, dù làm bất cứ việc gì anh cũng đều nghe máy, cô cảm thấy có cái gì đó là lạ.

Cô gọi cho Tân Đạt Di, tổng cộng bốn lần, ba lần đầu cậu ta không nhấc máy, đến lần thứ tư thì liên lạc được, cô hỏi cậu ta có gặp Ngôn Hi không thì cậu ta ấp a ấp úng hồi lâu, nói Ngôn Hi bị sốt. Sau đó, cô nghe thấy tiếng sột soạt, hình như có người vừa cướp lấy điện thoại.

Là Ngôn Hi.

Giọng anh vẫn ổn, có điều không giấu nổi vẻ mệt mỏi, anh nói:"" A Hoành, anh không sao, chỉ hơi sốt thôi, hai ngày nay không mang điện thoại theo.""

A Hoành hỏi anh:"" Anh chỉ bị sốt thôi ư?""

Anh đáp ""ừ "" rồi nói:"" Anh khỏi rồi, chỉ hơi buồn ngủ, giờ phải đi ngủ bù đã, mai anh gọi lại cho em nhé.""

Cô thở phào nói:"" Vâng, thôi anh nghỉ đi.""

Sau khi cúp máy, cô cầm tờ đơn đăng kí chạy lên văn phòng của giáo sư Lý:"" Cô ơi, em muốn đăng kí tham gia nhóm tình nguyện.""

Hồi ấy có một loại virus gây bệnh truyền nhiễm mới xuất hiện trên phạm vi toàn cầu, tổ chức y tế thế giới còn chưa đặt được cho nó một cái tên phù hợp. Loại virus này bắt đầu lan rộng ở phương Tây, thời điểm đó cũng bắt đầu xuất hiện ở miền Nam Trung Quốc.

Với tư cách là lực lượng đi đầu trong lĩnh vực nghiên cứu ở miền Nam, giáo sư Lý của học viện Y trường Đại học Z đã xin thành lập một nhóm nghiên cứu chuyên nghiên cứu về loại virus này, dự định sẽ đưa sinh viên đến phòng bệnh có bệnh nhân nhẹ để quan sát. Trong học viện có rất nhiều người đăng ký, họ đơn giản chỉ muốn được vào sinh ra tử với vị giáo sư đáng kính này, sau này học tiến sĩ, kiếm suất du học nước ngoài sẽ dễ dàng hơn.

A Hoành tiến bộ vượt bậc, điểm thi cuối kì lại đứng đầu khối, cũng được coi là có tư cách.Có điều giáo sư Lý nhìn thấy cô thì một mực lắc đầu, than:"" Haizz, sao bây giờ bọn trẻ thực dụng thế nhỉ!"" Bà vẫn có ấn tượng xấu về cô, may mà cậu học trò cưng Cố Phi Bạch không lầm đường lạc lối.

A Hoành ngước đôi mắt trong veo lên hỏi:"" Thưa cô, có phải mình đi chăm sóc những người mắc chứng viêm phổi vì sốt không ạ?""

Cô Lý cau mày nói:"" Không chỉ có vậy, trọng điểm là nghiên cứu virus.""

Cô ngại ngùng nói nhỏ:"" Thưa cô, đúng là mục đích của em không được trong sáng cho lắm, và em cũng thực sự không có ý định nghiên cứu loại virus đó. Em chỉ muốn được chăm sóc những người bệnh đó mà thôi, không biết có được hay không?""

Giáo sư Lý khựng lại, nét mặt cũng dịu hơn:"" Tại sao?""

Cô gãi gãi sống mũi, đáp:"" Em cũng không hiểu tại sao, chỉ là tự nhiên muốn làm công việc này thôi ạ.""

Bà liền cười:"" Chắc chắn là có căn nguyên."" Nói rồi, bà nhận lá đơn, xua tay ra hiệu cho cô ra về. Sau đó, A Hoành thầm nghĩ, mong muốn này của cô thật là khó lí giải.

Ngôn Hi bị sốt, cô ở xa không thể chăm sóc anh nên muốn được chăm sóc những bệnh nhân như anh, cứ như là cô tận tình chăm sóc người khác, người khác cũng tận tình chăm sóc Ngôn tiên sinh của cô.

Chỉ mong người khác cũng có những suy nghĩ như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.