Mười Năm Thương Nhớ

Chương 106




Trong lúc dọn dẹp ngăn kéo đựng đồ lặt vặt, A Hoành vô tình nhìn thấy hai tấm vé vào cổng công viên Tử Trúc Viện, ngày hết hạn là mười lăm âm lịch. Còn hai ngày nữa.

Nghe cô hỏi, mặt Ngôn Hi hơi biến sắc, nói là do đài phát thanh thưởng tết rất nhiều thứ linh tinh, ngoài băng vệ sinh, đường cát thì các loại vé vào cổng công viên khá nhiều.

Anh còn nói ai mà chẳng biết vào cổng công viên Tử Trúc Viện không mất tiền, thế mà bọn họ còn bày trò phát vé lừa người khác.

"" A Hoành, chẳng có gì hay ho đâu, toàn trúc là trúc, em thích đi đâu, mấy hôm nữa rỗi rãi anh sẽ đưa em đi."

A Hoành nhìn thấy sắc mặt Ngôn Hi vô cùng khó coi, đôi mày thanh tú cau lại thì rất tò mò, cười nói:"" Không phải phiền anh đâu, ở thành phố B lâu rồi mà em chưa đi chơi lần nào, ngày mai có gì gọi Tôm nhỏ đi cùng. Năm nay nó thi đại học, suốt ngày ngồi ở nhà cũng căng thẳng.""

Tôm biết cô đã quay về thì cũng nước mắt ngắn, nước mắt dài nói:"" Chị bỏ ai thì bỏ chứ đừng bỏ em, ai chẳng biết người chị quý nhất là em, thế nên không phải chị cố tình bỏ nhà đi đúng không?"" A Hoành cười, gật đầu nói:"" Chị quý Tôm nhất mà.""

Cậu bé liền bỏ chiếc mũ lưỡi trai ra, mắt sáng lên, cười rất ngây thơ.

Trước tết, Ngôn Hi bỏ ra một ít tiền giúp hai ông cháu Tôm mở một cửa hàng tạp hóa, thu nhập khá hẳn lên, có điều sức khỏe của cụ Hà không ổn định, ăn ở, sinh hoạt đều cần người chăm sóc. May mà Tôm đã trở thành một chàng thanh niên, cu cậu thường phồng mồm, trợn mắt, lên gân lên cốt với vẻ đắc ý cho A Hoành và Ngôn Hi xem, ý muốn nói rằng cậu đã trưởng thành, hai người không phải lo lắng nữa.

Lúc A Hoành đến tìm cậu, trong đầu vẫn nghĩ cậu là một đứa trẻ, nhưng thấm thoát, đứa trẻ đó đã cao hơn cô một cái đầu.

Tôm kéo cô, nói:"" Chị ơi, chị có ăn hồ lô bọc đường không, ông Trương trước nhà có bán, sơn tra to bọc đường ngon lắm.""

A Hoành cười nói:"" Có."" Thế nhưng gần một xiên rưỡi hồ lô bọc đường chui vào bụng cậu, rồi còn lấy chiếc khăn mùi soa của A Hoành để lau.

Cậu nói:"" Chị ơi, kiếp sau chị làm chị ruột của em nhé, vì chị cũng không có em trai ruột mà.""

A Hoành liền khẽ giọng đáp:"" Chị có một người em trai tầm tuổi em.""

Cậu hiểu ra vấn đề."" Có phải người em trai khi chị còn ở nhà họ Vân không, bây giờ cậu ấy ở đâu?""

Cô đáp:"" Nhà họ Ôn không thích chị liên lạc với họ, chị chỉ hay gọi điện cho bệnh viện, biết cậu ấy đã được mổ, năm ngoái ra viện rồi.""

Cậu nói với vẻ ông cụ non:"" Thế thì tốt quá, tốt quá!"" Cậu nhìn thấy vẻ buồn buồn trong ánh mắt A Hoành, nhưng không biết phải an ủi thế nào."" Thế thì tốt quá! "" nhưng không biết tốt ở đâu. Mặc dù người đó đã khỏi bệnh, nhưng lại không gặp được người thân thiết nhất của mình nữa. Cái giá phải trả này quá lớn.

Cậu rụt rè nhìn A Hoành, cô lại cười nói:"" Haizz, thế gian này ai làm chị mà chẳng thế, luôn mong các em mình được sống bình an.""

Cậu nhìn đôi mắt ngân ngấn nước của A Hoành thì bật cười:"" Chắc chắn là cậu ấy sẽ nhớ chị, giống như em vậy, em hiểu cậu ấy mà.""

A Hoành vỗ vai cậu nhưng không nói gì, rồi cô mỉm cười, kéo tay cậu đi về phía công viên Tử Trúc Viện.

Tương truyền trong đây có hơn năm ngàn cây trúc, cả một rừng trúc bạt ngàn,rất dễ khiến người ta liên tưởng đến sự tích trúc lâm thất hiền (*), mặc dù hai vấn đề này không có mối liên hệ gì với nhau

* Trúc lâm thất hiền là tên dân gian gọi nhóm bảy tu sĩ Đạo giáo sống trong rừng trúc đầu thời nhà Tấn gồm: Nguyễn Tịch (210- 263), Kê Khang (223 -263), Lưu Linh ( 221 - 300), Sơn Đào ( 205-283), Hướng Tú (221 -300), Vương Nhung ( 234 -305) và Nguyễn Hàm (?).

Cậu hỏi:"" Chị có biết truyền thuyết về Tử Trúc Viện không?""

A Hoành vuốt nhẹ phần thân thẳng tắp, lành lạnh và nhẵn bóng của cây trúc, tưởng tượng ra tiếng sáo du dương rồi ngoảnh sang hỏi cậu:"" Truyền thuyết nào?""

Tôm đáp với vẻ đầy bí ẩn:"" Truyền thuyết kể rằng hai người mà dắt tay nhau đi qua đây, bất luận có phải là tình nhân hay không, kiếp này chắc chắn sẽ trở thành hai người xa lạ.""

A Hoành cười khúc khích tỏ vẻ không tin. Đột nhiên sau lưng có tiếng vọng lại:"" Tốt nhất là cô nên tin.""

A Hoành quay đầu thì thấy một người đàn ông mặc áo gió dài đang ngồi trên chiếc ghế đá, tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khuôn mặt cân đối. Cô nhìn anh ta thấy rất quen nhưng không nhớ là gặp ở đâu.

Người đó mỉm cười, lấy từ trong túi áo ra chiếc kính gọng vàng đeo lên và gật đầu với cô.

Ánh mắt A Hoành đột nhiên sắc lạnh. Đây chính là thư ký của bà Lâm Nhược Mai, tên là "" Tiểu Trần "", anh ta chính là người chụp ảnh của Ngôn Hi năm xưa.

Hai năm trước quyền lực của bà ta đã bị Lục Lưu soán ngôi, hiện nay họ Lục nắm mọi quyền lực trong tập đoàn họ Lục. Còn nhà họ Ôn, mặc dù có cổ phần nhưng không biết chiếm được bao nhiêu phần trăm.

Người đó dường như không để ý đến vẻ mặt của cô mà lịch sự chào hỏi: ""Chào cô Ôn, hôm nay may thật đấy, nếu tiện, tôi muốn nói chuyện với cô một lát được không?""

A Hoành đáp:"" Xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện với anh.""

Thư kí Trần cười."" Đằng nào thì sớm muộn gì cô cũng biết. Đây là mệnh lệnh bắt buộc mà boss giao cho tôi, chuyện năm xưa bất luận bằng cách nào thì cũng để cho cô biết một số chi tiết, cô không thể nhúng tay vào được đâu”

A Hoành im lặng một lát rồi bảo Tôm tự đi loanh quanh một lát, sau đó mới hỏi đầy vẻ cảnh giác:"" Rốt cuộc boss của anh là ai, anh ta muốn anh nói gì với tôi? Ngoài ra, tên họ thật của anh là gì?"" Anh ta mỉm cười đáp:"" Tôi không có tên, hồi nhỏ tôi sống ở cô nhi viện, chỉ biết mình mang họ Trần, sau đó được nhà họ Lục đưa về nuôi, mọi người đều gọi tôi là Tiểu Trần."".

"" Thế trong hộ khẩu...""

Anh ta cười nói:"" Trên hộ khẩu là cái tên mà cậu Lục đặt đại hồi nhỏ, mọi người không bao giờ gọi tôi bằng cái tên đó.""

Nét mặt A Hoành đã dịu hơn."" Vậy xin hỏi thư ký Trần, anh muốn nói với tôi điều gì?""

Anh ta châm một điếu thuốc rồi đáp:"" Trước hết tôi phải làm rõ với cô Ôn hai điểm.Thứ nhất, chuyện cậu Ngôn bị làm nhục năm xưa, mặc dù tôi đã chụp những bức ảnh đó, nhưng cũng là để cho sếp Lâm yên tâm, như thế cậu ấy mới có thể nhanh chóng kết thúc nỗi sĩ nhục đó, thế nên cô không cần thiết phải vắt óc suy nghĩ ra cách dùng xiên kẹo đó để đập chết tôi đâu. Thứ hai, tôi không phải là người của bà Lâm Nhược Mai, từ trước đến nay đều không phải.""

A Hoành cau mà hỏi:"" Vậy anh là người của Lục Lưu ư?""

Anh ta mỉm cười nói:"" Hoặc có thể nói là người của nhà họ Lục. Trên thực tế, tôi là người đã chứng kiến Ngôn Hi và Lục Lưu trưởng thành, trước khi xảy ra việc kia, mối quan hệ của chúng tôi rất thân mật."" Đôi mắt anh ta nhìn về phía xa, điếu thuốc đang cầm trên tay lốm đốm lửa tàn.

Trong bầu không khí giá lạnh, anh ta thở hắt ra một hơi rồi nói tiếp:"" Chuyện này tôi không biết phải kể thế nào. Năm mười tuổi, vì trả lời đúng được mấy câu đố trí tuệ mà tôi được nhà họ lục đưa từ cô nhi viện về nhà nuôi. Lúc đầu tôi những tưởng sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng trên thực tế lại bị huấn luyện như một quân cờ.

Cô biết quân cờ là gì đúng không, lúc bình thường thì là trợ lực, trong thời khắc quan trọng sẵn sàng chịu sự hy sinh. Tôi được đưa đến ngôi trường tốt nhất để học hành, ngoài tôi ra, còn có rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi nữa, bọn họ và tôi cùng tồn tại chỉ vì cậu con trai duy nhất của hà họ Lục, Lục Lưu. Cậu ta cần một bàn cờ vững chắc, có nhiều lúc, điều này còn quan trọng hơn cả một trái tim cứng rắn.""

Giọng nói của anh ta rất khẽ như đang quay về với những kí ức vui vẻ:"" Còn tôi, vì có thành tích học tập xuất sắc mà được đưa lên làm người hộ tống Lục Lưu, nhắc nhở cậu ấy các vấn đề học tập và sinh hoạt hằng ngày. Hồi còn nhỏ, cậu ấy là một đứa nhỏ rất ngoan hiền và tốt bụng, cảm giác khá giống cô, trắng trẻo, mũm mĩm, thường được các bậc tiền bối gọi là "" Lục Tiểu Bồ Tát ""

Tôi đã phải kín đáo quan sát cậu ấy, cô biết đấy, động cơ khiến tôi đến bên cạnh cậu ấy không hề đơn giản. Tôi phải báo cáo với cụ Lục nhất cử nhất động của cậu ấy, đề phòng cậu ấy chỉ biết được vẻ tươi đẹp của thế giới này, hay như thân mật quá mức với một người. Có điều cậu ấy luôn nhìn tôi,nói với vẻ tội nghiệp:"" Anh ơi, cho em chơi với Ngôn Hi một lát nhé, bọn em đánh quái thú xong sẽ làm bài tập ngay."" Đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy nhắc đến tên Ngôn Hi.""

A Hoành nghe đến đây liền ngắt lời anh ta:"" Hồi nhỏ, Ngôn Hi có sắc sảo như bây giờ không?"" Tiểu Trần xua tay và chìm trong hồi ức."" Không không, hoàn toàn không giống như bây giờ. tôi chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào hay cười như thế, khuôn mặt mũm mĩm, để đầu búp bê, đôi mắt to tròn, miệng cười chúm chím hình trái tim. Mỗi lần gặp, tôi đều thấy cậu ấy đi đôi dép hình chú heo và chạy lạch bạch, miệng còn ngậm một túi sữa, vừa chạy theo Lục Lưu vừa uống ừng ực.

Cậu ấy và Lục Lưu lớn lên cùng nhau, vì cả hai cùng...cô đơn nên rất thân nhau. À, có một cụm từ miêu tả khá chính xác là "" như hình với bóng"".

Tôi thường nhìn thấy hai cậu ấy ngồi trên thảm sàn chơi đánh nhau, chơi rôbot, có lúc lại ngon lành ngủ thiếp đi. À, đúng rồi, hồi nhỏ Ngôn Hi ngủ còn có thói quen mút ngón tay trái, chắc là do hồi nhỏ không được sống gần mẹ.Tôi thường nhìn hai cậu ấy và cảm thấy cuộc sống dường như quá đổi bình yên, như thể đã tìm được hơi ấm cuối cùng dành cho mình.

Và thế là tôi lựa chọn im lặng, không tích cực báo cáo tình hình với cụ Lục nữa mà chỉ dạy Lục Lưu một số kỹ xảo thương mại vào những lúc thích hợp, đưa cậu ấy đi ăn những đồ ăn rẻ tiền nhất nhưng ngon nhất mà tôi từng ăn hồi nhỏ, bảo cậu ấy rằng thế giới này tuyệt vời biết bao. Lục Lưu phát triển theo hướng mà tôi kì vọng - có bạn bè thân thiết và trái tim hiền lành. Nhưng đây không phải là điều mà cụ Lục có thể chấp nhận. Ông cụ đã nổi trận lôi đình, đòi lại tất cả những gì thuộc về tôi, bao gồm cả thân phận được ở bên cạnh đứa trẻ đó.

Lục Lưu khóc và cầu xin ông cụ, bảo ông đừng đuổi tôi đi, sau này cậu ấy sẽ không dám làm như thế nữa.Kể từ đó trở đi, cậu ấy thay đổi rất nhiều, biết kiềm chế, nhẫn nại hơn, cũng ít nói hơn. Cậu ấy ngày càng lệ thuộc vào tôi và xa lánh Ngôn Hi.

Còn Ngôn Hi lúc đó đã lên lớp tám và bắt đầu ngang ngạnh.Để tóc dài, tết tóc, mang dụng cụ vẽ đi khắp nơi để vẽ các đồ vật khác nhau, cái đẹp, cái bẩn thỉu, chỉ cần đó là cái mà cậu ấy nhìn trúng. Cậu ấy đã từng vẽ chiếc vòng tay màu bạc bày trên sạp hàng bên vệ đường, vẽ buổi chiều hoàng hôn sau mưa, chép tranh nàng MonaLisa, cậu ấy vẽ cả bức tường nhem nhuốc, vẽ chú chó hoang đánh nhau vì một mũ bánh mì, thậm chí vẽ cảnh đôi trai gái giao hợp trong rạp chiếu phim tối tăm - một bộ phim nói về Van Gogh.

Tôi không thể tưởng tượng nổi một đứa trẻ gầy gò mặc chiếc áo len hình cầu vồng đã đặt chân tới bao nhiêu khu vực tối tăm, bạo lực.Dường như cậu ấy đang tìm kiếm điều gì đó, tôi và cả cậu Lục Lưu đều không thể hiểu.Còn cậu Ôn Tư Hoán, Tân Đạt Di dù chơi với Ngôn Hi, Lục Lưu nhưng cũng đều không hề biết đến sự tồn tại của tôi.

Ngôn Hi không còn thích cười nữa, thường chạy tới những chỗ mà tôi và Lục Lưu từng đi ăn, quay về nói với chúng tôi rằng:"" Em đã ăn những món mà các anh ăn rồi, ngọt quá, chua quá, đắng quá, không ngon chút nào, thật đấy!""

Lục Lưu nhìn cậu ấy, lúc nào cũng mỉm cười, tỏ vẻ không chấp tính trẻ con của Ngôn Hi.Cậu ấy thường nói với tôi rằng:"" Anh ơi, Ngôn Hi còn trẻ con quá, đúng không?"" Cậu ấy muốn tỏ ra rằng mình đã lớn, muốn dạy tôi cách ăn một bữa cơm thịnh soạn kiểu Tây hơn là bộc lộ điểm yếu của mình bằng cách ôm tôi và khóc hu hu.

Tuy nhiên, cậu ấy và Ngôn Hi có điểm giống nhau đến kì lạ, thậm chí nhiều lúc người này giống như chiếc bóng của người kia. Không ai vui khi mất đi chiếc bóng của mình cả. Đúng vậy, Ngôn Hi lúc nào cũng lặng lẽ ít nói, Lục Lưu cũng rất thất thường.

Cậu ấy giấu tôi làm những việc gì đó, cậu ấy bảo muốn giúp Ngôn Hi trở nên mạnh mẽ hơn, như thế các cậu ấy có thể làm một đôi bạn thân nhất thế gian này một lần nữa, đến ông nội cậu ấy cũng không thể chia cắt được.

Hồi ấy, Tử Trúc Viện có một truyền thuyết nói rằng, hai người chơi thân với nhau đến đâu, nếu đi qua rừng trúc cũng sẽ mỗi người một ngả. Ngôn Hi không để tâm đến điều đó, cầm tay Lục Lưu chạy đến rừng trúc rồi cười vang cả một góc rừng.

Còn tôi thì vẫn mãi miết nhìn theo họ, nhìn họ lấy lại được nụ cười ngây thơ hồi nhỏ, trong lòng vừa vui vừa lẻ loi.Có lẽ dần dần hai cậu ấy sẽ không cần tôi nữa.

Lục Lưu lại lén nói với tôi rằng:"" Anh ơi, anh với em sẽ không bao giờ đến rừng trúc đó nữa, chắc chắn không bao giờ.""

Sau đó, tôi tưởng tôi và Ngôn Hi chiếm vị trí khác nhau trong tim cậu ấy, cậu ấy coi trọng Ngôn Hi nhưng không dám đưa ra lời hứa gì. Nhưng bao nhiêu năm qua, đến giờ tôi mới hiểu được điểm không giống nhau nằm ở đâu, tôi cảm thấy sự dương dương tự đắc của mình hồi đó thật nực cười.

Năm 1997, không biết cô có nghe báo chí nói về chuyện phía Nam thành phố B từng xảy ra một vụ nổ do bắn pháo hoa trong quán bar, chết mất ba mươi ba người không.""

A Hoành cố gắng nhớ lại vụ nổ thảm khốc này. Lửa cháy rừng rực và lan ra rất rộng, tiếng khóc, tiếng gào vô cùng thảm thương, năm đó cô còn nhìn thấy những bức ảnh bi thương được đăng lên báo.

Thư kí Trần rít một hơi thuốc dài rồi nhìn lên trời bằng ánh mắt mệt mỏi."" Lúc ấy, tôi, Lục Lưu, Ngôn Hi đều có mặt. Tôi và Ngôn Hi uống hơi nhiều, nhìn pháo hoa trong phòng, trước đó còn thấy rất đẹp, nhưng ngay sau đó thì nghe thấy tiếng khóc thảm thiết khi gió thổi mỗi lúc một to hơn."" Anh ta hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp:"" Lục Lưu chỉ lựa chọn một người.""

A Hoành sững lại, nước mắt lăn dài, nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin nổi, tim cô đau thắt, cuối cùng đẩy anh ta ngã xuống đất như người điên lên cơn.Cô khóc nức nở và gào lên:"" Tại sao các người lại có thể dễ dàng bỏ rơi anh ấy như thế!""

Ánh mắt anh ta ngay dại, đưa tay quệt vết máu trên khóe miệng."" Tôi túm chặt tay Lục Lưu, chỉ muốn được sống, cậu ấy nói với tôi rằng:"" Đừng quay lại, đừng quay lại."" Lúc đó tôi không biết rằng, đây chỉ là âm mưu mà Lục Lưu nghĩ ra để huấn luyện Ngôn Hi.

Tuyệt vọng...tuyệt vọng... thực sự tuyệt vọng.

Anh ta nói:"" Tôi không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh này, gần như đêm nào cũng gặp ác mộng.Lục Lưu không muốn đối mặt với Ngôn Hi, lấy cớ đi du học và sang Vienna.""

A Hoành nói:"" Thượng đế đã rủ lòng thương nên Ngôn tiên sinh của tôi còn sống."" Rồi cô buông tay ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, lau khô nước mắt và nói:"" Các người sẽ bị lương tâm dằn vặt suốt cả đời!""

Cô mượn điện thoại của người qua đường, gọi tới một số."" Ngôn Hi, em lạc đường rồi."" Sau đó lặng lẽ chờ Ngôn tiên sinh của cô xuất hiện.

Ngôn Hi mồ hôi nhễ nhại chạy đến, đứng ngó xung quanh rừng trúc bạt ngàn và gọi A Hoành, nhưng tiếng gọi của anh đã bị âm thanh kẽo kẹt trong rừng trúc nuốt chửng.

Cô vừa nghe vừa nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài.

Anh tìm thấy cô, thở phào, chống tay lên thân trúc, cười lớn."" Ê, đồ ngốc, anh đến đón em về nhà đây.""

Cô bước đến trước mặt anh, ôm anh thật chặt, như thể lại sợ anh lại vuột mất khỏi vòng tay mình.Anh luống cuống như một đứa trẻ, vỗ nhẹ vai cô, nói:"" Không sao, A Hoành, anh đến rồi mà, ổn rồi.""

Giọng cô run rẩy:"" Thậm chí em không tìm được lí do để nói với bọn họ rằng, chàng trai mà bọn họ bỏ rơi năm 1997 đó cũng sẽ trở thành báu vật của một người khác vào năm 2003! Thậm chí họ còn suýt nữa chà đạp lên báu vật của người khác.""

Ngôn Hi sững lại nhìn cô hồi lâu, cuối cùng xác nhận nỗi buồn và nỗi đau trong mắt cô đã khắc sâu vào tâm khảm, không gì có thể sâu hơn.Gần như trong tích tắc, anh đã hiểu ra điều cô vừa nói.

Anh nở một nụ cười yếu ớt."" Baby, nếu đã tự cứu được mình thì cần gì phải để người khác cứu. Anh có phải là người đơn giản đâu, anh không cần bọn họ cứu anh, không cần bất kì ai cứu.""

Anh nhắc đi nhắc lại câu đó:"" Anh không cần bất kì ai cứu...""

Cô lại kéo tay anh nói:"" Bọn mình cùng đi qua lời nguyền đó nhé.""

Nhưng sắc mặt anh lại trắng bệch, anh nhìn cô rồi buông tay ra và lùi về phía sau.

A Hoành nghẹn ngào nói:"" Ngôn Hi, đi cùng em được không?""

Ngôn Hi lại một mực lùi bước, ánh mắt lộ rõ vẻ khẩn cầu, nước mắt anh đã lăn dài trên gò má, nhìn cô mà không nói được gì.

Cô bước đến nắm chặt tay anh và chỉ vào mình."" Không có sự chia cắt, không có sự xa lạ, không có gì cả.""

Ánh mắt anh lộ rõ vẻ bi thương và sợ hãi.

Con đường nhỏ hun hút dẫn vào rừng trúc.

Cô nắm tay anh, bàn tay lành lạnh, chậm rãi đi về phía lời nguyền thảm khốc, tin tưởng vào niềm tin son sắt cả hai sẽ mãi mãi ở bên nhau, bảo vệ nhau.

Đó là năm 2003 - năm họ đã quen nhau được năm năm.

Ngôn Hi như người được lột xác, như trút được gánh nặng ngàn cân, anh ôm siết lấy A Hoành và khóc nức nở, tựa như con trai nhả ngọc, trút hết mọi nỗi ấm ức bị bỏ rơi, bị đối xử bất công, bị làm tổn thương sâu sắc.

Cô mỉm cười nói:"" Ngôn Hi, trừ phi phải trở về với cát bụi, em sẽ ở bên anh trăm năm.""

Cô đã không thể quay đầu được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.