Khi A Hoành về đến nhà, hay nói chính xác hơn là về đến nhà Ngôn Hi, cô không nhịn được cười.
Khoảng sân trước nhà được rào lại thành một vườn hoa. Mùa đông cây cối khô trụi hết lá, chẳng nhận ra là trồng cái gì. Trong vườn thấy vứt trơ trội một cái xẻng và một xô nước, như thể đã lâu lắm rồi không có ai ngó nghiêng, nhưng đứng nhìn từ xa thì thấy có cái gì đó rất thú vị.
A Hoành liền trêu anh:"" Anh định làm nông dân à?""
Ngôn Hi nghiêm mặt nói:"" Con gái, hay là ta cùng... trồng sườn đi?""
A Hoành cúi đầu nhìn dấu vết của đám cỏ khô, nói:"" Toàn cỏ dại, chắc chắn là sau khi rào anh đã bỏ hoang.""
Ngôn Hi không buồn quan tâm mà chơi bài cùn."" Đằng nào thì em cũng về rồi, em cứ xem mà trồng gì đó.""
... Ngôn Hi không buồn quan tâm mà chơi bài cùn."" Đằng nào thì em cũng về rồi, em cứ xem mà trồng gì đó.""
Anh huýt sáo rất vui vẻ, Thịt Kho Tô và Tiểu Khôi liền lao ra ngoài nhìn Ngôn Hi với bộ dạng rất thảm hại.
A Hoành không nở nhìn."" Rốt cuộc anh đã bỏ đói chúng bao lâu rồi?""
Ngôn Hi liền móc từ trong túi áo ra một hộp thịt hộp và một miếng bánh mì lớn rồi vứt cho hai con, trề môi nói:"" Em không biết khẩu phần ăn của chúng lớn thế nào đâu.""
A Hoành nhẹ nhàng đáp:"" Em biết chứ."" Em biết từ lâu rồi, vì em nuôi chúng từ nhỏ tới lớn mà.
Con Kho Tộ nhìn A Hoành bằng đôi mắt ngân ngấn nước, không ăn bánh mì mà bay vòng quanh cô, quan sát hồi lâu rồi la lớn:"" A Hoành, A Hoành!"" Rồi như quả lựu đạn lao thẳng vào lòng cô, dáng vẻ vô cùng hưng phấn, lông vũ trên đầu dựng đứng cả lên. Tiểu Khôi thì ngố, chỉ cặm cụi liếm hộp thịt.
Ngôn Hi tiu nghỉu, đá con chó mập một cái mà nó vẫn không có phản ứng gì, đuôi vỏng tít lên cao, ăn rất ngon lành.
A Hoành vuốt ve con Kho Tộ, nhìn Tiểu Khôi mỉm cười nói:""Nó không nhớ em nữa rồi.""
Ngôn Hi hắng giọng, vỗ đầu Tiểu Khôi rồi trợn mắt nói:"" Đúng là phí công nuôi mày. Mẹ mày về rồi mà mày không hề có phản ứng gì!""
A Hoành cười tủm tỉm, an ủi:"" Không sao đâu, chủ yếu là khi em đi, nó còn nhỏ, chưa nhớ mấy."" Tiểu Khôi ngơ ngác ngọ nguậy cái đầu, chiếc chuông đỏ buộc trên cổ kêu kính coong, kính coong. A Hoành ngồi thụp xuống nhìn, trên chiếc chuông có khắc mấy chữ nhỏ, mặc dù nét chữ thanh tú nhưng không phải là nét chữ của Ngôn Hi.
Đừng mất, đừng quên.
Sở Vân.
Ngón tay A Hoành khựng lại, nhưng nét mặt không biểu hiện điều gì, rồi cô mỉm cười đứng dậy. Ngôn Hi ngại ngùng giải thích:"" Sở Vân, em biết chứ, chính là...""
A Hoành liền tiếp lời:""Cao 1m63, nặng 45kg, năm 2002 vào đài truyền hình thành phố Bắc Kinh, bắt đầu bằng công việc phía sau màn hình, nhờ một cơ hội thử ghi hình trước ống kính mà vô tình được cấp trên để mắt, đề bạt làm MC cho chương trình thời sự buổi tối. Vì phong cách dẫn chương trình trong sáng, tự nhiên và sở hữu nhan sắc xinh đẹp mà được đông đảo khán giả yêu thích, hot cho đến tận bây giờ. Thích động vật nhỏ, yêu bươm bướm, thích tham gia các hoạt động công ích, hình mẫu người đàn ông trong mơ là một người đàn ông như hoa hướng dương.""
Ngôn Hi giật thột:"" Sao mà em biết rõ hơn cả anh vậy?""
A Hoành cười đáp:"" Dù gì thì cũng phải biết cô ấy có tốt bụng không, có xinh đẹp không và anh... có sánh được với cô ấy không chứ.""
Con Kho Tộ dựa vào mu bàn tay A Hoành, đôi cánh nhỏ vẫy vẫy, cười thầm.
Ngôn Hi hậm hực."" Anh có sánh được với cô ta không ư, thừa sức.""
A Hoành liếc xéo hỏi:"" Thế cô ấy đâu?"
Ngôn Hi liền đáp:"" Ờ, chia tay rồi. Nhưng bọn anh chia tay trong hòa bình.
Anh có vẻ không được tự nhiên, cố nhấn mạnh hai chữ "" hòa bình "".
A Hoành hỏi:"" Vậy hả, cô ấy đá anh à?""
Thực ra điều cô muốn biết hơn cả là họ có cùng ngồi ôm Tiểu Khôi ngắm tà dương hay không, có cùng đeo chung tai nghe cùng nghe một bài hát, có tự nhiên muốn ôm nhau mà không cần lí do nào, và anh có dùng nửa chiếc bút để vẽ đôi mắt, đôi mày cho cô ấy hay không, có bôi kem đánh răng lên miệng đóng vai cụ già cho cô ấy xem không, có nhìn thấy cô ấy rồi tự dưng lại cười hay không...
Thế nhưng,dường như cô không có tư cách để hỏi quá chi tiết như vậy.
Ngôn Hi đan hai bàn tay ra sau gáy và nhìn lên trời,mắt dõi theo những đám mây bồng bềnh, vờ như không nghe thấy gì. Một lúc sau, anh nhìn A Hoành, nói với vẻ tội nghiệp:"" Con gái, ta đói rồi, cơm bệnh viện quá tệ,đến miếng sườn cũng chẳng có. Ta phải ăn với con ba ngày ba đêm đấy.""
A Hoành cúi đầu trêu con Kho Tộ:"" Anh chàng này rắc rối thật đúng không?""
Luôn luôn rắc rối!
Tuy nhiên, cuối cùng cô cũng đáp ứng theo lời đề nghị của anh chàng, nấu một mâm cơm thật thịnh soạn - sườn sốt chua ngọt, canh sườn bí đao,sườn hấp.
Nhìn anh chàng miệng phồng lên như đứa trẻ con, cô cười híp mắt và miệt mài xới cơm. Vết thương sau lưng mới đóng vảy, mỗi lần thay băng khá bất tiện, không để ý là vết thương lại rách ra,đau đớn vô cùng.
Ngôn Hi nói:"" A Hoành, nếu em không ngại thì anh có thể giúp em.""
A Hoành đỏ bừng mặt, giả vờ giận rồi vớ ngay cái gối ném vào người anh.
Anh chỉ nghĩ là sau một chuyến đi xa, tính khí A Hoành trở nên thất thường, đâu biết A Hoành buồn là vì trong mắt anh, giới tính của cô luôn bị bác bỏ.
Ngôn Hi không biết làm thế nào. A Hoành mua một thùng sữa sôcôla, hỏi anh bao lâu rồi chưa lau chùi tủ lạnh.
Ngôn Hi ấm ức."" Anh có biết nấu ăn đâu.""
Cô sững lại rồi nhìn anh bật cười, than:"" Anh ơi là anh.""
Trong thâm tâm anh chỉ cần biết rằng, A Hoành quay về thì mọi chuyện có thể được chây lười, thế giới này lại tuyệt vời biết bao.
Thực sự mong ông trời rủ lòng thương, cho anh chàng này mau lớn.
Tư Hoán, Tư Nhĩ, phụng mệnh mẹ đến thăm A Hoành, tiện thể hỏi khéo cô:"" Bao giờ thì em về nhà?""
Đã qua mùng tám tết, tối phải ghi hình nên Ngôn Hi không ở nhà.
A Hoành cười đáp:"" À, hóa ra đây là nhà người khác.""Cô trân trân trân nhìn họ, thở dài."" Tội gì phải như thế, em về sẽ chỉ làm cho mẹ...ngứa mắt thêm mà thôi. Một vài ngày nữa là em về trường rồi, cũng không ở nhà Ngôn hi lâu được, mẹ không phải lo lắng người khác nói ra nói vào đâu.""
Tư Nhĩ liền giễu cợt:"" Cậu tính toán giỏi thật đấy.""
A Hoành mỉm cười nói:"" Rất công bằng đúng không? Người nhà họ Ôn ở nhà họ Ngôn, đương nhiên là người nhà họ Ngôn cũng có người...""
Cô chưa nói dứt lời thì Tư Nhĩ đã hầm hầm ra ngoài đóng cửa cái "" rầm "" rồi bỏ về.
Tư Hoán nheo mắt hỏi:"" Em biết chuyện này từ bao giờ vậy?""
A Hoành đáp:"" Hai năm về trước, chính cô ấy nói với em rằng cậu ấy họ Ngôn, nếu không thì làm sao mà em biết được.""
Tư Hoán ngẫm nghĩ một lát, chợt nhớ ra điều gì đó bèn hỏi nhỏ:"" Đợt đó em ốm hơn tháng trời là vì chuyện này chứ không phải vì Ngôn Hi đi Mỹ đúng không?""
A Hoành mỉm cười nói:"" Ngôn Hi đúng là anh chàng rất hiểu chuyện.""
Tư Hoán hỏi với vẻ đầy bất an:"" Sao em lại nói như thế?""
A Hoành ngồi xuống sôfa, Thịt Kho Tộ lại sán đến, cô túm lấy cánh nó vẻ thân mật, khẽ nói:"" Vì thay em gái mình đền ơn mà đối xử với em gái người khác tốt như thế.""
Tư Hoán buồn rầu đáp:" Đợt em ốm, anh hỏi lý do,em không chịu nói. Tội gì phải đợi đến hai năm sau, muộn thế này rồi mới nói!.""
A Hoành làm như không nghe thấy những lời anh nói mà chìm trong kí ức."" Anh ấy không chịu được khi thấy anh bắt nạt em, vì nghĩ nếu không phải là do em gái anh ấy thì anh em ta đã không như thế. Anh ấy càng không chấp nhận được vẻ không thiện chí của Tư Nhĩ đối với em, như thể nếu anh ấy bù đắp nổi ấm ức cho em thì em có thể khôi phục lại dáng vẻ của tiểu thư nhà họ Ôn, kiêu hãnh, tự tin như Tư Nhĩ vậy.""
"" Em cũng biết đấy, Ngôn Hi là người phân minh, không bao giờ chịu nợ ai điều gì. Không may là trong mắt cậu ấy, anh chính là người bị mắc nợ.""
Cô nói:"" Tư Hoán, anh đoán thử xem, nếu không có sự nợ nần này thì ngay từ đầu anh để ý đến em được mấy phần?""
A Hoành nhìn bức tường trắng, bên trên là những bức ảnh rực rỡ chói mắt, nhưng cũng đã phai màu dần theo tháng năm. Năm đó, khi cô nhìn thấy chúng lần đầu tiên, chúng vẫn còn rất đẹp.
Cô thậm chí còn không biết tại sao mình còn quay về đây. Nếu là nhớ nhung thì nổi nhớ này còn bao gồm cả nổi hận thoáng qua mà đến bản thân cô cũng không muốn thừa nhận.
Cô nói:""Em thật sự rất muốn mọi chuyện đều vui vẻ, yên ấm, vờ như chưa phát hiện ra điều gì.""
Tư Hoán rầu rĩ thở dài."" Lúc bác gái có bầu Ngôn Hi, bác trai ngoại tình, Nhĩ Nhĩ chính là con riêng của bác trai, mẹ Nhĩ Nhĩ sinh xong nó thì qua đời. Lúc ấy, cha mẹ Ngôn Hi quyết liệt đòi ly hôn, cụ Ngôn không nỡ lòng nhìn máu mủ nhà mình lưu lạc ở bên ngoài, bèn cầu xin ông mình nuôi hộ. Đúng đợt ấy mẹ mới sinh em, vì muốn đền ơn ông Ngôn mà ông nội mình đã hạ quyết tâm,giấu cha mẹ và đưa em đến Ô Thủy - quê hương của bà nội.""
A Hoành liền hỏi:"" Ông mình đền ơn gì cho ông Ngôn, cha mẹ nuôi của em có mối quan hệ gì với bà nội?""
Tư Hoán né tránh câu hỏi của cô, chỉ đáp:"" Mẹ nuôi em là con gái người bạn thân của bà nội ngày trước, còn báo đáp cái gì thì anh...không rõ lắm.""
A Hoành mỉm cười nói:"" Tư Hoán,em đã đi đến bước đường ngày hôm nay thì đã không còn so bì gì nữa rồi.""
Ngôn Hi và cô được trùng phùng, anh chăm lo cho cô như một đứa trẻ. Có những đêm tỉnh giấc, anh vội vã chạy sang phòng cô, nhìn thấy cô vẫn đang ở đó thì mới yên tâm. Anh đóng cửa lại rồi khóc thầm ở bên ngoài. Mặc dù cách một cánh cửa nhưng cô vẫn nghe rất rõ, điều đó khiến cô không bao giờ muốn hận Ngôn Hi nữa.
Lấy lại bình tĩnh, cô cắn môi, cúi đầu nói:"" Chuyện của cha, mọi người muốn trách thì cứ việc trách em, em là người đã hại cha chết.""
Cha đã đáp máy bay từ nhà họ Cố để về nhà, kết quả bệnh tim tái phát, cô không nghe lời dặn dò của mẹ và đã hại chết cha.
Ánh mắt Tư Hoán lộ rõ vẻ đau đớn:"" Đó là do mẹ và anh cố tình muốn em bỏ đi...nhưng, em có hiểu được đâu.""
A Hoành không nói gì, cô muốn tìm ra một số đầu mối từ ánh mắt Tư Hoán.
Nhưng anh lại vuốt tóc cô, miễn cưỡng cười nói:"" Con gái lớn rồi bao giờ cũng thiên vị. May mà có quan hệ ruột rà, anh vẫn là anh trai em.""
Rất may không phải là kẻ thù.
Buổi tối, DJ Yan đang làm chương trình thì lẩm bẩm một câu:"" Bây giờ mà có bát cơm sườn sốt cà chua thì tuyệt vời biết bao.""
Có thính giả gọi điện thoại đùa rằng sẽ mang đến cho anh.
DJ Yan liền cười đáp:"" Rất cảm ơn, có điều tôi hơi kén ăn, trong năm vị thì có ba vị tôi không thích, không dám phiền đến bạn.""
Không thích ngọt, không thích đắng, không thích chua, chỉ còn lại hai vị cay mà mặn là ăn được.
A Hoành biết buổi tối anh ăn uống không đâu vào đâu, nghe vẻ ai oán trong câu nói đó mà buồn cười, liền vào bếp nấu cơm sườn, xới vào hộp. Sau đó lại nhớ ra anh mặc khá ít, tối đến trời lạnh, bèn lấy thêm chiếc ó khoác dày, đi xe buýt và mang số đồ đạc đó đến đài phát thanh.
Trước cửa nhà đài có phóng viên, micro, máy quay dày đặc.
A Hoành đi đường vòng thì loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng nổi bật nhất trong đó.
Ồ, hóa ra là Sở Vân.
Cô ấy cũng đang đi về phía đài phát thanh,phóng viên đi bên cạnh liền đuổi theo hỏi:"" Có phải cô đến xem DJ Yan làm chương trình không?""
A Hoành bị chen sang một bên, hộp cơm suýt rơi xuống.
Sở Vân mỉm cười lịch thiệp đáp:"" Tôi và DJ Yan chỉ là bạn bè, các anh đừng suy đoán.""
Một phóng viên trong đó tinh mắt phát hiện trong tay Sở Vân cầm hộp cơm, bèn thốt lên:""Có phải cô mang cơm đến cho DJ Yan không?""
Sở Vân sầm mặt nói không phải, sau đó rảo bước rất nhanh trên đôi giày cao gót điệu đà của mình.
A Hoành tần ngần nhìn hộp cơm trong tay mình, cổ họng nghẹn lại.
Cô thở dài ngồi trước cửa đài phát thanh, ăn hết hộp cơm sườn trong gió lạnh.
Đến cuối cùng, cả cơm và thịt đều nguội lạnh, dạ dày cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ gần đến số mười hai, chương trình của Ngôn Hi sắp kết thúc. Cô bỏ hộp cơm xuống, cầm lấy áo khoác đi lên phòng studio ở tầng ba.
Nhân viên nhà đài hỏi cô có việc gì.
Cô nói muốn tìm Ngôn Hi.
Nhân viên hỏi cô và Ngôn Hi có quan hệ gì.
A Hoành sững lại một lát rồi nói:"" Tôi là em gái anh ấy, trời lạnh nên mang cho anh ấy chiếc áo khoác."" Rồi cô giơ chiếc áo ra, là chiếc áo Ngôn Hi vẫn hay mặc.
Cô đi vào, khá bất ngờ vì không gặp Sở Vân.
Ngôn tiên sinh của cô đang ngồi trong phòng kính, mặc áo lên xanh, dáng vẻ uể oải như vừa mới ngủ dậy.
A Hoành cầm chiếc áo và cười khúc khích.
Ngôn Hi ngước mắt lên, nhìn thấy cô sững lại rồi bật cười, vừa lựa lời khuyên giải vị thính giả đang gặp rắc rối ở đầu dây bên kia, vừa khua tay múa chân với A Hoành.
Cô bước đến, đứng cách bức tường kính, hơi lạnh gặp nhiệt độ cao, kính liền mờ nhòe, nhìn không rõ khuôn mặt của Ngôn Hi.
Cô đưa tay áp vào tấm kính, hơi ẩm trên kính bị tay cô xóa sạch.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, đưa tay ra, năm ngón tay áp sát vào bàn tay cô. Tranh thủ lúc dừng lại, anh nói nhỏ:"" Đợi anh nhé, baby."". Thì thầm từng chữ.
Sở Vân đang đứng đợi ở phòng điều khiển bên kia, nhìn rõ cảnh tượng đang xảy ra. Cố cười, hỏi cô nhân viên đứng bên cạnh:"" Chị đã bao giờ nhìn thấy anh ấy dịu dàng thế này chưa?"" Rồi cô nhìn theo hai chiếc bóng đó, nước mắt lăn dài nói:"" Chị đừng nói với anh ấy là em đến đây nhé.""
Tại sao lại bất công đến thế, lúc cô đến, anh không hề hay biết.
Hóa ra là do A Hoành của anh đã trở về.