Mười Năm Thương Nhớ

Chương 103




Typer: dohuyenrua

Chị năm nhìn cảnh tượng nhạt nhào máu và nước mắt trước mặt mình mà giật bắn mình.

Cô luôn nhìn DJ Yan bằng tình yêu lạc quan, coi mọi điểm tốt của anh đều là tiêu chuẩn. Và thế là, khi người đàn ông này gỡ bỏ bộ mặt lạnh lùng bang giá ngày thường, rồi nhìn máu trên kẽ tay anh, dường như cô chỉ có thể rút ra một kết luận: DJ Yan quá tốt với fan của mình!

Tuy nhiên, khi Ngôn Hi lấy chiếc áo vest trắng trắng như tuyết của mình khoác lên người A Hoành, đột nhiên chị năm cảm thấy có gì đó không ổn, tự nhiên có Nam Quách tiên sinh* chui từ đâu ra, nhìn không được hài hòa cho lắm.

*Nam Quách tiên sinh dùng để chỉ người gặp chuyện bất bình giữa đường chẳng tha.

Cô nuốt nước bọt cái ực, định kéo A Hoành lại nói: “A Hoành, mình về nhà thôi!”, thì DJ Yan lại lau vết máu trên quần rồi lịch thiệp đưa tay ra nói với cô rằng: “Từ lâu Ôn Hoành đã được gia đình em chăm sóc tận tình, anh rất cảm kích, nhất định hôm nào đó anh sẽ đến thăm hai bác.”

Chị năm tiu ngỉu đưa tay ra, nắm lại, wow wow… quả nhiên là mượt mà như ngọc, cảm giác mà cô vẫn thường mơ thấy, hơ, nhưng mà… Trọng điểm không phải ở đây! Có cái gì đó hơi bất thường, sao nghe cứ như mình biến thành người ngoài vậy, đó là em sáu của tôi, em sáu của tôi chứ!

Chị năm hỏi A Hoành: “Cậu quen anh ấy từ lâu rồi hả?”

A Hoành khịt mũi cười khúc khích: “Không quen.”

Cô vừa mới lấy lại được chút sinh khí sau một giờ đồng hồ chôn chân trong thang máy lạnh cóng, đùa một câu khá trẻ con rồi quay sang hỏi anh: “Anh là ai?”

Ngôn Hi: “Anh là người qua đường A, em là người qua đường B, tám trăm năm về trước em là tiểu nữ nhà anh, không biết tiểu thư có còn nhớ nữa hay không?”

Chị năm sực nhớ ra điều gì đó, miệng lắp bắp: “Phượng hoàng, a, tớ biết rồi, cậu chính là chim phượng hoàng!”

Mặt A Hoành đỏ ửng, nhớ lại chuyện đùa mà cô kể với mọi người trong phòng, quạ đen yêu chim phượng hoàng vàng, nhổ hết long đen đi, cắm long vàng giả vào định tiếp cận, ai ngờ lâu ngày long giả rụng hết, ngày càng lộ bộ mặt xấu xa trước mặt chim phượng hoàng, cuối cùng đành phải bỏ đi.

Đương nhiên là Ngôn Hi không hiểu gì. Anh chỉ nhớ bàn tay đang nằm trong bàn tay anh, cho dù sung đỏ trong ngày đông lạnh giá hay mềm mại trong lúc cằm muôi nếm thử đồ ăn trong bếp.

Chị năm vô cùng xúc động: “Em có thể xin nick QQ của anh, số điện thoại, và địa chỉ nhà được không?”

Ngôn Hi lấy bút mực, xé tờ giấy ghi địa chỉ cho chị năm mỉm cười nói: “Luôn luôn chào đón em.” Nói rồi đôi mắt to đẹp lặng lẽ nhìn A Hoành.

A Hoành mỉm cười: “Hiện giờ em đang ở nhà chị năm, trước khi kì nghỉ đông kết thúc, em sẽ không đi đâu cả, nếu anh có thời gian, bọn mình có thể đi đâu đó chơi.”

Thấp thỏm bất an, không biết có bị coi là kẻ thấy lễ không?

Đồ đạc của cô đã chuyển về hết nhà họ Ôn sau khi Ngôn Hi sang Mỹ. Căn nhà đó đã không còn A Hoành nữa. Đầu ngón tay Ngôn Hi lạnh toát, anh buông ray ra, cúi đầu nói: “Ok, tạm biệt.”

Anh muốn nói rằng: “Ban nãy em vừa nói là nhớ anh mà.” Nhưng rồi anh lại quay đi, lưng ưỡn thẳng, trong màn tuyết, chiếc ao len màu xanh lam vô cùng nhức mắt.

A Hoành liền gọi giật anh lại: “Áo của anh.”

Ngôn Hi không ngoái đầu lại mà bỉnh thản nói: “Sao em không trả luôn cùng với A Hoành của anh? Lúc nào em cũng ngang ngạnh như vậy.” Anh cảm thấy nói xong câu đó, hơi thở của anh cũng đã lạnh toát.

Chịu năm tiu ngỉu, chưa có ai kêu A Hoành ngang ngạnh bao giờ.

A Hoành xót xa nói: “Anh chưa bao giờ chịu nói với em anh muốn làm gì, cần làm gì, làm gì mới không hại anh mất đi một số thứ…”

Ngôn Hi quay lại nhìn cô cười: “Ôn Hoành, em hãy mở mắt ra nhìn anh đi.”

Hai tay anh dang thẳng, thân hình gầy gò, trông rất mỏng manh. Rồi anh cười lớn, lồng ngực phập phồng. “Ngoài em ra, anh còn gì để mất nữa đâu? Em bảo đi là đi luôn, không để lại lời nào, giỏi lắm, đi giỏi lắm. Em bảo bỏ nhà đi là bỏ nhà đi, ngoài tính mạng ra chẳng mang gì theo cả, giỏi lắm, rất anh hùng.. Em bảo về là về, nấp ở hốc cây không chịu gặp anh, càng giỏi hơn! Hôm nay may mắn gặp được Ôn tiểu thư, thật ngại, đáng lẽ tôi phải đi vòng đường khác để không làm phiền cô, cô đi nhé!”

Nước mắt A Hoành rơi lã chã. “Ngôn Hi, nếu không vì sợ gây khó dễ cho anh, nếu không…”

Ngôn Hi cười khẩy: “Sao ngày trước em không sợ gây khó dễ cho anh? Một nghìn không trăm chín mươi sáu ngày ở bên anh, ăn mặc ngủ nghỉ, việc nào cũng chu toàn, sao không sợ gây khó dễ cho anh?!”

“Anh…”

A Hoành chậm mồm chậm miệng không đấu khẩu được với anh, chỉ biết đứng ngẩn ra đó lấy ống tay áo lau nước mắt, lại đúng chiếc áo vest của Ngôn Hi, long càng bực hơn, liền cởi áo ra ném vào người anh, nước mắt nước mũi sụt sùi.

Chiếc áo bay đúng vào đầu Ngôn Hi, anh lấy xuống, thở mạnh, trừng mắt với cô rồi gầm lên: “Em ném giỏi lắm, đàn ông phương Bắc vô cùng đại lượng, vẫn chịu được cơn thịnh nộ của em!”

A Hoành hận đến nỗi nghiến răng ken két, bước đến trước mặt Ngôn Hi bẹo má anh, cô lấy hết sức bình sinh để bẹo, khiến khuôn mặt đẹp trai của Ngôn Hi gần như biến dạng, sau đó cô khịt mũi rồi gào lên: “Anh thật phiền phức, phiền phức hết chỗ nói, còn phiền phức hơn cả ngày trước.”

Chị năm nhìn cảnh tượng đó và nghĩ bụng: “Đúng là ngang ngạnh thật!”

Ngôn Hi ra sức kéo A Hoành vào long và ngoác miệng cười với chị năm: “Cô nàng không ngoan, anh sẽ đưa cô ấy về nhà. Chị năm cứ về trước đi, bọn anh không tiễn nữa nhé.”

Chị năm trợn mắt: Ai là chị năm của anh chứ…

Cô nhìn A Hoành như một đứa trẻ trong long Ngôn Hi rồi bất giác bật cười. Mặt mày A Hoành vô cùng sinh động hoạt bát, không còn vẻ u ám như ngày bình thường nữa.

Cô thầm than, Cố Phi Bạch thật chẳng có con mắt gì cả. Đột nhiên sực nhớ lại chuyện cũ nhà Đỗ Thanh từng kể, cô kiền im bặt.

Có lẽ, người mà Cố Phi Bạch yêu, chính là cô nàng A Hoành đang ở bên cạnh Ngôn Hi bây giờ?

Hy vọng là anh ta không biết.

Từ lâu A Hoành vẫn nghĩ, không hiểu ôm nhau có ý nghĩa gì.

Trong cuộc đời, cô đã từng được ôm rất nhiều lần, tình thân, tình bạn, tình yêu, rất nhiều rất nhiều, dường như tích góp lại cũng là niềm hạnh phúc rất lớn. Nhưng cảm giác ấm áp, đến nhịp đập của trái tim cũng cảm thấy không bình thường, chắc chắn chỉ có người đứng trước mặt mới mang lại được mà thôi. Cô không thể đánh đồng anh bây giờ với với anh của ngày xưa nên đành gọi là Mr.Yan. Ngôn tiên sinh.

Cái ôm của Ngôn tiên sinh đã khiến cô sau này… không nỡ long nào từ chối.

Ngồi trong chiếc xe việt dã của Ngôn Hi, nhìn vết giày cao gót lõm xuống tấm thảm hoạt hình, A Hoành ngẫm nghĩ một lát rồi mở cửa xe, bước vào.

Ngôn Hi nhìn cô qua gương chiếu hậu, đôi môi mỏng, ánh mắt dịu dàng, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều. Đột nhiên anh không nỡ nhìn nữa, cứ có cảm giác cả thế giới đều rất vô liêm sỉ, luôn tranh thủ lúc anh không có mặt để ngược đãi cô gái của anh.

Anh gọi điện thoại, nhét tai nghe vào tai. “Cô ạ, đêm giao thừa cháu có chút việc nên không qua được, ngày mai cháu sẽ đến chịu tội ạ.”

A Hoành nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như không nghe thấy. Bên ngoài, người và xe tấp nập qua lại.

Cô hỏi: “Mình đi đây vậy?”

Ngôn Hi đánh lái. “Phòng của em dọn lại. Hôm nay tìm tạm chỗ nào đó ăn tết đã.”

A Hoành ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chỉ có hai đứa mình, không sợ vắng vẻ à?”

Ngôn Hi cười và đáp ngắn gọn: “Có em, có anh là tốt lắm rồi!”

Ngôn Hi cho xe vào bãi đỗ rồi đưa A Hoành vào sảnh trước của Cutting Diamond. May mà các nhà phục vụ hoạt động giải trí cũng phục vụ hết mình, họ không nghỉ tết.

Lần trước cậu nhân viên Tiểu Châu bị Ngôn Hi nói kháy, lần này vẫn mỉm cười tiếp đón rất niềm nở. “Cậu Lục cũng có mặt, ông cụ mở tiệc trên tầng thượng, cậu Ngôn và cô đây chuẩn bị lên dự tiệc ạ?”

Ngôn Hi sững lại, mỉm cười nói: “Không, đừng làm kinh động đến cậu ta. Cho tôi một phòng, một mâm cơm giao thừa, sau bữa ăn, cho nhiều đồ tráng miệng ngọt nhé.”

A Hoành cười khúc khích. Anh vẫn nhớ cô thích ăn đồ ngọt.

Tiểu Châu nhìn thấy Ngôn Hi đi tay không, liền cười hỏi: “Cậu Ngôn, cậu không mang chú chó kia đi theo ạ?”

Ngôn Hi cười lớn, vui vẻ đáp: “Mẹ nó đến rồi, nhìn nó nữa tôi lại dị ứng mất.”

Tiêu Châu nghĩ, trước đây anh ta lúc nào cũng ôm khư khư con chó trong lòng như báu vật mà có thấy dị ứng đâu. Sau đó cậu ta lấy thẻ phòng, dẫn hai người vào than máy trong suốt. Thang máy ngay bên cạnh cũng đang có mộ nhóm người đang đi lên, ăn mặc chỉnh tề, khí chất ngời ngợi.

A Hoành không chú ý, chỉ mải ngắm nhìn công trình tráng lệ được trang hoàng rất cầu kì, tinh xảo trước mắt. Rồi cô chỉ vào hình ảnh Adam, Eva trên bức tranh tường và nói với Ngôn Hi: “Đẹp quá, nhìn cứ như người thật ấy nhỉ?”

Toàn thân Ngôn Hi như đông cứng lại, ánh mắt lại đổ sang phía thang máy bên kia, trong suốt, nhìn rõ toàn bộ. Dường như có ánh mắt lạnh lùng liếc sang.

A Hoành như phát hiện ra điều gì đó, vội vàng quay lại nhưng đã bị Ngôn Hi che hết, anh ôm cô vào long, thì thầm: “Đừng nhúc nhích”. Anh mím môi, đót ngón tay trắng bệch, đến hơi thở cũng có gì đó gấp gáp.

A Hoành thắc mắc: “Ngôn Hi, anh làm sao vậy?”

Ngôn Hi nhìn thấy tóc mai bên tai cô, long cũng dịu đi vài phần, anh đưa tay bịt mắt cô và đáp: “Không, chỉ muốn được ôm em thôi.”

A Hoành đưa tai kéo anh. “Ngôn Hi, nam nữa thụ thụ bất thân.”

Ngôn Hi liền cười, đôi môi rất gần trán cô. “Thôi đi, anh chưa bao giờ coi em là phụ nữa cả.”

A Hoành: “Em biết, lúc ôm em, anh đều coi em là em trai anh.”

Ngôn Hi bật cười: “mềm mềm, thơm thơm, cảm giác giống hệt như lúc bế cậu bé trên máy bay. Em trai ư, em hơi đề cao mình đấy.”

A Hoành nghênh mặt nói: “Hừ, Ngôn tiên sinh, em cảm thấy long tự trọng của em bị tổn thương nghiêm trọng.”

Ngôn Hi ghét sát dôi môi vào trán cô, đặt lên đó một nụ hôn rất nhẹ, anh không cảm nhận được sự mờ ám trong đó, rồi anh xoa đầu cô với vẻ trịnh trọng rồi nói: “Thôi được, em trai nhà họ Ôn, lát nữa em được ăn thêm một miếng bánh ngọt.”

A Hoành thật sự bất lực. “Em cảm thấy em và anh không phải là người sống trong cùng một thế giới.”

Thang máy dừng lại, thang máy bên kia tiếp tự lên tầng thượng. Đôi mắt đen láy liếc trộm đó cũng lập tức biên mất.

Ngôn Hi buông tay ra, lúc này Tiểu Châu đứng bên cạnh vờ như không nhìn thấy gì: “Cậu Ngôn, đến rồi ạ.”

Ngôn Hi lạnh lùng nhìn cậu ta, nói: “Lục Lưu hỏi cậu cái gì thì không cần phải giấu, cứ nói thật nhé.”

A Hoành tắm nước âm xong xuôi đi ra, không tìm thấy dép liền giẫm chân không lên thảm, nước nhỏ tong tong.

Tóc vẫn chưa khô.

Nhìn thấy mâm cơm thịnh soạn, cô liền cười nói: “Ngôn Hi, em xong rồi, ăn cơm thôi.”

Ngôn Hi cau mày, lấy chiếc khăn bông lớn trong nhà vệ sinh ngồi xuống cạnh A Hoành, chụp cái khăn lên đầu cô, lau tóc cho cô.

A Hoành nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Ngôn Hi trợn mắt nhìn cô: “Lần sau chưa khô đầu mà đã chiu ra là ăn đòn đó nhé!”

A Hoành cười khúc khích: “Ngôn Hi, ngứa mũi quá… ngứa… hắt xì!”

Ngôn Hi trợn tròn mắt nhìn cô. “Lần sau mà chưa khô đầu mà đã chui ra là ăn đòn đó nhé!”

“Vậy thì lần sau chắc chắn em sẽ làm ngược lại, xem anh có đánh em thật không.” Cô cười nghiêng ngả dưới tấm thảm lông cừu.

Ngôn Hi mím môi, giả vờ giận. “Đánh, đánh thật, không đánh em thì anh đánh luôn mình.” Rồi anh đưa tay kéo cô đứng dậy, cào nhẹ lên mũi cô nói: “Cứ cảm thấy em nhỏ đi thì phải.”

Ôm ở trong long mới biết cảm giác yên tâm là thế nào.

A Hoành nghĩ một lát rồi mỉm cười nói: “Đó là do anh già đi thôi.”

Ngôn Hi nhướn mày nói: “Có lẽ là như vậy.”

Họ ăn cơm, mâm cơm toàn món ngon, xung quanh tĩnh lặng như tờ, Ngôn Hi vô cùng áy náy. “A Hoành, giao thừa mà bắt em ăn tết với anh thế này…”

A Hoành nhìn anh nói: “Ngôn Hi, thiên đường tuyệt với như thế này, chỉ có anh mới chịu dành cho em.” Mắt cô ngân ngấn nước, dịu dàng vô cùng.

Anh hiểu những gì cô nói, đưa miếng sủi cảo trong và mềm đến sát miệng cô.” Anh và em cùng đón giao thừa.”

Anh và em…

Một năm đã qua, năm mới sắp tới. Ai hát một bài, có anh và em, không nói chuyện thiên trường địa cửu, không muốn lãng phí tuổi xuân.

A Hoành gật đầu, vừa ăn miếng sủi cảo vừa rơi nước mắt.

Ngoài cửa sổ, tuyết bay trắng trời, dường như đây là sắc màu vốn có của nhân gian.

Chuông đồng hồ điểm mười hai giờ.

Năm 2003.

Tiếng pháo nở ran, pháo hoa rực trời.

“A Hoành ơi A Hoành, bọn mình ước gì đi.” Anh bình thản nói, dường như đó chỉ là một thú vui rất bình thường.

A Hoành nói: “Em mong thế giới hòa bình, các bạn nhỏ ở châu Á, châu Phi, châu Mỹ La Tinh đều được ăn bánh đường, như thế sẽ tuyệt vời biết bao.”

Ngôn Hi liền cười: “Điều ước của năm năm về trước, không được tính.”

A Hoành nói: “Em nói gì thì cũng sẽ thực hiện được ư?”

Anh cười đáp: “Anh sẽ cố gắng.”

A Hoành nói: “Cho em kiếm được nhiều tiền hơn tỉ phú hàng đầu thế giới.”

Ngôn Hi lắc đầu: “Cái này thì không được.”

A Hoành nói: “Cho em làm tỉ phú hàng đầu thế giới.”

“Cái này cũng…không được.”

A Hoành hắng giọng: “Cái này có thể mà.”

Ngôn Hi nghiến răng. “Cái này không được thật mà.”

A Hoành chống tay lên cầm, cười tủm tỉm nói: “Ngang ngạnh thật”

Thôi được, vậy em sẽ ước mơ là ngày mai tỉnh dậy, em và anh chỉ là nằm mơ – một giấc mơ kéo dài hai năm.

Hồi ấy, cha vẫn còn sống.

Hồi ấy, Ngôn Hi, A Hoành đều còn rất trẻ con, níu giữ thời gian, tưởng sẽ đời đời kiếp kiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.