@Goccuasonem dịch tại wattpad
Cô hỏi bản thân ở trong lòng, Diệp Tiêu, rốt cuộc mày thích cậu ấy ở điểm gì?
Sau khi tiết tự học kết thúc, Diệp Tiêu bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng tổ lý hóa sinh. Cô vừa đi đến cửa văn phòng, liền nghe thấy giáo viên chủ nhiệm nói chuyện với Vưu Bình.
"Nói thật lòng, Diệp Tiêu lớp các cô học môn tự nhiên, tôi thấy chẳng ra làm sao. Cô cầm bảng tổng thành tích môn tự nhiên ra mà xem, cao nhất cũng chỉ là cỡ của mấy học sinh hạng 4 hạng 5, không xứng với hạng nhất."
"Hiện tại học chính trị lịch sử địa lý không phải cũng nỗ lực như vậy sao? Con bé cũng chẳng toàn ý học các môn tự nhiên. Lại nói nữa, con gái vốn dĩ mở mang đầu óc muộn*, này là mới vừa khai giảng lớp 10, cứ chờ mà xem."
"Cô ơi."
Diệp Tiêu đẩy cửa bước vào, vừa đi được vài bước, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc ở phía sau: "Cô ơi."
Lưng Diệp Tiêu rung lên một cái, không quay đầu, để ý thấy Nguyễn Vũ Thanh đi ngang qua người cô, đứng trước bàn làm việc của Vưu Bình. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Vưu Bình liếc nhìn Nguyễn Vũ Thanh một cái, không nói gì, cúi đầu đi đến bàn tìm đồ.
"Tìm em đến, chủ yếu là muốn nói về chuyện chuyển qua ban xã hội. Bản thân có suy nghĩ gì không?" Triệu Nhã Thúc mở miệng trước.
"Cô ơi, em muốn học ban xã hội." Diệp Tiêu nói.
Triệu Nhã Thúc trầm mặc một lúc, không tiếp lời của cô.
"Như vậy đi, dù sao đợi đến khi phân ban, sẽ dựa theo điểm xã hội và tự nhiên để xếp lớp và phân ban. Một tháng hơn này em tạm thời đừng học môn xã hội nữa, dùng toàn bộ thời gian học mấy môn tự nhiên, để xem tổng điểm môn tự nhiên như thế nào."
"Em ưu tú như vậy, học văn thì quá tiếc rồi, không cần phải như vậy. Cô tin em không phải là học sinh coi nhẹ môn xã hội, chỉ vì muốn lười biếng mà nhất định chọn ban xã hội."
Diệp Tiêu lặng lẽ nghe, không tranh luận hay phản bác. Triệu Nhã Thúc vừa nói xong, giọng của Vưu Bình lại vang lên.
"Đem đống đề này trở về lớp phát cho các bạn đi."
"Tôi nói cho em biết, tiết tự học buổi chiều sau này mà còn xảy ra chuyện này, thì đừng làm lớp trưởng nữa!"
"Em biết rồi, cô."
Sau khi Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh lần lượt nói chuyện với giáo viên xong, thì cùng lúc đi ra cửa văn phòng. Nguyễn Vũ Thanh lùi về sau nhường đường, chừa ra chỗ cho Diệp Tiêu đi trước. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Trở về lớp, Diệp Tiêu vẫn nghĩ đến chuyện phân ban tự nhiên và xã hội, vừa thu dọn cặp sách vừa đi ra khỏi tòa nhà dạy học.
Hôm nay là thứ bảy, mẹ kêu cô trở về nhà một chuyến. Cô đeo cặp đi về phía cổng trường, bỗng nhiên nhìn thấy hai bóng lưng đi cùng nhau trước đó không xa.
"Nói! Có phải anh biết em không muốn học tiết của cô chủ nhiệm lớp các anh, nên mới cố ý làm như vậy!" Hoàng Y Trừng vừa đi vừa nhảy đuổi theo bên cạnh Nguyễn Vũ Thanh, nháy mắt lớn giọng hỏi cậu.
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Nguyễn Vũ Thanh uể oải nói.
"Hứ! Vốn định về nhà kêu bà nội làm món cá anh thích ăn nhất! Em tức giận rồi! Không cho anh ăn nữa!"
"Bà nội nghe tớ, không nghe cậu đâu." Nguyễn Vũ Thanh thiếu đòn nói.
Diệp Tiêu thả chậm lại tốc độ đi, chầm chậm đi ở phía sau bọn họ. Gió đông lạnh lẽo, hòa lẫn với cái lạnh ập vào mặt, Diệp Tiêu chôn mặt trong khăn cổ, vẫn cảm giác gió lạnh như lưỡi dao, từng chút từng chút cắt trên mặt cô. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Giữa cô và Nguyễn Vũ Thanh, là khoảng cách mười bước chân.
Nhưng dường như lại không thể vượt qua được nữa.
"Trưa nay đến nhà bà nội con ăn cơm, cô và dượng của con mới từ phía nam về rồi."
Diệp Tiêu gật đầu đồng ý, nhưng biểu cảm lại có chút không tình nguyện,
"Con và mẹ giương cái mặt thối ra cũng vô dụng, mẹ cũng chả muốn đi." Mẹ trợn mắt trắng, "Có ý kiến gì thì đi mà tìm bố con."
"Chúng ta đi trước, bố con bảo tan làm sẽ trực tiếp qua luôn."
Nhà của bà nội ở trong một tiểu khu cũ lạc hậu, không xa nhà Diệp Tiêu cho mấy. Đi bộ mất mười mấy phút, Diệp Tiêu và mẹ rất nhanh liền đi đến cổng nhà bà nội.
"Tiêu Tiêu về đấy à!" Thím nhỏ đẩy cửa ra nhìn thấy Diệp Tiêu, lập tức trưng ra nụ cười nhiệt tình.
Ánh đèn trong phòng khách mờ ảo, màn hình tivi cũ rè rè nhấp nháy, trên chiếc sofa cong cong màu vàng đậm, có bà nội của cô, cô lớn, dượng, chú nhỏ, em trai họ 7 tuổi của cô đang ngồi. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Diệp Tiêu kéo khóe môi, lễ phép chào hỏi với mỗi vị trưởng bối, sau đó chỉ tay phải vào cửa phòng của bà nội, nói: "Cháu vào trong học bài đây ạ."
Còn chưa nghe bà nội nói chuyện, mẹ cô liền đẩy phía sau lưng cô nói trước: "Mau đi đi!"
Diệp Tiêu đẩy ra cửa phòng, vừa bước vào, liền nghe mẹ lớn giọng giải thích: "Ngày mai con bé phải thi cấp quốc gia, nên bận rộn ôn bài."
"Một đứa trẻ không cần phải mệt mỏi như vậy, chị với anh trai cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho con bé." Thím nhỏ nói.
"Hai tụ chị trước giờ chưa từng tạo áp lực cho con bé! Đều do con bé này theo ý chị, từ nhỏ làm chuyện gì cũng đều quá gượng gạo! Chẳng qua chị cũng nghĩ thông rồi, muốn ép cũng chả có gì tốt, nếu không giống bố nó, gì cũng không tranh không giành, vậy thì sẽ chịu thiệt thòi lắm! Mẹ nói có đúng không, mẹ?"
Nhưng trước giờ bà nội chưa từng trúng chiêu của mẹ.
Diệp Tiêu xách cặp ngồi xuống trước bàn máy may của bà nội — trong phòng của bà nội không có bàn, vì vậy cô vẫn luôn dùng máy may làm thành bàn sách. Cô lật sách phụ đạo dành cho cuộc thi ra, cầm bút chuẩn bị làm bài, tiếng nói ngoài cửa không ngừng truyền vào tai, ồn đến mức khiến trong lòng cô phiền muộn. @Goccuasonem dịch tại wattpad
"Vậy cũng không thể chỉ biết đọc sách, cũng phải rèn luyện năng lực sống!" Bà nội giễu cợt, "Con nhìn Nhiên Nhiên nhà người ta, chưa học xong cấp 3 đã đi ra ngoài làm việc kiếm tiền rồi, bây giờ một tháng có thể kiếm được ba bốn nghìn tệ, không phải cũng sống tốt đấy sao?"
Cô lớn vội vã xua tay: "Nhiên Nhiên nhà chúng con không muốn học mấy, có thể kiếm chút tiền nuôi sống bản thân, con và bố nó đã mãn nguyện rồi. Sao mà có thể so được với Tiêu Tiêu!"
"Ngày mai Tiêu Tiêu thi quốc gia, đợi đến khi có giải, không những được cộng thêm điểm vào đại học, còn có thể có tiền thưởng. Tiền thưởng có thể có lên đến vài vạn." Mẹ lãnh đạm nói.
"Tiền thưởng thi cấp quốc gia nhiều như vậy sao?" Thím nhỏ ngạc nhiên nói, lại hỏi, "Có phải bọn trẻ sắp phân ban đúng không? Tiêu Tiêu muốn chọn xã hội hay tự nhiên vậy? Nghe nói môn tự nhiên ở cấp 3 rất khó, không thông minh thì không học nổi! Nhưng học xã hội sau khi tốt nghiệp thì có quá ít cơ hội, chị xem điểm số đầu vào ban xã hội ở huyện chúng ta mấy năm gần đây đi, có thể thi vào một trường chính chuyên quá ít rồi!"
"Đương nhiên là chọn tự nhiên," Mẹ nói, "Chút kiến thức môn tự nhiên cấp 3 này mà có thể làm khó con bé được sao? Hơn nữa, đứng nhất ban xã hội toàn trường, quả thật là khiến người khác người chê!"
Đầu bút của Diệp Tiêu dừng lại một lúc lâu trên tờ đề trắng như tuyết, có thể là do cô đè bút quá mạnh, đầu bút máy rò mực, vết mực đen nhuộm dần thành một vết lớn trên tờ đề sạch sẽ. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Diệp Tiêu yên lặng nhìn chằm chằm vào vết mực đen trước mắt, chỉ cảm thấy hốt hoảng và bất lực.
Tựa như tất cả mọi người xung quanh đều muốn cô phải giao phó cuộc đời mình vào ban tự nhiên, nhưng chỉ có bản thân cô biết, học ban tự nhiên thật sự rất mệt mỏi. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng, rất nhiều lúc ngay cả một bài vật lý cỏn con cũng đều đóng cửa từ chối cô, tàn khốc nói với cô: "Tôi không hoan nghênh bạn."
Diệp Tiêu không biết bản thân rốt cuộc đang ở đâu và có thể đi đâu.
Diệp Tiêu thật, ngay cả một chốn nương thân hóa ra cũng không có.
Diệp Tiêu cũng không biết tại sao bản thân đột nhiên nhớ đến cậu, nhớ đến chàng trai nhỏ năm lớp 6 ấy, đã từng nói chắc chắn với cô: "Chim nhỏ nên bay lượn ở nơi muôn hoa đua nở."
Nhưng tiếc rằng câu nói làm ấm lòng người này chẳng qua cũng chỉ là câu nói của trẻ con.
Cậu ấy không tặng cô hoa, cậu ấy đem những bông hoa tươi trong tay tặng cho một cô gái khác.
Cô vẫn là Diệp Tiêu bay cao bay xa, không có chốn về kia.
Khi đã làm xong cơm trưa, bố cô vừa lúc tan làm trở về. Diệp Tiêu bị bố gọi đi ra bới cơm cho mọi người, bưng đồ ăn, xếp chén đũa. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Hễ cả nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, vài người lớn trong nhà sẽ ngồi nói chuyện này chuyện kia, đề tài lúc nào cũng không thể tránh khỏi là về công việc và con cái. mỗi người đều liều mạng moi ra những thông tin từ hai chủ đề này để làm thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân.
Công việc của bố mẹ chẳng có gì đáng để khoe khoang, chủ đề tự nhiên sẽ rơi xuống trên người Diệp Tiêu. Cô vĩnh viễn là sự tự tin để bố mẹ có thể thỏa lòng khoe mẽ. (sonem: đoạn này đúng ghê, có rất nhiều ng lớn bây giờ thật sự đang như vậy:))))
"Trình độ dạy học ở trong thành phố không giống với ở huyện."
"Trong lớp Tiêu Tiêu toàn là những học sinh tiềm năng, ai ai cũng đều cực kỳ tài giỏi, chẳng qua là không giỏi bằng con bé."
"Những đứa trẻ yêu sớm ở độ tuổi của bọn chúng quá nhiều rồi, nhưng con bé trước giờ đều không có những tâm tư không đúng chừng mực này."
Mẹ cô như súng liên thanh không ngừng khoe, khiến cô lớn và chú nhỏ không dám chen vào. Trên mặt của mẹ vẫn luôn mang theo nụ cười đắc ý của kẻ chiến thắng, cho đến khi chú nhỏ rời bàn ăn nghe điện thoại, lúc trở về bàn cơm liền thở một hơi nói: "Vừa rồi Chủ nhiệm Qúy của bệnh viện huyện gọi cho em, nói kết quả kiểm tra của mẹ có rồi."
"Cái bệnh lưng này của mẹ, phải làm phẫu thuật, còn phải nhập viện, phải tốn vài vạn."
Trên bàn cơm bỗng yên tĩnh.
"Trên người em gần đây thật sự là không có tiền, hai người đều biết đó, bản thân mẹ chỉ có chút tiền hưu, bình thường còn chả đủ để chi tiêu cho bản thân."
Mẹ không nói nữa, dùng đũa gắp sợi khoai tây, chậm rãi đưa vào trong miệng. @Goccuasonem dịch tại wattpad
"Anh trai, chị dâu, hay là hai người bàn bạc với nhau, giúp ứng trước?" Chú nhỏ hỏi mẹ.
"Chẳng có gì để mà bàn bạc cả." Mẹ kéo khóe môi, cười lạnh, "Hai chúng tôi gần đây cũng chả có tiền, còn phải cho Tiêu Tiêu đi học, ngay cả tiền sinh hoạt phí, ở KTX cũng chẳng phải là ít đâu, các người không biết cũng thôi đi."
"Chị dâu, hay là để ba chị giúp...."
"Để ba tôi giúp cái gì chứ?" Mẹ vội vàng, "Lúc đó sau khi ba chúng ta mất, dỡ nhà cũ, mẹ đem toàn bộ nhà đều giao cho nhà chú rồi, tôi và anh cậu có nói gì chưa? Lúc đầu, khi tôi và anh cậu dọn ra khỏi nhà mẹ, mua nhà mới, hoàn toàn là dùng tiền của ba tôi cho, mẹ có cho đồng nào sao?"
"Em đột nhiên nhắc chuyện này làm gì!" Bố ngắt lời mẹ.
"Là em muốn nhắc sao? Lúc đó đã sớm nói rồi, nhà có thể cho cô cậu, ngày nào mẹ mà bị bệnh, thì các cô các cậu tự bỏ tiền tự bỏ sức, chẳng liên quan gì đến chúng tôi!" (sonem: mặc dù nghe hơi bất hiếu, nhưng nghĩ cũng phải, ai tốt thì mình tốt lại, chớ khác máu tanh lòng lắm, cùng máu còn tanh chớ nói chi khác:))))
"Em đi ra ngoài với anh!" Ba kéo mẹ đi ra ngoài cửa, sau đó, "Rầm" đóng lại cửa phòng, để một mình Diệp Tiêu lại trên bàn cơm.
Diệp Tiêu không nói gì cả, đứng dậy trở về phòng của bà nội, dự định thu dọn xong cặp sách liền rời đi, nhưng đột nhiên em họ lại xông cửa đi vào, chiếc xô đồ chơi trong tay chứa đầy nước lạnh, "rào" một cái liền hất lên người cô. @Goccuasonem dịch tại wattpad
"Con làm cái gì vậy!" Thím nhỏ theo vào, một tay giữ chặt em họ, giải thích nói, "Xin lỗi Tiêu tiêu, cháu thay đồ không? Nhìn xem ở đây có quần áo nào có thể mặc không."
Diệp Tiêu không nói gì, xách cặp lên định đi.
"Cháu đừng so đo với thằng bé, thằng bé không muốn nhìn thấy bố nó và thím bị bắt nạt, nên mới giận quá." (Chời ơi dòng này gặp t, chắc t tế nó suốt đời quá:))
Rốt cuộc ai mới bị bắt nạt?
Diệp Tiêu không thèm so đo.
Chỉ là cô mệt mỏi rồi.
Diệp Tiêu người có thể viết ghi chú và đề thi một cách hoàn hảo, Diệp Tiêu người có thể dọn dẹp sạch sẽ bàn học và trải ga giường một cách chỉnh tề, cuối cùng cũng không thể xoa dịu những vết nứt và vết nhăn trong cuộc sống, khiến cho cuộc sống của bản thân cũng có thể trở nên như ý nguyện. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Cuộc sống của cô không hề như ý chút nào.
Ví dụ như cô luôn bị Vưu Bình nhằm vào.
Ví dụ như cô có một người mẹ như này.
Ví dụ như cô bị cuốn vào những chuyện gà bay chó nhảy này của gia đình.
Ví dụ như cô không muốn học ban tự nhiên nhưng lại bị tất cả mọi người ép phải học.
Ví dụ như cô tìm không thấy người mà cô có thể nói thật ra hết những nỗi ấm ức kìm nén ở trong lòng.
Ví dụ như Nguyễn Vũ Thanh thích bạn nữ khác rồi.
Nội tâm tan nát dưới vẻ ngoài mỹ lệ, con người sống như chiếc bình hoa dễ vỡ, không biết phải làm cách nào mới có thể lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn.
Diệp Tiêu mặc bộ quần áo ướt dính hết cả vào người bắt xe về nhà, sau khi móc chìa khóa ra mở cửa, phát hiện trong nhà không có người. Cô cũng không biết rốt cuộc bố mẹ đã đi đâu rồi. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Cô trở về phòng rồi đóng cửa, cởi bộ đồ ướt đẫm ra, tìm một bộ đồ sạch sẽ ở trong tủ để thay.
Chẳng bao lâu, ngoài phòng khách truyền đến tiếng vặn ổ khóa.
Không chỉ có bố với mẹ đi vào, mà còn có dì nhỏ và chồng của dì nữa. Trong phòng khách, tiếng trách móc của mẹ, tiếng thở dài của bố, tiếng khuyên nhủ của dì nhỏ và chồng liên tục không ngừng.
Diệp Tiêu tự cô lập bản thân trong căn phòng nhỏ, ôm lấy quyển đề thi yên lặng làm. Đến buổi chiều tối, sau khi dì nhỏ và chồng rời đi chưa được bao lâu, chuông cửa lại vang lên lần nữa, người lần này đến là cô lớn và chồng.
Diệp Tiêu đẩy cửa phòng ra đi vệ sinh, mẹ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, nói: "Tự mình ra ngoài mua gì mà ăn đi! Chẳng ai rảnh mà nấu cơm cho con đâu!"
"Không cần đâu, tối nay con trở về trường học." Diệp Tiêu nói xong, trở về phòng thu dọn cặp sách, tự mình bắt xe đi đến trạm xe.
Trong phòng KTX không có người, sau khi Diệp Tiêu về đến phòng KTX sắp xếp đồ xong, chỉ cảm thấy trên người càng lúc càng lạnh, ngay cả xương cốt cũng đau, đoán chừng là bị cảm rồi. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Cô không quan tâm, ôm cặp sách đi vào tòa nhà dạy học, khi đi ngang qua cửa sau đang mở của lớp học thứ ba, cô vô thức nhìn vào bên trong.
"Anh Thanh sẽ không dắt người cùi như cậu đâu! Cậu là gián điệp của đối thủ còn gì!"
"Chỉ là chơi game thôi mà, tính hiếu thắng lại lớn như vậy." Nguyễn Vũ Thanh đang cầm máy chơi game ngồi hàng thứ hai từ dưới lên, uể oải dựa vào lưng ghế, vẻ mặt thư thả cúi đầu chơi game.
Ánh đèn rực rỡ từ trên đỉnh đầu cậu rọi xuống, làm cho làn da cậu trắng đến chói mắt. Trên bàn học bày ra vài quyển sách bài tập, ánh trăng soi xuống ngọn cây, gió đêm lạnh lẽo thổi vào từ cửa sổ, khiến cho giấy vở bài tập bay bay.
Vì sao sớm đã vạch rõ giới hạn ở trong lòng với cậu ấy, nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút?
Diệp Tiêu yên tĩnh đứng tại chỗ, ngây ngẩn nhìn bóng nghiêng của cậu rất lâu, nhìn đến mức vành mắt có chút sưng đỏ.
Mãi cho đến khi có hai nữ sinh từ cửa sau đi ra ngoài rót nước, Diệp Tiêu mới vội vã hồi hồn, xách cặp sách tiếp tục đi về phía phòng học lớp 10/1. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Diệp Tiêu ở trong phòng học làm đề, đến khi xong mới trở về KTX. Trước khi ngủ uống một bịch thuốc hạ sốt, nhưng đầu vẫn rất đau, thế nên cô lại uống thêm một viên thuốc giảm đau. Cafein trong thuốc giảm đau khiến cô không ngủ được, cô dứt khoát ngồi dậy học bài.
Sáng sớm hôm sau, đầu óc cô lờ đờ, mũi cũng có chút nghẹt. Địa điểm thi được bố trí trong một khu nhà thí nghiệm cũ xập xệ, trước khi vào điểm thi, cô mua một ly cà phê để khiến cho bản thân tỉnh táo.
Chỗ ngồi của Diệp Tiêu ở hàng thứ nhất gần cửa sổ, đằng sau là chỗ ngồi của Nguyễn Vũ Thanh. Cô đi đến chỗ định ngồi xuống, nhưng lại phát hiện rằng đằng sau lưng ghế bị kẹt giữa thành bàn và bàn đằng sau. Cô dùng lực kéo ghế ra mấy lần, nhưng kéo thế nào cũng không ra. Trong lòng Diệp Tiêu phiền loạn, dứt khoát dùng ngón cái để cạy ra chỗ bị kẹt đằng sau ghế, vừa cạy vừa kéo, đột nhiên ngón tay bị kẹp một cái, cô đau đến mức cau mày lại.
"Đừng kéo nữa." Nguyễn Vũ Thanh đột nhiên xuất hiện, vứt túi đeo xuống trên bàn học, thở một hơi nói, "Để tớ làm cho."
Diệp Tiêu dừng lại động tác trên tay, nhường cho cậu làm, dường như cảm thấy khóe mắt của cậu nhìn chằm chằm vào ngón tay của cô mấy lần. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Đầu óc đau đến muốn phát nổ, Diệp Tiêu nghĩ, đây có lẽ là ảo tưởng tự mình đa tình đi.
Ngoài cửa sổ là mùa đông se se lạnh, gió lạnh gào thét dữ dội đánh ập vào lưng cô qua khe cửa sổ phía sau. Diệp Tiêu cứ phát run, trên người càng lúc càng lạnh. Cô quay đầu lại nhìn, những chiếc móc dùng để treo rèm cửa đã bị hư, chiếc rèm cửa cũ nát màu đỏ rượu treo một nửa, không có cách nào kéo qua chắn gió, thế nên cô đành đầu hàng số phận, quay đầu lại, cúi đầu tiếp tục làm đề.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy âm thanh rèm cửa bị kéo, gió ở phía sau dường như bị chiếc rèm cửa dày cộm chắn lại không ít.
Diệp Tiêu trộm quay đầu nhìn một cái, phát hiện ra tay phải của Nguyễn Vũ Thanh thì làm đề, còn tay trái vẫn luôn kéo chiếc rèm cửa.
"Nguyễn Vũ Thanh, em chuyên tâm làm bài đi, đừng kéo cái rèm cửa nát kia nữa có được không vậy!"
"Không được thưa cô, không che lại thì em lạnh mất."
"Cái thằng nhóc này, có chút gió mà cũng không chịu được?"
"Thật sự là chịu không được." Nguyễn Vũ Thanh nói xong, cố ý ho vài cái, "Thằng nhóc như em còn không chịu nổi, đoán chừng cậu ấy càng chịu không nổi."
Đầu bút của Diệp Tiêu run lên.
"Cô ơi, có thể làm phiền cô đến phòng chứa đồ đối diện lấy cho hai tụ em hai chiếc áo không ạ?"
"Được rồi, đợi đó đi. Nêu không em lại mân mê cái rèm cửa cũ này nữa, cô thấy em ngay cả bài còn chả muốn làm cho xong!"
"Đây." Chẳng bao lâu, giáo viên coi thi cầm hai chiếc áo khoác đồng phục từ ngoài cửa bước vào, đưa một chiếc áo đồng phục mùa đông cho Nguyễn Vũ Thanh, "Cái dày hơn cho em, để cho em khỏi ồn ào!"
"Em không muốn cái này, cái áo bông này cũng quá nặng rồi, mặc không thoải mái."
Còn chưa đợi cậu nói xong, Diệp Tiêu liền cảm thấy bả vai mình bị một chiếc áo vừa dạy vừa nặng đè lên. Thiếu niên ngồi đằng sau cô kéo mép áo, kiên nhẫn tỉ mỉ chỉnh lại chiếc áo trong tay, đem nó quấn đàng hoàng trên người cô. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Hơi ấm mãnh liệt lập tức bao vây người cô, Diệp Tiêu cúi đầu, động tác trên tay không dừng lại, chiếc mũi vốn bị nghẹt bỗng nhiên cay cay, cô chớp chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống.
Cô nhấc tay lau mắt, khóe mắt chú ý đến Nguyễn Vũ Thanh đang nhận đồng phục mùa thu từ tay của giáo viên coi thi.
"Em mặc cái này là được rồi, cô vất vả rồi ạ!"
Giáo viên coi thi không thèm để ý cậu, quay người đi lên bục giảng.
Dường như cà phê không có hiệu quả, cơn buồn ngủ ập tới như những cơn sóng biển nhấp nhô lên xuống, hết lần này đến lần khác cuốn sạch đầu óc của Diệp Tiêu. Cô chống đỡ để thi xong toán, khoảng cách đến trước giờ thi môn vật lý, vẫn còn có 30 phút để nghỉ ngơi.
Cô vừa định chợp mắt ngủ một lúc, bỗng nhiên để ý thấy giáo viên toán cầm một tập đề từ cửa vào về phía cô.
"Tiêu Tiêu, cô bận quá, trường học lại muốn gấp, em giúp cô chấm nhanh chút, trước khi thi vật lý thì mang đến văn phòng cô."
Cổ họng Diệp Tiêu sưng đau, không biết phải từ chối thế nào, vừa định nhận lấy, liền nghe thấy Nguyễn Vũ Thanh ở đằng sau đột nhiên nói.
"Cô ơi, khi nào cô mới có thể cho em cơ hội chấm bài vậy ạ?"
Cậu ấy lại gần nói: "Bài thi lần này để em chấm cho, cô thấy có được không ạ?"
"Được rồi, cho em chấm. Nghiêm túc vào, chấm sai thì cô tìm em tính sổ đấy!" Giáo viên toán cau mày, đưa bài trong tay cho cậu, sau đó xoay người vội vàng rời đi. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Diệp Tiêu chẳng rảnh để ý đến việc làm của cậu, chỉ cảm thấy cả người nóng hổi cả lên, nghiêng người, tựa cái trán nóng hôi hổi lên bức tường lạnh lẽo để hạ nhiệt.
Thiếu niên phía sau khom người xuống chấm sửa bài, nửa thân trên rướn về phía trước, bóng phản chiếu trên tường cũng bất ngờ rướn về phía trước. Trán của Diệp Tiêu tựa lên tường, cũng vừa vặn tựa vào trên cái bóng của cậu.
Diệp Tiêu sững người, nhìn chiếc bóng của cậu ấy ở trên tường mà sững người xuất thần.
Cô tự hỏi bản thân mình ở trong lòng, Diệp Tiêu, rốt cuộc mày thích cậu ấy ở điểm gì?
Là thích bộ dạng luôn cà lơ phất phơ không để ý bất cứ gì chuyện gì của cậu ấy, hay là thích vì cậu ấy hay lo chuyện bao đồng?
Hay là, chỉ cần nhìn cậu ấy từ xa, bộ dáng của cậu ấy, động tác, biểu tình, tùy tiện chọn một cái cũng có thể trở thành một loại mê hoặc?
Diệp Tiêu nhắm mắt, cuối cùng, một giọt nước mắt rỉ ra từ khóe mắt, hễ chảy ra liền không thể kìm lại, nước mắt ở khóe mắt cô chảy ra càng lúc càng nhiều, thấm ướt cái bóng ở trên tường của cậu.
Nỗi đau đớn dường như chậm chạp, từng chút từng chút một lan ra khỏi trái tim cô. Nỗi đau khi đến ngày kinh nguyệt, nỗi đau vì vô cớ bị tạt nước lạnh, nỗi đau vì mất ngủ xuyên đêm, nỗi đau vì phát sốt bị bệnh, tất cả cuối cùng cũng bộc phát ra vào lúc này. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Hồi ức bị kéo về năm học lớp 6, cô có thể xem cậu như thùng rác vào lúc đau khổ buồn bã, không kiêng kị gì mà phát tiết với cậu. Cậu ấy sẽ luôn ở bên cạnh cô, vừa an ủi vừa chọc cho cô cười.
Cậu ấy sẽ cười cô nói: "Diệp Tiêu à cậu thật thảm mà." Sau đó vừa cười vừa giúp cô lau nước mắt, vừa cười vừa dỗ cô, "Cậu xem, cứ hễ cậu mệt là lại phát tiết với tớ, không phải tớ còn thảm hơn cậu sao?"
Nhưng tiếc là Nguyễn Vũ Thanh kia sẽ không xuất hiện nữa.
Nguyễn Vũ Thanh ngồi sau cô bây giờ, là Nguyễn Vũ Thanh người thích cô gái khác, không phải là Nguyễn Vũ Thanh người thích Diệp Tiêu.
Nếu đã như vậy, vì sao cậu ấy lại còn phải xía vào chuyện của cô? Không thể cách cô xa một chút sao?
Cô bỗng nhiên rất muốn quay đầu lại, hét lớn với cậu, cậu có thể cách xa tớ một chút không vậy?
Đừng lại gần tớ nữa, cầu xin cậu đó.
Nhưng mà người muốn đẩy cậu ra là cô, bây giờ đây lại đang tham lam tựa vào cái bóng của của cậu, cho dù ra sao cũng không nỡ rời đi, lại vẫn luôn là cô.
Hóa ra người sinh ra vốn đã kiêu ngạo như Diệp Tiêu, cũng có một mặt hèn mọn và không có tiền đồ như vậy.
Hóa ra người sinh ra vốn đã không chịu thua như Diệp Tiêu, cũng sẽ muốn gỡ ra mũ sắt và áo giáp, để lộ ra khía cạnh yếu đuối nhất ở trước mặt một người. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Nhưng tiếc là cô biết rằng, cho dù Diệp Tiêu có như thế nào, cũng sớm đã chẳng còn liên quan gì đến cậu ấy.
Tất cả những cảm nhận liên quan đến cậu ấy, chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng của bản thân cô mà thôi.