(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cơn mưa này đến quá muộn rồi, muộn mất trọn vẹn 15 năm. Hóa ra câu chuyện giữa bọn họ, vốn dĩ không cần phải kết thúc từ năm 12 tuổi.
Năm lớp 5, Nguyễn Vũ Thanh đến khách sạn quốc tế trong thành phố để tham dự lễ cưới một người bạn của mẹ. Hôm đó, Nguyễn Vũ Thanh tới rất sớm, người lớn lần lượt ngồi vào chỗ, trò chuyện rôm rả. Cảm thấy nhàm chán, cậu quyết định một mình đi dạo quanh sảnh lớn ở tầng một.
Sảnh được chiếu sáng rực rỡ bởi những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh, sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng loáng. Một cậu bé đang chơi trượt ván trên đó.
Ở bên cạnh, một cô bé mặc váy trắng đứng khóc, nói rằng cậu bé đã cướp mất chiếc ván trượt của mình và yêu cầu trả lại. Nhìn qua, có vẻ như cậu bé đang chơi với chính chiếc ván trượt của cô bé.
"Được thôi, trả lại cho chị" cậu bé thu lại nụ cười trên môi, cầm ván trượt lên, nhưng thay vì đưa tận tay cho cô bé, cậu lại ném mạnh chiếc ván về phía cô bé.
Cô bé chưa kịp phản ứng, chỉ ngây người ra tại chỗ. Nguyễn Vũ Thanh vừa định lao tới thì thấy một cô bé mặc váy hồng bất ngờ xuất hiện từ bên cạnh, đẩy cô bé mặc váy trắng một cái, sau đó, cả hai cùng ngã nhào xuống đất. May mắn là cả hai người đều không bị thương.
Cậu bé nhìn thấy vậy liền bỏ chạy, nhanh chóng lao ra khỏi cửa khách sạn.
Cô bé mặc váy trắng ngồi dưới đất bật khóc nức nở, trái lại, cô bé mặc váy hồng dù rằng ngã đau hơn nhưng không hề kêu một tiếng nào.
"Em có bị thương không?" Cô bé mặc váy hồng bình tĩnh hỏi.
Cô bé mặc váy trắng gật đầu, đưa tay ra chỉ vào vết xước trên đốt ngón tay cái bên phải.
"Không sao đâu, chị có băng cá nhân, dán vào là ổn thôi." Cô bé mặc váy hồng lấy từ trong người ra một miếng băng cá nhân, sau khi xé vỏ, nhẹ nhàng dán lên tay cô bé mặc váy trắng, khi dán cô còn cẩn thận thổi nhẹ lên vết thương.
"Cảm ơn chị." Cô bé mặc váy trắng nói.
Cô bé mặc váy hồng không nói gì, chỉ nhàn nhạt cười.
"Sao con lại chạy ra đây?" Một người phụ nữ bất ngờ từ phòng bên bước ra, kéo cánh tay cô bé mặc váy hồng, nói: "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, mọi người đang tìm phù dâu nhỏ đấy, mau đi theo mẹ!"
Người phụ nữ hỏi: "Chân con làm sao thế?"
Cô bé mặc váy hồng mím môi, lắc đầu, nói: "Không sao ạ."
"Không sao còn không đi nhanh lên? Lề mà lề mề!" Người phụ nữ kéo mạnh tay cô bé hơn, khiến cô cắn môi chịu đau.
Nguyễn Vũ Thanh đứng sau tay vịn cầu thang, lặng lẽ quan sát mọi chuyện trước mắt.
Rõ ràng là dáng vẻ của một công chúa nhỏ, nhưng lại không hề được cưng chiều như một công chúa, ngược lại lại càng giống như cô bé lọ lem, kiên nhẫn mạnh mẽ, khiến người ta không khỏi xót xa.
Một cô công chúa đáng thương, cậu cảm thán trong lòng
Sau khi trở lại lễ cưới, Nguyễn Vũ Thanh ngồi ở bàn tiệc tròn, nghiêng đầu nhìn lên sân khấu. Cô dâu và chú rể đang nắm tay nhau đi lên phía trước theo nhạc, nhưng ánh mắt của Nguyễn Vũ Thanh lại dừng ở cô bé mặc váy hồng đi phía sau cô dâu. Ánh mắt cô bé dịu dàng, nụ cười đúng chuẩn mực, nhưng không hiểu sao lại khiến Nguyễn Vũ Thanh cảm thấy khó chịu, cậu hạ ánh mắt, dừng lại ở tà váy màu hồng nhạt của cô bé.
Tà váy che kín vết thương trên đầu gối, không thể nhìn thấy gì. Nhưng không nhìn thấy, không có nghĩa là nó không đau.
Đau như vậy mà vẫn có thể cười tự nhiên và duyên dáng đến thế, rốt cuộc sao cô ấy làm được nhỉ?
Lần thứ hai Nguyễn Vũ Thanh gặp lại cô gái nhỏ, là trên màn hình phát sóng trực tiếp tiết mục của trường.
"Ê, Diệp Tiêu lên ti vi rồi!"
"Nữ thần của tớ đẹp thật đấy!"
Lúc này Nguyễn Vũ Thanh mới biết, hóa ra cô gái·đó chính là người mà bạn nam bên cạnh hay nói tới, là hoa khôi Diệp Tiêu, học sinh lớp 5/3 của trường tiểu học bên cạnh.
"Lần trước tớ gặp cậu ấy ở thư viện, định bắt chuyện vài câu với cậu ấy, nhưng cậu ấy lạnh lùng lắm, chẳng thèm để ý đến tớ."
"Đó là vì cậu xấu trai!"
"Cút đi!"
"Nghe nói nữ thần chỉ có học, không xem TV cũng không chơi game. Nghe bạn cùng lớp của cậu ấy bảo, trước giờ chưa từng thấy cậu ấy ăn vặt. Cậu nói thử xem nữ thần không ăn vặt vậy thì ăn gì nhỉ? Có khi nào cậu ấy hít không khí để sống không vậy?"
Nguyễn Vũ Thanh nhấc khóe môi, cười bất lực.
Trong bữa tiệc cưới hôm đó, khi mấy người lớn trò chuyện trên bàn tiệc, có một dì đột nhiên nói: "Hai phù dâu nhỏ hôm nay đều trông rất xinh đẹp", chủ đề liền chuyển sang người Diệp Tiêu. Họ bắt đầu bàn tán về mẹ của Diệp Tiêu.
"Chị ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng tiếc là không lấy được một người chồng tốt như em gái, nhưng mà con gái của chị ta lại rất xuất sắc, nhìn cô bé này đi, vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện."
"Dù có hiểu chuyện đi nữa thì cũng không phải chỉ là con gái thôi sao? Nghe nói chỉ vì chị ấy sinh con gái mà nhà chồng chả xem ra gì đấy."
"Nhưng mà tính chị ta như thế, đứa trẻ cũng thật tội nghiệp. Năm ngoái, có lần tôi đi đón con nhà tôi tan học, cầm theo một túi kem trên tay, vừa hay gặp chị ta dẫn con gái đi ra, vốn là định đưa cho con bé một cây, thế mà chị ta chặn lại ngay, nói rằng con chị ta không bao giờ ăn đồ ăn vặt."
"Chị ta có giận cũng không nên trút hết lên đầu con mình như thế chứ, nhìn người con bé kìa, không biết gầy đến mức nào rồi."
Nguyễn Vũ Thanh không biết tại sao mình luôn nghĩ đến hình ảnh của cô vào ngày hôm đám cưới. Có lẽ là vì người dì ấy cũng giống như mẹ cậu, tính tình không tốt. Tuy nhiên điểm khác nhau là, mẹ cậu chỉ nổi giận với cậu, nhưng rất ít khi quản cậu, nhưng cô thì lại đáng thương hơn cậu một chút.
Hoặc có lẽ là vì, cậu thường xuyên bị các cô gái xung quanh bàn tán như một chàng "hoàng tử". Bọn họ nói thích cậu, nhưng chưa bao giờ thật sự hiểu được con người thật của cậu.
"Này, đợi tí tan học cậu có đi xem Diệp Tiêu không?" Một bạn nam bên cạnh hỏi.
"Đi chứ." Một bạn nam khác trả lời, sau đó quay sang nói với Nguyễn Vũ Thanh: "Anh Thanh, tối nay tạm thời không chơi game với cậu được, nữ thần của tớ có tiết mục biểu diễn trên đài truyền hình, tớ muốn đi xem."
"Cùng đi đi." Nguyễn Vũ Thanh nói, "Cùng đi, xem xong thì chơi game sau."
Hai nam sinh ngạc nhiên, biểu cảm ngơ ngác, không phản ứng kịp.
Về sau, mỗi lần các nam sinh trong lớp đi xem Diệp Tiêu, Nguyễn Vũ Thanh đều sẽ đi cùng bọn họ.
Trong cửa hàng văn phòng phẩm, một vài bạn nữ chăm chú chọn sổ tay và bút máy, nhưng cô lại nhìn chằm chằm vào chiếc tivi nhỏ trên quầy đang phát sóng phim truyền hình, thất thần một hồi lâu. Đến khi các bạn nữ gọi, cô mới hoàn hồn, quay lại giúp họ chọn sổ và bút.
Trong cửa hàng phụ kiện, vài bạn nữ vừa liếm kem ốc quế vừa chọn kẹp tóc và đồ trang trí, chỉ có cô tay không, tập trung giúp những người khác chọn đồ, không ăn gì, cũng không mua gì cả.
Trên con đường rợp bóng cây đỏ rực trong ánh hoàng hôn, cậu nhìn thấy cô đeo ba lô, ngồi xổm bên đường cho chó con ăn, nhẹ nhàng xoa đầu nó.
"Mẹ của chị không cho chị nuôi chó, nên chị không thể mang em về nhà. Buổi tối dù trời có tối thì cũng đừng sợ, chị sẽ đến thăm em mỗi ngày."
"Em không biết mẹ chị dữ như thế nào đâu, còn đáng sợ hơn cả trời tối."
Rồi sau đó, mẹ nói rằng muốn chuyển cậu sang trường tiểu học bên cạnh, hỏi cậu muốn vào lớp nào.
Tựa như theo bản năng, cậu nói, lớp 5/3 ạ.
Các bạn trong lớp mới đều cực kỳ chào đón cậu. Các bạn nữ thường xuyên nhìn trộm, nhét thư, đồ ăn vặt và quà vào ngăn bàn của cậu. Các bạn nam đều rất thích chơi với cậu, rất nghe lời cậu, luôn gọi cậu một cách thân thiết là "Anh Thanh".
Tất cả mọi người đều thích cậu, ngoại trừ cô.
Ngày cậu chuyển đến, cả lớp đều ngẩng đầu lên, nở nụ cười thân thiện với cậu. Chỉ có cô là lạnh nhạt nhìn cậu một cái, không biểu cảm gì rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách giáo khoa.
Nhưng cậu không vì thế mà có ấn tượng xấu về cô, ngược lại còn cảm thấy cô thực sự rất đặc biệt, rất dễ chơi chung.
Như thể mang theo một sứ mệnh nào đó để đến bên cạnh cô, cậu đặc biệt muốn đối tốt với cô. Nguyễn Vũ Thanh năm 12 tuổi đã nghĩ ra đủ mọi cách, nhưng cuối cùng chỉ nghĩ ra những cách đơn giản và trực tiếp nhất để đối xử tốt với cô.
Cậu mua kem cho cô ăn, khen ngợi cô trước mặt mẹ cô, chơi game trên máy tính với cô trong giờ học tin học. Vì cô chịu ấm ức khi làm ủy viên phụ trách vệ sinh, vậy nên cậu đã nói với cả lớp rằng ai cũng phải nghe lời cô. Vì biết cô không nhớ rõ các bước, vậy nên khi cậu nhảy cặp với cô đã cố tình làm trò cười, để mọi sự chú ý dồn lên người cậu. Vì nhận ra chú chim nhỏ cô vẽ chính là bản thân cô, cậu đã vẽ thêm những bông hoa rực rỡ ở những nơi mà chú chim nhỏ bay qua.
Cậu cũng rất thích trêu cô, nguyện ý chọc giận cô. Bởi vì cô lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ khi tức giận mới trợn mắt, đỏ mặt và ra tay đánh người.
Chính nhờ vậy mà cậu được nhìn thấy một Diệp Tiêu sống động tự do hơn, chân thực hơn mà chưa có một ai khác từng thấy.
Nhưng đôi khi cậu cũng làm cô khóc.
Thật ra cô không phải là một cô gái hay khóc, bởi vì cậu từng thấy tận mắt, cô không hề khóc khi cãi nhau với người khác, bị phê bình cũng không khóc, ngã rồi bị thương cũng không khóc.
Dường như chỉ khi ở trước mặt cậu, cô mới đặc biệt hay khóc, và khóc rất dữ dội. Nhưng cô cũng rất dễ cười, khi cười lên trông rất xinh đẹp.
Có một lần cô không kiềm chế được, ấm ức khóc lóc kể lể với cậu, nói ra tất cả những điều phiền muộn cất giấu trong lòng. Một Diệp Tiêu luôn đạt gần điểm tuyệt đối trong môn ngữ văn, nhưng khi khóc lóc kể lể thì lại chẳng ăn nhập câu nào với câu nào, giây trước vừa tủi thân khóc lóc, ngay giây sau lại hung dữ dọa nạt cậu. Cô nói Diệp Tiêu thật rất tệ, nhưng trong lòng cậu lại nghĩ là không phải.
Cô sẽ không biết rằng Diệp Tiêu thật sự đáng yêu đến nhường nào.
Một cô gái đáng yêu như vậy, không nên sống một cách không vui vẻ như thế, càng không nên chịu đựng nhiều uất ức như vậy.
Một cô gái đáng yêu như vậy, đáng lẽ phải giống như một cô công chúa thực thụ, được mọi người xung quanh yêu thương vô điều kiện.
Nhưng xung quanh lại không có một ai biết những nỗi buồn và sự tủi thân của cô, mà cô cũng chưa bao giờ chịu để lộ bản thân thật sự trước bất kỳ ai.
Sau này cậu nghĩ, thôi vậy, cô có cậu là đủ rồi.
Dù sao cậu cũng sẽ luôn chiều chuộng cô, dung túng cho cô không giới hạn.
Ai bảo cô chỉ chịu mở lòng, tựa như một cô công chúa kiêu kỳ và bướng bỉnh trước mặt cậu cơ chứ.
Nguyễn Vũ Thanh mãi không thể quên được hai ngày cuối học kì hai năm lớp sáu.
Ngày hôm đó, cô không khỏe, đi không nổi, cậu đã cõng cô, đưa cô đến lớp học piano.
Cô nằm trên lưng cậu, hỏi cậu rẳng bản thân có nặng hay không, còn cố ý nghiêng chiếc ô về phía đầu cậu.
Cậu dẩu môi trêu cô, hỏi cô rằng mình có thể nói sự thật được không, nhưng trong lòng lại nói với cô rằng, cậu không hề nặng chút nào.
Cậu không hề nặng chút nào.
Sau này, khi cậu khó chịu, có thể yên tâm nằm trên lưng tớ.
Tớ có thể cõng cậu đi mãi.
Rồi cô lại hỏi cậu: "Sau này chúng ta sẽ không xa nhau, đúng không?"
Cậu nói đương nhiên rồi.
Cậu tin rằng, sau này bọn họ sẽ luôn cùng đến một nơi, mãi mãi đều không chia xa nhau.
Ngày tốt nghiệp tiểu học hôm đó, có rất nhiều người tặng quà cho cậu. Lúc đầu, Nguyễn Vũ Thanh không chú ý mọi người đã tặng mình gì, cho đến khi nhìn thấy món quà của Thường Tâm Nguyệt tặng cậu, cậu mới để ý.
Thực ra, cậu không có ấn tượng gì đặc biệt với cô bạn này, chỉ là món quà mà cô bạn tặng rất đặc biệt, là một album nhạc có chữ ký. Nguyễn Vũ Thanh nhớ rằng Diệp Tiêu rất thích Châu Kiệt Luân, đột nhiên muốn mua một album có chữ ký của Châu Kiệt Luân để tặng cho cô.
Cậu đến lớp của Thường Tâm Nguyệt để tìm cô ấy, cô ấy nói album đó được lấy từ cửa hàng băng đĩa của người thân, cần phải đặt trước. Vào kỳ nghỉ hè, cô ấy có thể giúp cậu đặt, đợi đến tháng 9 khai giảng sẽ đưa album cho cậu.
Cậu rất vui vẻ cảm ơn và hẹn gặp lại cô ấy vào tháng 9.
Cậu không hiểu vì sao ngày hôm đó Diệp Tiêu bỗng dưng lại giận dỗi với cậu.
Cô trông rất tức giận, nhưng lại không chịu nói lý do cho cậu, khi cậu hỏi thì lại quay người bỏ đI, nói gì cũng kệ cậu.
Mặc kệ cậu thì cũng thôi đi, còn nói rằng đã vứt món quà cậu tặng đi rồi, lại vô duyên vô cớ làm mất đi món quà tốt nghiệp mà cô đã chuẩn bị cho mình.
Nguyễn Vũ Thanh cũng rất tức giận.
Cậu không đuổi theo cô nữa, đứng yên tại chỗ, nói những lời lạnh lùng với cô. Cậu nói, nếu cậu còn không đợi tớ, thì tớ tự đi đây, đi rồi sẽ không quay lại nữa.
Diệp Tiêu vẫn là không đợi cậu, giận dỗi về nhà.
Nguyễn Vũ Thanh nghĩ, ngày mai cậu nhất định sẽ đến nhà tìm cô, lấy lại món quà thuộc về mình.
Đó là món quà cô đã đặc biệt chuẩn bị dành cho cậu mà.
Nhưng mà Nguyễn Vũ Thanh lại không ngờ được, lời nói lạnh lùng hôm đó lại trở thành hiện thực.
Rất nhiều năm sau, Nguyễn Vũ Thanh nghĩ, hôm đó cậu không nên nói những lời như vậy với cô. Dù cho chỉ là giận dỗi, cậu cũng không nên nói những lời đó với cô.
Vì cậu không lường trước được rằng, mùa hè năm 12 tuổi, đã chứng kiến lần chia xa thực sự đầu tiên giữa hai người bọn họ.
Bọn họ trong nhiều năm về sau, chính tại con đường rợp bóng ban sơ đó họ đã lạc mất nhau.
Bố cậu luôn làm ăn ở trong thành phố, rất ít khi về nhà. Mẹ thì từ bỏ công việc giáo viên cấp hai ở huyện, dự định đến làm ở một trường cấp hai tư lập với mức lương cao hơn.
Thật ra dù mẹ không nói thì cậu cũng biết, bà ấy kiên quyết dọn đến thành phố là để được ở gần bố. Mẹ đã từng nói với cậu rằng, có thể bố đã có người khác ở ngoài rồi.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn nhất quyết không chịu chuyển đi. Cậu vừa khóc vừa nháo, mẹ tức giận đến mức đặt tay lên trán, nhìn cậu mà quát: "Nếu con không đồng ý chuyển đi, vậy thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa, cũng đừng mơ có cái gọi là nhà!"
Buổi tối hôm tốt nghiệp tiểu học, cậu bị mẹ lôi lên chuyến tàu đi đến thành phố, ngay cả một lời tạm biệt cũng không kịp nói với cô.
Nguyễn Vũ Thanh phát hiện, từ sau khi dọn nhà lên thành phố, mâu thuẫn giữa bố mẹ ngày càng nhiều. Công việc của cả hai đều rất bận, dường như rất ít khi về nhà, mà nếu về nhà thì lại cãi nhau không dứt.
"Bao giờ con mới bỏ được cái thói suốt ngày cười đùa cợt nhả này?" Mẹ cậu đỏ hoe mắt, nhìn cậu chằm chằm, "Con có biết dáng vẻ của mình khiến cho người khác ghét thế nào không?"
"Con nên trưởng thành hơn đi, Vũ Thanh."
Thế là Nguyễn Vũ Thanh học cách thu mình lại, không còn ba hoa nhiều lời, không còn vô tư hồn nhiên như trước.
Nhà hàng xóm có đôi vợ chồng hay đi làm xa, trong nhà chỉ có một bà lão. Bà rất tốt, quan hệ với bố mẹ cậu cũng khá ổn. Những lúc bố mẹ bận rộn công việc, bà thường gọi cậu sang nhà ăn cơm.
Bà có một cô cháu gái, tên là Hoàng Y Trừng.
Không biết vì sao, trong quá trình ở chung ở Hoàng Y Trừng, Nguyễn Vũ Thanh sẽ luôn vô ý mà nhớ đến một cô gái khác.
Hoàng Y Trừng miệng ngọt, nói rất nhiều, tựa như một cái đuôi nhỏ, đi đâu cũng thích lẽo đẽo theo sau.
Nhưng cô lại không thích nói chuyện, luôn giữ mọi chuyện ở trong lòng, lại càng chẳng bao giờ chủ động bám theo cậu. Ngược lại, lúc nào cũng khiến cậu phải chạy đuổi theo ở phía sau. Không biết trong khoảng thời gian xa cách này, có ai chạy theo cô giống như cậu, ở bên cô, để cô có thể tâm sự những điều trong lòng hay không.
Hoàng Y Trừng thích gọi cậu là anh trai, còn cô chỉ toàn gắt gỏng gọi cậu là Nguyễn Vũ Thanh. Nhưng dường như cậu lại thích nghe cô gọi cả họ lẫn tên mình. Cô gọi cậu bằng cái tên gì, thì cậu cũng đều thích.
Hoàng Y Trừng khi bị thương vẫn luôn làm ầm lên, nhìn thấy vết thương nhỏ cũng khóc nức nở. Nhưng dù có bị thương thì cô cũng không khóc, điềm nhiên như không có gì xảy ra.
Không biết rằng trong khoảng thời gian xa cách ấy, cô có còn bị thương hay không?
Dường như cô luôn biết cách tự chăm sóc bản thân, ví dụ như lúc nào cũng mang theo băng dán cá nhân. Nhưng nếu có ngày nào đó cô không tự lo được cho mình thì sao? Cô không chịu khóc, không chịu nhờ người khác giúp đỡ, nếu không ai nhận ra, làm sao họ có thể giúp cô được?
Bố mẹ của Hoàng Y Trừng ở xa, nhưng vẫn còn bà ở bên. Bà đối xử rất tốt với cô ấy, ngày ngày cô ấy đều được lớn lên trong sự chăm sóc và tình yêu thương. Thế nhưng mẹ của cô thì luôn cáu gắt cô. Khi cô không vui, cô vẫn sẽ đến quán trà sữa kia nữa chứ? Sau khi vào trong thành phố, cậu đã gửi một email đến hòm thư thu thập ý kiến của quán trà sữa, hy vọng chủ quán mua thêm miếng đệm lót ghế vào mùa đông. Quán trà sữa ấy chỗ nào cũng tốt, chỉ là khi vào mùa đông thì ghế lại quá lạnh. Cô lúc nào cũng sợ lạnh.
Đột nhiên cậu rất nhớ cô.
Rất muốn đi tìm cô.
Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, trường tổ chức cho học sinh đến tham quan bảo tàng ở huyện F. Cậu không thể kìm nén được cảm xúc háo hức muốn đi gặp cô.
Buổi trưa hôm đó, vừa chơi bóng rổ ở sân trường xong, dự định về nhà tắm rồi lên đường, nhưng bỗng nhiên nhận được một tin nhắn: Con trai, mẹ không thể tiếp tục ở bên con nữa, con phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Đầu óc của Nguyễn Vũ Thanh vang lên một tiếng "ong" thật lớn, vừa cố gắng gọi cho mẹ vừa vội vã chạy về nhà, nhưng điện thoại mãi không ai bắt máy. Đợi khi cậu về đến nhà, hàng xóm xung quanh nói với cậu, mẹ cậu đã được đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố để cấp cứu rồi.
Cậu túc trực bên ngoài phòng ICU suốt mấy ngày liền, cho đến khi bác sĩ thông báo rằng mẹ cậu đã qua cơn nguy kịch, lúc này cậu rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, khụy ngã trên đất.
Sau đó, mẹ nói muốn ly hôn, cậu đồng ý rồi. Sau đó nữa, tâm trạng của mẹ càng ngày càng không ổn định, được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm. Bà ngoại đưa mẹ về nhà bà để chăm sóc, vì mẹ không thể tiếp tục sống trong ngôi nhà cũ được nữa. Một mình cậu ở nhà, bà cụ ngày nào cũng gọi cậu sang ăn cơm, nấu cho cậu rất nhiều món ngon. Trong lòng cậu cảm thấy áy náy, nên hay bảo Hoàng Y Trừng dùng thẻ cơm của mình ở trường. Hoàng Y Trừng vẫn thích lẽo đẽo theo cậu như cũ, ngày nào cũng chạy theo cậu hỏi cậu có vui không, nói rằng nếu không vui thì cứ khóc ra.
Nhưng cậu không muốn khóc.
Chỉ là cậu rất nhớ một người.
Có vài lần, khi nỗi nhớ trở nên không thể chịu đựng nổi, cậu bắt xe khách trở về huyện, tìm một nơi kín đáo gần trường cấp hai số một chờ cô tan học, rồi lặng lẽ nhìn cô từ xa.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không đủ dũng khí để đối diện với cô.
Với bộ dáng hiện tại của cậu, chẳng thể cho cô bất cứ điều gì.
Đặc biệt là niềm vui và tự do mà cô khao khát nhất.
Thời gian có thể dần dần xoa dịu vết thương, trong hai năm sau đó, cậu dồn toàn bộ sức lực vào việc học, tự nhủ với bản thân phải cố gắng hết sức để trở nên tốt hơn.
Chỉ vì cậu nghĩ rằng, cô vẫn đang chờ mình.
Không được tự trách mình, không được bi quan hay trốn tránh. Nếu không làm sao cậu có đủ tự tin để một lần nữa bước đến bên cạnh cô, một lần nữa bảo vệ và đồng hành cùng cô?
Dần dần, cuộc sống của cậu ổn định trở lại, bệnh tình của mẹ cậu cũng được kiểm soát.
Kỳ thi vào cấp ba, cậu đạt hạng nhì toàn thành phố, sau đó cậu nghe nói, người đạt hạng nhất là một cô gái tên Diệp Tiêu.
Danh sách trúng tuyển được dán ở cổng Sở Giáo dục, và cậu nhìn thấy tên cô trên bảng đỏ.
Trong khoảnh khắc, dường như cậu lại nghe thấy giọng nói giận dữ ngày xưa "Nguyễn Vũ Thanh!"
Cậu nhìn chằm chằm vào tên cô rất lâu, đứng trước bảng đỏ mà không rời đi. Mấy người bạn đi cùng cậu trêu chọc rằng cậu quá tự luyến, mới đứng nhì toàn thành phố mà đã tự mãn, đến cả bóng rổ cũng không thèm chơi nữa. Cậu chỉ mỉm cười, không để tâm đến lời họ nói. Sau đó lại có người hỏi cô gái tên Diệp Tiêu này là ai, một học sinh từ trường cấp hai của huyện lân cận sao lại có thể đạt điểm cao như vậy, còn hỏi Nguyễn Vũ Thanh có phục khi thua cô không.
Nguyễn Vũ Thanh không trả lời, ánh mắt vẫn dừng lại trên cái tên của cô.
Câu trả lời trong lòng cậu chưa bao giờ thay đổi. Nếu như thua người khác, có lẽ cậu sẽ không phục. Nhưng nếu thua cô, cậu mãi mãi tâm phục khẩu phục.
Cô là nàng công chúa nhỏ kiêu hãnh nhất trong lòng cậu.
Bởi vì cô sợ thua, thua rồi sẽ khóc, nên cậu sẽ không bao giờ nỡ để cô thua được.
Hai tháng nữa, chỉ cần qua hai tháng nữa, cậu sẽ lại được gặp cô.
Hẹn sớm gặp lại, người khiến cậu đã nhớ nhung suốt ba năm dài đằng đẵng, công chúa của cậu.
Nguyễn Vũ Thanh gặp lại Diệp Tiêu lần nữa là vào buổi trưa ngày khai giảng.
Trong nhà ăn, Hoàng Y Trừng cầm một cốc cà phê và gọi lớn tên cậu. Cậu ngẩng lên nhìn qua, thấy cô ấy bị vài bạn nam đùa nghịch xô trúng, khiến cà phê nóng trong tay cô ấy đổ lên người bạn nữ đứng bên cạnh.
Nữ sinh đó không phải ai khác, chính là Diệp Tiêu.
Người mà cậu đã nhớ nhung suốt ba năm.
Nguyễn Vũ Thanh gần như không chút chần chừ chạy xuyên qua đám đông, nhìn thấy đồng phục trước ngực cô bị cà phê dính lên người.
Cà phê vừa mới mua, chắc chắn cô đã bị bỏng rất đau.
Cậu cảm thấy một cơn bực bội trong lòng, phản ứng đầu tiên là muốn tìm mấy nam sinh vừa rồi tính sổ, rồi lại cảm thấy khó chịu với chính mình vì sao lại đồng ý đi mua giúp Hoàng Y Trừng cốc cà phê đó.
Cậu cởi áo khoác đồng phục của mình ra đưa cho cô, nhưng cậu lại thấy Lạc Nhất Xuyên cũng chạy qua, cũng đưa cho cô chiếc áo khoác đồng phục.
Cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn cậu, mà nhìn về phía Lạc Nhất Xuyên.
Sau đó, cô nhận lấy áo khoác trong tay Lạc Nhất Xuyên, rồi quay người rời khỏi nhà ăn.
Nguyễn Vũ Thanh như chết lặng tại chỗ.
Cô dường như coi cậu là một người xa lạ.
Cô không còn nhớ cậu nữa sao? Thật sự dễ dàng quên cậu đến thế sao?
Họ cũng chỉ mới xa nhau ba năm mà thôi.
"Cậu với cô ấy quen nhau à?" Cậu ngơ ngác hỏi Lạc Nhất Xuyên.
"Ừ, bọn tớ học cùng lớp phụ đạo hè." Lạc Nhất Xuyên chạm vào cánh tay cậu đột nhiên nói, "Tớ thích cô ấy."
Nguyễn Vũ Thanh sững người, ngay cả hô hấp cũng chậm lại một nhịp.
"Thật sao? Anh Xuyên!" Hoàng Y Trừng mừng rỡ, háo hức nói, "Diệp Tiêu là bạn cùng lớp của bọn em, để em giúp anh theo đuổi chị ấy nhé!" (nhắc cho ai đã quên: má này hay gọi nu9 là chị :)))
Lạc Nhất Xuyên cười nhẹ, thản nhiên đáp: "Được thôi."
Nguyễn Vũ Thanh không nói gì, ánh mắt vẫn hướng về phía cánh cửa trống rỗng của nhà ăn, nhìn thật lâu.
"Anh trai, anh và Diệp Tiêu quen nhau thế nào vậy?" Hoàng Y Trừng tò mò hỏi, kéo cậu về lại thực tại.
"Bạn học tiểu học." Nguyễn Vũ Thanh lạnh nhạt đáp.
"Thật sao! Trùng hợp vậy à? Diệp Tiêu hồi tiểu học chắc có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ? Anh kể cho em nghe về lúc nhỏ của hai người đi, em rất muốn nghe!"
Hoàng Y Trừng luyên thuyên không ngừng, nhưng Nguyễn Vũ Thanh chỉ cảm thấy phiền, không muốn nói thêm một chữ nào với cô ấy.
"Anh không còn nhớ rõ những chuyện trước đây nữa." Anh trả lời qua loa.
Những ký ức thuộc về hai người họ, dựa vào đâu mà cậu lại phải kể cho người khác nghe?
Đó là đoạn hồi ức quý giá nhất trong lòng cậu từ trước đến nay.
Buổi trưa hôm đó, cậu cảm thấy không mấy vui vẻ, cũng không có khẩu vị ăn cơm, trực tiếp chạy ra sân bóng rổ chơi hai tiếng đồng hồ.
Đợi đến khi cậu ôm bóng trở về lớp, bất ngờ nhìn thấy Diệp Tiêu đứng trước cửa lớp bọn họ, trong tay cầm chiếc áo khoác đồng phục mà Lạc Nhất Xuyên đã đưa cho cô.
Cô thật sự không nhớ cậu sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");