Mười Lăm Lần Ngô Đồng Thay Lá

Chương 14: 14: Có Thai




Từ Hạ Nhiên lom khom nhổ cỏ sau vườn, trời nắng gắt làm đầu óc cậu như muốn nổ tung ra.

Đang choáng váng bước vào nhà, tiếng khóc của Mẫn Nhi vang lên làm cậu hớt hải chạy lên lầu.

Tiêu Mỹ Dao cho con bé bú nhưng nó cứ vùng vẫy khỏi tay cô.

- Đúng lúc lắm, vào đây cho Mẫn Nhi bú sữa đi.

Đúng là có cậu thì Mẫn Nhi mới thôi không quấy khóc nữa.

Con bé bú sữa cho đến khi no rồi lại ngủ.

Chưa kịp bước ra cửa thì đã bị tát vào mặt.

- Mày đang có ý quyến rũ Mộc Hoàn đúng không?

- Chị...

- Chị cái gì? Đồ vô lễ, tao sẽ thay Mộc Hoàn dạy dỗ mày!

Tiêu Mỹ Dao tức giận đạp Từ Hạ Nhiên xuống cầu thang.

Cậu đau đớn không thể ngồi dậy được, chắc là bị trật chân rồi.

Cùng lúc đó, Cố Mộc Hoàn từ ở dưới đi lên.

- Em làm gì vậy?

- Tên giúp việc này không biết phép tắc gì, phải cho nó một bài học mới chừa được.

- Đừng để tâm đến bọn họ, em vào phòng với Mẫn Nhi đi.

Cố Mộc Hoàn bước qua cậu như không thấy gì.

Như vậy cũng may mắn, nếu anh đứng lại thì kiểu gì cũng chửi mắng cậu vài câu, không chừng còn dùng chân đạp lên người cậu nữa.

Mẫn Nhi càng lớn càng trở nên dễ thương, Cố Mộc Hoàn lúc nào cũng tranh thủ về sớm để chơi cùng con.

Tiêu Mỹ Dao thương con, nhưng Mẫn Nhi lúc nào cũng chỉ đòi Từ Hạ Nhiên, điều này làm cho cô không hài lòng, nên đâm ra tình cảm mẹ con có hơi lạnh nhạt.

Công việc của Từ Hạ Nhiên ngày càng chồng chất, bị sai vặt chạy tới chạy lui khắp căn biệt thự, từ trong nhà đến ngoài vườn đều để cho cậu làm.

Cố Tư Thông hạn chế chạm mặt với cậu, vì lỡ trót dại nói cậu là tình nhân của ông, nên ít khi nào ông trở về nhà, nếu có về thì chỉ một lúc lại đi.

- Hạ Nhiên! Ngài Cố nói cậu mang tập tài liệu màu xanh ở trên bàn đến công ty.

- Người phụ nữ tóc ngắn gọi vào.

Từ Hạ Nhiên thay một bộ quần áo khác, rồi mang tập tài liệu đó đến chỗ Cố Mộc Hoàn.

Cậu nhìn theo địa chỉ ghi trên mảnh giấy rồi đón xe bus đi.

Không có người nào đi theo sau cậu.

Cũng đúng thôi, dù cậu có trốn ở đâu thì Cố Mộc Hoàn đều tìm ra được, nên thuộc hạ không cần theo sát cậu làm gì.

- Hạ Nhiên! - Giọng nói có phần thân quen phát ra từ phía sau.

Cậu quay lại nhìn, là Dương Khải Thiên.

- Khải Thiên?

- Em đây!

Dương Khải Thiên bước đến ngồi xuống bên cạnh Từ Hạ Nhiên.

Đã lâu rồi không được gặp nhau.

- Anh có muốn rời khỏi ngôi nhà đó không?

- Làm sao được?

- Nếu anh đồng ý, em sẽ đưa anh đến một nơi khác.

Thật ra, Từ Hạ Nhiên cũng rất muốn bỏ đi, cậu không muốn bản thân cứ bị Tiêu Mỹ Dao hành hạ.

Nhưng còn Mẫn Nhi, không có cậu thì con bé sẽ khóc.

Hơn nữa, Cố Mộc Hoàn mà tìm được thì cậu lẫn Dương Khải Thiên cũng tiêu mạng.

- Tôi muốn suy nghĩ lại.

Tạm biệt cậu.

- Hạ Nhiên...

Bước xuống khỏi xe bus, Từ Hạ Nhiên vẫy tay tạm biệt Dương Khải Thiên.

Cậu mang tài liệu đến cho Cố Mộc Hoàn theo mệnh lệnh.

Bảo vệ công ty chặn cậu lại không cho vào.

Sau một hồi, họ mới để cho cậu vào.

- Cậu nhìn lên đồng hồ đi, đã trễ bao nhiêu phút rồi?

- Mười...mười phút.

- Cậu run rẩy trả lời.

- Biến nhanh về nhà chuẩn bị bữa tối, trước khi chiếc giày này bay vào mặt cậu.

Từ Hạ Nhiên liền chạy vụt đi, nếu chậm trễ thì sẽ bị Cố Mộc Hoàn tử hình.

Về đến nhà đã hơn sáu giờ tối, may là Mẫn Nhi vẫn đang chơi trong phòng, con bé mà khóc thì không chỉ Cố Mộc Hoàn, cả Tiêu Mỹ Dao cũng nhảy vào xé xác cậu thành nghìn mảnh.

Nhưng không kịp nữa rồi, Cố Mộc Hoàn đã về đến trước cậu.

Có lẽ anh vừa tắm rửa sạch sẽ, trên tóc vẫn còn ướt.

- Lại trễ nữa.

Lần này là nửa tiếng.

- K...kẹt xe...

Cậu thở hồng hộc vì mệt, chỉ nói được vỏn vẹn hai chữ.

Cậu đứng lặng im, chờ đợi một trận cuồng phong sắp sửa kéo đến.

- Vào trông chừng Mẫn Nhi đi.

Không hiểu sao nhìn Cố Mộc Hoàn có vẻ mệt mỏi, anh không mắng cậu như thường ngày nữa.

Từ Hạ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cậu đi vào phòng của Mẫn Nhi, con bé đang cầm mấy viên gạch đồ chơi để chơi xếp hình.

- Pa...pa...cha...cha...

Tiêu Mỹ Dao mở cửa ra, thấy cậu liền hạch sách:

- Còn ở trong đây làm gì? Chuẩn bị bữa tối đi chứ!

- Hai bác đã làm giúp tôi rồi, Mẫn Nhi ở trong đây một mình nên tôi...

- Đừng có biện minh nữa, đồ sao chổi!

Mẫn Nhi ném viên gạch vào mặt Tiêu Mỹ Dao một tiếng "cốp", cô ả tức giận hét lên:

- Mẫn Nhi! Con làm cái gì vậy! Vỡ đầu của mẹ rồi!

Mẫn Nhi nhe răng sữa ra cười khanh khách, Từ Hạ Nhiên cố nhịn để không cười thành tiếng.

- Con với chả cái! Đúng là không ra thể thống gì! - Tiêu Mỹ Dao tức tối đóng sầm cửa lại.

...

Mùa xuân lại một lần nữa trở lại, thời tiết có chút se lạnh.

Từ Hạ Nhiên ngồi đan xong chiếc áo bằng len màu hồng nhạt cho Mẫn Nhi, con bé rất thích chiếc áo len này.

Tiêu Mỹ Dao mua quần áo cho Mẫn Nhi rất nhiều, nên cũng không để ý đến chiếc áo mới này.

Cậu thức dậy từ sáng sớm, hết vào vườn cắt tỉa hoa lá, rồi còn phải kiêng những thùng táo từ ngoài cổng vào nhà.

Trên ban công, Cố Mộc Hoàn đang dùng bữa sáng.

Khi cậu đi vào nhà, anh chỉ lạnh lùng nói:

- Cà phê vẫn còn rất ngọt, trứng rán nhiều dầu mỡ quá.

Ra ngoài khiêng hết thùng trái cây vào kho đi.

Chỉ mới khiêng vài thùng táo mà cậu muốn gãy đôi cột sống, khiêng cả mấy thùng trái cây kia thì chắc chỉ có nước nhập viện.

Nhưng nhìn ánh mắt của Cố Mộc Hoàn, cậu biết công việc có nặng nhọc đến đâu, cũng phải ngậm miệng lại mà làm.

Cậu xuống bếp dọn dẹp trước.

Rõ ràng là chê cà phê ngọt, nhưng trong tách lại không còn giọt nào sót lại, trứng cũng ăn hết đĩa.

Không hiểu anh đang muốn gì ở cậu nữa.

Đang cố gắng kiêng thùng cuối cùng vào, Từ Hạ Nhiên không còn đủ sức để làm tiếp nữa, cậu đặt thùng xuống và tựa vào vách tường thở nặng nhọc.

Bụng cậu bắt đầu đau quặn, thời gian gần đây cậu ăn uống không được tốt.

- Sao lại đau vậy chứ...không lẽ mình bị đau ruột thừa...?

Cậu ngồi xuống bên cạnh giàn hoa, rên rỉ vì bị cơn đau hành hạ.

Mắt cậu mờ dần, cho đến khi không còn biết gì nữa.

Trước khi ngất xỉu, cậu vẫn cảm nhận được có gì đó đang chạm vào tay, rồi có tiếng người gọi:

- Hạ Nhiên! Anh tỉnh lại đi! Hạ Nhiên!

...

Từ Hạ Nhiên tỉnh lại trong bệnh viện, bên cạnh cậu là Dương Khải Thiên.

- Anh tỉnh rồi sao? Em lo quá...

- Sao cậu ở đây?

- Em đưa anh ra từ lỗ hổng sau giàn hoa, ở gần đó không có ai hết.

Nếu họ phát hiện không có cậu ở nhà, thì coi như tiêu đời rồi.

Nhưng cậu quá mệt mỏi, nên không còn quan tâm đến chuyện sống chết.

Bác sĩ mở cửa bước vào, ông mỉm cười thông báo:

- Chúc mừng cậu, cậu có thai được ba tháng rồi.

- Có thai? - Cả Dương Khải Thiên và Từ Hạ Nhiên đều kêu lên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.