Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 39




Dưới chân ta như mọc rễ, đứng im tại chỗ, đau đớn trống rỗng cùng với một chút lạnh lẽo lan khắp cơ thể. Chẳng biết bản thân mình đang nhìn đi đâu, tầm mắt trắng xóa mới chậm rãi ngẩng mặt lên, vào lúc này ta mới dần dần hiểu rõ những lời của Chiêu Cẩm, đáy mắt thoáng hiện vẻ khiếp sợ.

Nhớ lúc còn sống, khi chàng biết tin ta mang thai, cứ ôm ta mà im lặng ngồi trong phòng hồi lâu. Khi ấy ta đã luôn cho rằng chàng không muốn đứa bé này.

“Không tin ư?” Nàng ta chầm chậm bước xuống, đi tới cửa điện, những đám mây lơ lửng bên ngoài, đôi khuyên tai và chiếc trâm cài lộng lẫy khúc xạ ra ánh sáng chói lóa. “Cửu Long tỳ đã bảo hộ cho cô suốt tám trăm năm không chết, lẽ nào cô lại không tin? Nếu không phải đã bố trí ổn thỏa bên trong cơ thể cho cô, cô bị hồn phi phách tán rồi sao có thể tụ lại được đây? Mẫu Đơn cô nương là người thông minh, lúc trước đã đồng ý với Thái Bạch Tinh Quân không phải chính là vì đi đầu thai làm người sao? Vậy bây giờ hãy tiếp tục theo nguyện vọng ban đầu ấy đi, như thế chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Ta nghe xong thì im lặng một lúc, vòng tới trước mặt nàng ta cúi người, mỉm cười nhìn nàng ta, bản thân cũng nhận ra nụ cười kia là để phần nào che giấu: “Chuyện đó, Công chúa Điện hạ có phần hiểu lầm rồi.”

Ta nói rõ ràng từng câu từng chữ, nói cho nàng ta nghe, cũng nói cho chính ta nghe: “Công chúa, Mẫu Đơn chưa bao giờ nghĩ đến việc đợi ở đây thật lâu cả, Mẫu Đơn chỉ là muốn cùng chàng…ở chung nhiều thêm một chút mà thôi.”

Chiêu Cẩm nhìn ta chằm chằm.

Cân nhắc câu chữ, ta nói : “Công chúa quả thật là rất chịu suy nghĩ thay cho Điện hạ. Điện hạ còn chưa tìm ta đòi Long tỳ, nhưng Công chúa người đã tìm đến rồi.” Sắc mặt nàng ta chưa kịp trầm xuống, ta lại nói tiếp: “Sai sự của Âm phủ Mẫu Đơn còn chưa xử lý xong, tất nhiên là phải trở về rồi. Mẫu Đơn chưa từng có…” ta dừng một chút, nắm chặt tay trong ống tay áo, móng tay bấm cả vào trong thịt, “chưa từng có, chưa từng vọng tưởng có thể lâu dài với chàng, xin Công chúa cứ yên tâm.”

Chiêu Cẩm hừ một tiếng, bước ra cửa điện, làn váy lụa mỏng nhẹ nhàng thướt tha vô cùng uyển chuyển.”

Ta theo sau nàng ta bước xuống dưới, sau đó hỏi: “Chỉ có điều, xin hỏi Công chúa, năm đó ta chỉ là chết một cách bất ngờ, mà còn có Cửu Long tỳ trấn áp rồi, vậy hồn phách sao có thể tản đi được nhỉ? Sự xảo diệu trong này, chắc Công chúa cũng biết một hai điều chứ?”

Nàng ta đột nhiên nhìn lại, trong con ngươi đan phượng cực đẹp kia tựa như có nhọn vậy.

Lúc chạng vạng thì Thương Âm trở về, ta bèn lấy canh gà và những thức ăn khác bưng tới. Canh được hầm đến đặc sánh, ta gạt đi lớp mỡ, tới lớp nước canh vốn có màu sắc ngon mắt.

Chàng mặc áo bào đen huyền, thêu hoa văn vàng sẫm. Ta lại nhớ tới chàng luôn mặc đồ màu trắng trước mặt ta, nhìn thoáng qua như vậy thì luôn có cảm giác mạnh mẽ lành lạnh. Thế nhưng khi ta ngồi bên cạnh chàng, chàng lại nhướn mắt nở nụ cười, cũng chẳng khác trước đây.

“Gì thế?”

Thịt gà và táo đỏ đều hiện lên ánh bóng loáng, cẩu kỷ* nổi trên bát mì, một bát đầy ắp đặt trên chiếc bàn trước mặt chàng. “Thiếp nấu canh cho chàng đó.”

(*cẩu kỷ: tên một vị thuốc Đông y.)

“Ồ?” Chàng nhíu mày, đôi mắt đen lóe ra tia sáng, khóe môi kéo dài cong lên thành một đường vòng cung đẹp đẽ: “Món này thật sự có thể ăn chứ?”

Ta lườm chàng một cái, chàng cười rất hả hê, bưng bát lên.

“…Ăn ngon không?” Ta nghển cổ, bàn tay nắm chặt tấm lụa.

“Ừ.”

“Thật hay giả vậy?”

“Thật mà.” Chàng mỉm cười, “Mẫu Đơn hầm canh rất ngon đấy.”

Trái tim ta không nhịn được mà nở ra vạn đóa yên hoa, hai tay vỗ vỗ lên khuôn mặt nóng ran, không tự chủ được mà cười lên: “Chàng thích là tốt rồi, vậy chàng ăn nhiều một chút nhé.”

Chàng đặt bát xuống, đưa tay kéo ta nhào vào lồng ngực mình rồi hôn xuống. Chàng hôn có phần nôn nóng, nhanh tựa như gió vút vậy. Bờ môi triền miên mà tỉ mỉ, môi lưỡi quấn quýt, khuấy đảo khắp nơi. Hô hấp của chàng có phần nặng nề, mập mờ không thôi, ta đẩy đẩy chàng: “Làm gì thế, Phù Nhi ở bên ngoài đấy nhé. Ăn canh đi.”

Chàng ôm lấy ta, vùi mặt xuống, một tay nắm lấy tay ta, nóng đến kinh người, thế nhưng giọng nói lại trầm trầm, ta chẳng nghe ra tâm tư: “Mẫu Đơn, ta đón nàng trở về không phải là vì cái này.”

Khi ấy ta vẫn chưa có suy nghĩ gì về lời chàng nói cả, trong lòng chỉ thấy ấm áp, “Thiếp biết, nhưng thiếp muốn làm cho Thương Âm ăn mà.”

Chàng nói đúng lắm, trở về thôi.

Ta đón nàng trở về.

Đêm đi ngủ ta thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, sau khi tắm rửa xong, mái tóc dài còn mang theo một làn hương ngọc lan thoang thoảng. Thương Âm xử lý xong tấu chương thì cũng lên giường, ôm lấy ta từ phía sau, hô hấp vẫn nặng nề.

Ta quay mặt sang, chàng hôn nhẹ lên trán ta: “Chưa ngủ sao?”

Trong đêm tối ta mở to đôi mắt, nhẹ nhàng hỏi chàng: “Thương Âm, không phải là chàng muốn sao?”

Chàng ngừng hô hấp trong giây lát, kéo người ta ôm vào ngực càng sát hơn, “Ngoan, ngủ đi.”

Ta nắm lấy vạt áo mỏng trước ngực chàng. Ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, hàng đêm mơ màng ngủ thì vật cứng rắn nhú dưới bụng ta là cái gì, sao ta lại không biết, vì gì mà chàng luôn đứng dậy đi tắm rửa sao ta lại không biết được chứ. Nghĩ rồi ta nuốt nước miếng một cái nói: “Thương Âm, chàng không muốn sao?”

Lúc này chàng ôm ta có phần cứng ngắc, dừng một chút, vuốt vuốt mái tóc ta, đầu ngón tay quấn quấn lại ngịch nghịch lọn tóc, “Mẫu Đơn, nàng không cần phải miễn cưỡng, ta có thể đợi mà.”

Ta rúc trong ngực chàng một hồi, căn phòng trong đêm tối có ánh trăng mờ nhạt, bên ngoài có tiếng tí tách nhẹ vang lên, hình như là trời mưa rồi. (đoạn này hơi là lạ…trời mưa mà vẫn có ánh trăng được à ?_?) Tiếng mưa rơi tí tách kỳ ảo, giống như ta và hắn trú mưa dưới mái hiên tám trăm năm trước vậy, yên bình chẳng khác nào mộng cảnh. Ta nhìn viên dạ minh châu trên đầu giường, ngẩn ngơ nói: “Thương Âm, thiếp cứ tưởng rằng chàng không cần thiếp nữa.”

Cằm chàng khẽ xoa nhẹ tóc trên trán ta, yên lặng một lúc, giọng nói trên đỉnh đầu cất lên: “Xin lỗi.”

Ta bật cười: “Nhưng sau đó, thiếp đã phát hiện không phải chàng không cần thiếp. Mặc kệ chàng có còn nhớ chuyện của chúng ta trước đây hay không, thiếp vẫn rất vui.”

Ta biết đó không phải là áy náy, cũng không phải là lừa dối, trên người ta chẳng có gì để cho chàng lợi dụng cả. Chàng là Thái tử, nếu không có tình cảm với ta thì cũng chẳng cần phải vì áy náy mà bồi thường làm gì cả. Đưa tay chạm vào khuôn mặt chàng, vuốt theo những đường nét mạnh mẽ mà sắc sảo, ta thầm ghi nhớ trong lòng. Đầu ngón tay chạm tới khóe miệng chàng, trong đêm tối, ta ngửa mặt lên, nhích người dịch lên trên, hôn môi chàng.

Lần đầu tiên ta chủ động hôn chàng.

Bờ môi Thương Âm lành lạnh mềm mại, còn có mùi vị chỉ thuộc về riêng chàng. Ta ở trên miết miết lại liếm liếm, cơ thể chàng bất động như tảng đá, cũng chẳng nói lời nào, chỉ có hơi thở lại thêm vài phần nóng rực. Mặt ta cũng hơi đỏ, cánh tay trơn mịn choàng lên cổ chàng, “Chàng nói một câu xem nào, không phải là Thần tiên mấy vạn năm tuổi sao, sao chưa gì..” Da thịt ta chạm tới mái tóc dài và vành tai chàng, mái tóc dài mềm mượt, nhưng vành tai lại nóng rực.

Ta sững người, lại sờ sờ, Thương Âm bắt lấy tay ta, nhưng ta vẫn cảm nhận được, tai của chàng thật sự là nóng rừng rực luôn.

…Đỏ, đỏ mặt ư?

Ta mới chủ động thân mật với chàng một chút, chàng đã đỏ mặt như một chàng thiếu niên rồi sao?

“Thương Âm.”

“Im miệng.” Chàng nắm lấy tay ta đặt lên eo, ôm được ta rồi, rầu rĩ nói: “Mẫu Đơn, ngủ ngoan nào.”

Ta lại ngây người chốc lát, trong lòng như có đám lông xù xoắn lại được vuốt ve, dịu dàng mà bình yên.

Như vậy là đủ rồi, đã tốt lắm rồi.

Ta không biết chàng nhận ra ta từ khi nào. Đối với những chuyện về đèn tỏa hồn và Cửu Long tỳ kia chàng không hề nhắc một lời, rất có thể cũng có liên quan tới Thiên khiển kia nữa. Có thể chỉ là chàng cho rằng trí nhớ của mình cùng với người con gái chàng đã từng yêu có phần liên quan, có thể chàng chỉ là đối xử với ta có vài phần thiện cảm, nhưng những chuyện này thì có gì liên quan chứ.

Đang nghĩ như vậy, người bên cạnh lại điều chỉnh tư thế cho gần hơn, ta không thể không gần sát chàng thêm, một tay chàng ôm eo ta, ôm đến thật chân thực.

“Mẫu Đơn, quả thực ta đã quên mọi thứ,” chàng khàn giọng nói: “Ta chỉ nhớ, nàng là người con gái của ta mà thôi.”

Bên ngoài, tiếng mưa rơi dần lớn, lộp độp như rơi trên tàu lá chuối, trong phòng mùi hương an thần vấn vít, u mị như một khúc ca dao. Ta co lại vào ngực chàng, nhắm mắt lại, trong giấc mộng những chiếc lông chim một màu trắng thuần khiết rơi lả tả, mềm mại bao trùm cả vùng đất rộng lớn.

Cửu Khuyết Thần quân – Chiến thần thống lĩnh trú đóng Nam Thiên Môn, bản thân trú tại chân núi Huyết Phong Lâm ở Nhất Tập Tam Thiên.

Bạt ngàn khắp núi là những cây phong đỏ như máu, từng đám mây gấm tụ lại, những rặng núi đỏ như đốt nối liền nhau, phủ đệ tọa lạc ở giữa núi non rộng lớn như thế, tiên vân lại càng nổi bật. Bảo thạch màu xanh đậm trên người Cửu Khuyết cùng với rừng cây phong tươi tốt phía sau đều tươi sáng như nhau, tay y cầm chiếc quạt điêu khắc ngà voi trên thân, nụ cười phong lưu giống như một công tử anh tuấn phàm trần vậy, toàn thân tỏa ra khí tức lẫm liệt.

“Cuối cùng cô nương cũng vẫn tới nhỉ.” Y cười, “Cô nương đã nghĩ kỹ chưa?”

Ta toàn thân vận đồ màu đen bước tới trước mặt y, hành lễ: “Làm phiền Thần Quân rồi.”

Y dẫn ta đi tới phủ đệ sau núi, từng dãy núi trùng điệp rẽ ra, càng đi lên cao không khí càng nặng nề hơn. Đến khi trước mắt xuất hiện một thiên trì (* ), trắng ngần như tuyết, tựa như tấm gương trời vậy.

(*Hồ trên trời)

Ta bước xuống đứng trước hồ, Cửu Khuyết ở phía sau hỏi: “Thái tử Trọng Lam biết chứ?”

Ta quay đầu mỉm cười, “Chàng bận, không có ở Trùng Hoa cung, tiểu nữ đã hỏi qua Phù Nhi rồi.”

Hồ nước lạnh như băng, ta rùng mình một cái.

“Ta có vài lời muốn nói rõ với Mẫu Đơn cô nương.” Cửu Khuyết nói: “Cửu Long tỳ vốn là để ổn định tản hồn của cô nương, nếu lấy nó ra, khó mà nói chắc được cô nương sẽ ra sao. Nhưng cũng may là cô nương đã có tám trăm năm tu vi ở Âm phủ, cố gắng gượng cũng có thể bù lại phần nào. Sau này cô nương không còn là âm sai nữa, mà chỉ còn là một hồn phách cô gái phàm trần bình thường thôi, cô biết chứ?”

Cả người lạnh như rơi vào hầm băng, ta nhếch nhếch đôi môi có phần tái nhợt run rẩy, cái chuyện tu vi này, từ từ tích lũy cũng có thể được mà, tám trăm năm thoáng một cái đã qua cũng tốt cho ta.

Hôm nay ta phải cảm ơn Tiểu Hắc vì lúc đầu đã lệnh cho ta tu hành. Quay đầu lại, tất cả mọi thứ quay trở lại điểm ban đầu, chỉ tiếc thời gian trôi nhanh, “Vậy nếu tiểu nữ cưỡn ép sử dụng tu vi thì sao?”

Cửu Khuyết nhíu mày, thu lại chiếc quạt xếp, “Cũng không phải là không được, chỉ có điều sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng của cô nương đó. Đây chẳng qua chỉ là một kiến nghị nhỏ của tiểu Thần mà thôi.”

Ta cười bất lực: “Tiểu nữ hiểu rồi, xin cảm ơn.”

Cứ cho chỉ là một cô gái bình thường, đầu thai làm người, vậy cũng chẳng phải là không tốt, mê mẩn hồng trần, chúng sinh điên đảo.

“Hỏi lại cô nương lần nữa, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

Ta giữ nguyên nụ cười, lắc đầu, “Thần Quân không nói tiểu nữ cũng đã biết, bình thường tuy Cửu Long tỳ chẳng phải là thứ đồ gì to tác, thế nhưng lại không thể thiếu được khi mà Đế Quân Cửu Trọng Thiên lên ngôi, bắt buộc phải đưa nó ra.”

Cửu Khuyết nhìn ta không nói, chiếc quạt xếp trong tay nằm im, ta lại xoay người đi xuống phần sâu hơn của hồ nước.

Lúc này y quay đầu lại, nhìn về đám tuyết ở bên cạnh gọi: “Ty Mệnh.”

Ta nhìn lại, một tiên nữ trẻ tuổi mặc váy tím bước tới cạnh hồ, vóc dáng yêu kiều nhỏ nhắn giống như một thiếu nữ hai tám, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt linh động. Nàng ta bước tới cạnh Cửu Khuyết, Cửu Khuyết nói với nàng ta: “Giao cho muội đó.”

Tiên nữ kia khoát tay, giọng nói trong vắt, lại thêm vài phần hoạt bát: “Huynh thật đáng ghét, toàn bảo ta làm mấy chuyện máu me.”

Cửu Khuyết nghe vậy thì cúi đầu, nở nụ cười dịu dàng mà ta chưa từng nhìn thấy, “Nếu ta nhìn thấy hết cơ thể cô nương người ta, muội lại chịu tha cho ta sao?”

“Hứ, coi như ta tha cho huynh, Thái tử Trọng Lam cũng sẽ giết huynh đến Tam Thập Lục Thiên thôi nhỉ?” Đôi mắt hạnh của tiên nữ liếc một cái: “Sững ra đó làm gì nữa, còn không quay đi đi.”

Cửu Khuyết cười ha ha hai tiếng, phe phẩy quạt đi ra ngoài. Nàng tiên nữ thấy y đã đi xa, cởi giày thêu, đưa bàn chân nhỏ nhắn trắng ngần xuống mặt nước dò thử, vội rụt lại: “Ôi trời, Mẫu Đơn cô nương, cô không lạnh ư?”

Ta nhìn nàng ta chăm chú, thầm suy đoán thân phận nàng ta, “Tạm ổn.”

Nàng ta sửa sang quần áo cười với ta, vô cùng sáng lạn: “Xin chào, ta là Ty Mệnh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.