Cuối cùng hắn phẩy tay áo bỏ đi, tôi cuối cùng thoát khỏi việc toàn thân bị cứng tại chỗ, chậm rãi xụi lơ ngồi xuống, đánh mất tất cả khả năng suy nghĩ.
Ba ngày sau, một mình tôi đi đến Thâm Quyến, trong ba ngày này tôi và hắn không có gọi cho nhau.
Đến Thâm Quyến, tôi tiến đến quầy tiếp tân, cuộc sống của tôi có thể đủ tiêu chuẩn làm xác chết di động. Tôi biết mình vẫn luôn yêu hắn, nhưng mà từ trước tới nay tôi chưa bao giờ biết rõ đến sâu sắc như vậy, thì ra tôi đã yêu hắn nhiều như vậy.
Mất đi hắn, cuộc sống đối với tôi mà nói căn bản không có ý nghĩa gì. Mỗi ngày tôi chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản.
Tôi bắt đầu hối hận với quyết định của mình, căm hận tôi kiên trì ngu ngốc, tôi nghĩ bỏ công tác để trở lại Bắc Kinh tìm hắn, đồng thời lo được lo mất cơ hội cùng hắn hòa hợp.
Tình cảm như trên chảo dầu khiến tôi đau khổ suốt hai tháng, bây giờ hắn đột nhiên lại xuất hiện trước mặt tôi. Một mình tôi đi đến Thâm Quyến thời tiết bắt đầu nóng nực hoàn toàn không hợp với bộ quần áo trên người, một cái valy du lịch lớn, vô cùng mệt mỏi, gương mặt tiều tụy gõ cửa đi vào, rồi đột nhiên nghe thấy một giọng nói tiếng người Bắc Kinh rất nặng cười hỏi tôi: "Vừa đến không có chỗ ở, trước tiên ở cùng với cậu chen chúc có được không?"
Nước mắt nóng rực chảy ra ở khóe mắt đồng thời tôi nhào tới ôm lấy hắn, mấy ngày nay không hôn môi, mũi, con mắt, lỗ tai của hắn, gần như gặm liếm thưởng thức, tôi có thể cảm giác được từng tất nóng bỏng của hắn, da thịt sống sờ sờ. Hắn giống tôi nhiệt tình đáp lại, chúng tôi không tốn nhiều sức lắm, giống như hai con bạch tuột quấn vào nhau, nữa ôm nữa kéo vào phòng, hắn đưa chân ra phía sau đá cánh cửa lại, tôi ra sức kéo dây nịt trên quần dài của hắn, hắn xoay người, hung ác đem tôi đẩy ngã xuống, mang theo mùi vị quen thuộc cùng si mê của tôi, toàn thân dồn lại đây..
Trên thực tế, hắn vừa tới Thâm Quyến đã tìm tôi, gần như chúng tôi dành phần lớn thời gian để cùng nhau điên cuồng làm tình.
Thường mỗi lần tôi đều chủ động mở rộng hai chân ra khi ở dưới thân hắn, vặn vẹo yêu cầu hắn tiến vào thân thể của tôi, mà trước kia chúng tôi rất ít làm tư thế này, hắn nói hắn không muốn làm cho tôi quá đau.
Thế nhưng những lúc bên trong ấy, mỗi lần hắn đều khát khao đòi hỏi thân thể tôi, tiến vào vừa sâu vừa mạnh liệt, mãi đến khi cả người tôi gần như bị xuyên thủng nhưng hắn vẫn cố ý thẳng tiến lại thẳng tiến.
Tôi không nhịn được cầu xin hắn tha thứ, nhưng hắn lại bịt miệng tôi lại, càng kịch liệt muốn tôi, những cuồng nhiệt kia kéo ra đưa vào đồng thời làm cho tôi hoảng sợ bị xé nát cùng khoái cảm lấp đầy hoàn toàn.
Cho dù là cảm giác gì, tôi đều không có điều kiện, tôi luôn cố gắng hết sức thuận theo hắn, nghênh hợp (đón ý nói hùa) hắn. Khi động tác dưới của hắn nhiều lần thô bạo, rên rỉ đến cuốn họng khàn khàn.
Mặc dù nhiệt độ tháng bảy ở bên trong Thâm Quyến cao hơn so với nhiệt độ bên ngoài Bắc Kinh, nhưng mà Bắc Kinh không có độ ẩm, điều này làm cho hắn hoàn toàn không thích ứng được, bình thường không phải là ngứa thì là đâm tính, hắn làm việc ở công ti ông chủ cùng rất nhiều viên chức đều là người Quảng Đông, một lần về nhà tôi nghe được hắn oán giận: "Nghe không hiểu bọn họ nói cái gì rách tiếng chim!"
Tôi nghĩ, tôi không phải không thể cảm thấy được sự bực bội của hắn ngày càng dâng cao, tôi chỉ là, theo ý mình bỏ qua chúng và quên đi tất cả những cảm xúc tiêu cực của hắn khiến tôi lo lắng. Tôi chỉ có thể cận thận đối với hắn, càng thêm thuận theo hắn. Tôi ngây thơ cùng ngu ngốc cho rằng: Có lẽ hắn sẽ quen sau một thời gian dài, chỉ cần có tôi hắn sẽ không đến mức quay về Bắc Kinh ngay.