(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa nói, ta vô tình liếc thấy khăn lau mồ hôi màu đỏ trên eo hắn, trông có vẻ quen mắt, liền đưa tay chỉ: "Kia là vật gì?"
Đối phương thấy ta hỏi, rụt rè cởi khăn lau mồ hôi, run rẩy đưa cho ta.
Ngay sau đó, vật phẩm bỗng hiện ra một khung đối thoại: 【Khăn lụa của A Xích và A Bích, giống như chủ nhân của bọn họ, là một đôi】
Một đôi?
Ta vội vàng tháo khăn lụa trên cổ mình ra so sánh, quả nhiên giống hệt!
Tim ta đập thình thịch, vội vàng quay người lại soi gương, dưới ánh trăng sáng tỏ, chỉ thấy một vết bầm tím hằn sâu trên chiếc cổ trắng nõn, gần như siết chặt cả cổ!
Chết tiệt!
Hai huynh đệ song sinh phía sau ôm chặt lấy nhau, vừa lau nước mắt của nhau, vừa run rẩy cầu xin: "Thê chủ, xin người hãy trả lại đồ cho chúng ta."
Ta còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay trắng bệch đã vươn ra trước mặt ta.
Mấu chốt là, đối phương rõ ràng đang đứng cạnh tường, cánh tay lại vắt ngang qua cả căn phòng, gần như dài đến mấy mét, điều này làm sao có thể?
Ta run rẩy đặt một chiếc khăn lau mồ hôi lên đó, tuy nhiên hai huynh đệ song sinh vẫn không hài lòng, giọng nói ngược lại càng thêm the thé.
"Chúng ta là một đôi! Thiếu một cái cũng không được!"
Ta vừa định ném chiếc khăn còn lại qua, thì hai người bọn họ đang ôm nhau không rời, điên cuồng gào thét, thân thể dần dần xoay tròn vặn vẹo!
"Chúng ta không thể tách rời, thê chủ, xin người ——"
"Xin người a a a ——"
Đây là cảnh tượng kỳ dị mà người ở thế giới hiện thực khó có thể tưởng tượng nổi.
Tứ chi của bọn họ càng lúc càng dài, trơn nhẫy chất đống hai bên người, hai cái đầu lắc lư, cổ thon dài rũ xuống vô lực, miệng dần dần mở to hết cỡ, gần như xẻ đến tận ngực!
Ta không nói gì.
Nhưng đôi chân ta lại như có ý thức riêng, chủ động đưa ta đến bên cửa sổ.
Trước khi con mực người khổng lồ kia kịp phản ứng, ta vo tròn chiếc khăn lau mồ hôi còn lại, hung hăng ném vào khuôn mặt đang tan chảy kia.
"Cút đi!"
Sau đó đẩy cửa sổ ra, nhảy ra ngoài!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Ta vừa mới lao ra ngoài được vài mét, phía sau liền truyền đến mấy tiếng nứt vỡ, cửa phòng đã ầm ầm đổ sập!
Không còn cách nào khác, ta chỉ đành men theo hành lang chạy ra ngoài.
Bên ngoài không có lấy một bóng người hầu, chỉ có gió lạnh rít gào xuyên qua khu vườn đêm khuya thanh vắng, cùng với tiếng bơi lội ngày càng gần phía sau.
Đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Điều đáng sợ nhất là, vận động mạnh sẽ làm tiêu hao máu!
Nhìn thấy thanh m.á.u trên đầu đang dần rút ngắn lại, ta không nhịn được mà chậm bước chân.
Chỉ vài giây sau, tiếng trơn trượt phía sau bỗng nhiên tới gần, một xúc tu lạnh lẽo dính nhớp chạm vào vai ta, tiếng gọi thảm thiết văng vẳng bên tai.
"Thê chủ, người không thích A Xích A Bích nữa rồi sao ——"
"Thê chủ a a a ——"
Bị đuổi đến mức phát điên, ta quay đầu lại chửi ầm lên.
"A a a, a cái đầu ngươi!"
Nhìn về phía trước, trong bóng tối lờ mờ của hoa cỏ um tùm, thấp thoáng lộ ra một tia sáng le lói.
Trong lòng ta mừng rỡ, vội vàng chạy xuyên qua bụi hoa.
Tiếc là đối diện cũng có một người, tay xách đèn lồng trắng, đang ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh như cái mâm mà ngẩn ngơ.
Ta vội vàng giật lấy đèn lồng, quay đầu lại vung mạnh!
Nhìn lại phía sau, hai thiếu niên nhỏ nhắn kia đã hợp nhất thành một con quái vật giống mực, lúc này đang đứng thẳng dậy, cao tới hơn hai mét, tám xúc tu mang tay chân cắm phập xuống đất.
Một cái tóm, một cái siết, đèn lồng lập tức vỡ tan tành!
Biết là sắp gặp chuyện chẳng lành, ta đẩy người bên cạnh một cái: "Còn ngây ra đó làm gì, mau chạy đi!"
"Chạy, tại sao phải chạy?"
Đối mặt với sự thúc giục sốt ruột của ta, đối phương đáp lại bằng giọng điệu nghi hoặc.
Vừa dứt lời, hắn vung tay, vậy mà một tay đã bóp chặt cổ con mực lớn kia!
Lúc này, dưới ánh trăng trắng xám, bộ y phục bằng lụa mỏng của hắn trông thật phiêu dật và thần bí, đối phương đứng thẳng, giọng nói trầm lạnh: "Có ta ở đây, không ai có thể làm hại thê chủ!"
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhanh như chớp, m.ổ b.ụ.n.g con quái vật kia, dịch nhầy màu xám đen phun ra, nước chảy như thác, b.ắ.n tung tóe lên đầu lên mặt ta!
Chưa dừng lại ở đó.
Sau khi xử lý xong cặp song sinh như xé mực, Bùi Ngự lau tay, ném đống vật thể không thể miêu tả kia ra giữa sân.
"Người đâu."
Lời còn chưa dứt, trên con đường nhỏ trong vườn hoa đã có hai bóng người thấp bé đi tới, cung kính đứng sang một bên.
"Mang xuống bếp nhỏ, tẩm bổ cho thê chủ."
Ta toàn thân run lên: "Không không không cần đâu."
Nghe vậy, Bùi Ngự quay sang ta, dù có trùm khăn che mặt, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khó chịu của hắn.
"Ta ta ta ta gần đây đang giảm cân."
"Ồ."
Tuy bị từ chối có chút không vui, nhưng hắn không ép buộc, mà im lặng rời đi, bóng lưng có vẻ hơi buồn bã.
"Chờ đã!"
Ta vội vàng nắm lấy tay áo đang bay phấp phới của hắn, giọng điệu chân thành: "Có muốn cùng nhau ngắm trăng không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");