Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân

Chương 25




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là một hệ thống được duy trì bởi một thể chế, mỗi người đều phải tuân theo nó, ngay cả lũ quái vật cũng không ngoại lệ.

Ta nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra chiếc ô đỏ ở góc phòng, hai người bên dưới đã hôn mê, bèn kéo họ đến chỗ nền đất sạch sẽ hơn một chút rồi đặt xuống.

Cuối cùng, liếc nhìn bộ xiêm y bằng vải sa bị thấm đẫm m.á.u không xa, lau đi vết m.á.u trên mặt: "Xin lỗi."

"Vì sao?"

"Ta không thể đi cùng chàng về nữa."

Dưới lớp khăn voan đầy vết bẩn, hắn nhìn ta với ánh mắt kiên định: "Nàng trốn không thoát đâu."

"Không, ta có cách."

Nhìn thấy quy tắc của trò chơi này nghiêm ngặt như vậy, ta càng thêm chắc chắn.

"Ta vẫn luôn không dùng cách này để rời đi, chỉ là vì còn nợ chàng một lời từ biệt." Ta thấp giọng nói: "Có lẽ, câu chuyện của chúng ta có một khởi đầu không mấy tốt đẹp, nhưng có thể có một kết thúc lãng mạn, đúng không?"

Nghe vậy, hắn liếc nhìn xung quanh đống đổ nát tràn ngập mùi m.á.u tanh và mùi hôi thối.

"Đây chính là cái kết lãng mạn của nàng sao?"

"Đương nhiên là không rồi."

Ta lau đi chiếc khăn trùm đầu đầy vết bẩn trước mặt: "Hoặc là, chàng có đồng ý cùng ta về gặp người nhà của ta không?"

Im lặng một hồi, chàng quay sang ta: "Nàng nghiêm túc chứ?"

"... Tuy ta là một kẻ điên, nhưng chưa bao giờ nói dối."

"..."

Dưới lớp khăn voan, đôi mắt dài cong vút kia nhìn chằm chằm ta không chớp mắt, khoảnh khắc tiếp theo, hệ thống gửi cho ta một tin nhắn: 【Độ hảo cảm của Bùi Ngự +10, độ hảo cảm hiện tại 100/100】

Ta nhón chân lên, ghé sát vào tai hắn: "Vậy, chàng có đồng ý giúp ta không?"

Lâu sau, hắn khẽ gật đầu.

Nhận được sự cho phép của hắn, ta nhắm mắt lại, hướng về phía mặt trăng đỏ như m.á.u trên đỉnh đầu, gỡ chiếc khăn trùm đầu xuống.

Khoảnh khắc tiếp theo, phía sau mặt trăng truyền đến một tiếng gầm thê lương!

Vầng trăng to lớn kia xoay chuyển, vậy mà lại là một con ngươi khổng lồ!

Con ngươi kia vỡ vụn ra tứ phía, m.á.u thịt trắng bệch như mưa rơi xuống, chẳng mấy chốc cùng với toàn bộ không gian chấn động dữ dội.

Ta vừa né tránh những mảnh m.á.u thịt bay tứ tung, vừa cao giọng nói: "Quả nhiên! Hệ thống trò chơi thực sự hoàn hảo, cho dù là người quản lý cũng sẽ bị tiêu diệt như nhau!"

Theo chấn động ngày càng mạnh, mặt đất dần dần nứt ra một khe nứt sâu hun hút, mơ hồ chính là vực sâu đối diện với nước hồ kia.

Ta đang do dự có nên nhảy xuống hay không, A Tu La chỉ vào khe nứt đó: "Nàng rời khỏi từ đây, là có thể trở về thế giới của mình rồi."

Nghe hắn nói vậy, ta mỗi tay một đứa, vớt hai đứa nhỏ lên ném vào trong.

Quay đầu lại nhìn, hắn vẫn đứng tại chỗ.

"Hửm? Chàng không đi cùng ta sao?"

Cách một lớp sa mỏng manh, bóng hình nhuốm màu m.á.u đỏ kia lại có chút tiêu điều: "Sau khi ra ngoài, ta không biết mình sẽ trở thành cái gì."

"Vậy mà chàng còn thả ta đi?"

Hắn lắc đầu, dưới lớp khăn trùm đầu loang ra một vùng bóng tối như mây mù, làm mờ đi đường nét sắc bén lạnh lùng.

Thần thái kia vậy mà lại là... dịu dàng.

"Yêu một người, nên yêu sự tự do của nàng ấy."

"... Ít nói nhảm."

Nói xong, ta ra một đòn karate, trực tiếp đánh ngất hắn rồi vác đi.

Trước mặt, khe nứt đen ngòm đang thổi về phía ta luồng không khí nóng rực.

Ta nhắm chặt hai mắt, ôm hắn trong lòng, hung hăng lao đầu xuống!

Đây là một lối đi, Cũng là một thế giới,

Hoặc là một cái bẫy.

Trong một sự tình cờ, một thế giới điên loạn đã trùng lặp với thế giới của chúng ta.

Thông qua việc thiết lập liên kết với một số người có năng lực tinh thần siêu việt, "bọn chúng" đã có được những vật hiến tế làm vừa lòng mình.

Chỉ là sự tương tác ngắn ngủi, nhưng lại gây ra sự điên loạn và hỗn loạn cho loài người.

Dưới sự tấn công hạ cấp thuần túy này, "bọn chúng" tùy ý phá hủy trật tự, gây ra rất nhiều sự hy sinh và cái chết.

Sau đó, "ô nhiễm" vẫn tiếp tục lan rộng.

Mọi thứ kết thúc, tôi tỉnh dậy.

Địa điểm chính là nơi tôi đăng nhập, bệnh viện tâm thần trong thành phố.

Thấy tôi mở mắt ra, ngườI ủy thác liếc nhìn đồng hồ treo tường: "Cô đã hôn mê mười bốn tiếng rồi, cô Tô ."

Mới mười bốn tiếng thôi sao?

Tôi cố gắng gỡ bỏ máy bơm dưỡng khí trước mặt: "Nhưng chắc chắn ngài không thể ngờ được, tôi đã trải qua bao lâu trong thế giới kia."

"Ừm, cô vất vả rồi."

NgườI ủy thác thấy tôi di chuyển khó khăn, tiến lên đỡ một tay: "Ngọc Tử đang ở phòng bệnh bên cạnh, đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ trả thêm cho cô một phần thù lao."

"... Cảm ơn."

Một tiếng sau, từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng bước chân lộp cộp, là một nữ y mặc áo hồng đến báo tin vui.

Tôi ngồi trên xe lăn, được người ủy thác đẩy qua xem tình hình của cô ấy.

May mắn thay, sau khi kiểm tra sơ bộ, tinh thần cô ấy nhìn chung là bình thường, ánh mắt nhìn tôi có chút mơ hồ, chỉ là đã mất đi ký ức về trò chơi mà thôi.

Người ủy thác thấy vậy, tỏ vẻ hài lòng, và lập tức quẹt thẻ thanh toán cho tôi.

Một giao dịch sắp sửa kết thúc, nhưng trước khi họ rời đi, tôi vội vàng kéo tay áo người đó: "Có thể nhờ ngài làm thêm một việc nữa không?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.