(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhấc chân lên, ta bước vào sảnh trước.
Trong thoáng chốc, ta như trở về ngày đầu tiên đăng nhập vào trò chơi.
Không sai.
Nơi này bốn phía treo đầy những câu đối trắng, trước linh đường bày biện vài loại quả cúng, thức ăn cúng, hai bên đặt một đôi chân nến, chính giữa là một chiếc quan tài sơn son thếp vàng được mở nắp, mọi thứ đều được sắp xếp giống hệt như ngày hôm đó.
Mọi thứ trông thật quen thuộc.
Trong đại sảnh đứng đầy người, chen chúc nhau, họ vây quanh quan tài thành nhiều vòng, đang nhìn vào bên trong một cách đờ đẫn, dường như đang chiêm ngưỡng di dung của người đã khuất.
Nếu đây là thủ tục bắt buộc, vậy ta có nên đến xem một chút không?
Nghĩ đến đây, ta đưa cây dù đỏ và khăn tay cho Đại Vĩ và Ngọc Tử: "Ta đi qua xem trước một chút, các ngươi chú ý tình hình xung quanh."
Hai người liên tục gật đầu.
Trước khi đến gần, ta vẫn giữ một phần cảnh giác.
Gói đồ của Tô Chiêu Muội nhẹ tênh, mở ra xem, bên trong là một chiếc mặt nạ trắng toát, cầm trên tay nhẹ bẫng.
Ta đeo mặt nạ lên, cũng học theo mọi người xung quanh, đưa mắt nhìn vào trong quan tài.
Nằm bên trong ấy nào phải yêu ma quỷ quái, mà là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, tựa như đang chìm vào giấc ngủ say, trên cổ còn in hằn một vết siết...
Kia, chẳng phải là chính ta hay sao!
Chớp mắt sau, trước mắt ta trời đất quay cuồng, góc nhìn bỗng chốc thay đổi!
Từ góc nhìn của người ngoài cuộc, bỗng hóa thân vào chính mình.
Dù nhắm mắt lại, vẫn cảm nhận được những ánh mắt dò xét đầy ác ý xung quanh.
Là những "người" kia đang ngắm nhìn ta.
Mỗi ánh mắt nhìn vào ta đều như những mũi tên độc, gặm nhấm tinh thần ta.
Ta cảm nhận được sinh lực đang dần bị rút cạn, mí mắt nặng trĩu, chẳng muốn mở ra.
Chẳng lẽ... ta lại phải c.h.ế.t thêm một lần nữa sao?
Người c.h.ế.t hóa quỷ, quỷ c.h.ế.t hóa lệ...
Thực tình mà nói, nếu lần này hồn lìa khỏi xác, ta cũng chẳng dám chắc mình có thể sống lại!
Trong lúc nguy cấp tìm cách thoát thân, ta bỗng nhớ tới một điều – lúc này trên mặt ta vẫn còn đeo chiếc mặt nạ với công dụng bí ẩn.
Thế rồi, dưới những ánh nhìn như thiêu như đốt, ta mở mắt ra.
Ngay khi bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt xa lạ trước mặt đang nhìn chằm chằm ta bỗng há hốc miệng!
Chỉ thấy cái miệng ấy càng lúc càng rách toạc, lan rộng đến tận mang tai, m.á.u tươi phun ra như suối, rõ ràng đang phải chịu đựng đau đớn, nhưng hắn ta lại không thể rời mắt khỏi ta, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ quái dị từ cổ họng!
Ta lại chuyển hướng nhìn sang một bên khác.
Kia là một kẻ quái dị với trán mọc đầy mắt kép.
Ngay khi bốn mắt chạm nhau, những con mắt kép kia đồng loạt khép lại, hàng trăm mí mắt đồng thời chảy ra mủ vàng, chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã mục ruỗng như một khúc gỗ mục, kêu gào thảm thiết rồi ngã vật ra sau.
Ta: "..."
Hung khí hàng đầu, quả nhiên đáng sợ đến vậy.
Không biết bao lâu sau, những ánh mắt dò xét xung quanh biến mất, bên ngoài quan tài truyền đến tiếng nước vỗ ì oạp.
Sau một hồi vùng vẫy, ta cuối cùng cũng ngồi dậy khỏi quan tài, nhưng trước mắt ta hiện ra lại không phải đại sảnh.
Trong phút chốc, nỗi sợ hãi bao trùm lấy ta.
Ta vậy mà lại đang ở trong một cái "hồ"!
Trên mặt hồ, những thân thể trắng bệch treo lơ lửng như sứa, còn dưới đáy hồ, là những con rắn người kỳ dị đang lột xác!
"Ngươi vậy mà có thể trụ được lâu đến thế..."
Phía sau, vang lên một giọng nói khàn khàn quen thuộc.
Ta nghe tiếng quay đầu nhìn lại, thì ra là kẻ điên ngày hôm đó hóa thành rắn quái dị.
Giờ đây hắn ta đã trở lại hình người, đứng nhẹ tênh trên mặt nước, cất tiếng nói: "Cảnh tượng nơi này, người thường nhìn một cái là hóa điên, vậy mà ngươi vẫn còn tỉnh táo."
"Ta vốn dĩ là kẻ điên."
"Không, ngươi không phải." Hắn ta mỉm cười hòa ái: "Ngươi có từng nghĩ tới, có lẽ thế giới ban đầu kia mới là giả, còn nơi này mới là thật?"
"... Không ngờ ngươi còn điên hơn cả ta."
"Ta không điên, ta chỉ là phát hiện ra chân tướng sự việc."
Hắn ta vừa nói, vừa mỉm cười ngước nhìn lên đỉnh đầu.
Giữa vực sâu thăm thẳm và mặt hồ phẳng lặng, một vầng trăng to lớn, đỏ như m.á.u đang không ngừng xoay chuyển.
"Thôi vậy, chờ ngươi gặp lão tổ tông, tự nhiên sẽ hiểu rõ!"
Đây dường như là một tín hiệu.
Cùng với vầng trăng chuyển sang màu đỏ, đáy hồ dần nổi lên những bọt nước, một vật khổng lồ từ từ trồi lên mặt hồ.
Khó mà diễn tả được tiếng gọi khàn đặc mà "Nó" phát ra trong quá trình này.
Đó là sự im lặng mà cũng thật ồn ào, là điên cuồng mà cũng đầy lý trí, ta khó mà phân định nổi, bởi vì ta thậm chí đã bắt đầu hoài nghi chính đôi mắt mình.
Hiện ra trước mắt ta, vậy mà lại là một pho tượng Phật tổ kim quang lấp lánh!
Khoác trên mình cà sa dát vàng ngọc quý, hai tai dài chấm vai, trên đầu đầy những con rắn nhỏ đang ngọ nguậy tạo thành búi tóc thịt, khiến cho cái đầu trông to lớn gấp mấy lần thân thể, lại thêm vầng hào quang bao quanh "Ngài"
Cảnh tượng trước mắt, vừa dị dạng vặn vẹo, vừa thần thánh thanh cao!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");