(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy ta không giống người chết, hắn ta rốt cuộc cũng hiểu ra, vội vàng đỡ ta ra khỏi quan tài.
Nhìn xuống những người đang quỳ rạp dưới đất, đúng là y như trong tranh vẽ quảng cáo, toàn là nam nhân tuấn tú, người mập người gầy, người cao người thấp, đủ mọi loại hình.
Trò chơi kinh dị tà đạo này, ngay từ đầu đã suýt chút nữa khiến người chơi c.h.ế.t sạch, vậy mà lại là một trò chơi dành cho nữ giới.
Nhìn quanh linh đường, bố cục cũng chẳng khác gì những trò chơi thông thường, trần nhà chạm trổ hoa văn tảo biển xanh biếc, hai bên treo câu đối trắng, chính giữa đặt một chiếc quan tài gỗ lim lớn đỏ au, đỏ đến mức tưởng chừng như m.á.u sắp nhỏ xuống.
Nhìn ra xa hơn, chỉ thấy bầu trời âm u, ngoài mái hiên là ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, mỏng manh và yếu ớt như hoa trong sương, tựa hồ một vòng sáng làm bằng giấy mỏng.
Ngay khi ta định bước qua ngưỡng cửa, bỗng nhiên tầm mắt bị bao phủ bởi một màn sương máu, huyết tương nồng đậm từ khắp nơi tràn ra, dần dần hiện lên ba chữ lớn:【Thập Tứ Dạ】(Mười bốn đêm)
Phải nói rằng, đoạn phim mở đầu quả thực có chút đáng sợ.
Nhưng đó cũng chỉ là màn dạo đầu, điều thực sự khiến ta phải suy tư chính là ý nghĩa sâu xa ẩn chứa sau cái tên này.
Thập Tứ Dạ?
Chẳng lẽ muốn ta ở lại trong trò chơi này mười bốn đêm ư?
Ta cảm thấy một trò chơi có thể khiến người ta hôn mê tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, nhưng nhất thời cũng không tìm ra manh mối nào khác, đành tạm gác suy nghĩ sang một bên.
Tâm ý của Bùi Ngự có vẻ chân thành.
Sau khi ta bò ra khỏi quan tài, hắn còn đặc biệt bắt mạch cho ta, xác định ta thực sự sống lại, rồi lấy khăn lụa lau nước mắt hồi lâu.
Ta không chết, những nam tử trẻ tuổi kia tự nhiên cũng không cần phải chôn theo.
Sau đó hắn phất tay một cái, mọi người liền tản đi như chim muông.
Nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, trời cũng dần tối theo ánh hoàng hôn buông xuống.
Bùi Ngự đưa ta về tận khuê phòng, trước khi rời đi còn ân cần dặn dò: "Ban đêm gió lớn, thê chủ nhớ đóng chặt cửa phòng."
Nghe ra, hình như hắn đang lo lắng cho ta.
Sau khi hắn rời đi, ta bước vào phòng.
Vừa vào cửa là một tấm bình phong lớn, bên cạnh còn có hai chiếc ghế gỗ chạm khắc tinh xảo.
Phía tây bắc là bàn trang điểm của tiểu thư, bày biện phấn son, trang sức các loại.
Đi vào trong nữa là một chiếc giường gỗ chạm trổ công phu, hai bên buông màn che cùng màu.
Cách bài trí không có vấn đề gì, chỉ là đồ nội thất đều mang một màu đỏ tươi, ta đột ngột bước vào, cứ như lạc vào một biển đỏ.
Không chỉ như vậy, trong giường còn khảm một tấm gương lớn bằng người thật, soi rõ mọi chi tiết. "Ta" trong gương đầu cài đầy trâm, mặc một bộ váy hè mỏng manh.
Rõ ràng là mùa hè, tại sao trên cổ lại quàng khăn lụa đỏ?
Ta vừa định tháo khăn xuống, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Tiểu thư, là Tiểu Trụ Tử ạ."
Nghe giọng điệu, hình như là một tên người hầu.
Ta đang định nhân lúc đêm khuya tìm hiểu khuê phòng của tiểu thư, nghe vậy liền mất kiên nhẫn: "Ta nghỉ ngơi rồi, ngươi có chuyện gì?"
"Tối nay ngài muốn gọi vị thị quân nào ạ?"
"Thị quân?"
Vâng ạ! Chính ngài đã nói, mỗi tối ít nhất phải có một người!"
Ta: "..."
Xem ra, nhân vật này được thiết lập là một kẻ ham mê nam sắc.
Tên người hầu vừa dứt lời, trước mặt bỗng hiện ra một bảng điều khiển trong suốt: 【Mời một vị thị quân bất kỳ cùng chung chăn gối 0/1】
Hít hà, nhiệm vụ chữ đỏ sao?
Sau một hồi cân nhắc, ta hướng ra ngoài cửa gọi: "Ta bình thường thích ai nhất, ngươi cứ gọi người đó đến!"
"Vâng ạ!"
Tiểu Trụ Tử đáp lời, tiếng bước chân lộp cộp dần dần xa khuất.
Thở phào nhẹ nhõm, ta hé cửa sổ ra một khe hẹp, chỉ thấy mặt trăng màu trắng xám treo lơ lửng trên rìa bầu trời thấp, to lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn rõ những chấm đen lờ mờ trên đó.
Cảnh sắc ban đêm, dường như càng thêm quỷ dị so với ban ngày, ta nhìn thoáng qua rồi vội đóng chặt cửa sổ lại.
Không lâu sau, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Một giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt vang lên ngoài cửa: "Tiểu thư, A Xích đến rồi ạ."
Ta đáp lời.
Đợi đến khi mở cửa mới phát hiện, đối phương không phải một người, mà là một cặp song sinh, trông có vẻ yếu đuối, chẳng có chút sức sát thương nào.
Đợi bọn họ cởi áo choàng xuống, bên trong chỉ có một lớp áo mỏng tang, xuyên thấu, chẳng che chắn được gì.
......... Vị tiểu thư này thật biết cách hưởng lạc.
Ta không có sức lực để ứng phó với hai NPC, liền muốn đuổi một người đi trước: "Hôm nay ta mệt rồi, chỉ cần một người hầu hạ là được, các ngươi ai ở lại?"
Hai người nhìn nhau.
A Xích ôm lấy người huynh đệ bên cạnh: "Chúng ta không thể tách rời, thê chủ, xin người..."
"Chỉ một đêm thôi, có làm sao đâu?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");