Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân

Chương 17




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau đó, ta để họ ở lại trong khuê phòng, còn mình thì mang theo ô đỏ, khăn lau mồ hôi, cùng với tất cả các mảnh ghép, một mình đi đến rừng trúc.

Gió lạnh thổi hun hút trong rừng sâu.

Tô Chiêu Muội đứng đó, một thân bạch y như hồn ma phiêu dạt theo gió. Ta dừng bước, cất tiếng chào: "Huynh trưởng, lời hứa với huynh, ta đã làm được rồi."

"Ừ."

Sau tiếng đáp khẽ khàng, hệ thống gửi đến một tin nhắn:

【Độ hảo cảm của Tô Chiêu Muội +20, độ hảo cảm hiện tại 30/100】

Thấy ta thi lễ xong, liền không ngừng bước chân đi vào sâu trong rừng trúc, hắn ở phía xa cất tiếng hỏi: "Muội vẫn muốn đi về phía tây sao?"

"Phải."

"Ở lại đây, ít nhất chúng ta sẽ không làm hại muội."

Ta hiểu, trong thế giới quỷ dị và hỗn loạn này, hắn và Bùi Ngự có thể coi là những quái vật (NPC) ôn hòa nhất.

Nhưng khát khao tìm kiếm câu trả lời trong lòng thôi thúc ta không thể dừng bước.

"Đa tạ huynh trưởng. Nếu ta lâu quá không quay lại, mong huynh hãy chiếu cố hai người bạn của ta."

"..."

Lời hay khó khuyên can kẻ lòng đã quyết.

Một nén nhang sau, ta đến từ đường Tô gia.

Ngay cả bậc cửa cũng bị mài mòn thành một rãnh sâu, có thể thấy nơi đây hương khói quanh năm suốt tháng.

Xung quanh vắng lặng, không một bóng người. Ta cứ thế bước vào trong.

Bên trong từ đường, pho tượng Phật Tổ cao lớn, đôi mắt nhìn xuống cõi hư vô, toát lên vẻ từ bi định sẵn.

Trước mặt tượng là một chiếc bồ đoàn bẩn thỉu, đã sờn rách, rõ ràng đã có rất nhiều người quỳ lạy trên đó.

Tranh thủ lúc trời còn sáng, ta tìm kiếm khắp nơi, nhưng chẳng tìm thấy gì.

Mọi thứ ở đây đều bình thường, rõ ràng là không có ai, nhưng ta lại luôn cảm thấy có người đang nói chuyện.

Giọng nói này, nghe giống hệt như giọng nói ta từng nghe thấy khi điều trị trước đây!

Từng âm tiết kỳ quái và chậm chạp, cứ lặp đi lặp lại, chỉ là tần suất càng lúc càng chậm, càng lúc càng rõ ràng, giống như có người đang ghé sát tai ta thì thầm.

Cũng chính nhờ sự dẫn dắt cố ý này, cuối cùng ta cũng nghe rõ được những âm tiết kia.

"Tô... Linh... Tuyết..."

"Tô... Linh... Tuyết..."

Đó, vậy mà lại là tên của ta!

Hình như là để cho ta nghe rõ hơn, âm thanh càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng gần.

Cùng lúc đó, bầu trời bên ngoài cửa sổ đang nhanh chóng tối sầm lại.

Bóng tối như thủy triều ập vào từ đường. Phật Tổ trên cao dường như đã chú ý đến ta, "Ngài" cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào con kiến hôi đang bò dưới chân, cất tiếng quát uy nghiêm át đi những tiếng thì thầm hỗn loạn kia: "Tô Linh Tuyết, ngươi chọn cách c.h.ế.t như thế nào?"

Vừa dứt lời, túi vải ta mang theo liền vỡ toang, mười ba mảnh ghép rơi xuống đất, đưa ra vô số lựa chọn: c.h.ế.t do gãy cổ, c.h.ế.t do thắt cổ, c.h.ế.t do xe xé xác, c.h.ế.t do chặt đầu——

"... Ta chọn c.h.ế.t già sau khi hưởng hết tuổI trời."

"..."

Sau khi nhìn xuống trong im lặng, Phật Tổ trở lại vị trí ban đầu.

Một mảnh ghép lớn hơn nhiều so với những mảnh ghép khác rơi xuống trước mặt ta.

So với những trải nghiệm khi thu thập mảnh ghép trước đó, quá trình này quả thực quá nhân từ.

Chỉ là... dường như mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng.

Ta đặt mảnh ghép mới vào chỗ trống duy nhất, nhưng phát hiện ra hình dạng tổng thể có chút kỳ lạ.

Sau vài lần thử gập lại, các mảnh ghép tạo thành một chiếc hộp có nắp.

Chẳng lẽ chìa khóa để phá giải trò chơi này nằm trong chiếc hộp?

Rất có thể đây chính là lối thoát.

Nhưng khả năng cao hơn... đây là một cái bẫy khác.

Sống, hay là chết?

Mở, hay là không mở?

Kẻ yếu không có quyền lựa chọn.

Ta mở nắp hộp ra, nhìn vào bên trong.

Ngay sau đó, ta chết.

Bên trong chiếc hộp được ghép từ những mảnh ghép không hề có vật phẩm gì.

Mà là một lối đi.

Hay là một thế giới khác.

Càng giống một cái bẫy hơn.

Bởi vì ngay khoảnh khắc nhìn thấy thế giới đó, ta đã chết.

Thân xác/linh hồn/sóng não gì đó của ta, cũng đồng thời bị đưa đến nơi đó.

Trên đỉnh đầu là một vực sâu đang phun trào dung nham đỏ rực, dưới chân lại là mặt hồ phẳng lặng, tuyệt đẹp.

Vài áng mây trắng muốt, xinh xắn bay lượn quanh đầu ngón tay, nhưng khi ta thử chạm vào, lại cảm thấy đau nhói như bị d.a.o cứa.

Ngoài ra, từ vực sâu trên đỉnh đầu, những mảnh vỡ màu đen không ngừng rơi xuống.

Chúng di chuyển, nhanh chóng và không thể ngăn cản xuyên qua người ta, nhưng lại nhẹ bẫng như không khí.

Quy luật ở đây hoàn toàn trái ngược với thế giới thực tại, thậm chí không thể dùng vật lý để giải thích.

Chỉ khi đứng giữa thế giới này, mới có thể cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân.

Ta thử xoay người, nhưng lại thấy rất khó dùng lực.

Cuối cùng, khi ta tìm ra cách để quay đầu lại, mới phát hiện phía sau là hàng trăm, hàng ngàn người có cùng cảnh ngộ với ta.

Có người với vẻ mặt điên cuồng, có người lại nghiêm nghị, có người thì giống như ta, dường như đang cố gắng điều khiển thân thể của mình.

Nhưng phần lớn bọn họ chỉ im lặng trôi nổi, như những con sứa lơ lửng giữa không trung.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.