(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong không gian nồng nặc mùi m.á.u tanh, ta không khỏi cất tiếng chất vấn: "Khi hỗn loạn nuốt chửng trật tự, lũ thắng trận ở đây đều tùy ý thỏa mãn dục vọng của chúng, nào là g.i.ế.c chóc, nào là lăng nhục?"
Nghe vậy, Bùi Ngự lắc đầu: "Không hẳn là vậy."
Có lẽ hắn muốn nói, vẫn còn những kẻ giống như hắn, không làm điều ác, chỉ biết giữ mình.
Nhưng với ta, lời giải thích này thật sự không đủ sức thuyết phục.
Giây tiếp theo, ta nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn sau lớp mạng che mặt, thẳng thừng nói: "Ai mà chẳng có dục vọng, chỉ là có những loại dục vọng... đặc biệt hơn mà thôi. ... Ví dụ như, khao khát được người khác nhìn thấy."
Đối diện với sự khiếm nhã của ta, Bùi Ngự không hề tức giận, chỉ thản nhiên lắc đầu: "Đừng tự cho mình là hiểu ta."
Ta xòe tay ra, đáp: "Chỉ là suy đoán thôi mà, cũng không được sao?"
"Nàng đoán sai rồi."
"Ồ."
"Nàng—" Hắn định nói gì đó, rồi đột nhiên đổi giọng, vẻ khó chịu hiện rõ: "Vậy, nàng muốn đi theo ta, hay ở lại đây?"
"Ta chưa thể đi."
"..."
Ta đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn đáp lại.
Quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy bóng lưng hắn phất áo bỏ đi.
Sau khi hắn rời đi, ngôi miếu chìm trong màn đêm tĩnh mịch bỗng chốc hóa thành tế đàn của lũ ác thần, càng thêm huyền bí, quỷ dị.
Trên án thờ, giữa đống huyết nhục ô uế, thủ cấp của Nữ thần khẽ chuyển động con ngươi đờ đẫn nhìn ta.
Không biết nàng đang vô thức giãy giụa, hay đang cố gắng đưa ra lời cầu cứu cuối cùng.
Nước mắt nàng lăn dài trên gò má.
Ta bước đến trước mặt nàng: "Ngươi biết ta muốn gì mà."
Nàng nhìn ta bằng đôi mắt đục ngầu, rồi bất chợt mở to đôi môi khô héo.
Ta đưa tay vào bên trong.
Trong miệng nàng không có cảm giác của huyết nhục, mà là một khoảng không trống rỗng.
Ta đành đưa cả cánh tay vào dò xét, một lúc lâu sau mới chạm được một vật cứng.
Sau khi lấy mảnh ghép ra, nàng lập tức tắt thở, đôi mắt trắng dã vô hồn nhìn lên bầu trời.
Ta nhặt tấm rèm che phủ lên thủ cấp thê thảm kia.
Bước ra khỏi miếu Nguyệt Lão, trước mắt là ngã ba đường tối om.
Một bóng người với hình dáng mờ ảo đứng lặng lẽ ở phía xa, không biết đã đứng đó bao lâu.
Hắn lẩm bẩm không ngừng, giọng nói nghe có phần quen thuộc: "Ngươi không thể nào thắng được."
"Không thể nào."
"Hãy từ bỏ đi."
Đáng lẽ ta không quen biết hắn, nhưng giọng nói này lại vô cùng quen thuộc — đó chính là người qua đường đã gào thét cầu cứu trong cơn mưa nhãn cầu.
"Từ bỏ? Từ bỏ bằng cách nào?"
"Quy y đi, giống như ta đây."
Nói đoạn, hắn không giải thích thêm gì nữa, mà chạy vội đến bên cạnh pho tượng Tống tử quan âm vỡ nát, ngồi xổm xuống, giọng nói đầy phấn khích: "Lũ kiến hôi! Lũ kiến hôi! Chết thật là đáng đời! Hahahaha!"
Như thể hưởng ứng lời hắn, cái bụng trương phình trước mặt càng lúc càng rung động dữ dội.
Ta tiến lại gần, hỏi: "Quy y bằng cách nào?"
"Ngươi cũng muốn giống như ta sao?" Nghe vậy, hắn vội ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch hắt lên ánh trăng mờ ảo: "Tin ta đi, không đau chút nào đâu, rất nhanh thôi, ngươi sẽ được giống như ta, trở thành thần."
Hắn vừa nói vừa chớp chớp mắt với ta.
Đôi đồng tử hắn dài và nhỏ hẹp, giống như mắt rắn.
Chẳng lẽ cái gọi là thành thần, chính là từ bỏ đi thần trí của con người sao?
Nghĩ vậy, ta dừng bước, thận trọng đáp: "Không cần đâu, ta muốn thử một con đường khác."
Tên kia bỗng ngừng lại, gào lên điên cuồng: "Phản kháng cũng vô ích thôi! Ta nói cho ngươi biết, 'Bọn chúng' không phải người, mà là tồn tại khiến ngay cả thần linh cũng phải khiếp sợ!"
“Ngươi hiểu rõ 'Bọn chúng' sao?"
Nghe ta hỏi vậy, hắn lắc đầu, rồi lại gật đầu, bỗng nhiên cười khẩy vài tiếng: "Loài người nhỏ bé các ngươi làm sao hiểu được 'Bọn chúng'? Trừ phi đầu óc ngươi vượt trội hơn người, may ra mới có thể thỉnh thoảng đồng điệu với 'Bọn chúng'. Trò chơi sinh ra từ ác mộng này chính là cánh cửa để các ngươi giao tiếp với 'Bọn chúng' đấy."
"Hì hì hì hì hì hì..."
Ta đang định hỏi thêm thì hắn đột ngột vung tay lên: "Nếu ngươi không tin, ta sẽ cho ngươi thấy."
Dứt lời, hắn chắp hai tay lại, rồi đ.â.m thẳng xuống!
Cái bụng kia lập tức vỡ toang. Nhưng nó không xẹp xuống như túi da bị xì hơi, mà vẫn phình to như cũ, bề mặt nổi lên những khối u lồi lõm.
Những thứ to bằng nắm tay trẻ con kia tụ tập dưới lớp da, rồi nhanh chóng chui ra từ vết nứt!
Từng đám, từng đám một, chen chúc, tranh nhau bò ra, thật khó mà diễn tả nổi!
Nếu phải miêu tả, thì đó là một đàn rắn lớn nhỏ khác nhau, mỗi con đều có một cái đầu với con ngươi rõ ràng.
Vừa rơi xuống đất, chúng dường như đã biết rõ phương hướng, đồng loạt trườn về phía con đường nhỏ ở hướng đông, để lại trên mặt đất những vệt nhớp nháp, sáng bóng.
Tên kia thích thú vỗ tay: "Sinh ra rồi, sinh ra rồi!"
Nói xong, hắn vẫn tiếp tục lục lọi trong cái bụng rỗng tuếch kia.
Không ít con rắn nhỏ men theo cánh tay hắn chui vào trong áo.
Hắn không những không sợ hãi, mà còn vui vẻ ngân nga khúc nhạc.
Cuối cùng, sau một hồi mò mẫm, hắn lấy ra từ nơi sâu nhất một mảnh ghép dính đầy máu, rồi ném xuống trước chân ta như ban phát: "Của ngươi đấy."
Hai mảnh ghép, một là chặt đầu, hai là thai chết.
Một mảnh trong miệng Nữ thần Nhân duyên bị chặt đầu, một mảnh trong bụng pho tượng Tống tử quan âm bị mổ bụng.
Phải chăng đây là dấu hiệu cho sự diệt vong của cựu thần?
Cũng là dấu hiệu cho sự kết thúc và hủy diệt của nhân loại?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");