Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân

Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Để tìm kiếm ba mảnh ghép còn lại, ngày hôm sau, ta lại đề nghị với Bùi Ngự muốn một mình ra ngoài.

Đối phương không ngẩng đầu lên: "Không cần suốt ngày chạy ra ngoài, ở yên trong "nhà", chưa chắc đã là chuyện xấu."

Lời nói của hắn khiến ta phải suy nghĩ.

Ta xòe tay: "Nhưng suốt ngày ở nhà, quả thực rất nhàm chán."

Thấy ta từ chối, Bùi Ngự im lặng một lúc, rồi tung ra chiêu cuối cùng: "Thê chủ không nghe lời ta, chắc chắn là không yêu ta."

"Yêu chàng chứ, nhưng ta càng yêu tự do hơn."

"..."

Sau một hồi giằng co, cuối cùng hắn cũng đồng ý.

Chỉ là không hiểu sao, hắn lại cứ khăng khăng đòi đi cùng ta, thế là buổi trưa hôm đó, chúng ta cùng nhau ra khỏi Tô phủ.

Điều khiến ta ngạc nhiên là, trái ngược với Tô phủ, những ngôi miếu san sát ở khu Tây Thị lại không hề có hương khói.

Nơi đây vắng vẻ, tường đổ nát, một vị Bồ Tát trông giống như Tống Tử nương nương bị vứt chỏng chơ bên đường, ngoài thân thể còn nguyên vẹn, tứ chi gần như bị chia năm xẻ bảy.

Đi ngang qua miếu Nguyệt Lão, ta chỉ vào một tấm biển đồng lớn đối diện: "Chúng ta đến đó xem thử."

Một nén nhang sau, Bùi Ngự thấy ta đang lẩm bẩm trước tượng Thần Tài bị đổ, không nhịn được buông lời chế giễu: "Miếu Nguyệt Lão thì nàng xem như không thấy, miếu Thần Tài thì nàng quỳ lạy mãi không thôi?"

"Haiz."

Ta lắc đầu: "Có thứ có thể cầu, có thứ không thể, ép duyên thì không ngọt, sơ sẩy còn có thể bị hại chết, cần gì phải làm vậy?"

Bị ta ngầm ám chỉ, đối phương không những không tức giận, ngược lại còn nghiêm túc hỏi: "Vậy nàng nói xem, bạn lữ nào là không cần cưỡng cầu?"

"Cô độc."

Ta đứng dậy, phủi bụi đất trên đầu gối: "So với tình yêu, cô độc mới là bạn lữ vĩnh cửu của đời người. Không cần cố ý, càng không cần cưỡng cầu, cho dù có tìm được sự ấm áp ngắn ngủi ở nơi khác, thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở về với cô độc, tiếp tục bầu bạn với nó, không phải sao?"

Bùi Ngự nghe vậy, không phản bác nữa.

Rời khỏi miếu Thần Tài, hắn còn khác thường ngày, nhất quyết dẫn ta đến miếu Nguyệt Lão.

Phải nói rằng, bức tượng Nguyệt Lão đứng trên bệ cao trông thật ôn hòa, trắng trẻo, dáng người thon dài, khuôn mặt từ bi, thần thái hiền hậu, là tượng thần duy nhất ta gặp ở nơi này toát ra thần tính.

Thế nhưng, bức tượng thần thánh khiết này lại không có đầu.

Cái đầu xinh đẹp kia được đặt ngay ngắn trên bàn thờ, đôi mắt nhìn về phía bầu trời ảm đạm, như đang lặng lẽ kể về một câu chuyện nào đó.

Nhìn xuống đất, khắp nơi là bút son cùng thẻ cầu duyên bị vỡ vụn, nhưng có vẻ vẫn còn dùng được.

Ta thuận tay nhặt lên vài cái, trên bìa có đề ba chữ "Giai ngẫu thiên thành", kèm theo bức tranh vẽ đôi chim nhạn sống động như thật, tách ra là hai con, hợp lại là một đôi, trông thật tinh xảo.

Ta đưa một cái cho Bùi Ngự: "Phu quân, chúng ta cũng xin một cái làm kỷ niệm nhé?"

Hắn không phản đối.

Sau đó, chúng ta viết tên mình lên thẻ, trao đổi cho nhau rồi ném vào hòm trước mặt.

Dần dần, bầu trời phía trên tối sầm lại.

Ta đã đi dạo hết những ngôi miếu gần đây, gần hết cả ngày, Bùi Ngự đứng bên đường, lạnh nhạt hỏi: "Không về sao?"

Ta lắc đầu: "Tạm thời chưa về." Trừ phi tìm được thứ mình cần.

Hắn không ép buộc.

Sau đó, đứng ở ngã tư phía Tây, dưới ánh trăng đang lên, ta lấy khăn tay bịt mắt.

Một lần nữa hiện ra trước mắt, là cảnh tượng báng bổ thần linh thực sự, vạn lời khó tả thành lời.

Dưới chân, là Tống Tử nương nương bị đập vỡ nằm bên đường, đó là một vị nữ thần dung mạo trang nghiêm nhưng tứ chi tan nát, trong bụng dường như đang thai nghén thứ gì đó, nhưng nhìn những cái đạp mạnh mẽ kia, chắc chắn không phải là một thai nhi bình thường.

Ta lại đến miếu Thần Tài, trong ngôi miếu đổ nát, vị thần vốn cao lớn uy nghi bị biến thành hình dạng con lợn, thân thể bị xô ngã bò đầy những con bọ hôi hám bẩn thỉu, chỉ có thể như con giòi ngọ nguậy trong bụi bẩn, phát ra những tiếng gào thét không giống người.

Cuối cùng, ta lại đến miếu Nguyệt Lão.

Máu nhuộm đỏ cả mặt đất, mùi tanh nồng bốc lên nức mũi, nơi đây hẳn là vừa trải qua một trận c.h.é.m g.i.ế.c thảm khốc.

Thủ cấp của Nữ thần bị chặt đứt, đặt ngay ngắn ở một bên.

Cách đó không xa, thân thể ngọc ngà của nàng bị những xúc tu đen sì, nhớp nhúa quấn lấy, không ngừng sờ soạng, giở trò dâm ô.

Nàng dường như vẫn còn thoi thóp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể thuần khiết của mình bị nhục nhã.

Còn chúng ta, đứng từ xa nhìn lại, bất lực, chẳng thể làm gì.

Cảm giác hèn mọn như này quả thực có thể bức người ta đến chết. Cũng bởi vậy, ta gần như ngay lập tức hỏi Bùi Ngự một câu hỏi đầy tuyệt vọng: "Vì sao bọn chúng lại làm như vậy?"

"Cái gì?"

Ta chỉ tay vào thủ cấp xinh đẹp kia, cất tiếng hỏi: "Kẻ nào cả gan c.h.é.m đầu Nữ thần, xô đổ Thần Tài, biến thần minh thành ra bộ dạng thê thảm thế này?"

Cách đó không xa, dưới lớp mạng che mặt, hắn lặng lẽ nhìn ta: "Ta cứ ngỡ nàng đã biết."

"Ta muốn nghe chàng nói."

Hắn do dự một lát rồi đáp, giọng nói có phần uyển chuyển: "... Đây là cuộc chiến giữa hỗn loạn và trật tự. Ai thắng, ai bại, kết quả đã rõ ràng trước mắt."

"Vậy ra đây là cách kẻ chiến thắng phô trương thanh thế sao?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.