(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong nháy mắt, trong đầu ta hiện lên vô số cách phá giải tình thế.
Nhưng để chắc chắn, ta vẫn chỉ về phía tiệm tranh đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa: "Vừa rồi thiếp ở đó xem tranh, không cẩn thận đã xem đến mê mẩn."
"Ồ?"
"Phải đó, thiếp còn kết giao được hai vị bằng hữu nhỏ."
Nghe ta nói vậy, hai người kia vội vàng gật đầu lia lịa.
Phải nói rằng, dáng vẻ toàn thân khoác sa, thướt tha uyển chuyển của Bùi Ngự so với phần lớn NPC quả là bình thường.
Nhưng nghĩ kỹ lại, những kẻ dị thường kia đã rất đáng sợ rồi, kẻ bình thường chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?
Dưới tán ô đen, con yêu quái thâm sâu khó lường này không nhìn bọn họ, mà xuyên qua lớp mạng che mặt, lạnh lùng nhìn ta: "Tranh gì mà đẹp đến vậy? Sao không cho vi phu xem thử một chút?"
Đây rõ ràng là thông báo, chứ không phải thỉnh cầu.
Ta nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước lên bậc thang, đẩy cửa tiệm tranh ra.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cửa mở, đèn trong tiệm bỗng tắt ngúm.
Sảnh lớn tiệm tranh vốn đèn đuốc sáng trưng, trong nháy mắt trở nên tối đen như mực.
Cùng với một tiếng "cạch cạch" xoay chuyển, một khuôn mặt màu xám tro dần dần hiện ra trong bóng tối.
Cho dù ta trốn sau lưng Bùi Ngự, cũng bị tiếng gọi u u đó dọa đến run rẩy toàn thân.
"... Tô tiểu thư... cô đến rồi..."
Bùi Ngự nghiêng mặt nhìn ta, khí áp như một quả b.o.m hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
"Đây chính là bức tranh nàng thưởng thức?"
Lời còn chưa dứt, ngọn nến trong tiệm tranh bỗng nhiên đồng loạt sáng lên.
Rồi lại trong giây tiếp theo tất cả đều tắt ngúm.
Dưới sự so tài của hai con yêu quái cấp cao, ánh đèn trong đại sảnh cứ thế bật tắt liên tục, không khí kinh dị ban đầu hoàn toàn biến mất, lại dâng lên một cảm giác như đang xem vở kịch lúc tám giờ tối.
Hiện trường có thể dùng một câu để khái quát: Phu nhân lén lút gặp gỡ hoa khôi, phu quân đáng thương bắt gian tại trận.
Ta sống hai mươi lăm năm lẻ bóng, lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, cảm thấy có chút đường đột: "Không phải, các ngươi..."
Ta vừa mở miệng, đã bị bọn họ đồng loạt quát lớn: "Ngươi im miệng!"
Thế là, chúng ta đành phải đứng xa xa ngoài cửa xem, chỉ thấy Bùi Ngự chính khí ngất trời, giọng điệu khinh miệt: "Kẻ lấy sắc hầu người, ai ai cũng có thể xem thường."
Hoa khôi liền đáp trả: "Dung nhan xấu xí như Vô Diệm, chẳng trách phải che đậy."
Bùi Ngự tiến lên một bước: “Dùng sắc dụ dỗ người, ai ai cũng đều khinh bỉ."
Đối phương cười lạnh một tiếng: "Ai bảo phu không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm?"
Lời còn chưa dứt, Bùi Ngự giơ tay lên, một cái tát với uy lực kinh người giáng xuống, hoa khôi kêu la thảm thiết, nửa xương sọ bị đánh bay!
Vừa kêu gào, hắn vừa lôi kéo ta vào: "Ngươi có biết vị thê chủ tốt của ngươi, lúc nào cũng khen ta xinh đẹp, còn nói mỗi khi nhìn thấy lão già mặt vàng ở nhà là muốn nôn sao? Nhìn ngươi mang khăn che mặt, ắt hẳn là xấu xí đến mức không thể gặp người..."
"Câm miệng! Không cho phép ngươi nói phu quân ta như vậy!" Hắn còn chưa nói hết câu, ta đã xông lên ngắt lời: "Ta đối với chàng từ trước đến nay chỉ có sự kính trọng, sao có thể hạ thấp chàng trước mặt người ngoài chứ?"
Hôm nay, tuyệt đối không thể để yêu quái này đổ oan cho ta, nếu không ta chắc chắn không sống nổi đến ngày mai!
Nghe vậy, hoa khôi với nửa khuôn mặt bê bết m.á.u nhìn ta chằm chằm, đôi mắt u ám kia tràn ngập sự dữ tợn, oán độc, căm hận, đủ loại cảm xúc đan xen, cái miệng kia tuy nhỏ nước dãi về phía ta, nhưng lại thốt ra những lời gọi tha thiết: "Tô tiểu thư..."
Ta không thèm nhìn hắn, mà hướng về phía Bùi Ngự với vẻ mặt thâm tình: "Ta biết tâm ý của chàng, nhưng phu quân ngày đêm quán xuyến việc nhà, vì ta mà hy sinh rất nhiều, ta sao có thể phụ chàng?"
Hoa khôi gầy gò, ngón tay trắng bệch nắm chặt cây đàn tỳ bà, nửa khuôn mặt còn lại trông thật kinh khủng: "Vậy những ngày trước ngươi đối xử với ta ân cần dịu dàng, thề non hẹn biển, chẳng lẽ đều là giả dối sao?"
Ta thản nhiên đáp: "Chúng ta bất quá chỉ là xã giao qua loa mà thôi, ngươi thân ở chốn phong trần, sao có thể coi là thật được chứ?"
Một câu nói phủi sạch quan hệ, quả thật là tra (đểu) đến tận cùng.
Dưới tán ô đỏ, hai đứa kia đồng loạt giơ ngón tay cái về phía ta.
Nhìn sang Bùi Ngự, cả người hắn bị che khuất dưới lớp khăn voan, vẻ mặt lạnh lùng không thể nhìn rõ.
Còn hoa khôi dường như bị đả kích nặng nề, nửa đầu lâu cùng với thân thể điên cuồng xoay chuyển, sau khi xoay người một trăm tám mươi độ, ta mới phát hiện ra trước sau hắn đều giống nhau như đúc!
Tiếng khóc ai oán như mũi kim đ.â.m vào màng nhĩ của tất cả mọi người khiến họ đau đớn: "Ngươi, nữ nhân độc ác! Chỉ vì ngươi nói thích bóng lưng của ta, ngươi xem, ta vì ngươi mà biến thành bộ dạng ma quỷ này—Ngươi, đồ nhẫn tâm a a a a—"
"Dừng lại!"
Thấy hắn nổi điên, ta vội vàng trốn ra sau lưng Bùi Ngự: "Chân trời góc bể đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ? Sao phải như vậy chứ? Ngươi xem, bà chủ của ngươi cũng ở đây, nếu không được... ta sẽ chuộc thân cho ngươi?"
Tiếng khóc, đột ngột im bặt.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngọc Tử.
Cô nương chưa từng trải qua tình cảnh nào như thế này, bỗng nhiên có chút e thẹn: "Vâng, vâng ạ."
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, hoa khôi ngừng tấn công.
Ta vội vàng níu lấy người bên cạnh: "Phu quân, hay là chuộc hắn đi? Bất quá chỉ là một kẻ đáng thương, chúng ta trả lại tự do cho hắn, chắc hắn sẽ không đến dây dưa nữa."
Bùi Ngự im lặng.
Tính tình thất thường của hắn ảnh hưởng đến độ khó của nhiệm vụ, bởi vì ta không thể đoán được suy nghĩ của hắn, nên đành phải như con mèo tò mò, cẩn thận dò xét, thử thuần phục hắn.
Phải nói rằng, cảm giác này không chỉ kích thích, mà còn khiến ta say mê.
May thay, đối phương gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, cả tiệm tranh lại sáng đèn, nhìn về phía trước, bóng dáng quỷ dị đáng sợ kia đã biến mất.
Chỉ còn lại một tiếng hừ lạnh không cam lòng cùng một mảnh ghép dính máu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");